Ấm Áp Nhất Là Lúc Tuyết Rơi Chương 5.1

Chương 5.1
Thì ra khi con người đang yêu thì sẽ thấy thế giới này khác hẳn, đến cả bầu trời trong xanh hơn, sâu thẳm hơn.

Gió thu lướt nhẹ, một vài khóm mây trắng điểm tô giữa bầu trời trong vắt, tất cả mọi sự vật sự việc đều hoàn mĩ vô khuyết.

Ôn Noãn nhón chân gồng mình nhảy lên, cố gắng hái chiếc lá hình quạt tựa như một lớp lụa vàng vướng trên nhánh cây ngân hạnh. Trương Dực Chẩn vịn vai cô rồi đưa tay hái một chiếc lá cho cô.

Thật hâm mộ, vóc người của anh cao quá chừng luôn.

"Oa, anh nói thử xem, tại sao trên thế giới này lại có một lá cây xinh đẹp như vậy?"

Cô đặt chiếc lá hình quạt ấy lên chóp mũi, nhắm mắt lắng nghe hương vị vàng ấm tươi mát của mùa thu. "Mùa thu đẹp quá, không hổ là mùa yêu đương."

"Sao lại có cách nói đó?" Gọi mùa thu là mùa thu hoạch thì còn tạm được, nhưng tại sao lại là mùa yêu đương?

"Từ đơn tiếng Anh của mùa thu gì?"

Anh đáp, "Fall."

"Đúng, fall in love fall, uổng cho anh thi tiếng Anh cấp 6 cao điểm quá mà ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng chẳng hiểu." Cô thích chí kiêu ngạo hất cái cằm nhỏ, "Cho nên em thích mùa thu nhất!"

"Tới mùa đông, nhất định em sẽ nói 'mùa đông rất có cảm giác', đến tháng năm thì em nhất định lại nói 'thích mùa xuân nhất' -" Anh đã hỏi thăm được thói quen của Ôn Noãn.

"Không được sao? Mỗi mùa đều có nét đẹp riêng." Ôn Noãn cười ngây ngất. Mùa đông đương nhiên cũng rất đẹp, giữa bầu trời hoàng hôn gió lạnh thổi, hai người cùng ôm nhau dạo trên con đường dòng người thưa thớt, cô có thể danh chính ngôn thuận lấy cớ sưởi ấm để nắm tay anh, nếu anh mặc áo khoác thì cô có thể núp trong đó.

Nguồn: truyen8.mobi/t67984-am-ap-nhat-la-luc-tuyet-roi-chuong-51.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận