Ẩn Sát Chương 201: Người theo đuổi (2)

"Đương nhiên là tôi biết Hứa Mặc. Ban đầu những chuyện kia... Hừ, quan hệ của cậu và Hứa Mặc cũng không tốt đẹp gì, không phải ban đầu cũng bị hắn coi rẻ sao, dù sao nhà cậu cũng không bằng nhà hắn được, trước kia nhà cậu lại buôn lậu... Chẳng qua nhà hắn cũng nhiều tiền hơn nhà tôi, chúng ta có thể làm gì được chứ. Ồ... Cậu nói Nhã Hàm thắt tình, là chuyện gì xảy ra?""Tháng năm có tin đồn Trương Nhã Hàm bị bạn trai bỏ rơi, nghe nói là sự thật. Thực ra trước đó tôi đã nghi ngờ rằng cô ta đã có bạn trai, chỉ là vẫn luôn che giấu mà thôi. Cậu nghĩ xem, tại sao một cô gái lại từ chối hẹn hò, từ chối hoa, thư tình của tất cả mọi người, là vì cô ta rất yêu bạn trai mình. Nghe nói hôm đó cô ta khóc cả đêm ở sau núi tại học viện Thánh Tâm. Hứa Mặc muốn thừa dịp đó để tấn công, kết quả là vẫn chưa từng thành công. A, không nghĩ tới lại để cậu chiếm tiện nghi. Chẳng qua... không phải cậu theo đuổi cô ta cũng vì đả kích Hứa Mặc sao, tôi cảm thấy như vậy hơi..."


"
Khó trách tôi luôn cảm thấy hơn một tháng nay cô ấy luôn rất trầm lặng, rất u buồn... À, ban đầu là vì Hứa Mặc, chẳng qua, cậu cũng biết đấy. Nhã Hàm vừa xinh đẹp mà tính tình lại rất tốt, tôi dĩ nhiên lại thật sự yêu cô ấy. Thực ra, thành thật mà nói hôm nay cô ấy không muốn đi, đã từ chối lời mời của tôi. Sau đó mẹ hai của cô ấy bắt cô ấy ra ngoài giải sầu nên cô ấy mới ngồi xe tôi đến đây. Sau đó không biết tại sao cô ấy lại trở nên vui vẻ hơn, tôi không hiểu lắm, tôi cũng không làm việc gì đặc biệt mà..."

Im lặng trong chốc lát."Ồ, có lẽ cô ta đột nhiên cảm thấy mặt nào đó của cậu rất hấp dẫn đi... Chuyện này rất khó giải thích, ít nhất... ít nhất thì cậu đã tiến triển được nhiều hơn những người khác, vui vẻ lên …"

Vòng qua bồn hoa, trong phòng nghỉ có năm bàn billard được đặt song song, hơn mười thanh niên nam nữ vây quanh chiếc bàn thứ hai vừa chơi vừa nói chuyện cười đùa. Cô gái đang đấu với Nhã Hàm kia cũng là bạn học khi còn ở Cambridge của nàng, tên là Lâm Uyển Trinh, lúc này nàng mặc váy màu lam xám, khuyên tai đá quý sáng lấp lánh dưới ánh đèn, rõ ràng là hình tượng trí thức thành công, chỉ là khí chất và bề ngoài vẫn kém hơn Nhã Hàm không ít, nàng đang cười nói với người khác một số chuyện vụn vặt về Nhã Hàm khi còn ở trường học trước đây.

Cầm hai ly nước, Mã Thác hơi do dự đứng nhìn từ đằng xa.

Lúc này mọi người đang chơi billard snooker, bóng màu đỏ đều đã vào rọ, bóng màu khác vẫn còn lại ba trái, Nhã Hàm kém hơn đối phương mười bốn điểm, nói cách khác, phải đưa được cả ba trái bóng còn lại vào rọ thì nàng mới có thể thắng được. Chẳng qua, nàng đang ngồi bên cạnh cười thản nhiên, có vẻ như Nhã Hàm không quá quan tâm đến trận đấu này. Đây cũng không phải thi đấu hữu nghị, người thua phải trả một trăm đồng cho mỗi điểm kém đối phương xem như là thắng thua thường phạt. Dĩ nhiên, chút tiền này đối với những người trước mắt cũng không đáng là gì, đều là thanh niên hăng hái, nếu như đánh cuộc trong những lần tụ hội tương tự thế này, thắng thua mười mấy, hơn trăm vạn cũng không phải không có.

Uể oải nhìn vị đàn chị đang ngắm góc độ. Nhã Hàm lại quay đầu nhìn quanh, thấy Mã Thác liền gật đầu cười, sau đó ánh mắt nàng hơi ngần ra, bởi vì phía sau Mã Thác không xa, Gia Minh đang đút tay vào túi áo nhìn sang bên này cười. Sau đó, Lâm Uyển Trinh đánh trật rồi gọi nàng lên đánh tiếp.

Quay đầu lại, nàng hơi chần chừ đứng dậy, vẻ mặt hơi hoảng hốt. Quen biết với Gia Minh không phải ngày một ngày hai, nàng cảm thấy trong nụ cười của hắn còn có ý khác. Một lát sau nàng mới hít sâu một hơi, lắc đầu cười, đi đến bên bàn billard rồi khom người xuống.

Trên bàn, trái bóng màu lam bị trái màu đen che khuất, góc độ vô cùng khó. Nhã Hàm nhắm mắt lại một lát rồi mở ra, thay đổi lại góc độ, cốp một tiếng giòn vang, bóng trắng đụng vào băng rồi bật ngược trở lại đụng chính xác vào trái bóng màu lam, bóng màu lam rơi vào rọ. Mọi người trùng mắt nhìn."Thật sự là quá may mắn..."Lâm Uyển Trinh cảm thán, mọi người đều là nghiệp dư, trình độ của Nhã Hàm nàng đương nhiên biết, đột nhiên lại xuất hiện một cú đánh, với trình độ cao như vậy thì cũng chỉ cho là may mắn.

Nhã Hàm cười mà không nói gì, khom người xuống tiếp tục đánh, bóng màu hồng vào rọ, sau đó là bóng màu đen. Trận đấu kất thúc, Nhã Hàm thắng bốn điểm. Mọi người vỗ tay hoan hô, ba cú đánh cuối cùng thực sự là quá đặc sắc."Chuyện gì vậy, quá khó tưởng tượng."Lâm Uyển Trinh cười.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/an-sat/chuong-201/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận