Đứng cạnh bàn, Nhã Hàm lẳng lặng nhìn hắn hệt như người mất hồn.
Không ai có thể tưởng tượng nổi nàng quý trọng tình cảm giữa mình và Gia Minh đến thế nào.
Chiến tranh lạnh, đã hơn ba tháng, không gặp nhau cũng gần hai tháng rồi. Ban đầu là nàng quyết định không nói chuyện, không lui tới nữa, từ đó về sau Gia Minh sống vui vẻ, hạnh phúc với Linh Tĩnh và Sa Sa, còn nàng thì nhốt mình trong bóng tối để sự cô độc và nỗi đau gặm nhấm cõi lòng.
Lượng công việc khổng lồ ở trường học không làm nàng quên đi những chuyện đó, làm việc quá sức và mất ngủ vào ban đêm kéo dài khiến bệnh tình của nàng tái phát một lần vào tháng bảy. Nằm trong bệnh viện lạnh lẽo, nàng nhớ lại tình cảnh năm ngoái khi mấy người Gia Minh đưa nàng tới bệnh viện, đó là lần Gia Minh nhiệt tình giúp mình giải quyết chuyện bị ép hôn. Mỗi ngày hắn, Linh Tĩnh và Sa Sa đều thay phiên nhau đến trông nom nàng, khi đó bọn họ là bạn tốt, hiện giờ bọn họ là một người đàn ông đa tình và tìch địch đáng xấu hổ. Ba người bọn họ trải qua từng ngày vui vẻ hạnh phúc, nhưng nàng chỉ có thể nhớ đến những chuyện đã qua để rồi đau lòng bật khóc... Nàng có thể làm gì khác...
Chỉ có khóc, vẫn khóc, vẫn không ngừng khóc...
Sau khi lành bệnh, người nhà không cho phép nàng xen vào bất cứ việc gì ở trường học nữa, khiến nàng có nhiều thời gian nghĩ về những chuyện đó hơn. Sau đó Mã Thác tới, đối với vị đàn anh đã từng giúp đỡ mình khi còn ở Cambridge này, nàng cảm kích hắn. Ban đầu một mình nàng đến Cambridge chẳng khác gì trốn nhà đi, không có một ai trong nhà ủng hộ, những du học sinh cùng đồng hương này đã giúp nàng rất nhiều, cho nên trong lòng nàng vẫn ghi khắc những điều này.
Mã Thác có ý với nàng, nàng có thể nhận ra nhưng không thể thẳng thắn nói ra lời từ chối, như vậy cũng quá đáng ghét. Huống chi có người mỗi ngày đều đến nhà, nàng phải tiếp đón, buổi tối nhớ đến nhiều chuyện nhưng cũng không dám khóc nhiều lắm để tránh người khác nhìn thấy đôi mắt sưng húp của mình. Về điểm này, Mã Thác trái lại lại có ý nghĩa tích cực với nàng, dù sao thì nàng cùng là cô gái bảo thủ, trực tiếp nói ra câu "tôi thất tình, tôi muốn nghỉ ngơi" như đã nói với hiệu trưởng trước đó, bất kể thế nào nàng cũng không làm được.
Đến buổi tiệc với Mã Thác là chuyện nhỏ, thậm chí gặp lại Gia Minh mới là chuyện lớn nhất trong vòng mấy tháng qua của nàng. Thấy Đông Phương Uyển khoác tay Gia Minh, trong lòng nàng oán giận đến tột đỉnh - tên kia lại đa tình. Đông Phương Uyển lại cũng thông đồng với hắn - tâm tình này giống như là oán trách: Em muốn đa tình thì người đầu tiên cũng phải là chị chứ. Đương nhiên cũng chỉ là nghĩ vậy.
Nàng không chịu chào hỏi với Gia Minh, trong lòng còn hoang tưởng rằng Gia Minh vốn luôn biết lễ phép sẽ chủ động đến nói chuyện với mình - tâm tình này quả thực chính là uống rượu độc giải khát - nhưng nàng thực sự không ngờ được Gia Minh lại cho rằng không nên quấy rầy nàng nữa, cho dù hai người đứng nướng đồ ăn cách nhau không xa nhưng hắn vẫn không chịu đi qua, trong lòng nàng càng thêm tức giận. Cười nói Mã Thác hồi lâu, rồi lại nghĩ tới trước giờ chỉ là mình yêu đơn phương, trong lòng nàng đau khổ, oán giận ăn hết một chiếc cánh gà khó nuốt, sau khi tâm tình bình phục liền cảm thấy chỉ muốn phun ra. Đi ra từ nhà vệ sinh, nàng lại nhìn thấy Gia Minh đang ngồi bên hành lang ăn thứ gì đó, trong lòng liền không nhịn được muốn đi qua nơi đó.
Nàng cùng không phải cô gái bốc đồng, những luân lý vẫn đã ăn sâu vào suy nghĩ khiến nàng cảm thấy không nên đến gần Gia Minh nữa, bởi vì bất kể thế nào thì vẫn không có kết quả gì. Nhưng nước mắt trong hai tháng qua đã đè ép nàng đến không thở nổi, đi qua như bị thần xui quỷ khiến, hai loại suy nghĩ tranh đấu trong lòng, một loại nói nàng lên trở về, một loại thì nói nàng nên tỏ ra vô tình gặp được, vẫn còn chưa phân thắng bại thì hắn đã thấy mình rồi.
Sau hơn hai tháng, rốt cuộc hai người cũng nói chuyện với nhau. Bề ngoài nàng tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang kích động đến tột đỉnh, đặc biệt là sau khi Gia Minh chủ động nói rõ quan hệ với Đông Phương Uyển, tâm tính oán hận lập tức bị quét sạch sành sanh. Song cùng với cảm giác vui vẻ này, sự mong đợi, khổ sở, giãy dụa ùn ùn kéo đến, nàng không nên tới, bởi vì cho dù thế nào thì hắn vẫn không thuộc về nàng. Chỉ là biết rất rõ rằng không nên tới nhưng nàng lại không kiềm chế được, mặc dù không kiềm chế được nhưng nàng vẫn biết rằng mình thực sự không nên tới...
Sau đó Mã Thác gọi nàng đi đánh billard vốn muốn nói "tôi không đi" nhưng thân thể lại bị suy nghĩ đã được xác định từ trước kéo lên, không có cách nào cả, chỉ có thể nói lời chào. Thời gian sau đó, trong lòng nàng như bị một sợi dây thừng thô ráp cứa vào, cảm giác thô ráp kia giày xéo cõi lòng nàng, dần dần đau đớn, dần dần rỉ máu, sang trái lại sang phải... Dường như thân thể bị cắt thành vô số mảnh.
Nhưng đôi khi nàng lại nghĩ, có lẽ nàng nên cảm tạ ly nước của Mã Thác này, nếu không có hắn thì Gia Minh sẽ không tới đây. Nàng nhớ tới những chuyện về Gia Minh trước đây, hắn từng đánh nhau vì Linh Tĩnh, chơi bóng rổ vì Sa Sa, từng ca hát vì Linh Tĩnh trong đêm giáng sinh, bất cứ chuyện oanh liệt gì hắn cũng không làm vì mình. Chẳng qua hiện giờ hắn cũng đánh billard vì mình rồi, nàng nghe điểm số, nghe tiếng than thở kinh ngạc của mọi người, nhìn tư thế chăm chú của Gia Minh, đột nhiên nàng cảm thấy, dường như lúc này hắn chỉ là của mình, không có Linh Tĩnh, không có Sa Sa...
Nàng cứ nhìn, cứ suy nghĩ như vậy, những ý nghĩ thỉnh thoảng ùa đến rồi lại biến mất, cuối cùng, vẫn là đau khổ đến tột cùng dâng lên, hốc mắt dần dần ướt át. Mắt thấy nước mắt sắp sửa lại rơi, nàng hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn ly nước kia rồi vung tay lên. Ly nước rơi xuống, thủy tinh bắn lên, chiếc ly bị đập vỡ nát. Gia Minh quay đầu nhìn sang, nàng nghiêng đầu, tách đám người ra rồi chạy đi, cũng may mọi người đều đang nhìn Gia Minh, không có ai thấy nàng khóc.
"Xin lỗi, xin tránh ra một chút, tôi muốn đi vệ sinh, xin lỗi, xin tránh ra.
Nàng nói như vậy rồi dần dần đi xa. Trên bàn vẫn còn dư lại mấy trái bóng khác màu đỏ. Gia Minh ôm cơ dừng lại, vẻ mặt không chút thay đổi, nhìn những mảnh thuỷ tinh vỡ vụn kia, không ai biết hắn đang suy nghĩ điều gì...