Tô Tinh đánh giá khối hắc ngọc trên tay, trong đầu hồi tưởng lại lời nói của Yến Vô Đạo, cái khối hắc ngọc này cũng phải có giá trị mấy trăm vạn là ít, nó được Vô Sinh Điện dùng bí pháp luyện chế ra, có thể nói là độc nhất vô nhị. Có khối ngọc thạch này thì ngươi chính là thượng khách của Vô Sinh Điện. Yến Vô Đạo không chút do dự đưa khối Vô Sinh Ngọc cho hắn khiến Tô Tinh cảm thấy hơi bất ngờ. Hắn cứ nghĩ với thân phận hàng tinh giả thì Yến Vô Đạo nếu không hạ sát thủ thì cũng sẽ không kết giao bạn hữu. Tô Tinh lại càng không tin tưởng chuyện một hàng tinh giả tu vi tinh hà hậu kỳ lại muốn nịnh bợ mình, với biểu hiện của Yến Vô Đạo và tinh tướng của gã thì bọn Tô Tinh chẳng phải là đối thủ.
Tô Tinh nghiền ngẫm một hồi cũng không hiểu rõ dụng ý của Yến Vô Đạo nhưng cũng không tiện từ chối, đem khối Vô Sinh Ngọc bỏ vào túi.
"Chủ nhân cẩn thận đấy!" Ngữ khí của Yến Ất hết sức thận trọng, nàng nhìn song chưởng của mình vẫn còn lưu lại một vết phỏng thì càng thêm lo lắng, có thể khiến cho Thiên Xảo Tinh, đệ nhất quyền thuật của Lương Sơn đại lục phải nói lời này thì địch nhân há là hạng tầm thường?
"Tâm Giải tỷ có biết thân phận của tinh tướng kia không?" Mọi người phóng tầm mắt tới chỗ Ngô Tâm Giải.
Thiên Cơ Tinh trầm tư một lúc, nghe được có người đang hỏi thì ngẩng đầu lên rồi lắc đầu: "Nàng ta đã tới Vạn Pháp cảnh. Tâm Giải khó lòng nhìn thấu, nàng ta công kích lại không dùm tới thiên mệnh tinh võ, Tâm Giải lại càng không dám phán đoán." Tuy nói thế nhưng Thiên Cơ Tinh cũng đoán chắc được vài phần, đối phương chắc chắn là Thiên tinh, am hiểu thủ đoạn công kích thuộc hệ phép thuật. Nhưng mặc kệ thế nào, tinh thiếu nữ này thật quá tự phụ đi, đối mặt với địch nhân mà không thèm lấy ra cả thiên mệnh tinh võ.
Bất quá nàng ta cũng có tiền vốn để tự phụ. Tu vi của Yến Vô Đạo đã tới Tinh Hà hậu kỳ, nên chẳng có nhiều cố kỵ lắm.
"Tu vi của hắn ta làm sao mà cao như vậy?" An Tố Vấn khó lòng mà tưởng tượng nổi chỉ mới ba năm mà đã đạt tới tinh hà hậu kỳ, loại tốc độ này thật là bất khả tư nghị.
"Là bởi vì hắn ta cũng có lệnh bài tử vi sao?" Lâm Anh Mi nói một câu.
Ngô Tâm Giải lắc đầu, cười nói: "Yến Vô Đạo, Giải Chân Nguyên, nếu Tâm Giải đoán không sai thì bọn họ đều cầm lệnh bài cấp Thiên Cương, hơn nữa sau khi Đấu Tinh bắt đầu được mấy tháng thì đã tới tay rồi."
Mọi người lộ ra biểu tình thì ra là thế. Lệnh bài cấp Tử Vi tuy rằng hấp dẫn rất lớn, nhưng mà muốn lấy được thì phải có khoảng thời gian hai ba năm để tu luyện thì mới mơ tới nổi, tỷ như Lăng Yên công chúa, một trong những người đứng đầu trong hàng ngũ hàng tinh giả của Thương Long giới cũng phải tới tu vi Tinh Hà sơ kỳ mới dám tới lấy lệnh bài cấp Tử Vi, bởi vậy đã lãng phí nhiều năm.
Yến Vô Đạo và Giải Chân Nguyên đều là thiên tài đi lối tắt. Dùng tốc độ nhanh nhất tìm lấy lệnh bài cấp Thiên Cương, vậy thì sẽ tận dụng được nhiều thời gian tu luyện, tu vi sẽ vượt qua những người khác một khoảng lớn, làm chuyện gì cũng sẽ thuận tiện hơn. Đợi cho Sinh Thần Cương mở ra, bọn họ càng có nhiều cơ hội hơn không cần phải tốn nhiều thời gian cho tu luyện nữa.
"Thế nhưng không ngờ hắn dám một mình đối phó với lục giai yêu thú. Lá gan không nhỏ!" Điểm ấy khiến cho Lâm Anh Mi thập phần khâm phục, đại đa số trong Sinh Thần Cương mọi người thường đi theo tổ đội để ít mạo hiểm, nào có ai cuồng vọng như hắn ta vậy.
"Tất nhiên nếu đi theo tổ đội nhiều người sẽ chiếm được ưu thế nhưng mà khả năng phối hợp của tinh tướng và hàng tinh giả sẽ giảm đi đáng kể. Tốt nhất là không cần nương tựa kẻ khác." Ngô Tâm Giải nói tới đây thì cũng đã giải thích phần nào nguyên nhân Yến Vô Đạo được gọi là quái vật, có thể vứt bỏ thế lực khổng lồ làm hậu thuẫn thì không phải là chuyện ai cũng làm được.
Nhưng nói đi cũng nói lại, sau này khi tiến vào Nữ Lương Sơn thì chỉ có thể dựa vào mình chứ không phải là tông phái.
Tô Tinh chấp nhận.
"Hừ, cái gì mà quái vật chứ, thiên tài như thế làm sao so được với Tô Tinh của chúng ta." Thời Viện không phục.
"Đây là chuyện đương nhiên, thiếu chủ có thể ký hạ với cả năm tỷ muội chúng ta, đây là chuyện mà thiên tài không thể nào làm được." Ngô Tâm Giải che miệng cười trộm, lời của nàng cũng thật chính xác. Tô Tinh vừa tiến vào hàng ngũ tinh giả chỉ chừng nửa năm thôi, tinh lực đã tới tinh vân hậu kỳ, chỉ sợ ở Lương Sơn đại lục này hắn là một người xa lạ. truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
"Hay là chúng ta đi thẳng tới Lương Quốc luôn đi." Chứng kiến một tên hàng tinh giả có tu vi Tinh Hà hậu kỳ khiến cho Tô Tinh không cam tâm.
"Ừ!!"
Yến Vô Đạo nhắm phương bắc độn kiếm đi được một khoảng thì bỗng có giọng nói vang lên trong đầu: "Thiếu chủ, cái tên nam nhân vô sỉ kia là một hàng tinh giả đó, tại sao lại đem Vô Sinh Ngọc đưa cho hắn?"
"Hắn cũng coi như đã cứu ta một mạng, Bích Lạc, ngươi cảm thấy không được sao?"
"Bích Lạc ghét nam nhân hoa tâm, bên người hắn dẫn theo cả đám mỹ nữ, Bích Lạc ghét chết, thật chỉ muốn dùng tảng đá đập nát đầu hắn ta."
Yến Vô Đạo cười khẽ.
Sau đó không lâu, trước mặt Yến Vô Đạo xuất hiện sáu tòa kiếm phong cao chót vót, hơn mười đạo kiếm quang bay vụt ra, trên thân mặc cùng loại pháp bào với hắn, đúng là đệ tử của Vô Sinh Điện.
"Vô Đạo sư huynh!!!"
Chúng đệ tử cung kính hành lễ.
"Sư huynh, ngươi không sao chứ?"
Yến Vô Đạo nhẹ gật đầu, cười khẽ hỏi lại: "Có chuyện gì không?"
"Vô Đạo sư huynh lần này tùy tiện chạy ra ngoài, nghe nói đi giết lục giai yêu thú khiến cho chưởng môn cực kì tức giận." Một gã đệ tử nói.
"Ừ, sau khi Sinh Thần Cương mở ra, tình hình rất rối loạn, chưởng môn sợ bên Thái Thượng Đạo sẽ có động tĩnh bất lợi với huynh."
Yến Vô Đạo gật đầu, rồi hướng về ngọn núi cao nhất bay đi.
Lương Sơn đại lục đang lâm vào một hồi tranh đấu ngươi chết ta sống thì ở Lạnh Quốc, Dương Cốc Huyền cũng lưu truyền ra một tin tức. Theo truyền thuyết ở Cảnh Dương Võng từng xuất hiện một đầu thượng cổ yêu thú săn người vào mỗi đêm, tiếng hổ rống lan đến trăm dặm quanh Dương Cốc Huyền khiến thôn dân sợ hãi, nhân tâm bấn loạn, mỗi đêm đều khóa cửa, không ai dám ra ngoài.
Quan phủ phái đi không ít quan binh, thợ săn nhưng chưa từng có ai sống sót trở về. Cảnh Dương Võng nghiễm nhiên trở thành nơi tuyệt địa, rơi vào đường cùng, quan phủ buông chiếu bảng nhờ tinh giả của các tông phái giúp đỡ. Bất quá lại trúng thời điểm Sinh Thần Cương nên các tông phái cũng vô tâm quản tới chuyện này, những tinh giả kết bạn đi sát thú cũng không mấy người sống sót trở ra.
Vào một ngày đẹp trời.
Tà dương chiếu rọi, mùi rượu thoang thoảng, một thiếu nữ lãnh diễm tuyệt luân đội một cái mũ tre đang đi tới Cảnh Dương Võng.
Khí chất của nàng như U Lan, dung nhan tuyệt mỹ, một đôi chân thon dài cùng cặp mắt trong veo thâm thúy, mang theo một ánh mắt mềm mại như làn nước chảy, tràn ngập kinh diễm. Mày liễu như sương khói, đôi môi như ánh nắng ban mai, mặc hoa phục đầy hoa văn. Mang theo một tấm choàng mỏng, hai tòa núi đôi ngạo ngễ, thân thể thướt tha, dưới đôi chân ngọc là một đôi giày da hiếm thấy, nhất là làn tóc đen dài tới eo lưng, mềm mại như lụa, giống như dải ngân hà treo ngược khiến cho người khác phải kinh diễm.
Thiếu nữ tao nhã, lãnh đạm, tựa như một gốc hoa sen trắng nõn đang nở rộ trong bùn đen, cao quý và xa cách. Hai khí chất quỷ dị hòa trộn khiến cho người khác ngưỡng mộ nhưng không dám ái mộ, một sự lãnh diễm đến cực điểm.
Lúc này, ở Cảnh Dương Võng cũng có không ít tinh giả. Vừa thấy người thiếu nữ, cả đám cùng ngây dại.
Đôi mắt lãng đạm đảo qua toàn cảnh rồi đi vào trong một nhà trọ dưới Cảnh Dương Võng.
Không khí tức khắc đọng lại.
Thiếu nữ dường như đã quá quen thuộc, không hề để ý tới các loại ánh mắt đang bám theo, vừa tìm được bàn trống thì bên người thiếu nữ như có một khí tràng vô hình tỏa ra xung quanh khiến mấy tên tinh giả không thể tiếp cận. Cả đám dựa theo bản năng thì biết được đây là một thiếu nữ nguy hiểm, nên càng không dám tiếp cận nhưng ánh mắt lại không thể rời khỏi dáng người ma quỷ của nàng ta.
"Chủ quán, có rượu không?" Thiếu nữ mở miệng hỏi, âm sắc như tiếng chuông gió.
"A, khách quan, ngươi muốn cái gì?" Tiểu nhi cũng không dám đến gần.
"Đem đến đây vài bình Thấu Bình Hương đi."
"Được!!!"
Vài bình rượu ngon rất nhanh đã được mang lên, thiếu nữ lại mở miệng hỏi: "Nghe nói Cảnh Dương Võng có yêu thú xuất hiện phải không?"
"À, nghe nói đó là một con yêu thú hung mãnh chuyên ăn thịt người, quan phủ không truy bắt nổi, mà mấy tông phái lại không hề quan tâm đến, dù sao cũng chết không ít người rồi."
Thiếu nữ nâng bình rượu uống từng hớp lớn, tiểu nhị thấy vậy liền khuyên: "Khách quan, kiềm chế một chút đi, loại Thấu Bình Hương này chính là đặc sản của Thực Dương Tông, ba chén phải say."
Từ khi thiếu nữ bước vào quán thì bầu không khí trở nên lặng ngắt như tờ, rồi càng lúc càng không thích hợp. Những tên tinh giả quay mặt nhìn nhau, khó nén được sự kinh diễm trong lòng, càng nhìn cô bé này thì càng chịu không nổi, một số người bắt đầu chật vật rời đi.
Từ từ, người trong quán ngày càng ít. Tiểu nhị cũng cảm thấy được không bình thường, vừa si mê vừa tiếc hận nhìn người thiếu nữ.
Tiểu nhị càng lúc càng khó kiềm chế, chưởng quầy thấy vậy liền phất tay cho gã vào phía trong.
Trong chớp mắt, quán rượu chẳng còn ai.
Thiếu nữ cũng không quan tâm, cứ mở miệng uống từng ngụm, khóe môi gợi lên tia tiếu ý.
Lưu lại vài khối toái kim, thiếu nữ chậm rãi đi ra ngoài cử. Nàng ta khẽ nhíu mày rồi rảo bước theo một hướng khác.
Chỉ thấy một đại trận bung ra, vây khốn nàng vào trong.
Hát……
Mấy trăm tên tinh giải vọt ra, trong đó có hơn mười tên tinh hà tu sĩ ngự kiếm thủ ở bên ngoài.
"Còn không quỳ xuống hành lễ với tinh tướng." Chợt một tiếng quát lớn xuyên thẳng tới.
Mấy tên đệ tử khẽ quỳ xuống, lớn tiếng hành lễ.
Thiếu nữ vẫn bất động thanh sắc.
Lão già vừa lên tiếng khiển trách chậm rãi đi ra, trên môi mang theo một nụ cười ôn hòa. Đến trước mặt người thiếu nữ, lão liền ôm quyền, thái độ cung kính: "Tại hạ là chưởng môn của Thực Dương Tông, nghe nói tinh tướng đại giá quang lâm nên mang các đệ tử bổn phái đến đây đợi các hạ!"
"Mau tránh ra cho ta!" Người thiếu nữ lạnh lùng nói, tự tiện đến gần mắt trận.
Chưởng môn Thực Dương Tông cười nói: "Thực Dương Tông có một tên hàng tinh giả tuấn tú, các hạ chắc chắn sẽ vừa lòng. Tuy rằng Thực Tông Môn không phải thuộc mười đại tông phái nhưng cũng sẽ vì tinh tướng đại nhân mà vượt lửa quá sông, đem hết khả năng để phục vụ, kể cả cái rương Thiên Cương vừa kiếm được cũng sẽ đưa cho các hạ."
Một gã nam tử chậm rãi đi ra, ánh mắt hưng phấn cùng kinh diễm nhìn chằm chằm người thiếu nữ, tu vi gã đã ở giai đoạn tinh hà sơ kỳ.
Thiếu nữ khẽ nhíu mày, khinh thường liếc nhìn qua gã, cũng không thèm để ý tới cái rương Thiên Cương bên kia, xoay người đi về phía Cảnh Dương Võng. Trận pháp đột nhiên bùng phát, hòa quang nổi lên bốn phía, người thiếu nữ chợt dừng bước.
Lão già nói: "Đây chính là Thực Dương Thiên Hỏa đại trận. Ngươi không thể đi ra được đâu, chẳng lẽ tinh tướng các hạ không muốn cân nhắc sao? Sinh Thần Cương đã bắt đầu, đúng là thời cơ tốt nhất."
"Nói hết những lời nói nhảm đi rồi triệt tiêu đại trận này cho ta." Thiếu nữ vẫn lạnh lùng.
Lão già biến sắc: "Sinh Thần Cương đã bắt đầu rồi, nói cách khác chúng ta giết chết tinh tướng cũng không thành vấn đề gì, hừ, ngươi không để mắt đến Thực Dương Tông chúng ta thì xin đắc tội rồi. Chúng ta sẽ lấy Thực Dương Thiên Hỏa đại trận buộc ngươi phải đi vào khuôn khổ!"
Chưởng môn Thực Dương Tông quay đầu muốn hạ lệnh cho đám đệ tử, đột nhiên chứng kiến vẻ kinh hãi trong mắt đám đệ tử.
Hắn đang muốn lên tiếng khiển trách thì phát hiện âm thanh đã kẹt lại trong cổ họng.
Sao lại thế này?
Chương môn Thực Dương Tôn không hiểu, đột nhiên lão hít được một mùi thơm, sợ hãi dâng lên, yết hầu đã bị một đạo phong nhận bén nhọn xé rách. Không biết thiếu nữ lãnh diễm đã đột phá đại trận Thực Dương Thiên Hỏa từ lúc nào, tốc độ cực nhanh đến ngay sau lưng lão, chúng đệ tử toàn trường không kịp làm ra phản ứng nào.
"Lão nhân gia hãy nên an hưởng tuổi già đi!!"
"Ngươi là…!!"
Đồng tử của lão mở to ra, khó có thể tin chuyện trước mắt.
"Tinh tướng luôn luôn tự nguyện ký hạ khế ước, mà bắt ép một tinh tướng thì ngươi phải hối hận cả đời!"
Mùi thơm xông thẳng vào mũi, lời nói đi thẳng vào tai. Biểu tình người thiếu nữ vẫn lãm đạm như đang nói đây là một chuyện bình thường.
Toàn trường khiếp đảm.