Cổ Dương danh chính ngôn thuận trở thành khách quý của Lôi Tuấn Vũ, công khai xuất hiện trên bàn ăn nhà hắn. Lôi Tuấn Vũ hơi tỏ thái độ với anh ta, anh ta liền nháy mắt uy hiếp hắn!
Hôm nay là ngày hai mươi tám tháng chạp, cũng là một ngày đặc biệt, ngày lễ tình nhân!
Nhưng trong nhà hắn lại xuất hiện ba người! Sao lại có người không thức thời như vậy chứ?!
Đương nhiên, chính là theo yêu cầu hợp lý của Lãnh Tử Tình. Có trời biết, buổi tối hắn đến phòng của Lãnh Tử Tình bao nhiêu lần?! T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
Nhìn khuôn mặt cô đang say ngủ, hắn giống như kẻ ngốc, ôm lấy cô ngủ mấy tiếng, sau đó trước khi trời sáng lại rón ra rón rén trở lại phòng sát vách!
Hôm nay hắn đã đặt hoa hồng, bữa tối dưới ánh nến, định ở nhà cùng Lãnh Tử Tình tận hưởng một lễ tình nhân thật ngọt ngào! Sáng ra vừa ngủ dậy, hắn liền cảm thấy tinh thần sảng khoái, hưng phấn lạ thường.
"Tôi? Biến đi đâu?" Cổ Dương buồn bực nhìn hắn, còn vơ nốt cái bánh mì nướng cuối cùng trên bàn ăn cho vào túi.
Mặt Lôi Tuấn Vũ lập tức đen xì. Cậu ta thật đúng là da mặt dày!
"Năm mới cũng không về nhà?" Chỉ còn hai ngày nữa là đêm giao thừa rồi! Có người nào lúc này rồi mà vẫn ở lì trong nhà người khác không đi chứ!
"Năm mới? Ngày nào?" Cổ Dương kinh ngạc hỏi. Mấy năm nay ở nước ngoài, cơ hồ đã quên mất là còn có cái ngày lễ năm mới này rồi!
"Cổ, cậu là tóc đen mắt đen, lại định ở chỗ tôi giả làm người ngoại quốc hả!" Lôi Tuấn Vũ
tức giận quở trách! "Không có việc gì thì giở lịch vạn niên ra, xem xem cậu có phải là thích hợp ra khỏi cửa không!"
"Tôi giở rồi, năm nay là năm đổi mệnh của tôi. Hơn nữa đại sư có nói, sao đổi mệnh của tôi ở phương đông, cho nên tôi mới tìm đến đó!" Cổ Dương cố ý hướng về phía Lãnh Tử Tình nháy mắt, nhìn sắc mặt giống như màu gan lợn của Lôi Tuấn Vũ, trong lòng anh quả thực nở từng khúc ruột!
Lãnh Tử Tình nhịn không được nở nụ cười. "Cổ tiên sinh nếu muốn ở lại, thì để người ta ở lại thôi! Tuấn Vũ, chúng ta mừng năm mới chẳng phải là phải quay về nhà ba mẹ đó sao?
Trong nhà cũng không phải là không có chỗ!" Lãnh Tử Tình ước gì Cổ Dương ở đây thêm mười một tháng, vậy thì cô cũng vừa vặn hiểu được cuộc hôn nhân hoang đường này.
Cổ Dương vội vàng vỗ tay tán thưởng: "Anh nói Tử Tình đối với anh tốt nhất mà! Đừng gọi anh là Cổ tiên sinh nữa, xa cách quá đi! Em hãy gọi anh là Cổ, hoặc là A Dương!"
Lôi Tuấn Vũ trừng mắt lườm anh ta, lại còn A Dương! Hai người rất thân sao?! Không khỏi lườm anh ta một cái. "Cứ gọi là Cổ Dương! Cậu ta bằng tuổi anh, em không cần quá để ý.
Chẳng qua chỉ là cách xưng hô thôi!"
Suy nghĩ một lát, Lãnh Tử Tình vẫn là tiếp thu ý kiến của Lôi Tuấn Vũ: "Vậy, Cổ Dương!"
"Ha ha." Cổ Dương buồn cười nhìn bạn của anh, đây là ý thức độc chiếm của chủ nghĩa đại nam tử điển hình nha! Nói chỉ là cách xưng hô, là ai để ý? Ai để ý người đó biết!
Ăn xong điểm tâm, Lôi Tuấn Vũ và Cổ Dương cùng nhau ra khỏi cửa.
Lần này, Lôi Tuấn Vũ thật sự không khách khí nữa!
"Cậu đừng ở đó giả ngu giả ngốc nữa! Tối nay không được trở về!" Lôi Tuấn Vũ vừa lái xe vừa dặn dò.
Cổ Dương ngồi ở ghế lái phụ kìm nén đến thực vất vả. Chỗ quấn băng gạc trên đầu đã biến thành một miếng băng dính. Nhưng màu trắng như tuyết vẫn thật là chói mắt!
"Này? Tôi nói lão huynh à! Huynh không thấy tôi là người bị thương sao?" Anh ta đắc ý chỉ vào phần đầu bị thương, giống như đó là huân chương ghi công vậy!
"Cổ, cậu cố ý có phải không?!" Lôi Tuấn Vũ két một tiếng dừng xe ở bên đường.
"Ha ha, cậu nhìn cậu xem, đừng tức giận chứ! Bớt giận bớt giận! Tôi đây chẳng phải là đã cùng cậu đi ra ngoài rồi sao? Trời lạnh như thế này! Cậu để tôi ra khỏi cửa, tôi cũng không biết đi đâu!" Cổ Dương tỏ vẻ vô cùng đáng thương!
Cậu ta sẽ không biết đi đâu sao?! Có nhà mình không về! Mấy cô người tình người mẫu cũng không tiếp đón! Bao nhiêu trung tâm tắm hơi nhan nhản ra đó không nhìn thấy hay là thế nào?! Hay là người ta đều đã đổi ngày đổi chỗ hết rồi?
"Cổ! Tôi cảnh cáo cậu! Sau lần Tử Tình mất trí nhớ này, chỗ này của tôi đột nhiên thấy rất rõ ràng!" Lôi Tuấn Vũ vỗ vỗ vào ngực mình, chân thành nói, "Tôi đã nhìn thấy trái tim mình!
Cậu có hiểu không? Tôi cần phải dùng hành động để lấy lại hình tượng của tôi ở trong mắt Tử Tình! Cậu có hiểu không?"
"Ồ, hiểu!" Cổ Dương cười ha hả. Anh ta bị dáng vẻ chân thành đó của Lôi Tuấn Vũ dọa sợ!
Cái người này thật biết đùa?! Đừng có khủng bố như vậy chứ? Bà xã của mình, chẳng phải cũng đã vào tay rồi sao?!
"Rất tốt! Hiểu được là tốt! Tối nay đừng có trở lại! Nếu mà còn quay lại, ngày mai cậu có thể biến mất thì không còn gì tốt hơn! Tôi và Tử Tình cần có thế giới hai người!" Lôi Tuấn Vũ
đột nhiên cảm thấy rất nhẹ nhõm! Xem ra, đôi khi nói ra những lời trong lòng cũng thật là thoải mái! Mặc dù, người kia thực sự không tính là một người biết lắng nghe!
"Được rồi! Lão huynh! Cậu đã yêu Tử Tình rồi hả? Hoặc là nói, cậu bị Tử Tình chinh phục rồi hả?" Cổ Dương trêu chọc. Nơi nào đó trong đáy lòng như tan ra! Cho tới nay, anh đối với Lôi Tuấn Vũ vẫn chỉ có áy náy! Hiện giờ nghe hắn nói như vậy, thật đúng là thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Đừng nhắc cái chữ đó với tôi! Được cậu ban tặng, tôi nhận không nổi!" Không nhắc tới còn đỡ, nhắc tới là Lôi Tuấn Vũ liền giống như con bọ chét vậy, nhảy lên nhảy xuống! Về mặt hình thức!
"Được! Vì cuộc hôn nhân mỹ mãn của cậu và Tử Tình, hôm nay là lễ tình nhân. Tôi sẽ không gây khó dễ mà cùng người tình của tôi trải qua một đêm!" Cổ Dương làm ra vẻ sắp lên pháp trường vậy, giống như anh ta sẽ vì Lôi Tuấn Vũ mà bỏ ra một sự hy sinh rất lớn vậy!
Đổi lấy một nụ cười khẩy của Lôi Tuấn Vũ!
Đuổi xong Cổ Dương. Lôi Tuấn Vũ ở công ty như ngồi trên đống lửa.
Cuộc họp kéo dài nửa tiếng, hắn nhìn đồng hồ đến mười mấy lần, lộ rõ tâm trạng mất kiên nhẫn.
Thư ký Lý thật sự là nhịn không được, lặng lẽ ghé vào tai Lôi Tuấn Vũ hỏi: "Lôi tổng, có phải là ngài có chuyện gì quan trọng không?"
Lôi Tuấn Vũ giơ tay phải lên, không nói không rằng.
Rốt cục cũng chịu đựng đến lúc cuộc họp kết thúc. Lôi Tuấn Vũ vội vàng rút di động ra gọi điện cho Lãnh Tử Tình.
"A lô? Tuấn Vũ? Có việc gì vậy?" Lãnh Tử Tình cho rằng hắn quên thứ gì.
"Em đang ở nhà làm gì?" Thanh âm của Lôi Tuấn Vũ vô cùng dịu dàng.
"Ồ, không làm gì cả. Không có việc gì…" Lãnh Tử Tình bất ngờ vì thanh âm của hắn, đáy lòng bất giác gợn sóng. Thanh âm này sao lại hấp dẫn như vậy…
"Buổi chiều công ty còn có một cuộc họp quan trọng… Em hôm nay có dự định gì?"
…
Thư ký Lý ngạc nhiên, Lôi tổng đây là đang báo cáo lịch trình với phu nhân sao?
Sau một hồi hàn huyên, Lôi Tuấn Vũ gác điện thoại. Cứ dây dưa như vậy dường như đã trôi qua mười mấy phút đồng hồ, thư ký Lý không hề nghe thấy câu nói thực chất nào.
Lôi tổng đây là đang nấu cháo điện thoại sao? Cùng với vợ của mình? Thư ký Lý thật sự là được mở rộng tầm mắt!
Đột nhiên, Lôi Tuấn Vũ dứt khoát đứng lên!
"Thư ký Lý, cuộc họp buổi chiều hủy bỏ. Chuyển sang chiều mai."
Ném lại một câu, liền biến mất.
Thư ký Lý choáng váng! Cuộc họp… quan trọng như vậy… cứ như vậy mà hủy bỏ? Hơn nữa, ngày mai chẳng phải là hai mươi chín tháng chạp rồi sao? Công ty chẳng phải quy định từ buổi chiều bắt đầu nghỉ lễ sao?