365 Ngày Hôn Nhân Chương 262

Thật hoang đường biết bao nha! Cô yêu phải người đàn ông mà mình từng khinh bỉ! Cô lại còn chấp nhận sinh con cho hắn! Hoặc là… không phải vì hắn? Là vì chính mình?

Đúng rồi, vì con, vì chính mình, cô không thể ngốc nghếch như vậy nữa!

Cô nhớ lại lời vị bác sỹ già kia nói với cô lúc ở trong phòng giải phẫu của bệnh viện.

Lúc cô dường như tuyệt vọng, vị bác sỹ già lại cười lớn, sau khi cười lớn liền nói những lời thâm thúy: "Cô Lãnh, đều là phụ nữ, tôi muốn khuyên cô, đừng có ngốc nghếch quá! Chồng cô có thể đòi hỏi mà không để ý đến sức khỏe của cô, cô cho rằng cậu ta yêu cô sao? Cậu ta ngay cả con của cô cậu cũng không yêu, cậu ta sẽ yêu cô sao? Con của cô rất kiên cường, nó không nỡ rời bỏ cô! Nhưng, tôi nghĩ tốt nhất cô nên nghĩ cho kỹ, cần nó hay không cần nó! Nếu muốn giữ nó lại, nó có thể chịu đựng được một lần tổn thương nữa không?! Chồng của cô là một người đàn ông rất ưu tú cũng rất bá đạo, cái này cô rõ hơn ai hết! Tình yêu của cậu ta đối với cô sẽ kéo dài bao lâu, tôi là người ngoài cũng không thể rõ!

Một người phụ nữ cuối cùng rơi vào kết cục một mình nuôi con, thật sự rất khiến người ta xót xa! Thật sự là một thể nghiệm thiết thực của một bà mẹ đơn thân! Đương nhiên, tôi không có quyền lên tiếng! Quyền quyết định cuối cùng vẫn là ở cô. Nếu cô muốn phá thai, bây giờ chúng tôi có thể làm! Nhưng, chúng tôi không thể đảm bảo phẫu thuật thành công.

Cô có thể… cả đời không thể sinh con được nữa! Đương nhiên, đây không phải là điều chúng tôi muốn thấy. Nếu cô muốn giữ lại nó, thì tôi khuyên cô trước hết đừng nói với cậu ta vội, đừng ngại thử thách cậu ta trước đã! Phụ nữ phải đối với mình tốt một chút… Nếu cậu ta không thể đạt được tiêu chuẩn của cô, hoặc là lại làm cô đau lòng, thì cô có thể quay lại bất cứ lúc nào. Tôi nghĩ đến lúc đó cho dù là phá thai, tình trạng sức khỏe cũng sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều, khả năng có thai về sau cũng còn…

Lời nói thâm thúy của vị bác sỹ già, khiến cho Lãnh Tử Tình trầm tư rất lâu. May mắn cho cô là đứa bé vẫn còn, nhưng cũng không phải là không còn lo lắng. Giống như lời vị bác sỹ già nói, hắn sẽ yêu mình sao? Sẽ yêu con sao? Có con rồi, cô thật sự phải chung sống cả đời với hắn sao?! Đột nhiên, đầu cô ong ong! Cô không biết mình đã lựa chọn con đường như thế nào. Cùng hắn chung sống cả đời hình như rất xa vời, rất mơ hồ. Nếu để cô một mình nuôi đứa con này thì sao? Cô có dũng khí để đối mặt hay không?!

Lãnh Tử Tình cười khổ, trong lòng trống trải, giống như có cái gì đã bị hút hết vậy, hoang mang không chỗ dựa. Lôi từ dưới giường lên bộ quần áo bảo hộ đã giấu lúc trước, khoác lên người rồi mở máy tính ra.

Lên QQ, máy móc xử lý một số tin nhắn của độc giả, sau đó cô bắt đầu nhìn chằm chằm cái biểu tượng xám xịt kia đến ngẩn người. Là biểu tượng của Hoa Bá. Anh ấy bây giờ ổn không? Đã bắt đầu cuộc sống mới chưa? Nếu lúc trước mình bỏ đi cùng anh ấy, đi Mỹ, bị

anh ấy giấu đi. Vậy thì cuộc sống của cô sẽ như thế nào nhỉ?

Liệu có phải mỗi ngày bị anh ấy cưng chiều đến nỗi việc gì cũng không làm, cả ngày vô ưu vô lo? Từng nghe qua vô số lần triết lý, cái gì mà gả cho một người yêu mình còn hơn gả cho một người mà mình yêu! Tuy nhiên, thật sự gặp phải, có mấy người có thể làm được chứ? Cô chẳng phải ở phút cuối cùng, đã lựa chọn một con đường không thể quay đầu sao?

Không không không! Loạn hết rồi! Cô đâu có như vậy? Cuộc hôn nhân của cô vốn đã là một trò hề, nhưng lại để cô diễn đến mức không thể vãn hồi!

Đang thất thần, tiếng tít tít vang lên, Lãnh Tử Tình vừa nhìn, là "Thiên đạo thù cần", có chút ngạc nhiên. Cái tên này đã in sâu vào trong trí nhớ của cô, một độc giả rất đặc biệt. Xuất hiện lúc này, giống như là mưa đúng lúc vậy, khiến Lãnh Tử Tình có chút khẩn cấp muốn trao đổi với cô ta. Tâm tình buồn bực của cô cần được giải tỏa, cái tên này thật có ý thơ, dường như đã trở thành chỗ dựa của cô.

Thiên đạo thù cần: Đang làm gì?

Lãnh Tử Tình nghĩ ngợi, viết: Ngẩn người.

Đối phương dừng thật lâu, lại viết: Chuyện gì?

Tim Lãnh Tử Tình đột nhiên nhảy dựng lên, giống như có tật giật mình vậy. Có chút vội vàng muốn xóa sạch cái gì, vội vàng viết: Ồ, không có chuyện gì. Bạn đang làm gì?

Đối phương không hề nghĩ ngợi liền viết: Nhớ bạn.

Hả! Lãnh Tử Tình không khỏi mỉm cười. Cô gái nhỏ này thật đúng là thẳng thắn, ở đâu ra lời nói như vậy, rõ ràng là trêu chọc nha. Nhưng bất tri bất giác, tâm tình nặng nề đã có chút chuyển biến.

Lãnh Tử Tình: Ha ha, bạn là con gái hả?

Thiên đạo thù cần: Dựa vào đâu cho là vậy?

Lãnh Tử Tình: Độc giả của tôi đa số đều là con gái, có người đàn ông nào xem mấy cái chuyện phong hoa tuyết nguyệt này chứ. Tên của bạn rất hay, nhất định là một cô gái rất cầu tiến rất thi vị!

Đối phương sửng sốt hồi lâu, khiến Lãnh Tử Tình có chút lo lắng, sợ cô ta đột ngột bỏ đi.

Đang định gõ chữ gì vào, thì lại nhìn thấy câu trả lời của cô ta.

Thiên đạo thù cần: Ồ? Thật không? Nếu tôi nói tôi là đàn ông thì sao? T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com

Lãnh Tử Tình sửng sốt, không thể nào! Trong số độc giả của cô thật ra cũng có phái nam, nhưng rất ít người nói chuyện với cô. Nhưng… nghĩ đến Hoa Bá, Lãnh Tử Tình liền thật sự không dám chắc chắn nữa. Hoa Bá chẳng phải lúc đầu cũng là lấy thân phận một độc giả mà cùng mình "Rượu gặp tri kỷ ngàn chén vẫn ít", nói chuyện mấy năm mới biết hóa ra là đàn ông! Chuyện này khiến Lãnh Tử Tình vẫn còn thấy buồn bực rất lâu nữa!

Lãnh Tử Tình thản nhiên cười: Ha ha.

Vội vàng nhìn tư liệu của đối phương, cột giới tính trong đó thật sự ghi là nam, ba mươi ba tuổi. Á! Hóa ra lại cùng tuổi với Lôi Tuấn Vũ! Trong lòng bất giác nảy lên, vội vàng lắc lắc đầu! Sao có thể?! Cô chưa từng nhìn thấy hắn sử dụng QQ, hắn bận như vậy, sao có thể lên mạng nói chuyện phiếm chứ?! Cũng sao có thể đọc sách của cô chứ?! Nhưng, trong lòng không khỏi có chút hoang mang rối loạn, vội vàng mở trang cá nhân của hắn, cái gì cũng không có! Thời gian đăng ký lại rất ngắn, chỉ có hơn một tháng trước. Một mối nghi ngờ chẳng lành lập tức nảy sinh trong lòng…

Lãnh Tử Tình lập tức cảnh giác viết: Trang cá nhân của bạn sao cái gì cũng không có?

Thiên đạo thù cần: Không có tâm trạng.

Lãnh Tử Tình: Bạn làm thế nào mà tìm được tôi?

Thiên đạo thù cần: Đọc sách của em.

Lãnh Tử Tình: Nói xem cuốn sách bạn ấn tượng nhất là cuốn nào? Nhân vật bạn ấn tượng nhất là ai?

Thiên đạo thù cần: "Chệch quỹ đạo", Hứa Phi Nhi.

Lãnh Tử Tình lập tức tiêu tan nghi ngờ! Người đàn ông này thật sự đã đọc qua! Hắn lại là fan hâm mộ của mình! Ông trời ơi! Cái gì khiến cô cho rằng hắn là Lôi Tuấn Vũ, đến kiểm tra cô chứ? Cô bất giác sờ lên trán mình, hình như có mồ hôi lạnh thì phải! Từ khi nào cô lại để ý đến người đàn ông đó rồi? Chẳng lẽ cô cho rằng hắn sẽ coi trọng thế giới ảo của cô sao?! Ha ha, không khỏi tự giễu, cô thật đúng là có chút vấn đề về thần kinh rồi!

Thiên đạo thù cần: Tôi nhớ em.

Thình lình hoàn hồn, nhìn khung đối thoại, Lãnh Tử Tình thiếu chút nhảy dựng lên. Đây là diễn biến như thế nào, cô sao lại không chú ý nhỉ? Cái gì mà "tôi nhớ em", đây là đang tán tỉnh sao?

Lãnh Tử Tình thản nhiên cười: Ha ha.

Thiên đạo thù cần: Tôi nói tôi nhớ em.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/365-ngay-hon-nhan-khoa-tru-tim-em/chuong-262/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận