Thật nhanh… Cô đã nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của hắn, hình như rất mệt mỏi.
Lãnh Tử Tình ngước mắt nhìn vào mặt hắn, sống mũi thẳng như vậy, khuôn mặt tuấn tú như vậy lúc này đang yên bình ở ngay trước mặt mình.
Cô nhẹ nhàng lấy tay chạm vào mặt Lôi Tuấn Vũ, ấm ấm nóng nóng. Cô biết cô yêu mê muội người đàn ông này, mặc dù hắn đã làm ra chuyện tổn thương đến mình như vậy, mặc dù hắn đã động lòng với người khác…
Nhìn hắn hồi lâu, Lãnh Tử Tình cảm thấy cả người khô nóng, muốn thoát khỏi vòng ôm của hắn, lại phát hiện chính mình vẫn bị hắn đang ngủ say ôm quá chặt, như sợ sẽ mất đi cô vậy.
Khẽ thở dài một hơi, Lãnh Tử Tình vùi đầu vào ngực hắn, một bàn tay len lén lần vào trong áo hắn, tìm một nơi ấm áp, cũng nặng nề ngủ thiếp đi.
Ngày tháng ở chung của hai người là như vậy, cô trốn tránh hắn, còn hắn thì lại quấn lấy cô.
Mặc cho Lãnh Tử Tình cực lực tránh tiếp xúc thân thể với hắn, nhưng vẫn không thoát khỏi số phận "hầu ngủ" hàng đêm. Hắn luôn luôn tìm được đủ loại cớ, "ép" cô đi vào khuôn khổ.
Còn cô? Càng thêm quyến luyến vòm ngực của hắn, giống như để bù lại ba năm qua đã mất đi vậy.
Lôi lão gia và phu nhân đến nơi ở của bọn họ. Phá vỡ sự ấm áp và yên tĩnh vốn có.
Tình trạng của Lôi Tuấn Vũ khiến ông bà Lôi rất hài lòng, một mực khen ngợi "Hàn tiểu thư"
chăm sóc chu đáo.
"Ba, con nghi ngờ con có phải là do ba mẹ sinh ra hay không!" Lôi Tuấn Vũ lời nói kinh người.
Lôi lão gia và Tiêu Duệ nhìn nhau, ngờ nghệch hỏi: "Con… nói cái gì vậy?!"
Lôi Tuấn Vũ không cho là đúng, cau mày tiếp tục lên án: "Từ khi con xuất viện đến giờ, "Hàn tiểu thư" có phải là đã hơn nửa tháng rồi không? Ba mẹ có từng đến lúc con đang ngủ khôn g?"
Tiêu Duệ vẫn không hiểu gì: "Chúng ta việc gì phải đến lúc con đang ngủ?"
"Ha ha, đúng vậy! Nói cách khác, ba mẹ lâu như vậy mới nghĩ đến phải quan tâm đến con trai của ba mẹ, con có phải là nên tỏ ra nghi ngờ hay không?" Lôi Tuấn Vũ nghiêm túc nói.
Lãnh Tử Tình nghe thấy lời hắn nói, vội vàng từ phòng bếp bưng hoa quả ra, trách móc:
"Tuấn… Lôi tiên sinh! Anh sao có thể…"
Lôi Tuấn Vũ thuận thế vươn tay ra chỗ có tiếng nói, kéo Lãnh Tử Tình ngồi xuống bên cạnh mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nếu không phải là "Hàn tiểu thư" cả ngày cả đêm ở bên cạnh con, e là con đã tự buông xuôi rồi!"
"Anh…" Lãnh Tử Tình đỏ bừng mặt! Hắn… cái gì mà ban ngày ban đêm, để người ta hiểu lầm… Trời! Quả thực là vô cùng xấu hổ!
"Có… Hàn tiểu thư chăm sóc con, chúng ta mới yên tâm chứ! Con là trách mẹ không tới sớm một chút sao?" Tiêu Duệ vẫn có chút lo lắng. Nói thật, mấy ngày này, bọn họ ngày nào cũng xoay quanh cháu đích tôn, nói là không nhớ hắn là giả, chỉ là cảm thấy Tử Tình ở đó bọn họ khá yên tâm mà thôi! Hơn nữa, bọn họ còn bận liên lạc với bên Mỹ. Hôm nay đến chính là vì chuyện này!
"Ồ? Thế nào rồi? Xem biểu hiện của ba mẹ, là có hy vọng rồi?" Thái độ của Lôi Tuấn Vũ
khiến người ta không thể nắm bắt.
"Đúng vậy!" Tiêu Duệ lập tức trở nên kích động, bà cũng đi đến ngồi xuống cạnh Lôi Tuấn Vũ, nắm tay hắn nói, "Tuấn Vũ à, chẳng lẽ con không vui sao? Chuyên gia bậc nhất về mắt ngày mai sẽ tới, ông ấy nói nếu kiểm tra xong xuôi, có thể làm phẫu thuật ngay trong ngày.
Trường hợp như của con, ông ấy có thể nắm chắc 9 phần!" Tiêu Duệ kích động đến có chút nghẹn ngào.
Lôi Tuấn Vũ thản nhiên cười nói: "Mẹ, để mẹ phải lo lắng rồi! Con muốn đợi thêm đã…"
Lãnh Tử Tình kinh ngạc nhìn hắn, vội vã nói xen vào: "Chờ cái gì?! Vì sao phải chờ?!"
Lôi Tuấn Vũ lặng lẽ nắm tay cô, bất giác lắc thật mạnh, dường như đang trách cô nhiều lời.
"Ba, mẹ, chuyện phẫu thuật, con thấy nên đợi thêm một thời gian nữa. Con bây giờ khá quen với cuộc sống như thế này!"
"Hả? Nói gì vậy? Cái gì mà bảo khá quen với cuộc sống như thế này?!" Lôi Đình cũng vô cùng kinh ngạc. Ông ngàn vạn lần không ngờ Lôi Tuấn Vũ sẽ nói ra những lời như vậy!
"Được rồi, ba, mẹ, ba mẹ đều mệt rồi, trở về đi! Chờ đến lúc con muốn làm phẫu thuật, con sẽ báo cho ba mẹ biết." Lôi Tuấn Vũ cười cười, đứng dậy, hiển nhiên là có ý muốn lên lầu, Lãnh Tử Tình đành phải cùng hắn đi lên, đỡ hắn, sợ hắn đụng vào cầu thang.
Cô nháy nháy mắt với vợ chồng Lôi Đình, ý bảo sẽ quay lại ngay.
Lãnh Tử Tình quay lại, ba người ngồi ở sô pha mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau.
"Tử Tình à, Tuấn Vũ đang ở thư phòng?" Giọng Tiêu Duệ như đang đi ăn trộm.
Lãnh Tử Tình gật gật đầu, có chút lo lắng nhìn lên thư phòng. Cửa khép hờ.
"Tử Tình à," Lôi lão gia cũng không giả bộ nữa, "Con nói tiểu tử này làm sao vậy? Theo lý mà nói, nó hẳn phải gấp gáp muốn chữa khỏi mắt hơn chúng ta chứ! Sao hôm nay lại nói ra những lời như vậy?"
"Chuyện này…" Đừng nói hai vị tiền bối, ngay cả cô cũng không ngờ Lôi Tuấn Vũ lại từ chối nha!
Tiêu Duệ vẻ mặt buồn bã nói: "Tử Tình à, con nói có phải nó trách chúng ta thời gian này không đến thăm nó không? Mẹ chỉ là nghĩ hai đứa con khó khăn lắm mới đoàn tụ, ba mẹ mới không đến quấy rầy. Không ngờ lại thành có lỗi."
Lãnh Tử Tình vội vàng an ủi: "Mẹ, mẹ đừng nói như vậy. Tuấn Vũ không phải loại người như vậy, có lẽ anh ấy chưa chuẩn bị tốt. Mẹ đừng lo lắng, con sẽ nói chuyện lại với anh ấy, ba mẹ cứ yên tâm về chuẩn bị đi! Ngày mai nhất định con sẽ nghĩ cách để anh ấy đến bệnh viện!"
"Được được được, Tử Tình à, mẹ thấy Tuấn Vũ rất thích con đó! Con nhất định phải nghĩ cách nhé!" Tiêu Duệ nắm tay cô không buông, một mực dặn dò.
"Con biết rồi, mẹ cứ yên tâm!"
"… Nhưng mà, Tử Tình, Tuấn Vũ sao lại đối với con… Chẳng lẽ nó biết thân phận của con?"
Lôi lão gia cũng trở nên hiếu kỳ.
"Không không không! Anh ấy không biết thân phận của con. Chỉ là…"
Tiêu Duệ mở to mắt: "Con là nói…"
Đây là tình huống gì, Tuấn Vũ không biết Hàn tiểu thư chính là Lãnh Tử Tình, lại vẫn đối tốt với cô như vậy, thời gian ngắn như vậy, đây là cái tình huống gì?!
"Các con… các con… có hay không…?" Tiêu Duệ tò mò hỏi.
Mặt Lãnh Tử Tình lập tức nóng bừng tới tận mang tai, thẹn thùng đưa mắt liếc bố chồng một cái, cúi đầu không nói gì. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
"Trời ạ! Vậy phải làm thế nào đây?!" Tiêu Duệ một tay vỗ ngực, kinh ngạc không biết phải làm sao.
Vẫn là Lôi Đình có vẻ bình tĩnh, ông lập tức trả lời: "Chuyện này có cái gì mà phải làm thế nào?! Hai đứa vốn là vợ chồng, trong hoàn cảnh không nhìn thấy mặt mũi Tử Tình mà Tuấn Vũ có thể thích nó, chứng minh chúng nó có duyên, trời sinh đã là một đôi! Bà hẳn phải vui mới phải!"
"À! Đúng đúng đúng! Tử Tình à, con tha thứ cho Tuấn Vũ nhà chúng ta đi! Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, có chuyện gì mà không giải quyết được đâu?! Con cái cũng đã có rồi không phải sao?! Con sẽ không phải là chê mắt của Tuấn Vũ nhà chúng ta không nhìn thấy chứ?"
"Nói bừa gì vậy?!" Lôi Đình lại phản bác thay cho Lãnh Tử Tình.
Tiễn bước ba mẹ chồng, tâm tình Lãnh Tử Tình vô cùng u ám.
Một mặt cô gấp gáp hy vọng mắt Lôi Tuấn Vũ mau chóng được chữa khỏi, nhưng, mặt khác, lại không biết nên đối diện với hắn như thế nào!
Hoặc là nói, khi mắt của hắn hồi phục chính là lúc cô rời đi lần nữa sao?