9 Tuyệt Chiêu Tóm Kẻ Phóng Đãng Chương 24


Chương 24
Miệng anh miên man ngay trên miệng nàng và thì thầm ám muội, “Anh nào dám không cho em dấn thân vào một cuộc phiêu lưu”.

 

Callie gạt nước mắt trong lúc ngồi co ro trên chiếc ghế cạnh cửa sổ phòng ngủ và xem xét những việc đã xảy ra tối nay.

Làm sao nàng có thể đi tiếp mà không có anh? Cùng lúc đó, làm sao nàng có thể đi tiếp và ý thức được rằng mọi khoảnh khắc họ ở bên nhau chẳng mang ý nghĩ gì nhiều với anh – chỉ được dựng lên để giúp anh thắng một ván cá cược và thúc đẩy em gái anh vào xã hội thượng lưu.

Lẽ nào lại thế. Mọi tế bào trong người nàng phản đối ý nghĩ rằng anh đã lợi dụng mình một cách đê hèn như vậy.

Anh không phủ nhận điều đó.

Vậy tại sao nàng không tin chuyện đó? Hầu tước Ralston – gã phóng khoáng lâu năm – sẽ không thèm đắn đo về việc sự dụng nàng cho lợi ích các nhân của anh ta. Không phải anh ta đã làm vậy sao? Ngay từ lúc bắt đầu? Anh đã thương lượng đổi nụ hôn của mình với sự trợ giúp dành cho em gái. Tại sao nàng lại đi tin anh ta có thể thay đổi chứ?

Nàng đã tin anh có thể - rằng những thập niên bị đánh dấu bởi sự khinh miệt có thể không là gì hơn một ký ức nhạt nhòa trong quá khứ sóng gió của anh. Rằng nàng có thể yêu đủ để chứng minh cho anh thấy thế giới này đáng cho anh quan tâm và tin tưởng. Rằng nàng có thể biến anh thành mẫu đàn ông mà nàng hằng mơ mộng.

Có lẽ sự thật khó chấp nhận nhất trong tất cả chính là Ralston, người đàn ông mà nàng mê mẩn suốt hơn một thập kỷ chưa bao giờ hiện hữu. Anh ta chưa bao giờ mạnh mẽ và thầm lặng như Odysseus; chưa bao giờ lạnh lùng như Darcy, chưa bao giờ quyền lực và đam mê như Antony. Anh luôn là Ralston, người trần mắt thịt, ngạo mạn và đầy khiếm khuyết.

Anh chưa bao giờ giả vờ là một người khác, chưa bao giờ phỉnh nàng bằng những lời tỏ tình sai lệch, chưa bao giờ lừa gạt nàng tin vào nhân cách của mình. Thậm chí chính anh đã nói, anh chỉ cần nàng vì lợi ích của Juliana.

Có vẻ là vì lợi ích của Juliana và hai nghìn bảng. Nói thế không có nghĩa là anh cần số tiền đó. Việc đó gần như khiến mọi chuyện xấu hơn. Nàng cúi đầu khi một dòng lệ rơi trên nỗi buồn ai oán.

Ôi, Callie. Làm sao mày có thể ngu ngốc như thế?

Thậm chí ngay cả lúc biết Ralston thực sự - anh chàng Ralston không phải được đúc ra từ khuôn anh hùng – Callie đã không thể nhìn thấy sự thật. Thay vì nhìn thấy trái tim mình tan vỡ, nàng đã yêu, không phải với ảo tưởng của mình mà là với Ralston mới mẻ đầy khuyết điểm kia.

Trong khi nàng quá mê mải với ý tưởng anh có thể thay đổi thì tối nay sự biến chuyển đầy uy lực mà nàng đã chứng kién kia không xuất phát từ anh.

Mà là từ nàng.

Và nguyên nhân gần như hoàn toàn do anh.

Nàng nhìn chằm chằm bất định vào bản danh sách nhàu nát lấm lem trong tay mình – bản danh sách ban đầu là của nàng nhưng dần dà trở thành danh sách của họ. Tim nàng thắt lại khi nhận ra Ralston đã là một phần lớn của Callie táo bạo liều lĩnh, anh đã dẫn nàng thực hiện các nhiệm vụ trên giấy. Nàng đã thay đổi mãi mãi bởi vì anh.

Làm sao có thể sống sót được với cơn đau đầu như thế này? Làm sao nàng quên được tình yêu sâu đậm mình dành cho anh?

Callie không biết.

Tuy vậy, nàng biết mình không thể ở thêm một phút nào trong căn phòng này. Nàng nhỏm dậy và cố ý đi qua phòng ngủ, mở cửa và lặng lẽ đi lại trong căn nhà tĩnh mịch để đến phòng làm việc của Benedick. Nàng sắp vung tay làm bậy. Dường như đàn ông tìm kiếm sự an ủi từ những kinh nghiệm khi họ ở trong tình trạng quẫn bách nhất, vậy cái gì sẽ ngăn nàng làm điều tương tự?

Vừa bước vào, nàng sững lại ngay, ngạc nhiên trông thấy anh trai ngồi phía sau chiếc bàn khổng lồ và chăm chú nhìn vào khoảng không. Anh quay về phía Callie theo tiếng chân trên sàn gỗ và nàng theo dõi một bong mờ lướt trên mặt anh. “Callie”, anh nói, và trong cách gọi tên có gì đó khiến mắt nàng lại rưng rưng. “Bây giờ là bốn giờ sáng.”

“Em xin lỗi”, nàng nói, toan rời khỏi phòng.

“Không.” Anh vẫy tay về phía nàng, ra hiệu cho nàng vào trong. “Ở lại đi.”

Callie tuân lời, nhẹ nhàng đóng cửa lại trước khi đến bên bàn làm việc và ngồi lên một chiếc ghế đối diện anh. Nàng khoanh chân bên dưới. “Anh biết không”, nàng nói, giọng run run bởi những giọt nước mắt chưa rơi. “Khi còn bé, em thường ngồi trên chiếc ghế này, trong bộ váy ngủ và nhìn cha phân chia giấy tờ khắp bàn làm việc. Một thời gian rất lâu em đã không hiểu tại sao ông lại có quá nhiều việc để làm. Ý em là, không phải mọi thứ - tước hiệu, nhà cửa, đất đai, các thứ - không phải chúng đều là của ông ư?”

Benedick gật đầu. “Anh cũng cảm thấy như vậy. Thử nghĩ đến sự kinh ngạc của anh khi phát hiện ra tất cả những thứ đó thật sự tạo ra công việc và cha đã không giả vờ.”

Nàng mỉm cười ướt át. “Thật đáng ngạc nhiên. Em ở đây, trong chiếc váy ngủ, ngồi trên ghế và nhìn anh. Không thay đổi gì nhiều.”

Benedick nhìn vào mắt nàng. “Callie à?”

Nước mắt rơi lã chã, lặng lẽ và hối hả, trên hai gò má. Nàng lắc đầu, nhìn xuống đùi, bấu víu váy ngủ. “Em đã nghĩ mình có thể thay đổi anh ta.”

Benedick thở dài.

“Giờ em biết mình không thể. Em chỉ là... nghĩ mình có thể thuyết phục anh ta yêu em.”

Anh ngồi lặng đi một lúc lâu, cẩn thận cân nhắc lời lẽ của mình. “Callie... tình yêu phát triển dần dần. Không phải ai cũng có một cuộc hôn nhân đầy yêu thương như cha mẹ đâu em. Hay như Mariana và Rivington. Ralston đã cô độc từ rất lâu rồi.”

Nước mắt chảy dài. “Em yêu anh ấy”, nàng thì thầm.

“Không thêẻ có chuyện anh ta cũng yêu lại em sao?”

“Anh ta đã cược hai nghìn bảng vào tương lai của em, Benny.”

Nụ cười thấp thoáng trên môi anh. “Anh sẽ không phủ nhận sự thật anh ta là một gã ngốc khi làm một chuyện như thế... nhưng anh không thể hình dung vụ cá cược đó khác hơn một vấn đề về sự kiêu hãnh.”

“Sự kiêu hãnh?”

Anh gật đầu. “Sự kiêu hãnh của phái mạnh.”

Callie lắc đầu. “Giống loài của anh thật kỳ quặc.” Nàng nhún vai. “Nhưng không có nghĩa anh ấy yêu em. Em còn không chắc anh ta có quan tâm đến em.”

“Nực cười”, Benedick đợi em gái nhìn mình. “Anh rất muốn em và Ralston đừng gặp nhau nữa, Callie à, với mức độ tai tiếng cả hai người đã gây ra tối nay – và chưa kể đến vô số tai tiếng em hẳn đã bày ra nằm ngoài hiểu biết của anh – nói như thế không có nghĩa anh mong được biết về chúng đâu đấy.” Anh ngừng nói. “Tuy nhiên, em quên là tối nay anh đã thấy anh ta. Anh ta đến gặp anh trước khi đến với em trong thư viện. Anh ta quan tâm em. Anh biết thế nếu không sẽ không bao giờ trao lời chúc phúc của mình.”

“Anh sai rồi”, Callie thì thầm. “Em nghĩ mình có thể yêu anh ta đủ nhiều cho cả hai chúng em. Nhưng em không thể.”

Sự im lặng bao trùm hai người họ, Benedick nhìn những giọt lệ lấm lem trên má em gái. Cuối cùng anh nói. “Callie... tối nay Ralston đã thách đấu với Oxford.”

Callie bất thình lình ngẩng lên. Nàng chắc rằng mình đã nghe nhầm lời anh trai, “Anh... anh nhắc lại được không?”.

“Anh ta đã thách Oxford tham gia một trận đấu súng.”

Callie lắc đầu, cố gắng xóa tan màn sương vừa được giăng xung quanh. “Không. Không thể thật được. Anh có chắc không? Không phải St.John à? Họ là anh em song sinh đấy. Có thể bị lẫn lộn.”

“Đúng vậy, Callie à. Anh biết họ là song sinh. Anh cũng rất chắc chắn các bên đấu súng là Ralston và Oxford vì anh đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Và, xem xét đến việc trận thách đấu này là vì em...”

“Em ư?” Callie ré lên. “Ralston sẽ không bao giờ đấu súng vì em. Em không đáng để anh ta mạo hiểm tính mạng. Ý em là, không phải vì anh ta yêu em, Benedick”, nàng giễu cợt và bắt gặp ánh mắt lo lắng của anh. Benedick vẫn im lặng trong lúc nàng suy nghĩ. “Ôi, Chúa ơi.”

“Anh ta có thể không yêu em, Callie. Nhưng anh cược rằng anh ta có cảm xúc mãnh liệt với em, bằng không anh ta và Oxford sẽ không chọn phụ tá lúc chúng ta đang nói chuyện.”

Anh đang mạo hiểm mọi thứ vì nàng.

Nếu đó không phải sự thay đổi thì còn gọi là gì?

Callie trợn mắt. “Ôi, Chúa ơi.” Nàng ngả tới trước, rướn qua bàn làm việc để giữ cánh tay của anh trai. “Benedick, anh phải đưa em đến đó.”

“Callie...” Benedick lắc đầu. “Anh không thể đưa em đến đó. Em biết mà.”

Nàng nhảy dựng lên và tuyên bố, “Benedick! Anh ấy có thể chết!”. Callie phóng ra khỏi phòng đi lên cầu thang chính rồi trở lại phòng ngủ, Benedick bám theo sau. Nàng đẩy tung cửa và vội vàng đến tủ quần áo để tìm một chiếc váy. “Anh ấy có thể bị giết!” Nàng thổn thức.

Benedick đóng cửa lại, cố gắng làm nguôi ngoai Callie bằng giọng điệu trầm tĩnh êm ái. “Anh ta sẽ không bị giết, Callie. Những trận đấu súng rất hiếm khi đi theo lề lối cũ.”

Nàng quay lại nhìn anh, hai tay nặng trĩu đống vải muslin. “Em có nhầm lẫn cách thức bọn họ đấu súng không, Benedick? Hai mươi bước, quay lại, và bắn? Một khẩu súng? Một khẩu súng được nạp đạn?”

“Ừ, phải”, Benedick thừa nhận luận điểm đó và bổ sung, “Nhưng cái chết không phải là kết cục được mong đợi. Vì Chúa, ý anh là, sẽ có người phài đi tù nếu giết người trong một trận đấu súng.”

“À há, vậy đây là một loại thỏa thuận của các quý ông?”

“Chính xác.”

“Thật sự chỉ để khoe mẽ thôi.”

“Ừ”, anh nói, hài lòng vì nàng đã hiểu chuyện.

Mắt Callie nheo lại. “Sẽ thế nào nếu những người đàn ông đang được nói đến bắn súng dở tệ?”

Benedick há miệng rồi khép lại.

Callie lắc đầu và di chuyển ra sau bức bình phong. “Anh sẽ đưa em đi.”

Váy ngủ của nàng gần như ngay lập tức được thảy lên trên bức bình phong. Benedick giơ tay lên trước tình huống khó xử và quay lưng về phía khu vực chung. “Anh sẽ không đưa em đi, Callie. Em sẽ đợi ở đây như bao phụ nữ khác.”

“Không có chuyện đó đâu! Em không còn nhu mì và dễ bị sai bảo nữa!”

“Em là nạn nhân của một nhận thức sau lầm về chuyện em từng nhu mì và dễ bị sai bảo đấy!”

Benedick quay lại, thấy Callie đã thay trang phục và đang xỏ chân vào đôi bốt đi dạo. Mắt nàng long lanh. “Anh có hai phương án, Benedick. Anh có thể hộ tống em như một ông anh trai tốt bụng, hay có thể đứng qua một bên khi em rời khỏi căn nhà này và tự đi lại khắp London vào lúc tối mịt.”

“Em sẽ không bao giờ tìm ra chỗ đó.”

“Vớ vẩn. Anh quên là em rất quen thuộc với một hai quán rượu trong thành phố này à. Em chắc chắn tin tức về trận đấu súng giữa các quý tộc nổi tiếng nhất London sẽ được truyền đi nhanh thôi.”

Anh trợn mắt. “Anh sẽ nhốt em lại!”

“Vậy thì em sẽ trèo xuống giàn dây leo!”, nàng thông báo.

“Quỷ tha ma bắt, Callie!”

“Benedick, em yêu anh ấy! Em đã yêu anh ấy trong cả một thập niên. Và em đã có được anh ấy trong một ngày trước khi làm rối tinh mọi thứ. Hoặc anh ấy đã làm thế. Em vẫn không chắc lắm. Nhưng anh không thể tin em sẽ không chiến đấu để cứu anh ấy?”

Lời nàng nói đưa đẩy giữa hai anh em.

“Làm ơn đi mà, Benny”, nàng nói một cách dịu dàng và sầu não. “Em yêu anh ấy.”

Bá tước Allendale thở dài. “Chúa ơi, hãy cứu con khỏi tay mấy cô em gái. Anh sẽ gọi xe song mã hai bánh.”

“Anh có chắc mình muốn làm chuyện này không?” Nick tựa vào một cây thanh lương trà, so vai trong màn sương giá lạnh ban sáng và quan sát Ralston kiểm tra súng. “Anh có thể bị giết đấy nhé.”

“Anh sẽ không bị giết”, Ralston lơ đãng nói, nhìn quanh cánh đồng bằng phẳng mà Oxford đã chọn làm địa điểm cho trận đấu súng của họ.

“Những gã giỏi hơn anh cũng đã nói như thế, Gabriel. Em không muốn phải đặt anh dưới lòng đất đâu.”

“Tốt cho chú thôi”, Ralston nói một cách uể oải trong lúc tỉ mỉ nhét thuốc vào khẩu súng của mình. “Chú sẽ là Hầu tước.”

“Em đã ở cạnh anh đủ lâu để biết mình không thật sự muốn làm Hầu tước, cảm ơn anh nhé.”

“Vậy thì anh sẽ cố gắng giữ lấy tước hiệu của mình.”

“Xuất sắc.”

Sự im lặng bao trùm lấy hai anh em trong lúc chờ sự xuất hiện của Oxford và phụ tá của gã. Trận đấu súng được sắp xếp lúc rạng đông và cánh đồng được tắm trong ánh sáng xám nhợt nhạt đã cướp đi sắc màu khỏi phong cảnh xuân thì phơi phới và biến nó trở nên ảm đạm.

Vài phút sau, Ralston nói, “Anh không thể để hắn ta bỏ đi sau khi đã nói năng kiểu đó về cô ấy, Nick à”.

“Em hiểu mà.”

“Cô ấy xứng đáng hơn thế nhiều.”

“Cô ấy xứng đáng có anh. Còn sống.”

Ralston quay sang em trai, nhìn vào mắt anh ta một cách kiên định. “Chú phải hứa với anh chuyện này.”

Ngay lập tức Nick biết Ralston sắp nói gì. “Không.”

“Có. Chú phải hứa. Chú là em trai và là phụ tá của anh. Chú không được lựa chọn mà phải nghe theo và liệu ước nguyện cuối cùng của anh.”

“Nếu đây là ước nguyện cuối cùng của anh thì em sẽ theo anh xuống địa ngục để đảm bảo anh trả giá cho nó.”

“Dẫu sao.” Ralston ngước nhìn bầu trời và kéo áo choàng sát lại để ấm hơn. “Hứa với anh là chú sẽ chăm sóc cho cô ấy.”

“Anh sẽ tự mình chăm sóc cô ấy, anh trai à.”

Hai ánh mắt xanh thẳm gặp nhau. “Anh thề trước chú và Chúa là anh sẽ làm vậy. Nhưng nếu có chuyện gì đó xảy ra và chuyện sáng nay hỏng bét, thì hãy hứa chú sẽ chăm sóc cô ấy. Hứa với anh rằng chú sẽ nói cho cô ấy biết...” Ralston ngập ngừng.

“Nói cho cô ấy biết chuyện gì?”

Ralston hít sâu, tiếng nói thít chặt trong ngực. “Hứa với anh, chú sẽ nói cho cô ấy biết anh là một thằng ngốc. Số tiền đó không phải là vấn đề. Tối qua, đối mặt với nguy cơ đáng sợ là anh sẽ mất đi cô ấy... anh đã nhận ra cô ấy là người quan trọng nhất anh từng có... bởi vì sự ngạo mạn và ương bướng không chịu chấp nhận điều vốn đã ngự trong tim anh từ lâu...” Anh lạc giọng. “Anh bị sao thế này?”

“có vẻ anh đã bị rơi vào lưới tình.”

Ralston cân nhắc tuyên bố đó. Anh chàng Ralston ngày xưa có lẽ đã chế nhạo ý nghĩ ấy – quá tẻ nhạt, lập dị và đáng sợ - thay vào đó, anh cảm thấy hơi ấm lan tỏa khắp người trước suy nghĩ mình có thể yêu Callie. Và nàng có thể yêu anh trở lại. Có lẽ anh đã thật sự “bị rơi vào lưới tình”.

Nick tiếp tục, không thể nén lại nụ cười tự mạn trên môi. “Em sẽ nói cho anh biết nên làm gì nếu phát hiện ra mình là một gã khốn hạng nhất và để mất cô gái duy nhất mình từng muốn có nhé?”

Ralston nheo mắt nhìn em trai. “Anh không nghĩ mình có thể ngăn cản chú.”

“Quả thật là không”, Nick nói, “Em có thể nói mình sẽ không đứng trên cánh đồng trời ơi đất hỡi này trong cái thời tiết giá lạnh quỷ tha ma bắt này để đợi thằng ngốc Oxford tới bắn em. Em sẽ đi khỏi tình huống nực cười cổ lỗ sĩ này và sẽ tìm người phụ nữ của em rồi nói cho cô ta biết em là đồ khốn. Khi đã nói xong, ngay tức thì em sẽ đưa cô ta đến cha xứ gần nhất và cưới cô ta. Rồi sinh con.”

Hình ảnh Callie tròn lẳn với đứa con của anh thoáng hiện lên, Ralston nhắm mắt một cách khoan khoái. “Anh đã nghĩ, cho phép bản thân yêu cô ấy sẽ khiến anh giống cha. Anh đã nghĩ cô ấy sẽ khiến anh mềm yếu. Giống cha.”

“Anh không giống cha chút nào, Gabriel.”

“Giờ thì anh biết rồi. Cô ấy đã giúp anh sáng mắt ra.” Anh ngừng nói và đắm mình trong ký ức về đôi mắt nâu to tròn, cái miệng rộng tươi cười của Callie. “Chúa ơi, cô ấy giúp anh trở thành một người tốt hơn trước đây rất nhiều.”

Câu nói chứa chan sự ngạc nhiên và kỳ diệu, bị ngắt quãng bởi một tiếng thét từ phía bên kia cánh đồng khi Oxford, Huân tước Raleigh, phụ tá và bác sĩ của anh ta hiện ra trong tầm mắt.

Nick lầm bầm nguyền rủa. “Em sẽ thú nhận là mình đã mong Oxford say xỉn đủ để không nhớ chuyện tối qua.”

Anh lấy khẩu súng chỗ Ralston và đến gặp Raleigh để thu xếp quy tắc của trận đấu súng. Theo thông lệ, Oxford tiến lại gần Ralston, nỗi sợ trong đôi mắt gã, và gã chìa tay ra. “Dẫu sao thì Ralston à, tôi xin lỗi vì những lời mình đã nói về tiểu thư Calpurnia. Tôi nghĩ anh sẽ muốn biết là mặc dù tôi không có hai nghìn bảng nhưng tôi sẽ tìm cách trả món nợ đó.”

Ralston sững người khi nghe nhắc đến vụ cá cược ngu xuẩn đã gây ra biết bao đau khổ và bất hạnh. Anh phớt lờ bàn tay đang chìa ra của Oxford và nhìn vào cặp mắt lo âu của gã Nam tước rồi nói, “Giữ lấy số tiền đó. Tôi có cô ấy. Tôi chỉ muốn cô ấy thôi.”

Sự thật trong lời nói đó choáng ngợp anh, Ralston kiệt sức trước ý nghĩ về trận đấu sống mái này trong lúc phát hiện ra mình muốn ở bên Callie đến dường nào. Tại sao lại đứng trên một cánh đồng giá lạnh ẩm ướt khi mà anh có thể lẻn vào Allendale House rồi trèo lên chiếc giường ấm cúng mời gọi, phủ lên nàng những lời xin lỗi cho đến khi nàng tha thứ và cưới anh ngay?

Nick và Raleigh nhanh chóng trở lại, nôn nóng giải quyết cho xong những việc trong buổi sáng nay. Trong lúc Raleigh thông báo quy tắc cho Oxford thì Nick dẫn Ralston tách ra khỏi những người khác và lặng lẽ nói, “Hai mươi bước, quay lại, và bắn. Em có nguồn tin đáng tin cậy là Oxford dự định sẽ nhắm ra xa.”

Ralston gật đầu, biết rằng nhắm ra xa sẽ bảo toàn danh dự và mạng sống cho cả hai phía. “Anh sẽ làm điều tương tự”, anh nói, rũ bỏ áo choàng và đổi nó lấy khẩu súng trong tay Nick.

“Tốt.” Nick gấp áo choàng trên cánh tay mình. “Giải quyết cho xong đi nhé. Lạnh cóng rồi.”

“Một... hai...” Ralston và Oxford đứng đấu lưng lại trong lúc Raleigh bắt đầu đếm bước chân của họ. Khi anh chậm rãi bước dđi theo tiếng đếm số đều đặn, “năm... sáu...”, Ralston nghĩ đến Callie cùng đôi mắt rạng rỡ và nụ cười ấm lòng. “Mười hai... mười ba...” Callie dễ ngủ, vùi trên giường vào giây phút ấy. “Mười sáu... mười bảy...”

Anh nóng lòng xử lý xong chuyện với Oxford để có thể đến với nàng. Anh sẽ xin lỗi và giải thích mọi thứ và yêu cầu nàng lấy anh rồi...

“Dừng lại! Không!”

Tiếng thét vang lên từ phía bên kia cánh đồng, anh quay lại, vốn biết là Callie ở đó – đang chạy về phía mình. Anh chỉ kịp nghĩ đến việc Oxford sẽ nhắm ra xa và nếu hắn ta chọn bắn về phía nàng... Ralston không dừng lại. Anh chạy.

“Hai mươi!”

Tiếng đạn bắn vèo vèo băng qua cánh đồng.

Ralston ngã quỵ xuống, nhìn vào đôi mắt nâu tròn của Callie – đôi mắt mà anh đã nghĩ đến suốt buổi sáng – trợn lên trong sự hãi hùng, miệng nàng há hốc và tiếng thét phá tan sự tĩnh lặng của buổi sáng tinh mơ, theo sau là tiếng chửi thề của Nick và tiếng gọi của Benedick. “Bác sĩ!”, và tiếng nấc cao bóp nghẹt của Oxford, “Tôi đã nhắm ra xa cơ mà!”.

Khi viên đạn xuyên qua da thịt, Ralston chỉ nghĩ được duy nhất một chuyện. Mình đã không bao giờ nói cho nàng biết mình yêu nàng.

Anh nhìn Callie đổ sụp xuống trước mặt và bắt đầu đẩy áo khoác của anh lên rồi đưa tay rà soát khắp ngực để tìm vết thương.

Nàng còn sống.

Sự nhẹ nhõm tràn trề khắp cơ thể, nóng hổi và rời rạc, anh chỉ có thể quan sát nàng, tự nhắc đi nhắc lại nàng vẫn sống và không bị thương hết lần này đến lần khác cho đến khi sự thật dội lại. Cảm xúc ổ ạt trong giây phút ngắn ngủi trước khi bị bắn – nỗi sợ có thể mất nàng và nàng có thể đã bị bắn – cướp đi hơi thở của anh.

Ralston rít lên đau đớn khi nàng đụng vào cánh tay anh, nàng đông cứng, ngước lên nhìn với lệ đầy trong mắt và nói, “Anh đau ở đâu?”.

Anh nuốt vội cục nghẹn trong cổ họng trước hình ảnh của nàng, lo lắng, đau khổ và yêu anh say đắm. Anh chỉ muốn ôm chầm lấy nàng.

Nhưng trước hết anh muốn lắc nàng.

“Em đang làm chuyện quái gì ở đây thế hả?”, anh bùng nổ, không quan tâm nàng trố mắt ngạc nhiên.

“Gabriel”, Nick ôn tồn xen ngang, dùng một con dao để cắt ống tay áo của Raslton, “Cẩn thận chứ”.

“Không!” Ralston quay lại với Callie. “Em không thể cứ đi lang thang khắp London mỗi khi em muốn, Callie.”

“Em đế cứu anh...” Callie bắt đầu rồi im bắt.

Ralston cười khùng khục. “À, có vẻ em đã làm một việc rất tốt là để anh bị bắn.”

Anh kịp nhận ra sự xuất hiện của Oxford và lời bố cáo mang tính phòng vệ của anh ta, “Tôi đã nhắm ra xa cơ mà!”.

“Gabriel.” Nick buông lời cảnh báo khi xé ống tay áo của anh trai. Gabriel chớp mắt, rõ là Nick thấy vui trước cơn đau của anh. “Đủ rồi.”

“Còn anh!” Ralston chuyển qua Benedick. “Anh nghĩ cái khỉ gió gì vậy hả? Đưa cô ấy đến đây!”

“Ralston, anh thừa biết không ngăn cản con bé được.”

“Anh cần giữ người phụ nữ của mình dưới tầm kiểm soát chứ, Allendale”, Ralston nói, quay trở lại Callie. “Khi em là vợ anh, anh sẽ nhốt em lại, anh thề trước Chúa!”

“Gabriel!” Nick giận dữ.

Ralston không thèm quan tâm. Anh hùng hổ với em trai trong lúc vị bác sĩ phẫu thuật quỳ xuông bên cạnh và kiểm tra vết thương.

“Cố ấy có thể đã bị giết.”

“Vậy còn anh thì sao?” Lần này Callie là người lên tiếng, năng lượng dự phòng được giải phóng dưới hình thái cơn giận và đám đàn ông quay lại nhìn, ngạc nhiên vì nàng đã tìm lại được giọng nói của mình. “Còn anh và cái kế hoạch nhảm nhí khôi phục lại danh dự của em bằng cách chơi súng giữa một nơi không rõ là đâu với Oxford thì sao?” Nàng gọi tên Nam tước với một vẻ khinh bỉ. “Như trẻ con vậy? Với tất cả những trò đàn ông nực cuoời, không thiết thực, thiếu suy nghĩ này... ai lại đi đấu súng nữa cơ chứ?”

“Tôi đã nhắm ra xa cơ mà!” Oxford chen ngang.

“Ôi, Oxford, chả ai quan tâm đâu”, Callie nói trước khi quay lại với Ralston, “Anh lo lắng cho em hả? Anh nghĩ em thấy sao nếu em đến và có thể anh đã chết rồi? Anh nghĩ em thấy sao khi nghe tiếng súng? Khi em nhìn thấy người em yêu ngã trên nền đất? Trong tất cả những việc ích kỷ anh đã từng làm trong đời anh, Gabriel... và em cảm thấy chắc chắn anh đã làm khá nhiều chuyện ích kỷ... lần này là hành động t 4810 mãn và khó ưa nhất”. Nàng đang khóc và nếu không phải thì cũng là không muốn ngăn chặn những giọt nước mắt ấy. “Em phải sống sao nếu anh chết đi?”

Tính hiếu chiến của Ralston biến mất trước những giọt lệ của nàng. Anh không thể chịu nổi phải nghĩ đến chuyện nàng lo lằng cho mình. Anh gạt ông bác sĩ ra và ôm lấy khuôn mặt nàng trong lòng bàn tay, phớt lờ cơn đau trên cánh tay khi kéo nàng lại và mạnh mẽ nói. “Anh sẽ không chết, Callie. Đây chỉ là vết thương ngoài da thôi mà.”

Anh lặp lại câu nói mà nàng đã nói với anh vài tuần trước trong câu lạc bộ đấu kiếm và đem lại một nụ cười thiểu não. “Anh biết gì về vết thương ngoài da cơ chứ?”, nàng hỏi.

Anh mỉm cười. “Hoàng hậu của anh đây rồi.” Anh dịu dàng hôn nàng, mặc kệ mấy vị khán giả xung quanh trước khi nói thêm, “Chún ta sẽ có những vết sẹo tương đồng”. Callie lại ứa nước mắt và liếc nhìn vết thương trước khi anh lặp lại, “Anh sẽ không chết, em yêu. Trong một quãng thời gian rất dài”.

Callie nhướng mày theo cách học từ anh. “Em không chắc mình tin điều đó, Gabriel. Có vẻ như anh bắn không giỏi lắm.”

Ralston nheo mắt với em trai khi Nick cười khúc khích trước lời nói sỗ sàng của Callie rồi quay lại với nàng. “Theo ghi nhận thì Calpurnia à, anh là một tay bắn súng cừ khôi khi không phải lo lắng việc em đứng giữa làn đạn.”

“Tại sao anh lại lo lắng cho em? Anh mới là người tham gia đấu súng cơ mà!”

Vị bác sĩ thăm dò vết thương và gây ra một cơn đau dọc cánh tay anh. “Thưa ngài”, ông bác sĩ nói khi thấy Ralston rít lên đau đớn, “Tôi e rằng mình sẽ phải gắp đầu đạn ra. Sẽ không dễ chịu đâu”.

Ralston gật đầu và ông ta lôi ra khỏi túi một bộ sưu tập những công cụ trông hết sức đáng gờm để chuẩn bị cho việc chữa trị.

Callie quẳng cái nhìn căng thẳng về phía số dụng cu kia và nói, “Ông có chắc muốn thực hiện chuyện này ở đây không, bác sĩ? Có lẽ chúng ta nên tìm nơi nào đó ít... hoang vu hơn?”.

“Chỗ này là một nơi tốt như bất kỳ nơi nào khác, thưa tiểu thư”, vị bác sĩ điềm nhiên đáp. “Đây không phải đầu đạn đầu tiên tôi gắp ra trên cánh đồng đặc biệt này và tôi tin chắc nó sẽ không phải là cái cuối cùng.”

“Tôi biết rồi”, nàng nói, giọng thể hiện rõ ràng rằng thật sự nàng không biết.

Với bàn tay lành lặn của mình, Ralston nắm lấy tay nàng. Anh nói với một sự khẩn thiết mà nàng chưa bao giờ nghe từ anh. “Callie anh... về vụ cá cược.”

Nàng lắc đầu. “Em không quan tâm vụ cá cược ngu ngốc đó, Gabriel.”

“Dù sao thì”, anh co rúm khi bác sĩ chọc vào vết thương. “Anh đã rất ngốc.”

Nàng quan sát kỹ lưỡng động tác của ông bác sĩ trước khi tán thành. “Đúng vậy. Nhưng em cũng phần nào ngốc nghếch để đi tin vào điều tồi tệ nhất. Khi Benedick nói với em là anh đang ở đây... em đã rất lo anh có thể bị bắn. Sau đó em đến và khiến cho anh bị bắn.”

“Đỡ hơn việc khiến em bị bắn – vì sẽ gây cho anh một cơn đau tim nặng. Em biết đó, Hoàng hậu, có vẻ em đã rất yêu em rồi.”

Nàng chớp mắt hai lần, mắt mở trừng trừng cứ như không hoàn toàn hiểu câu nói của anh. “Anh nói lại được không?’”, nàng thì thầm.

“Anh yêu em. Anh yêu cái danh xưng ngông cuồng, gương mặt xinh đẹp, đầu óc nhạy bén và bản danh sách lố bịch cùng sở thích phiêu lưu của em, vốn là thứ anh nghĩ sẽ có thể gây ra cái chết thật sự cho anh. Và anh rất muốn nói cho em biết những chuyện đó trước khi em bị bắn trên một cánh đồng.”

Cánh đàn ông xung quanh họ đồng loạt ngoảnh mặt đi, ngượng ngùng và nôn nóng được thoát khỏi khoảnh khắc hết sức riêng tư đang diễn ra bất chấp sự hiện diện của họ cũng như vết thương loang lổ trên cánh tay Ralston.

Callien không bận tâm họ phải chứng kiến chuyện này. Nàng chỉ quan tâm việc mình có nghe rõ hay không. Không rời mắt khỏi Ralston, nàng nói, “Em... anh... anh chắc chứ?”.

Anh nhếch một bên miệng. “Rất chắc. Anh yêu em. Và rất sẵn sàng dành cả đời này để làm việc đó.”

“Thật ư?”, nàng mỉm cười như một bé gái khi nghe thấy sẽ có thêm một phần bánh pudding sau bữa tối.

“Thật mà. Tuy nhiên, còn một chuyện nữa.”

“Bất kỳ chuyện gì.” Nàng không bận tâm anh muốn gì miễn là anh yêu nàng.

“Nick!”, anh gọi và nói khi em trai quay lại, “Phiền em tìm lại khẩu súng của anh. Callie cần nó”.

Callie bật cười giòn giã, ngay tức khắc hiểu được mục đích của anh và tiếng ồn xuyên qua cánh đồng thu hút sự chú ý của những người còn lại. “Gabriel, không!”

“Ồ, được chứ, cô nhóc tinh nghịch của anh”, anh nói, sự hài hước và tình yêu ngân vang trong giọng. “Anh muốn bản danh sách này được hoàn thành. Rõ ràng nó gây nguy hiểm cho danh dự của em và của cá nhân anh. Và vì sáng nay em vừa gạch bỏ Tham dự một trận đấu súng, anh tự tin cho rằng chúng ta có thể một ná bắn hai chim và trao em cơ hội bắn một phát súng, phải không?”

Callie nhìn vào mắt Ralston một lúc lâu, lục lọi tâm tư anh trước khi nhoẻn miệng cười và nói, “Được rồi. Em sẽ làm thế. Nhưng chỉ để anh cảm thấy vui thôi đấy”.

Tiếng cười của anh vang khắp cánh đồng cho dù đang quằn quại với cơn đau trên cánh tay. “Em thật cao thượng.”

“Tất nhiên anh biết chuyện gì sẽ xảy ra khi việc này được hoàn thành phải không?”

Ralston nheo mắt. “Chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Em sẽ bắt đầu một bản danh sách mới.”

Anh rên rỉ. “Không, Callie. Thời gian dành cho mấy bản danh sách đã kết thúc. Việc anh sống sót qua bản danh sách này đã là một phép là rồi đó em.”

“Bản danh sách mới của em chỉ có duy nhất một mục tiêu.”

“Nghe có vẻ là một bản danh sách hết sức nguy hiểm.”

“Ồ, phải đó”, nàng hân hoan đồng tình. “Rất nguy hiểm. Đặc biệt là với danh tiếng của anh.”

Giờ thì anh rất tò mò. “Mục tiêu đó là gì?”

“Hoán cải một gã phóng đãng.”

Anh lặng đi, ý nghĩa trong lời nói của nàng thấm vào người trước khi anh kéo nàng lên và hôn nồng nhiệt.

Khi anh tách ra, tì đầu mình và trán nàng và thỏ thẻ, “Đã xong”.

Chương cuối

Callie nỗ lực tỏ ra bình thản khi thoát ra khỏi phòng khiêu vũ ngột ngạt của Worthington House và đi xuống những bậc thang lớn bằng đá để vào khu vườn tối tăm bên dưới. Nàng cảm nhận được sự phấn khích khi lẩn vào bóng râm của mê cung hàng rào bên ngoài. Bóng tối cộng thêm hơi ấm nặng trĩu của buổi tối mùa hè và mùi oải hương phía trước tăng cường giác quan trong lúc nàng xuyên qua các góc cua và đoạn uốn lượn trong mê cung.

Sau trận đấu súng, tin đồn tiểu thư Calpurnia Hartwell và Hầu tước Ralston bị bắt gặp trong tình trạng ôm nhau hết sức thân mật trước bàn dân thiên hạ đã nhanh chóng lan xa. Nếu như thế là chưa đủ thì những kẻ ngồi lê đôi mách còn kể thêm, địa điểm xảy ra tin đồn chính là nơi chỉ vài phút trước đó vừa diễn ra một trận đấu súng.

Callie tiến vào một khoảng đất trống trải, ở giữa là một vòi phun nước bằng đá hoa cương khổng lồ sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Nàng dừng lại ngay bên trong dải đất trống vẫn mang nhiều nét quen thuộc sau từng đó năm. Tim bắt đầu đập thình thịch khi nàng đến gần vòi phun nước và đưa tay vào dòng nước mát lạnh nổi bong bóng trên thân thể của những bức tượng thiên sứ đáng yêu.

Đúng lúc đó, hai cánh tay mạnh mẽ ôm từ phía sau, kéo nàng vào khuôn ngực rộng cứng cáp. Nàng không thể nén cười khi Ralston nghịch ngợm thì thầm vào tai mình, “Anh đã không chắc nên mong đợi gì khi người hầu chuyển một lời mời đáng xấu hổ đến một cuộc hẹn bí mật”. Anh ấn cặp môi nóng hầm hập lên gáy nàng, liếm da cổ và khiến sống lưng nàng rung động cũng như chào đón buổi tối ấm áp này. “Em đe dọa danh tiếng của anh đấy, phu nhân Ralston.”

Nàng thở dài khoan khoái trước khi đáp, “Em quên rồi, thưa ngài, em đã học mọi thứ từ ngài”. Nàng quay người trong vòng tay anh, luồn ngón tay vào tóc anh trong lúc nhìn vào đôi mắt biết cười của anh. “Anh đã biến em thành một phụ nữ lẳng lơ.”

Đúng vậy, danh tiếng của cả hai đều bị giáng một đòn đau. Điều đó không có nghĩa hai người bọn họ mảy may bận tâm. Chưa đến hai tuần sau họ đã tổ chức hôn lễ. Giữa sự giúp đỡ của Oxford trong việc dập tắt tin đồn về vụ cá cược và đấu súng cùng việc tán tỉnh Callie và sự thật Ralston vô cùng yếu đuối trước cô dâu mới, khóh có người nào lại đánh giá cuộc hôn nhân vội vã này không phải xuất phát từ tình yêu – giới quý tộc có vẻ rất sẵn lòng tha thứ cho những hành vi sai lệch nguyên tắc của Hầu tước và Nữ hầu tước mới.

“Anh may mắn lắm mới có vợ là một phụ nữ phóng đãng đấy nhỉ”, anh nói và cuốn môi nàng vào một nụ hôn đủ sức khiến nàng ngạt thở. “Em có thể cám dỗ anh vào bóng tối bất cứ lúc nào, tình yêu của anh. Thật ra”, anh dừng lại, hôn xuống cổ nàng, môi vẽ lên một đường đi khêu gợi, “Anh rất muốn em đưa anh về nhà và nghịch ngợm với anh. Em có nghĩ chúng ta có thể ra về ngay lập tức không?”.

Nàng bật cười, tận hưởng mọi giây phút trong câu chuyện đáng xấu hổ của bọn họ. “Vì đây là vũ hội đầu tiên chúng ta hiện diện với tư cách vợ chồng, em không nghĩ chúng ta có thể thoát khỏi đây dưới sự trợ giúp của bóng đêm mà không tổn hại mọi cơ hộ được mời đến những vũ hội trong tương lai.”

Anh đưa lưỡi dọc xương đòn và đặt tay lên ngực vợ, miệng lẩm bẩm, “Tệ đến thế à? Hãy nghĩ về những việc chúng ta có thể làm ở nhà. Anh cam đoan với em, tình yêu à, em sẽ không muốn sự phấn khích trong những buổi tối đâu.”

Nàng cười khúc khích, âm thanh đó chuyển thành tiếng thở dài khi anh vuốt ve nhũ hoa sưng phồng qua chiếc váy dài của nàng. “Ừm, em nghĩ có lẽ Juliana sẽ buồn nếu phải bỏ lỡ các sự kiện. Em ấy bắt đầu thích nghi rồi, anh không nghĩ vậy à?”

Anh trầm tư nhìn nàng. “Đúng vậy. Anh chưa từng cảm ơn em đã thuyết phục con bé ở lại với chúng ta.”

“Em không thể nghĩ bất cứ phụ nữ, em gái anh hay ai đó muốn rời bỏ anh khi cô ta đã tìm thấy anh, Gabriel.” Nàng mỉm cười với đôi mắt xanh sôi nổi của anh. “Em e rằng anh đã bị kẹt lại với em.”

“Tuyệt vời.” Anh nói trên môi nàng. “Vì anh sẽ không bao giờ để em ra đi.”

Họ hôn nhau say đắm, bị hút vào đối phương cho đến khi Callie lùi lại chỉ để nhìn vào mắt anh. “Em nghĩ em đã yêu anh suốt cuộc đời mình.”

Đôi mắt xanh của anh sáng lên trong ánh trăng bac. “Và anh sẽ yêu em trong phần còn lại của đời anh, Hoàng hậu.”

Nàng ngửa đầu, mỉm cười với bầu trời đêm, anh nín thở trước hình ảnh đẹp lạ thường của nàng.

“Anh có biết lần đầu anh gọi em là hoàng hậu cũng là ở nơi này không? Trong khu vườn này?”

Anh nghiêng đầu qua một bên và nghĩ ngợi. “Sao có thể chứ?”

Nàng bước ra khỏi vòng tay anh và quay lại vòi phun nước. “Mười năm trước. Em chỉ vừa ra mắt và nấp trong mê cung này, tuyệt vọng tìm thứ gì đó để làm xao lãng mình khỏi thất bại thảm hại của mùa hội đầu tiên. Và anh đã ở đó.” Nàng thơ thẩn đưa ngón tay chạm vào vòi phun nước, suy nghĩ trở về buổi tối cách đó rất lâu. “Em đâu biết anh sẽ khiến em xao lãng suốt một thập niên dài đằng đẵng.”

Anh lại hôn nàng, day day môi dưới đầy đặn cho đến khi nàng thở dài và nói, “Anh dự định sẽ khiến em xao lãng lâu hơn thế”. Ralston nắm tay nàng và hôn lên đầu ngón tay trước khi nói, “Dù biết nên thấy tiếc nuối cho những năm chờ đợi của em thì anh phải thú nhận là mình rất hài lòng vì em đã chờ anh sáng mắt ra và thấy được em, tình yêu à”. Anh kéo nàng vào lòng và nói thêm, “Nhưng anh cũng khá thất vọng vì khi đó anh đã không nhìn ra... để chúng ta có một thập niên tràn ngập hạnh phúc và một đàn con để chứng minh hạnh phúc đó”.

“Và bớt được hai vết sẹo.”

Anh bật cười. “Và cái đó nữa, cô nhóc tinh nghịch của anh.”

Nàng vu vơ vuốt má anh, sưởi ấm trong sự đụng chạm với anh. “Anh nói đúng lắm, nhưng nếu vậy đã không có bản danh sách của em. Anh sẽ không được lợi từ những mục tiêu trong bản danh sách ấy. Ví dụ, hãy cân nhắc đến mục tiêu tối nay.”

Một bên mày ngạo nghễ nhướng cao. “Tối nay ư?” Mắt anh tối sầm với sự đam mê, anh kéo nàng lại gần, đắm mình vào cảm giác có nàng bao quanh. Nhấc bổng Callie lên, anh đưa nàng đến băng ghế gần đó và đặt lên ghế trước khi quỳ xuống bên cạnh, trượt bàn tay ấm áp của mình xuống dưới gấu váy để mơn trớn mắt cá chân của nàng. Tay anh hứa hẹn mang đến nhiều hơn và tiếng cười nho nhỏ của nàng chuyển thành tiếng thở dài khi bàn tay anh lẻn đến gần phía trong chân nàng.

“Thật ra là”, nàng nói, nụ cười bí ẩn nhún nhảy trên môi khi choàng tay quanh cổ anh. “Hẹn hò trong một khu vườn.”

Miệng anh miên man ngay trên miệng nàng và thì thầm ám muội, “Anh nào dám không cho em dấn thân vào một cuộc phiêu lưu”.

- Hết truyện -

Truyen8.mobi chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/34353


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận