Phương Phi chợt nghe có người gọi tên mình hết sức trìu mến. Quay sang, cô thấy Cần và nụ cười đầy thiện cảm của anh.
Phi chao tay lái, suýt nữa cái xe đạp cà tàng của cô va vào lề đường. Tim đập mạnh, Phi cố làm mặt lạnh.
- Chào!
Cần vẫn giữ nụ cười trên môi:
- Chào em, cơn mưa nhỏ.
Phi chớp mi:
- Anh cũng đi trên đường này à?
- Trước đây chỉ thỉnh thoảng, nhưng sau buổi chiều ấy anh đi thường hơn và hy vọng sẽ trông thấy Phi.
Phương Phi ra vẻ thản nhiên:
- Để làm chi, khi chúng ta chả nợ nần gì nhau?
- Anh không biết. Trong anh luôn có 1 thôi thúc phải được thấy Phi. Anh đã đứng chờ ở cổng trường, mãi tới hôm nay anh mới được gặp em.
Phương Phi chạy xe sát lề hơn:
- Đường phố đông như vầy, anh không nên đi kề bên tôi, người ta nhìn kỳ lắm.
Cần nhỏ nhẹ:
- Anh hiểu, nên muốn được mời em vào quán cà phê... cho đừng bị kỳ vì người ta nhìn.
- Í, hổng được đâu! Tui mà về trễ là bị la liền.
- Anh chỉ xin nửa tiếng thôi. Đường phố đông, kẹt xe nửa tiếng là chuyện thường. Đúng không?
Phương Phi xiêu lòng vì ánh mắt của Cần. Cô có nghĩ tới anh, dù mỗi lần như vậy Phi thầm nhủ hãy thực tế và hãy quên... Nhưng nếu đừng mơ mộng xa xôi, Cần có thể là 1 người bạn. Mà bạn với bạn cùng uống cà phê có sao đâu.
Cần tha thiết:
- Vào quán hôm trước Phi nhé!
Phi nghe giọng mình yếu xìu:
- Cũng được. Nhưng chỉ 20 phút thôi.
Cân tươi hẳn lên:
- Vâng, 20 phút...
Phương Phi chớp mi. Cô cảm giác mình đang làm 1 chuyến phiêu lưu đầy cám dỗ.
Ngừng trước quán, Cần dựng xe mình rồi hăm hở dẫn xe đạp của Phi để kế bên, mặc kệ nhiều đôi mắt tò mò soi mói.
Rất tự nhiên, Cần nắm tay cô, Phi không thể rút tay lại, bên anh cô bỗng thấy mình nhỏ bé, ngơ ngác đến tội nghiệp.
Ngồi xuống, Phi nghe giọng Cần êm ái:
- Vẫn cà phê sữa chớ cô bé?
Phương Phi gật đầu và bồi hồi nhìn quanh như muốn tìm lại dư âm chiều mưa đó.
Cần mỉm cười:
- Vẫn y như hôm trước phải không?
- Vâng, nhưng thiếu mưa...
- Anh cũng nghĩ thế. Ít ra chúng ta cũng có 1 điểm chung Phi nhỉ?
Phương Phi trầm giọng:
- 1 điểm chung mong manh giữa muôn vàn điểm riêng, đâu là gì.
Cần sôi nổi:
- Nếu gần nhau, hiểu nhau hơn, chúng ta sẽ có vô số điểm chung. Anh tin là vậy.
Cần chuyển đề tài:
- Anh có gọi điện hỏi thăm Hãn. Nghe cậu ấy khoe đã bước được vài ba bước, anh mừng và nghĩ ngay đến Phi. Em thật là giỏi nên mới làm nên điều kỳ diệu ở gã cứng đầu đó. Chắc em vất vả lắm?
Phương Phi nhếch môi nói 1 câu cũ rích:
- Tất cả vì cuộc sống thôi.
2 người rơi vào im lặng. Uống 1 ngụm cà phê, Cần hỏi:
- Anh điện thoại cho Phi vào giờ nào là tiện nhất?
Phương Phi nghiêm nghị:
- Tốt nhất anh đừng nên gọi.
- Ba mẹ em khó đến thế sao? Em đâu còn là học sinh phổ thông, em phải có bạn chớ.
- Ba mẹ tôi không khó như anh nghĩ. Tôi cũng không còn là học sinh phổ thông, tôi đã có bạn rồi và không muốn rắc rối vì có thêm bạn. Mong anh hiểu cho.
Cần cười khiến Phi nóng mặt vì nghì mình nói dối quá dở.
Anh nheo mắt:
- Bạn em như thế nào nhỉ? Có giống anh không?
Phương Phi bĩu môi:
- Xì! Tự nhiên lại giống 1 gã xấu trai như anh. Hổng dám đâu!
Cần lại cười. Anh nói:
- Em là người đầu tiên chê anh xấu trai đó. Bởi vậy anh rất vui khi bị chê. Anh bạn của Phương Phi đẹp trai như ai? Anh muốn gặp bạn em hết sức.
Phi ngạc nhiên:
- Gặp để làm gì?
Cần tỉnh queo:
- Để chiêm ngưỡng vậy mà...
Phương Phi nhún vai:
- Tôi đâu cố ý khoe bạn mình, anh nên dẹp ý tưởng chiêm ngưỡng quái đản ấy đi.
Cần lại... lái câu chuyện sang hướng khác:
- Thì ra nhà em đối diện nhà Hãn...
Phương Phi thật thà:
- Nhà của người quen, gia đình tôi chỉ ở nhờ...
- Anh có nghe Hãn nói, nhưng có sao đâu. Anh vẫn quý Phi như thường.
- Tôi lại rất sợ các bậc công tử như anh và anh Hãn.
Cần lắc đầu:
- Không nên quơ đũa như vậy.
- Tôi đâu có quơ đùa, tôi đang cụ thể đó chớ.
Cần cắc cớ:
- Hãn là người bệnh không kể rồi, nhưng sao em lại sợ anh?
Phương Phi không trả lời.
Cần mỉm cười:
- Vì em thấy mình yếu đuối, nhỏ bé trước anh, đúng không?
Phi bĩu môi:
- Anh đúng là tự cao khi nói vậy. "Sợ" có nhiều nghĩa, nhiều cách lắm đó.
Cần nhấn mạnh:
- Dù em nói thế nào, anh vẫn hiểu cái nghĩa, cái cách em sợ anh. Anh mơ 1 ngày nào đó em sẽ không nói em sợ anh mà sẽ nói là em...
Phương Phi ngắt ngang lời Cần:
- Hết 20 phút rồi. Tôi về.
Cần tủm tỉm nhìn gương mặt đỏ bừng lên của Phi:
- Sợ anh cỡ nào cũng không nên vội như vậy nhỏ ạ. Vẫn còn 7 phút nữa đấy!
- Tôi sợ về muộn sẽ bị mắng chớ đâu sợ anh theo cách anh nghĩ.
- Em biết anh nghĩ gì à?
- Biết chớ!
Cần nheo nheo mắt:
- Nhưng em sẽ không nói ra phải không? Anh vừa khám phá chúng ta có nhiều điểm chung lắm, bé con ạ.
Phương Phi phản ứng ngay:
- Tôi không phải bé con.
- Anh xin lỗi Phương Phi vậy.
Phương Phi tránh cái nhìn của Cần. Cô ức lắm khi bị anh trêu chọc.
Mặt nghiêm lại, Phi nói:
- Tôi có 1 vài yêu cầu anh.
Cần khoanh tay:
- Anh biết những yêu cầu đó rồi. 1, không đón em ở cổng trường. 2, không kè kè theo em trên đường về. 3, không tìm tới nhà. 4, không gọi điện thoại.
Phương Phi mỉa mai:
- Anh từng trải nhỉ! Chắc đã bị nhiều người yêu cầu như vậy.
Cần xoa cằm:
- Đó là thủ tục, giống y như 1 người đi tìm việc phải qua phỏng vấn thôi. Với anh, chả có gì anh không vượt qua được.
Phương Phi cười nhạt:
- Thử đợi xem. Chào!
Dứt lời, Phương Phi đứng dậy. Cần không vội vã gì. Anh nhìn dáng giận dỗi của cô và tủm tỉm. Anh thích những cô gái có cá tính. Lần đầu thấy Phi, Cần đã nao nao trong lòng, lần gặp thứ hai anh biết mình sẽ không quên được Phi. Anh luôn khao khát chinh phục những cô nàng lúc đầu càng ra vẻ kiêu căng càng mau gục. Phương Phi hẳn không ngoại lệ. Rồi anh sẽ có 1 cuộc tình đắm say 1 thời gian, sau đó lại chia tay, rồi lại có 1 cuộc tình khác.
Khi trà dư tửu lậu với bạn bè, Cần vẫn hay ví mình như hòn đá cuội lăn mãi lăn mãi nên chẳng rong rêu nào bám được.
Lúc đó, Luyện đã phán 1 câu:
- Tới lúc nào đó đá cuội sẽ rơi vào cỏ, và cỏ sẽ phủ lên. Có thể đá mới nằm 1 chỗ, không lăn đi đâu được.
Ngày nào đó chắc còn lâu mới tới, giờ thì Cần "Cứ vui như mọi ngày, bên trời còn nắng, lá trời còn xanh, phố còn người đông, rồi quên, rồi quên..."
Ra khỏi quán, Cần chạy xe thật chậm trên đường anh đoán Phi sẽ về nhà với mục đích tìm cô, nhưng không gặp. Cô bé nhanh nhảu thật! Cần chép miệng quay xe lại. Cứ để Phi hụt hẩng, có thế cô mới phải nghĩ tới anh chứ.
Nhìn đồng hồ, anh tăng tốc. Tới nhà, Cần nhấn chuông lâu lắm chị Hoa giúp việc mới ra mở cổng. Anh hỏi:
- Không có ai ở nhà sao?
- Dạ không ạ. Bà mới đi công chuyện với cô Xuân Đào.
- Công chuyện gì? Chắc chị biết?
Chị Hoa gãi đầu:
- Dạ... chuyện cậu Tưởng có bồ...
Cần kêu lên:
- Đánh ghen à? Đúng là trời ơi đất hỡi.
Chị Hoa đứng xớ rớ:
- Cậu ăn cơm, để tôi dọn.
Cần lắc đầu rồi về phòng mình. Những người phụ nữ trong gia đình anh ba đời nay luôn bị ám ảnh vì chồng ngoại tình. Xưa kia là bà nội, sau đó là mẹ, bây giờ tới chị Xuân Đào. Vở bi kịch tình yêu cứ diễn đi diễn lại mãi. Cần không bao giờ quên những lần mẹ vật vã đớn đau vì ghen, trong khi ba cứ mềm mỏng hứa sẽ sửa đổi, rồi đâu lại vào đó. Ông đa tài và cũng đa tình nên chạy trời cũng không thoát khỏi đàn bà.
Anh không muốn giống ba, nhưng đa tình là "gien" di truyền, nên dường như với con cái, Cần cũng là 1 gã đa tình. Bỗng dưng Cần nghĩ tới Phi và thấy ái ngại. Cô gái ấy còn trẻ con quá so với những cô gái anh từng quen rồi chia tay. Có lẽ anh nên thôi đi...
Cần nằm lăn ra giường. Anh biết làm gì cho bớt trống vắng, cho vơi cô đơn nhỉ? Vào vũ trường quay cuồng, rồi chấp nhận những sự gạ gẫm trắng trợn của gái nhảy rồi sau đó tới 1 nơi chỉ có 2 người à? Cần không thuộc tuýp ăn chơi sa đọa đến thế. Với Cần, công việc vẫn trên hết, anh luôn lao vào công việc với nỗi đam mê cao và dĩ nhiên anh kiếm ra bộn tiền. Về vật chất, Cần chả thiếu thốn gì cả, những người bạn của anh như Huy, như Luyện, như Hãn cũng vậy. Bọn anh bị xã hội gán cho từ "quý tử" và anh thản nhiên chấp nhận tên gọi có phần mai mỉa, ganh ghét đó.
Cái di động rung lên trong túi áo. Cần lấy ra nghe.
Giọng Thiên Ân điệu hạnh:
- Rảnh không thưa sếp?
Cần ậm ự:
- Có gì Ân cứ nói đi.
Ân có hơi nũng nịu:
- Bọn em đang trong bar Vân Vi, sếp ra với bọn em được không?
- Bọn em là những ai?
- Toàn là lính của sếp thôi.
- Đề nghị cụ thể tên người.
Ân cười khúc khích:
- Sếp nguyên tắc quá. Nhưng em xin vâng... Thiên Ân, Hồng Anh, Trí, Thọ, Mai Liên... 5 người chúng em xin chờ sếp đến ạ.
Cần lửng lơ:
- Tôi chưa đến ngay được đâu.
- Bao lâu bọn em vẫn chờ mà. Hết đêm cũng được, miễn sao anh đến.
- Ân thừa thời gian nhỉ!
Anh nghe giọng Ân cười:
- Cũng không thừa đâu ạ. Chẳng qua em biết sử dụng thời gian của mình thôi.
Cần nhếch môi:
- Vậy cứ chờ đi. Tôi sẽ đến.
Hãn sẽ nghĩ gì nếu biết Thiên Ân có thời gian ngồi bar, nhưng không có thời gian cho người yêu đang ngồi 1 chỗ?
Trước đây bọn anh thầm ganh tỵ khi thấy Hãn có 1 người yêu, rồi 1 tình yêu kéo dài những 4 năm. Ai cũng tin chắc Ân và Hãn sẽ kết thúc bằng 1 bằng 1 đám cưới to lớn, ấn tượng. Giờ thì xem ra chuyện cưới xin còn xa xôi lắm. Thiên Ân không thuộc mẫu phụ nữ chịu thương chị khó vì chồng vì con. Chắc gì Ân chấp nhận 1 ông chồng phải ngồi xe lăn. Có thể Ân còn yêu Hãn, nhưng cưới thì...
Cần thở dài. Bất hạnh của Hãn có thể ập tới với bất kỳ ai. Hy vọng sao Ân và Hãn sẽ cùng vượt qua bất hạnh đó.
Đi tắm, ăn qua loa vài 3 miếng dằn bụng, Cần thay quần áo rồi dắt xe ra. Đã sắp 9 giờ tối mà mẹ và chị Xuân Đào vẫn chưa về. Tưởng tượng 2 phụ nữ 1 già 1 trẻ phải thấp thỏm đâu đó để chờ đợi, rình rập, Cần thấy khổ tâm quá. Nhưng đó có lẽ là số phận, anh không sao thay đổi được số phận người thân của mình.
Vào bar, Cần chong mắt tìm và thấy bọn Ân đang ngồi 1 góc với những ly rượu chân cao sóng sánh trông thật sành điệu.
Thọ, gã nhân viên kém Cần 3 tuổi vội đứng dậy mời. Cần ngồi xuống đối diện với Thiên Ân. Nhìn mắt cô, Cần biết Ân uống chắc đã nhiều.
Thọ đặt 1 ly chân cao trước mặt anh:
- Mời anh Cần...
- Cám ơn. Tại sao lại tụ họp ở đây nhỉ?
Hồng Anh tí toe:
- Bọn em mượn rượu giải sầu.
Cần nhướng mày:
- Các cô thì sầu gì cơ chứ?
Mai Liên chúm chím:
- Thiếu gì cái để sầu hả anh.
Trí xen vào:
- Em than sầu nhưng miệng lúc nào cũng cười, mắt lúc nào cũng lúng liếng, khó hiểu thật.
Hồng Anh tròn mắt:
- Gì đâu mà khó hiểu. Bộ anh không biết "Cười là tiếng khóc khô không lệ" sao?
Trí lắc đầu:
- Không. Anh không biết...
Mai Liên gục gặc:
- Thì bây giờ anh sẽ được biết. Nhỏ Anh đọc tiếp đi.
Hồng Anh nhấm nháp 1 chút rượu rồi tằng hắng:
Cười là tiếng khóc khô không lệ
Người ta cười trong lúc quá chua cay
Ta thản nhiên cười trước cái đổi thay
Của bao kẻ trái tim không thành thực...
Nãy giờ ngồi im lặng, Thiên Ân bỗng bật cười:
- Sến vừa thôi các em. Cười là cười, khóc là khóc, đừng bày đặt trộn lẫn 2 trạng thái ấy vào nhau.
Cần nhìn cô:
- Chắc Ân không mượn rượu giải sầu?
- Không. Em... xù tất cả những gì liên quan đến buồn rầu.
- Lạc quan, yêu đời là tốt... Thảo nào Hãn luôn nói em là điểm tựa của hắn.
Ân xua tay:
- Đừng nhắc Hãn với bất cứ ngụ ý nào. Xin anh rõ điều này, em không là điểm tựa của ai hết. Nặng nề lắm mà em lại không đủ sức.
Cần cau mày:
- Vậy thì ai đủ sức?
Thiên Ân nhún vai:
- 1 người nào đó, nhưng không phải là em. Hiện tại Hãn cần 1 đứa sai vặt hơn cần 1 điểm tựa. Anh ấy đã tìm được rồi em mới rảnh rang thoải mái ngồi đây. nào, anh muốn với em nhé.
Cần chạm ly với Ân:
- Hy vọng Hãn sớm bình phục. Chúng ta uống vì cậu ấy và vì tình yêu của 2 người.
Thiên Ân nhếch môi:
- Hãn luôn có những người bạn tốt.
4 người còn lại làm thinh nghe Ân và Cần nói chuyện. Nhạc đang dồn dập bỗng chuyển qua điệu Slow da diết đến nôn nao.
Trí nháy mắt:
- Ôm nhau 1 chút chứ!
4 người đến lên, nhưng không ai dám rủ Cần và Thiên Ân... Anh uống thêm ngụm rượu nữa và thấy cô đơn vô cùng, dù vây quanh anh là dày đặc những con người.
Rời căn phòng trong căn nhà to rộng đến lạnh vắng để đến đây, Cần những tưởng mình sẽ vui hơn, hòa đồng hơn với mọi người. Ai ngờ không phải thế. Anh chỉ thay đổi không gian này tới không gian khác, còn anh vẫn là anh, người thích sưu tập các cuộc tình có đoạn kết luôn là chia tay.
Cạn ly của mình, Cần nói:
- Tôi về!
Ân ngạc nhiên:
- Sao thế? Em đã nói gì sai à?
Cần lắc đầu:
- Không.
Ân dài giọng:
- A! Em hiểu rồi. Anh sợ có lỗi với Hãn khi ngồi đây. Chả lẽ em quyến rũ dữ vậy sao?
Cần cười khẩy:
- Ân xem mình cao quá. Tôi về vì không phù hợp với không khí này. Chớ lỗi phải gì với Hãn khi các người đều là nhân viên của tôi.
Vì tối, nên Cần không thấy mặt Ân tái đi vì tự ái. Dường như chưa gã đàn ông nào dám trịch thượng với Ân như vậy. Anh ta mới xem mình cao hơn người khác chớ đâu phải ân. Hừ! Rồi cô sẽ cho Cần biết tay. Dù Cần là sếp mới của bọn cô, nhưng nhân viên nếu biết đoàn kết sẽ làm sếp khốn đốn dễ như chơi.
Mặc kệ Ân cười khiêu khích, Cần bỏ đi. Anh đang nghĩ tới Hãn và biết chắc Ân sẽ không phải là người cùng Hàn vượt qua bất hạnh.