Không sai, chính là môn chạy tiếp sức.
Bất luận bạn là người chạy nhanh hay chậm, bất luận là bạn có quan tâm đến cờ xí hoặc là huy chương hay không, bất luận người nào cũng có thể bị “tóm” vào đội cho đủ quân số, người nào cũng phải mặc quần sooc để lộ chân. Từng đội thi của các lớp đều hừng hực khí thế, lớp nào lớp nấy tỏ rõ lòng quyết tâm giành huy chương.
Ánh mặt trời chói chang trên sân trường. Hàng năm, mỗi khi chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao thì bên trong trường cũng nổi lên những cơn sóng ngầm. Bất chấp tiết trời nóng nực, trên hành lang của các lớp học, học sinh của từng ban đều tỏ rõ lòng sôi sục thi đấu vì “ màu cờ sắc áo” của lớp mình, tất cả đều tỏ rõ khí thế xuất quân.
Bởi vì thời gian và địa điểm có phần bị hạn chế nên ban phụ trách cùng lớp trưởng của các lớp vừa hướng dẫn vừa hò hét các thành viên lớp mình tham gia luyện tập. Cứ sau khi hết thời gian học trên lớp là trên sân trường lại vang lên những tiếng gầm thét, giục giã đan xen nhau, tỏ rõ sự quyết tâm phải giành chiến thắng.
Trên sân trường, từng tốp từng nhóm hăng say luyện tập. Ban phụ trách huấn luyện của từng lớp thì âm thầm lên kế hoạch tác chiến, những người khác cho dù bị cảm nắng hay nôn ói cũng nhất quyết phải luyện tập chăm chỉ, trong mỗi người luôn hừng hực khí thế quyết sống mái, thậm chí còn rình rập nhau để biết được chiến lược của đối phương. Việc đi học hàng ngày không còn khô khan nữa, đằng sau những cánh cửa sổ đóng kín, vô số những phương án kèm theo những tuyệt chiêu cộng với những trò quỷ cũng được đưa ra thảo luận và tính toán kỹ càng…..Tất cả đều chuẩn bị cho đại hội võ lâm….. tức là đại hội thể dục thể thao ngày đó. Cho dù đánh cũng phải đánh đến chết, cho dù máu đổ thành sông cũng phải quyết chiến quyết thắng.
“ Tốt lắm, lớp ta có 30 học sinh, chia thành 2 tổ, mỗi tổ 15 người, đứng thành hàng dọc. Chúng ta sẽ chạy cự li 100m, từ đây sẽ chọn ra những người sẽ tham gia cuộc thi chạy của đại hội”. Từ Lại Linh đứng trên bục giảng, đưa cho mỗi người một tờ giấy đã ghi chép kế hoạch vừa viết trên bảng cho mọi người tham khảo.
Người phụ trách thể dục đi tìm thầy thể dục, muốn mượn gậy chuyền tay cùng dụng cụ đánh mã số vào buổi trưa, cho nên cô không đứng vào hàng dọc để thi chạy mà tạm thời chịu trách nhiệm việc đi mượn đồ.
Cô tranh thủ lớp có tiết tự học sẽ đi mượn dụng cụ thể dục. Năm thứ hai cấp 3 trong nước, thầy giáo giảng giải nội dung thi, việc này không những làm lãng phí thể lực mà cũng không trợ giúp được việc đạt thành tích trong đại hội thể dục, thà rằng ra sân tập luyện thì hơn. Cô coi việc phổ biến nội dung thi là do nhà trường cưỡng chế bắt buộc phải thực hiện nên rất thờ ơ, lạnh nhạt.
“ Lớp trưởng, cậu có đi theo cổ vũ tinh thần động viên đội thi của lớp chúng ta không?”. Trong lớp, Bì Đản giơ tay lớn tiếng hỏi, cậu ta rất muốn được Lại Linh chú ý.
“ 38 à” – lời nói lạc đề được cho là hành động quấy rồi, những tiếng nói của chính nghĩa lớn tiếng công kích.
“ Tốt, tốt ! Lớp trưởng phải thường xuyên mặc quần sooc đấy”. Nếu là hở ngực thì tốt nhỉ……….đám nam sinh lập tức hớn hở cuốn theo chủ đề đó gây ồn ào huyên náo một hồi.
“ Bớt đùa vớ vẩn đi có được không?”. Từng nắm giấy vun oanh tạc lên đầu người vừa lên tiếng
Chớp mắt phía dưới đã náo loạn thành từng nhóm ngã phải ngã trái
“ Không được nói nhảm!”. Mùa hè nóng bức cộng thêm tiếng cười đùa của các bạn học đang đục nước béo cò, Từ Lại Linh trở nên không kiên nhẫn. Lớp trưởng có sự uy nghiêm, không thể bỏ qua sự khiêu chiến, cô nhanh chóng nói: “ Đại hội lần này trùng với thi học sinh giỏi nên tớ không có thời gian!”. Cô không muốn vì chuyện nhảm nhí này mà lãng phí thời gian, thà rằng mở sách tham khảo làm bài tập còn hơn.
Nhìn các bạn học líu ríu không quyết định chắc chắn được, cô quyết định đưa ra đề nghị chọn ra hai bạn nam, hai bạn nữ được các bạn trong lớp công nhận là chạy nhanh nhất, lấy ý kiến chọn ra cặp bạn nam - nữ nhóm chạy thứ nhất, tiếp theo là ghi tên vào danh sách, sau đó dựa vào ý kiến của mọi người để chọn ra người, tiếp theo và người chạy cuối cùng. Rồi lại sửa đổi, lại thảo luận, cho đến khi tất cả mọi người hài lòng mới thôi. Dùng bút bi viết danh sách xuất binh, cô kiêm tra xem có lỗi hay không có lỗi, chờ đưa cho người phụ trách phòng thể dục.
Về phương diện trường học, thầy hiệu trưởng đưa ra nguyên tắc “ Mọi người cùng nhau tham dự” nên trường học được sửa sang sáng sủa. Tổ thể dục cân nhắc qua tình trạng tất cả các lớp, điều chỉnh 15 gậy cho tất cả nam nữ sinh. Mỗi lớp có khoảng 40 học sinh, đội cổ vũ cộng thêm các môn thi điền kinh các loại khác, tổng cộng có 36 người đều ra sân tham gia đại hội thể dục thể thao “ giao chiến”. Trừ vài học sinh tức giận vì không được tham gia, là do kỷ lục thật sự của họ kém đến quá thể. Trong đó có Lâm Hi Nhiên, đồng hồ đo tốc độ chạy nhanh của hắn từ từ đếm ngược từ 20 giây.
100m, cậu ta - một nam sinh trong 20 giây chạy ở vị trí 36 ?
Cô cho rằng Hi Nhiên cố ý chạy chậm lại còn chạy từ từ. Cậu ta là ốc sên đầu thai hay là rùa đầu thai thế ?
Học sinh tiểu học còn chạy nhanh hơn cậu ta là cái chắc.
Bất giác ngẩng đầu tìm bóng dáng của cậu ta, lần nào nhìn cậu ta cũng là hình dạng gục đầu xuống bàn ngủ và ngủ, ngủ quên trời đất, xem ra chưa tỉnh lần nào.
Thật là vô dụng! Cho dù cô không hứng thú với cuộc thi nhưng trong lòng vẫn không nhịn được cái người chả có bất kỳ sở trường tài năng này, lúc nào cũng như là loài không xương.
Lắc đầu một cái, cô điền tên cậu ta và khoảng trắng dành cho người chạy sau, phía sau tên cậu ấy còn viết thêm vài cái tên của bạn cùng lớp rồi mới viết tên cô và dòng cuối cùng.
Cô ghi tên cũng không muốn ghi gần tên của cậu ta.
***
“ Lớp trưởng! Mau đứng lên nào”
“ Lớp trưởng ! Gậy để đâu, mau nhặt lên chạy đi “
“ Lớp trưởng cố lên ! “
“ Lớp trưởng --- -------”
Bên tai trái Từ Lại Linh tràn ngập tiếng huyên náo cùng đồng thanh gào thét hai chữ “ Cố lên”, cô phát hiện tầm mắt rất thấp, thấp đến nỗi từ góc độ đó có thể nhìn thấy con kiến hoặc con gián đang bò trên mặt đường.
Dường như có một người chạy bên cạnh cô, tiếng bước chân dồn dập từ gạch màu đỏ trên đường chạy như đập vào ngực cô, ánh mặt trời chói mắt khiến nàng không thấy rõ cảnh vật đằng trước, chỉ cảm thấy muốn ngất xỉu.
Có chuyện gì xảy ra với cô vậy ?
Đúng rồi, sáng nay, có hai bạn nữ sinh nói cho cô biết là họ đến kỳ sinh lý, đau bụng dữ dội nên không thể chạy bộ được. Mà người phụ trách thể dục là con trai nên họ ngại không dám nói, không thể làm gì khác hơn là nói với cô và nhờ cô giúp đỡ. Cô lập tức bổ sung danh sách lựa chọn hai bạn khác thế chỗ.
Sau đó, các môn thi đều vào buổi sáng, cô không tham gia môn thi nào nên phụ trách tạp vụ, làm vài việc lặt vặt như mua đồ ăn thức uống, nhắc nhở tuyển thủ thời gian ra sân…..Cô cho rằng đại hội thể dục thể thao ép buộc học sinh không tham gia thi đấu cũng phải đến dự, may sao chỉ đến dự có một ngày.
Trước khi đội chạy tiếp sức ra sân, lại thêm một bạn bị trẹo chân cho nên không thể thi đấu. Bây giờ bổ sung người nào thay thế đây, những bạn không tham gia thi đấu đều không ngồi ở hàng ghế đầu, loa truyền thanh không biết bao nhiêu lần vang lên. Cuộc so tài sẽ phải bắt đầu, làm sao đây, làm sao đây ?
Các bạn học yêu cầu cô thay thế bạn kia, cô cảm thấy da đầu cứng lên. Cô được xếp vào vị trí chạy thứ 3, bọn họ nói vị trí này không quan trọng, nhưng căn bản cô chưa từng luyện tập qua nên sợ phối hợp không ăn ý, thì thi chạy thế nào được? Phải làm thế nào đây? Ngoài mặt cô tỏ ra trấn tĩnh, nhưng khi nghe các bạn khác giải thích thì trong lòng lại lo lắng mãi không thôi.
Gậy nhanh chóng được chuyền đến phiên cô cầm, cô lấy cái khăn màu xanh dương trùm lên đầu, đứng ở trên đường chạy chờ đồng đội cũng quấn khăn trùm đầu màu xanhm dương chuyền gậy cho cô.
Chạy lấy đà, nhận gậy, chạy nước rút, cô cầm cây gậy màu xám bạc trong lòng bàn tay run rẩy, cảm giác đó khiến chân cô như nhũn ra, cô cố chạy theo bóng lưng của người chạy đằng trước, rất sợ khoảng cách này rộng ra, cô cảm thấy hình như phía sau có người chạy lướt qua cô.
Bỗng nhiên cô cảm thấy phần dưới bụng có cảm giác đau đớn, mọi thứ như mờ mờ ảo ảo, đôi tay lạnh lẽo, đôi môi trắng bệch.
Sắp tới rồi! Sắp tới rồi! Chạy nửa vòng thôi ! Đường kẻ trắng trên mặt đất nghĩa là sẽ có người tiếp theo chờ cô đưa gậy.
Cô không biết tại sao lại tiến được vào khu chạy lấy đà phạm vi 20m, nhìn thấy người chờ nhận gậy đang đứng ngây người, không hiểu sao trong nháy mắt bị phân tâm, cô vấp ngã.
Trên đầu gối truyền đến một trận đau đớn, trong bụng như có kim nhọn đâm vào, chân tay cô vì quá khẩn trương mà tức thời trở nên cứng ngắc, nhìn hướng cái gậy đang lăn đi, nước mắt đã ngân ngấn trên mi.
Cô không chạy nổi. . . . . . Cô không chạy nổi. . . . . . Cô thật không chạy nổi!
Có bóng người che khuất đôi mắt đang chứa đầy nước của cô, ngẩng đầu nhìn lên, cô nhận ra đó là bóng của Lâm Hi Nhiên.
Lâm Hi Nhiên trùm đầu cái khăn màu xanh dương giống cô, chạy gần bên người cô, khom lưng nhặt gậy lên, phát hiện ra ánh mắt của cô, cậu nhẹ nhàng nói: “ Lớp trưởng, đừng khóc”
Sau đó cậu xuất phát chạy
Không giống như Shouji Manga chợt biến thành anh hùng, cũng không thần dũng như đạn bay súng nổ, nhưng đúng là hắn đang chạy
Hai chân tăng tốc chạy, dùng tốc độ 20 giây chạy 100m để chạy, dải băng cột đầu màu xanh lam tung bay, đủ biết là cậu dùng hết sức để chạy
Cô trừng mắt nhìn bóng lưng của Lâm Hi Nhiên mà quên mất cả việc tự mình phải lau nước mắt. Cô chưa bao giờ lưu ý đến việc phải nói chuyện cẩn thận với cậu ta, chỉ là trong nháy mắt, cô cảm nhận được là cô đã coi thường cậu, thậm chí còn không đếm xỉa đến việc cậu ta cũng là bạn học cùng lớp với cô, lúc này cô cảm thấy khổ sở làm sao.
Sau này cô mới nhận ra, dù đã học cùng nhau một năm rưỡi, đây là lần đầu tiên cậu ta gọi cô là lớp trưởng.
Không thể nhìn cậu ta hoàn tất quá trình chạy thi, bác sỹ của trường liền mang cô tới phòng y tế.
“ Lại Linh, em bị thiếu máu do thời kỳ kinh nguyệt tới phải không, đừng nên miễn cưỡng chạy có phải là tốt hơn không”. Thân thể là rất thành thực, hơn nữa bây giờ đang là thời kỳ dậy thì, có kinh lần đầu thường không theo chu kỳ nào cả.
Thi chạy không thể thiếu người, nói ra thì chỉ thêm phiền toái hơn, cô không thích như vậy. Từ Lại Linh cúi đầu, cơn buồn ngủ đã làm đầu ngón tay lành lạnh, nhẫn nhịn chịu đựng cơn đau trầy xước từ đầu gối còn đang đau hơn đau bụng, không nói một câu nào.
Tại phòng y tế trường, bác sỹ biết cô là người có cá tính quật cường cho nên không chịu yếu thế, rồi thuần thục băng bó kỹ vết thương, rồi dặn dò cô nên chú ý “chuyện con gái”, rồi sau đó vì có chuyện cần xử lý nên rời đi, để mình cô ngồi ở trên giường bệnh.
Nghe thấy bên ngoài đại hội kết thúc trong tiếng hoan hô vang dội, cô cảm giác có chút khủng hoảng.
Đội của bọn họ về cuối cùng phải không? Làm sao đây? Bọn họ nhất định sẽ cho là đó là lỗi của cô. Sớm biết thế cô sẽ nói là do kỳ sinh lý như các bạn gái khác, như thế sẽ không bị phiền muộn trong lòng, cũng không cần phải đủ số người. Tại sao lớp trưởng lại phải có nhiều ý thức trách nhiệm đến như vậy? Đáng ra cô nên bàng quan không cần phải tham gia……
Tự nhiên cô lại thi chạy để rồi ở trước mặt nhiều người mà té ngã……..Quá mất mặt! Quá mất mặt! Quá mất mặt!
"Lớp trưởng?"
Giọng nói ấm áp cùng bước đi thong thả lại gần, cô đang vùi mặt vào bàn tay phải nhìn lên.
Trên đầu Lâm Hi Nhiên vẫn còn trùm khăn trùm đầu màu xanh dương dài, áo thể thao màu trắng thấm đẫm mồ hôi, gò má ửng hồng, có lẽ mới chạy xong liền đến phòng y tế tìm cô.
Cậu đưa tay đưa cho cô một chiếc khăn lông ướt ấm áp.
“Tớ vừa mới đụng phải bác sỹ của trường ở hành lang, cô ấy bảo tớ lấy khăn lông ấm áp lên bụng sẽ cảm thấy thoải mái hơn”. Khoog có bất kỳ ý gì là quá mức, thậm chí cậu ta còn không nói rõ ràng đến việc đầu gối bị trầy xước thì tại sao sẽ đau bụng, chỉ là bởi vì lo lắng cho tình hình thân thể của bạn cùng lớp, vô cùng thuần khiết làm thực hiện theo lời căn dặn của bác sỹ.
Vậy mà khi cậu ta mỉm cười nhàn nhạt lại khiến cho cô có cảm giác rất khó chịu. Khuôn mặt hồng hồng, tự nhiên bao nhiêu phẫn uất trồng chất trong ngực bỗng nhiên ào ra. Vứt cái khăn ướt được nhúng nước ấm mang bao nhiêu thiện ý của cậu ta, cô phẫn nộ nói: “ Cậu ! Cậu đến để cười tớ sao? Trong lúc chạy thi, trước toàn trường, toàn thể thầy cô mà ngã sấp mặt như thế, cậu cười đã chưa? Nếu không phải là tại cậu đột nhiên đứng trên đường chạy, đưa cái gậy trước mặt tớ, định dọa tớ giật mình phải không? Có phải muốn tớ ngã trật chân phải không? Tốc độ chậm như rùa của cậu mà cũng dám ra sân chạy sao? Cậu có biết là khi tớ học chữ còn nhanh hơn cả cậu chạy không? Coi như những người khác có cố gắng chạy nhanh đi chăng nữa thì cũng bị cậu phá hỏng thành tích rồi, cậu thật vô dụng, làm ảnh hưởng đến thành tích của cả lớp, liên lụy đến mọi người, tại sao không biết tự lượng sức mình thế ?
Bị kích động căm giận mắng một tràng xong, cô quay đầu đi chỗ khác, cũng không thèm nhìn cậu ta. Mặc dù trong lòng biết rõ cậu ấy với mình có ý định giống nhau, bị bất đắc dĩ phải thay thế, nhưng chính cô cũng không thể khống chế cảm xúc nóng nảy của mình, giận đến mức nắm đấm rung nhẹ, hốc mắt đỏ lên.
Lâm Hi Nhiên bị cô mắng xối xả làm cho ngây ngẩn cả người, đứng nghiêm tại chỗ giây lát, rồi từ từ ngồi xổm xuống nhặt cái khăn trắng dính bụi bẩn lên, không biểu đạt bất kỳ phản bác hay giải thích gì, an tĩnh đi ra ngoài.
Từ Lại Linh trong lòng nghĩ nên nói cái gì đó nhưng từ khi cậu ta xoay người rời đi cho đến khi bóng lưng của cậu ấy khuất khỏi tầm mắt, cô nửa chữ cũng không nói ra được.
Đây là cô giận chó đánh mèo.
Cô vô cùng hiểu, Lâm Hi Nhiên không làm sai cái gì cả, cô ngã bị thương là do cô không cẩn thận, cậu ta chỉ là gặp xui xẻo làm cái thùng cho cô xả giận mà thôi.
“ Làm sao bây giờ…..” Cô nhắm mắt lại, ảo não tự lẩm bẩm. Cảm thấy thật là phiền! Thật đáng ghét! Quả thật không giải thích được! Không hiểu nổi mình bị làm sao nữa.
"Lớp trưởng. . . . . .", mấy bạn học cùng lớp của Lại Linh đứng ở cửa, nhỏ giọng gọi.
Nhìn thấy Lại Linh ngồi cạnh giường, có người hướng phía sau ngoắc ngoắc ngón tay, chớp mắt một cái, gần nửa lớp bạn học cùng lớp cũng đi vào phòng y tế trường, không khí nhất thời tràn ngập mùi mồ hôi nồng nồng.
"Lớp trưởng, bạn không sao chớ?" Một người nữ sinh hỏi.
"Các bạn. . . . . ." Từ lại linh nhìn bọn họ, nhiều bạn học như vậy. . . . . . Là tới quan tâm cô sao?
Mấy người trao đổi ánh mắt, cười hắc hắc mấy tiếng, sau đó đứng ở phía trước bạn phụ trách thể dục từ sau lưng lấy ra một cây cờ xí màu xanh lá cây.
“ Lớp trưởng, mặc dù không phải là vô địch nhưng tất cả mọi người đã rất nỗ lực!”. Bạn phụ trách thể dục dáng người cao cao lại cười một cách ngô nghê, như kiểu tranh công nói trước.
"Lớp chúng ta có thực lực sao!" Có người trâng tráo cười ha ha.
"Đó là đương nhiên!" Lạc hậu như vậy nhiều cũng có thể đuổi đến trở lại, thật là quá mạnh mẽ.
"Vô địch cầm như vậy nhiều cũng nghiêm chỉnh á." Cho nên liền chia một ít cho những lớp khác cấp thôi.
Nhiều người nhìn nhau một lát, không nhịn được nở nụ cười.
Cô ở trong lớp luôn là lạnh lùng, lạnh nhạt, không chủ động nói chuyện cùng bọn họ, tại sao bọn họ. . . . . . Từ Lại Linh đưa mắt nhìn cờ thưởng đang dao động, kích động trong lòng, mắt cũng quên không chớp.
"Cái đó, lớp trưởng ", một bạn nữ thừa dịp mọi người đang tranh cãi tiến lên đưa cho cô một cái khăn ướt, nhỏ giọng nói: “ Lâm Hi Nhiên muốn tớ đưa cho bạn cái này…..Lớp trưởng, thì ra là cậu “bị cái đó” gây đau bụng, khiến bạn bị thương, thật xin lỗi”. Bạn nữ đó nhìn thấy Lâm Hi Nhiên đứng ở máy lọc đun nước đang nhúng cái khăn, còn nói là muốn đưa cho lớp trưởng chườm bụng nên đoán ngay là do “ bệnh con gái”.
“Lâm …..Lâm Hi Nhiên?” , cô ngẩng đầu lên, vô ý thức hỏi
“ Đúng vậy, cậu ấy muốn nhúng khăn bằng nước nóng. Kết quả là tay bị bỏng nhẹ. Tớ bảo muốn đi cùng cậu ấy đến phòng y tế thoa thuốc, cậu cười nói là không cần, xả nước lạnh là được rồi, còn nói là phải về nhà”
Dù thế nào đi nữa cậu ta luôn đi muộn về sớm, các bạn cùng lớp đã quá quen rồi nên không nói gì.
Từ Lại Linh nhìn trong tay mình cái khăn lúc nãy đã vứt xuống đất, không nhận lòng tốt của cậu bạn, bây giờ nó lại trắng tinh sạch sẽ, giống như lại được nghe giọng nói của Lâm Hi Nhiên không lạnh không nóng an ủi mình. Trong nháy mắt, một lời hối hận khó nói nên lời lấp đầy ngực cô, cô chưa bao giờ thấy mình kém cỏi như lúc này.
Nhận lấy khăn ướt, tay cô sờ thấy hơi nóng trên khăn, cô nắm chặt lòng bàn tay cảm thấy giống như kim nhọn đâm vào.
Lần đầu tiên cô nếm mùi thất bại, đó là bị ngã ở trong thao trường. Lần đầu tiên cô không tỉnh táo mà vô thưởng vô phạt mắng oan người khác để giải tỏa sự bực tức trong người. Có lẽ là vì Lâm Hi Nhiên
Cái này là sự thất bại nghiêm trọng, cô không còn mặt mũi nào mà đối mặt với Lâm Hi Nhiên. Cho đến khi năm thứ hai kết thúc, cô chưa từng nói chuyện với cậu ta thêm lần nào nữa.
Rồi sau đó lên năm thứ 3, bắt đầu giai đoạn phân lớp, cô đương nhiên vào ban A, mà Lâm Hi Nhiên không ngoài dự kiến vào ban B. Mặc dù chỉ có trưởng khoa tách ra, còn toàn bộ ban A đều có môn nữ công gia chánh, mỹ thuật, nhưng đều bị thầy trưởng khoa âm thầm mở lớp nâng cáo trình độ, dù là tự học nhưng cũng không có cách nào trở về nguyên lớp. Một ngày tám tiết học, học thêm phụ đạo buổi tối đến 9h30, toàn bộ đều là cuộc thi, học tập, viết giảng nghĩa.
Hai người vốn đã ít cơ hội gặp nhau, càng không có cơ hội nói chuyện, cô bận bịu đi học cả ngày, cuộc thi đang vào giai đoạn chạy nước rút, nên không có cơ hội nhớ lại mà xin lỗi cậu ta.
Bởi vì phân cấp là phân biệt lực học nên cô cũng không còn học chung cùng các bạn cũ, ngay cả lá cờ xí màu xanh lá cây của khối năm thứ 3 cũng bị che phủ một tầng bụi dầy
***
Mỗi ngày tan sở cô đều tới quán trà của Lâm Hi Nhiên, thường xuyên đến nỗi nó biến thành thói quen của cô. Ngay cả việc đứng từ xa nhìn cậu ấy, cũng là một thói quen. Thói quen thành đã thấm vào vào da, khắc vào xương cốt, không có cách nào sửa đổi được.
Từ khi nào lại có thói quen như vậy ? Cô cũng chẳng biết nữa
Chỉ là cô đã chịu đựng quá đủ việc chu du sơn thủy của cậu ta, đó là biểu thị cho tính cách không chịu gò bó. Cậu ta hứng lên là quyết định ở lại địa phương nào đó, việc khác dàn xếp sau. Còn cô thì tựa như quanh năm phải dùng thuốc an thần, tâm tư luôn hoảng loạn cho đến khi nhìn thấy cậu ta thì mới cô mới có thể bình tĩnh được. Thế là cô tìm đủ mọi lý do tự thuyết phục mình và lý do tới làm khách ở quán trà của cậu ta.
Quán trà buổi trưa mới mở cửa, đến 4h sáng mới đóng cửa. Từ Lại Linh thường đến đó ăn tối, không quá 10h sẽ rời đi.
Nếu muộn quá, cậu ta sẽ kiên trì muốn tìm người đưa cô về. Muốn người đưa về thì cô hi vọng sẽ là cậu ta, cô không thích để mấy cậu sinh viên trẻ tuổi kia đưa về. Cô biết Lâm Hi Nhiên là ông chủ không thể rời quán trà, cô cũng không nói dối hay tính nhu nhược để tranh thủ tình cảm mà gây thêm phiền phức cho cậu ấy. Dù sao ở chung cư cũng có máy theo dõi và nhân viên quản lý, vùng phụ cận cũng náo nhiệt, cô đi xe máy một mình cũng đủ ứng phó.
Hai người đồng nghiệp của cô không hiểu tại sao cô không đi tàu điện ngầm hoặc mua xe ô tô, tiền gửi ngân hàng và tiền lương của cô thừa sức mua được, mà lại đi xe máy sẽ khiến da bị xấu. Nhưng cô chỉ cười, không giải thích gì nhiều.
Trên thực tế, xe máy là phương tiện phù hợp nhất để cô có thể đi từ công ty đến quán trà mà không bị tắc nghẽn giao thông. Điều này sẽ không làm cho cậu ta nghi ngờ cô đặc biệt tới tìm cậu ấy.
Cô muốn tận hưởng khoảng thời gian ở cùng cậu ấy. Mỗi một phần giây đều không muốn lãng phí
Dù là cô vung tay áo làm công nhân vệ sinh cho quán trà.
“ Hi Nhiên, dây buộc tóc đâu?”. Một thân mặc đồ bình thường hàng ngày áo phông Polo và quần jean, bỏ xuống bộ đồ công sở đoan trang, vừa nhẹ nhõm lại lay động lòng người.
Từ Lại Linh hỏi Hi Nhiên chỗ để dây buộc tóc, định tự mình buộc tóc lên.
“ Ở chỗ này”. Lâm Hi Nhiên từ trong ngăn tủ lấy ra một túi nhựa to, nào là găng tay, nào là dây chun, các loại vật phẩm cọ rửa đầy đủ, mọi thứ còn mới. Hi Nhiên nhẹ giọng cười nói: “ Lần nào bạn đến cũng đều giúp một tay, thật là ngượng ngùng”.
“ Tớ làm sao mà có thể không tới? Mỗi tối tớ đến ăn cơm đều không trả tiền, tớ mới ngượng ngùng”. Nhìn Hi Nhiên đối với mình mỉm cười, cánh môi dầy vừa phải dịu dàng dương dương như vậy, dù có khổ cực mệt nhọc mấy đi nữa cô cũng cam lòng. Thật sự động cơ của cô không tốt như thế.
Vội vàng dời đi ánh mắt khiến mình mụ mị, cô lấy cái dây buộc tóc thì tay của Hi Nhiên cũng duỗi tới.
“ Bên này chưa hết tóc”. Túm lấy bên tóc mai còn thừa, lọn tóc quấn quanh ngón tay, cậu ta khẽ mỉm cười, nói: “ Để tôi giúp bạn”.
Không có bất kỳ lúng túng nào, như thể là việc này đã quá đỗi quen thuộc, cậu ta cầm dây buộc tóc, chạm vào tay Lại Linh, cảm giác mềm mại.
“ Cám ơn”. Cô cười, nửa xoay người để cho cậu ta thuận tay hơn, vẻ mặt tuy tỏ ra bình thường nhưng che giấu nhịp tim mãnh liệt. Rõ ràng là vuốt ve nhẹ nhàng, có cảm giác mãnh liệt khác thường.
Cô cao 1m60, cậu ta cúi đầu, hơi thở vây quanh đằng sau, chỉ như vậy thôi cũng khiến một người cá tính mạnh mẽ như cô bỗng chốc trở thành thiếu nữ thấp thỏm ngượng ngùng. Dường như cảm thấy mình không đứng yên, may mà lưng quay về cậu ta mới có thể duy trì trấn định.
Cự ly gần quá mức nguy hiểm, cô vội vàng trấn an lại: “ Cậu biết là mặc dù tớ để tóc dài nhưng cũng không biết nhiều cách tết tóc”. Đây là sự thật, trước kia cô hay đi thẩm mỹ viện gội đầu, nhân tiện nhờ người ta chỉ bảo cho cách làm sao buộc hết tóc lên. Hiện tại thì cô căn bản cũng chỉ biết mỗi cách buộc tóc lên mà thôi.
“ Bạn không bằng đứa bé gái, một chuyện cơ bản như vậy cũng không biết làm”. Lâm Hi Nhiên nhỏ giọng cười khẽ.
“ Chẳng phải cậu cũng đã làm thêm đủ loại việc khác nhau còn gì, nếu không làm sao lại thành thục như vậy được”. Cô nhỡ cậu ta đã từng làm gia sư cho một cô bé tiểu học. Cậu ấy tết tóc đuôi sam cho cô bé, mỗi hôm một kiểu tóc, khiến cho cô bé đó rất vui vẻ, còn nói lớn lên muốn làm vợ cậu ta.
Cậu ta kéo ngăn kéo ra, lấy một bó dây buộc tóc, động tác vô cùng êm ái. “ Bạn đã không thích sửa sang, tại sao lại còn để tóc dài?”. Để tóc ngắn thì dễ làm hơn không.
Cô không thích giải thích được, liền đỏ mặt, nhủ thầm may mà cậu ấy không nhìn thấy.
“Tại sao gì mà tại sao? Bởi vì khuôn mặt tớ không thích hợp tóc ngắn”. Lý do rất hợp lý.
“ Thật thế sao? Thì ra bạn cũng chú ý chuyện như vậy”. Hi Nhiên không truy hỏi nữa, vẻn vẹn lạnh nhạt nói: “ Tôi cảm thấy khuôn mặt cậu rất đẹp”. Giọng điệu của cậu ta mỏng nhưng tự đáy lòng thuần túy mang hàm ý ca ngợi.
Cô biết lời nói của cậu ấy mộc mạc. Từ trước đến giờ sẽ không nói những lời thừa thãi khéo léo lấy lòng người khác vui vẻ. Có thế nào nói thế ý, cậu ấy nói như vậy là như vậy, kiểu người ăn ngay nói thật.
Nói không vui mừng thì là nói dối, khi nhìn vào mắt cậu ấy cô sẽ thấy mình trong đó. Những lời tương tự cô đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng nếu người trên toàn thế giới khen cô ngàn vạn lần xinh đẹp bằng những từ ngữ màu mè cũng không bằng cậu ta nói một câu.
Nhưng cô phải phản ứng thế nào đây?
Mấp máy môi, hai bàn tay đan vào nhau, cô lấy hơi, nói nhẹ nhàng át đi nhộn nhạo trong lòng: “ Bạn đừng nói thế”. Lời nói khôi hài tựa như hai người bạn cũ trả lời với nhau.
Cậu ta cười một tiếng. “ Buộc chắc rồi”. Nhẹ nhàng vỗ xuống vai cô.
“ Cám ơn”. Cô cười rất tự nhiên, nụ cười xinh đẹp thư thái.
Thần thái như vậy, cô chỉ muốn cho một mình cậu ta thưởng thức.
Cơ hồ rất ăn ý, cậu ta lại nhìn lại cô, biểu lộ ánh mắt nhu hòa.
“ Ông chủ, chúng tôi đến rồi”
Đúng lúc một nam sinh viên đi vào, phía sau là một nam sinh vừa học vừa làm và một nữ sinh khác. Hai người gật đầu chào Lâm Hi Nhiên, ánh mắt chuyển sang Từ Lại Linh
“ Từ tiểu thư”. Nữ sinh làm thêm tương đối lễ phép
“ A….khách quý, chị cũng tới rồi a!”. Nam sinh viên vừa học vừa làm thường đứng bán hàng ca đêm, gần như thường xuyên gặp mặt, nhìn thấy cô tựa như là cười nói. Nam sinh viên đó làm ở quán trà cũng được mấy tháng rồi, mỗi ngày gặp cũng khá nhiều khách khác nhau, nói chuyện cũng tùy ý, chỉ cần nhìn đối phương thuận mắt sẽ không ngại nói chuyện.
Khách quý? Không ngờ bọn họ lại đặt cho cô danh hiệu như vậy, cô nhíu mày.
“Này, mọi người đến đông đủ rồi, có thể bắt đầu thôi”. Lâm Hi Nhiên mỉm cười, phân bổ công việc.
Nữ sinh làm thêm cùng Từ Lại Linh chỉ cần lau cửa sổ, nhiệm vụ đơn giản vừa sức, nam sinh viên vừa học vừa làm giúp Lâm Hi Nhiên xử lý khối bẩn ở sau tủ bát rồi kê lại như cũ.
Từ Lại linh cầm lấy cây chổi quét nhà, nữ sinh viên vừa học vừa làm kia liếc nhìn hai người đàn ông bên trong, kề vào người cô hỏi: “ Từ tiểu thư, người kia……”. Nuốt vào vài ngụm nước bọt, rồi lại nuốt thêm vài ngụm nước bọt “ Chị có phải là bạn gái của ông chủ không?”. Nữ sinh viên biết ông chủ còn độc thân, chưa cưới lần nào nhưng không xác định anh ta có bạn gái hay không.
Từ Lại Linh hơi ngừng lại, tỉnh táo cầm lấy cái chổi quét bụi bặm.
"Không phải."
" Không phải thật à?" Nữ sinh viên vừa học vừa làm nhéo lấy ngón tay, có chút thất vọng. “ Em tưởng hai người là người yêu của nhau, hóa ra lại không phải à?”
“ Điều em quan tâm là cái này sao?”. Cuối cùng cô cũng thanh thanh nói ra lời, thật không hi vọng có người kề cận lâu dài mà.
“ Không ạ……..”. Nữ sinh viên nhăn nhó, không trả lời rồi lại hỏi: “ Vậy……vậy chị thích người ít tuổi sao?”. Cầu trời ngàn vạn lần là không phải !
Từ Lại linh cau mày, nhìn lấy cô sinh viên kia.
"Không biết."
"Úi. . . . . . Vậy thì tốt rồi.". Cô sinh viên liều mạng nháy mắt, lập tức cười rất ngọt, nói: "Vậy đúng là chị không hứng thú với A Nam phải không?”
"A Nam?" Đầu óc quay vòng vòng, cô mới nhớ tới đó là tên của nam sinh viên vừa học vừa làm.". . . . . . Không có hứng thú." Cô hứng thú từ đầu tới đuôi đều có một người.
"Thật không có hứng thú?", nữ sinh viên không yên tâm lặp lại.
"Không có." Lại Linh trả lời không chậm trễ chút nào.
"A. . . . . . Thật tốt quá." Nữ sinh viên cười thư giãn, thả lỏng thân thể, thấy Từ Lại Linh nhìn mình, cô cũng ngượng ngùng len lén nói: "Em. . . . . . Em rất thích A Nam. Anh ấy hiện tại không có bạn gái. Chẳng qua nếu như chị giành anh ấy của em, vậy em sẽ cũng đành buông tay. Bởi vì con trai đều thích cô gái đẹp”. Hai gò má hồng hồng, cô sinh viên nói ra tâm ý của mình, cũng coi là xác minh không có người cạnh tranh với mình. Động vật giống cái tốt nhất là cách xa người cô yêu một chút.
Từ Lại Linh có chút không thể tưởng tượng nổi. Thì ra là. . . . . . Người tuổi trẻ bây giờ rất dũng cảm đối diện với tình cảm!
Nhìn cô sinh viên nói dứt lời liền vui sướng nhảy xuống cầm đồ lau nhà, Lại Linh nhắm lại mắt, bị người làm nghĩ thành cừu địch, thật may là cô sinh viên không phải thích Hi Nhiên.
Cô định cầm thùng đi lấy nước, lại nghe thấy tiếng cô sinh viên kia hét lên một tiếng, cô nhìn sang.
Có một con gián đột nhiên từ nơi nào thoát ra dọa cô sinh viên kia, mà cô ấy cũng rất thông minh, lợi dụng cơ hội này gọi nam sinh viên học vừa học vừa làm tên là A Nam muốn được ôm ấp yêu thương. Dáng vẻ mảnh mai, hốt hoảng lại hoảng sợ hoàn toàn kích thích ý muốn bảo hộ của phái nam. Tóm lại chỉ cần đánh chết một con vật sáu chân nghĩa là đã được lên ngôi đội vòng nguyệt quế, ánh hòa quang tỏa ra vạn dặm
Cho nên nam sinh viên kia một tay bảo hộ cô sinh viên, một tay tiêu diệt động vật đáng ghét chướng mắt, thuận lợi lấy lòng nữ sinh đúng y như kiểu anh hùng cứu mỹ nhân.
Bất luận cô gái kia có sợ hay không, trên thực tế cô ấy cũng đã đạt được mục đích y như mình muốn.
Một bóng đen nho nhỏ bên trái trên tường bò ra, Từ Lại Linh nhìn nó. Có lẽ vừa rồi con gián kia là anh em chị em với con này cũng nên. Quán trà mỗi tháng đều cho người đến trừ sâu một ngày cố định. Có lẽ tuần trước vừa diệt trừ, phía sau lại có lu đựng nước nên kinh động đến họ hàng già trẻ nhà gián, cho nên bây giờ chúng mới rối rít bò ra khỏi chỗ núp chạy tán loạn.
Lâm Hi Nhiên kéo cái hộc tủ nhỏ ra, thấy Lại Linh giống như là đang có chuyện gì đó, liền đến gần hỏi: “ Có chuyện gì không ổn à? Bạn đang nhìn cái gì đấy?”
Cô quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Hi Nhiên một lúc lâu. Một lúc lâu sau mới thuận tay kéo lên một ít giấy lau.
“ Hi Nhiên”, cô đi tới bên tường, đem hai con gián và con thạch sùng bọc vào giấy vệ sinh rồi đưa cho cậu ta, nói: “ Cậu vứt vào bồn cầu rồi xả đi”.
Thật ra thì cô muốn biết nếu như cô giả vờ làm ra dáng vẻ mảnh khảnh yếu đuối thì cậu ta có coi như đó là chuyện đương nhiêu mà bày tỏ sự nâng niu thương yêu hay không?
Chỉ là, cô cho tới bây giờ cũng chưa có dũng khí đi dò xét cậu ấy.