Anh Hùng Hảo Hán Chương 1 0: Thái Thiện và Thủ Khuyết.

Chương 10: Thái Thiện và Thủ Khuyết.

Người dịch: ngo_ngo
Biên tập: 有希長門
Nguồn: tangthuvien.com



Tả Thiên Đức để hết tinh thần vào đạo nhân thanh cao, cô ngạo đội ngân quan kia. Không cần biết ông ta là ai, sắc mặt Tả Thiên Đức chẳng hề biến đổi khi thấy Đặng Ngọc Bình và Mạnh Tương Phùng, tất cả chỉ vì một mình ông ta.

Vị đạo nhân đó trông thấy tình hình trong sảnh, có vẻ vô cùng chấn động.

Lương Đấu đang định lên tiếng bỗng cảm thấy toàn thân phát lạnh, các huyệt đạo Thiên trụ, Thần đạo, Chí thất đều đã bị khống chế.

Ông cố sức nhìn sang, chỉ thấy Ứng Khi Thiên không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh mình.

Lương Đấu muốn kêu lên nhưng không kêu nổi, liền nhìn sang phía Tề công tử, trong lòng cũng thầm kêu khổ.



Bên cạnh Tề công tử cũng có một ả Bạch phượng hoàng, huyệt đạo của ông ta hiển nhiên là cũng đã bị khống chế.

Lúc này vị đạo nhân đó “a” lên một tiếng, trông thấy Thiên Chính tắt thở, Long Hổ bỏ mạng, cực kỳ kinh ngạc, không chú ý tới chuyện trong đại sảnh.

Người duy nhất có thể kêu lên là Tiêu Thu Thủy, hắn đang muốn cảnh báo thì Tả Thiên Đức đột nhiên lùi lại một bước, tiến về phía sau.

Nhìn lão như chỉ lùi lại một bước nhưng lại đột ngột xuất hiện bên cạnh Tiêu Thu Thủy, nhanh như chớp khóa chặt hai huyệt Khuyết bồn, Thiên xu của hắn, đồng thời cũng điểm trúng huyện Phục thố của Khúc Mộ Sương, huyệt Thiên tượng của Khúc Mân Miêu. Ba người bị khóa huyệt đạo nhưng trông lại chẳng khác gì lúc trước, không hề ngã xuống.

Lúc này bốn người tiến vào đều bị tình hình trong đại sảnh thu hút, vẫn chưa kịp chú ý tới tình cảnh đó.

Người vẻ mặt bỉ ổi từ từ bước tới chỗ thi thể Thiên Chính, đến nơi liền cung kính nghiêm chính vái dài ba vái, nắm tay Thiên Chính đại sư, yên lặng mặc niệm, đau buồn rơi lệ.

Đao nhân vũ y cao quan cũng cực kỳ đau thương, run giọng hỏi:
- ... Đã.... Đã xảy ra chuyện gì...

Tả Thiên Đức chắp tay nói:
- A Di Đà phật! Thủ Khuyết tượng nhân, ngài tới thật đúng lúc...

Thủ Khuyết thượng nhân?!

Người trấn giữ núi Võ Đang, Thủ Khuyết thượng nhân!

Luận võ công danh vọng, Thủ Khuyết thượng nhân phái Võ Đang còn ở trên Mộc Hiệp đại sư Thiếu Lâm, không kém gì trưởng lão Bão Tàn đại sư.

So với ông ta, uy tín danh tiếng của Mộc Thiền đại sư trong võ lâm còn kém một bậc.

Bây giờ Thủ Khuyết thượng nhân phái Võ Đang không ngờ lại tới đây!

Thủ Khuyết thượng nhân chòm râu dài rung động, mắt lệ ướt đầm, đau đớn nói:
- Là kẻ nào giết họ...

Tiêu Thu Thủy muốn đáp nhưng lại không thể phát ra tiếng. Hắn cảm thấy giọng nói Thủ Khuyết thượng nhân cực kỳ trẻ trung.

Cảm giác nông nóng như thiêu đốt gan ruột này hắn đã từng trải qua, lúc ở trong thành Cao Yếu, khi Lương Đấu xuất hiện, Tiêu Thu Thủy muốn lên tiếng, muốn bóc trần Khuất Hàn Sơn chính là Kiếm vương, nhưng lại khổ không thể mở miệng.

Điều khác biệt là, lần này có thêm cả Lương Đấu, Tề công tử, chị em họ Khúc cũng có cùng cảm thụ với hắn.

- Thiên Chính đại sư bị ám sát...
Tả Thiên Đức khẽ thở dài, nói. Tay trái lão ngón cái dựng lên, ngón út cũng dựng lên, ba ngón còn lại quặp xuống, giống như hình một cái đầu mèo.

Trong Quyền Lực bang, “đầu mèo” chính là kế hoạch.

Hơn nữa còn là kế hoạch giết người.

Lần hành động này của Quyền Lực bang vốn được gọi là “đầu mèo địa phương”.

“Địa phương” là để chỉ Thiên Chính đại sư, “đầu mèo” là kế hoạch ám sát ông cùng những người thân cận.

... Ám sát Thiên Chính, thu phục Long Hổ, đến lúc tất yếu cũng tiêu diệt luôn, đưa Mộc Thiền lên làm chưởng môn Thiếu Lâm.

Bọn chúng huy động Nhất sát, Song sí, thêm một Phượng hoàng mới giết được Thiên Chính, ám toán được Long Hổ, nhưng cũng phải hy sinh Bặc Tuyệt.

Mà nay Thủ Khuyết thượng nhân cũng đã tới nơi, sao không thuận tay xử luôn cả ông ta?... Đây chính là một món công lớn.

Phái Võ Đương, trong các quyết sách và hành động bình thường, chưởng môn Thái Thiện chân nhân chỉ ở sau màn, Thủ Khuyết mới là nhân vật trấn sơn quan trọng, chủ trì đại cục, sai phái hành động.

Nếu Thủ Khuyết đã tới đây, không bằng giết luôn cả đi.

... Kẻ địch chết thêm một tên cũng chẳng phải ngại nhiều!

Tả Thiên Đức giơ “đầu mèo” ra, Ứng Khi Thiên và Mạc Diễm Hà đều nhìn thấy.

Bọn chúng cũng giơ ngón cái và ngón trỏ lên, tạo thành “đầu mèo”.

Bọn chúng hoàn toàn đồng ý kế hoạch này... Bọn chúng vốn đã muốn giết Thủ Khuyết thượng nhân, đồng thời cũng biết rằng, võ công vị Thủ Khuyết Võ Đang này tuy hơi kém hơn Thiên Chính nhưng tuyệt đối còn ở trên Long Hổ.

Thủ Khuyết thượng nhân hiển nhiên là còn đang bi thương, sắc mặt tiều tụy, người vẻ đáng khinh kia nhìn ông lắc đầu, bảo ông không nên đau buồn.

... Bọn họ đều không chú ý tới thế tay đặc biệt đó.

... Bọn chúng đã khống chế toàn cục!

Bọn chúng quyết định trước tiên để Ứng Khi Thiên dùng thân pháp cấp tốc, đột kích Thủ Khuyết.

Cho dù Thủ Khuyết tránh được, hoặc là tiếp được thì thì trường thương của Tả Thiên Đức cũng sẽ xuyên thủng huyệt Ngọc chẩm Thủ Khuyết.

Bọn chúng biết công lực nội gia Võ Đang cực mạnh, nhưng huyệt Ngọc chẩm bị phá, chân khí tất tiêu tán, dù không chết cũng biến thành một kẻ ngu đần!

Kim cương bất hoại thần công Phật môn của Long Hổ đại sư cũng đã bị phá như vậy. Lần này thứ bọn chúng cần phá là Vô Cực thần công, trong phái Võ Đang, môn nội công tâm pháp này được xếp ngang hàng với Tiên thiên Vô thượng cương khí.

Chỉ cần Ứng Khi Thiên, Tả Thiên Đức giết được Thủ Khuyết thượng nhân, Bạch phượng hoàng Mạc Diễm Hà sẽ ngăn cản mấy người Đặng Ngọc Bình, Mạnh Tương Phùng, ông lão vẻ mặt bì ổi, một đòn đức thủ, vĩnh tuyệt hậu họa!

“Đầu mèo” của Tả Thiên Đức đã hạ ngón út xuống.

Bọn chúng đã quyết định ra tay.

Chỉ cần thu lại ngón cái, “đầu mèo” biến mất, kế hoạch sẽ được triển khai.

Tả Thiên Đức đã thu lại ngón cái.

Kế hoạch lập tức bắt đầu.

Ứng Khi Thiên xuất thủ!

Vốn hắn đang ở cạnh Lương Đấu, thoáng cái đã tới sau lưng Thủ Khuyết thượng nhân.

Đó chỉ là chuyện trong nháy mắt... Bạn biết một cái nháy mắt nhanh đến mức nào thì sẽ có thể tưởng tượng được rút cuộc là hắn phóng qua khoảng cách gần mười bảy thước nhanh đến mức nào.

Nhưng kiếm của hắn còn nhanh hơn... Chỉ cần bạn chớp mắt một cái, bàn sẽ liền không thấy hắn xuất kiếm, cũng không thấy hắn thu kiếm, kiếm của hắn vẫn còn nằm bên hông, giống như chưa từng động qua.

Nhưng hắn biết Tả Thiên Đức còn nhanh hơn hắn.

Không những khinh công nhanh hơn hắn mà cả thương cũng nhanh hơn hắn.

Đáng tiếc hắn vừa đâm ra một kiếm, Thủ Khuyết thượng nhân đã biến mất.

Hơn nữa hắn còn không nghe thấy tiếng thương Tả Thiên Đức tiếp ứng.

Ban đầu hắn còn tưởng mình hoa mắt, nhưng hắn rất rõ ràng, mình ít nhất là vẫn không hề tự bịt tai.

Hắn vụt quay người lại, lỗ chân lông toàn thân trong thoáng chốc đã ướt đầm mồ hôi lạnh.

Tả Thiên Đức đã chết, thương thép đen dài một trượng, hai thước, tám tấc, bốn phân, ba ly của lão đã gãy làm mười chín đoạn, mũi thương sắc nhọn xuyên ngược vào cổ họng lão, đôi chân thiên lý độc hành mềm oặt như không xương, hóa ra chân cũng đã gãy nát như cán thương vậy.

Trước mặt lão, ông lão vẻ mặt đáng khinh đó, bây giờ lại mắt tỏa hào quang, thần sắc lạnh lùng, giống như tượng thần trong đại điện.

Tâm Ứng Khi Thiên chìm xuống, hoàn toàn chìm hẳn xuống, giống như rơi vào đầm sâu lạnh lẽo thấu xương, hoàn toàn chìm ngập xuống.

Bởi vì hắn biết, trên đời chỉ có một loại công lực, có thể trong nháy mắt, không chút khó khăn, cũng không phát ra âm thành nào, chấn nát hàn thiết thương, công lực đó chính là Tiên thiên Vô thượng cương khí.

Mà người luyện Tiên thiên Vô thượng cương khí đến mức cao minh nhất, ngoài hai vị trưởng lão Võ Đang hiện tại không rõ sống chết ra thì chỉ còn lại một người.

Người đó đương nhiên là đương kim chưởng giáo Võ Đang, Thái Thiện chân nhân.

Mạc Diễm Hà đã ngã xuống đất.

Khi hắn ám sát Thủ Khuyết thượng nhân, Thủ Khuyết lại phóng tới chỗ Bạch phượng hoàng.

Khi Mạc Diễm Hà muốn ám sát Mạnh Tương Phùng, Đặng Ngọc bình, thủ Khuyết đã dùng một tay, bắt lấy năm điểm huyệt đạo sau lưng ả. xem chương mới tại tunghoanh(.)com

Mạc Diễm Hà không kịp kêu lên một tiếng, kiếm của Đặng Ngọc Bình đã xuất thủ.

Đặng Ngọc Bình trước nay không có thói quen lưu lại người sống.

Kế hoạch “đầu mèo” này liền kết thúc như vậy.

Ban đầu là Mạc Diễm Hà đánh lén Đặng Ngọc Bình, Mạnh Tượng Phùng và ông lão bì ổi, Ứng Khi Thiên cùng Tả Thiên Đức ám sát Thủ Khuyết thượng nhân.

Bây giờ lại thành Thủ Khuyết khống chế Mạc Diễm Hà, Đặng Ngọc Bình giết ả. Mạnh Tương Phùng nhanh chóng giải huyệt cho Lương Đấu, Tề công tử, Tiêu Thu Thủy, chị em họ khúc, còn ông lão bì ổi thì giết Tả Thiên Đức.

Phối hợp kín kẽ, không chút sơ hở.

Đến khi Tư Không Huyết, Đan Kỳ Thương, Cổ Đồng Đồng và Hứa Quách Liễu muổn ra tay thì tất cả đều đã muộn.

Ngay cả Ứng Khi Thiên định thần lại thì cũng đã không còn kịp nữa.

... Kế hoạch “đầu mèo”, hoàn toàn thất bại!

Chỉ nghe ông lão vốn vẻ mặt đáng khinh, hiện tại thần quang bừng bừng, nói:
- Kế hoạch “đuôi chó” hoàn toàn thành công!

.... Kế hoạch “đuôi chó”?

- Kế hoạch “đuôi chó”.
Trong mắt ông lão lấp lánh vẻ tinh minh... Không phải giảo hoạt, so với giảo hoạt còn thông tuệ hơn nhiều.
- Đúng. Chính là kế hoạch “đuôi chó”.
Nói đoạn, còn vẫy vẫy tay.

Thế tay ông ta rất kỳ lạ, không phải năm ngón chuyển động, chỉ có bốn ngón... Bốn ngón tay đưa lên trước, ngón giữa cong gập. Ứng Khi Thiên cảm thấy thế tay này trông rất quen, giống như là một con chó đang vẫy đuôi.

Trước khi bọn chúng động thủ, hình như ông lão này đã vẫy tay trước mặt Thủ Khuyết thượng nhân như vậy, giống như đang an ủi ông không nên quá thương tâm. Hắn tỉnh ngộ, mình đã nhận ra quá chậm. Lúc đó hắn còn đang hài lòng với kế hoạch “đầu mèo” bên mình vừa bày ra, chẳng ngờ người khác đá sắp sắn kế hoạch “đuôi chó” chờ giết.

Sơ suất mãi mãi là sai lầm đáng sợ nhất... Sự đáng sợ của nó ở chỗ, không chỉ những kẻ tay mơ, mà cả loại tinh ranh như cáo cũng có thể mắc phải.

Mà sơ suất thường thường sẽ cùng xảy ra với khinh địch.

Kết quả của khinh địch... thường thường sẽ là chết!


Mà kẻ khinh địch trong khi khinh địch thường thường còn nghĩ rằng mình đã đánh giá cao đối phương.

Ứng Khi Thiên cảm thấy rất cô lập. Hắn biết võ công của cao thủ cỡ Thủ Khuyết thượng nhân. Hắn chẳng trông mong gì vào đám Đan Kỳ Thương, Tư Không Huyết và Bành gia song hổ.

Nhưng hắn vẫn còn trấn tĩnh được. Hắn vẫn luôn rất kiêu ngạo vì điểm ấy, hắn là tâm phúc, cũng là tay sai đắc lực bên cạnh công tử Liễu Ngũ, thế nên hắn nói:
- Ngài chính là chưởng môn Võ Đang?!
Hắn hỏi rất khách khí, rất trầm tĩnh, hắn hỏi ông lão vốn trông cực kỳ đáng khinh, bây giờ lại biến thành vô cùng tim minh, sáng suốt đó.

- Đúng vậy,
Ông lão gật đầu, đáp:
- Ta là Thái Thiện.

- Làm sao ngài biết bọn ta là...
Ứng Khi Thiên hỏi. Trước nay chỉ có hắn ám toán người khác, hôm nay là bị người ta ám toán.

Thái Thiện chân nhân vuốt cằm, nói:
- Thiên Chính hiển nhiên là bị ám sát mà chết, vết thương của ông ấy là từ đằng sau xuyên thủng tim, trí mạng. Hung thủ giết người hiển nhiên là Mộc Điệp thiền sư, trên tay hắn cầm kiếm, trên kiếm có máu, huyệt mi tâm hắn có một ấn vàng, chính là trúng Niêm Hoa chỉ mà chết. Niêm Hoa chỉ, chỉ có một mình Thiên Chính am hiểu.

Thái Thiện chân nhân quan sát điểm nào cũng rất tinh tế, khi nói cũng đều trúng yếu hại:
- Vết thương của Long Hổ đại sư vẫn có máu chảy ra, hiển nhiên là vừa chết không lâu, hơn nữa còn gặp chuyện sau khi Thiên Chính chết. Vết thương của ông ta ở sau lưng, cũng là bị người khác đánh lén, bị thương đâm trúng, mà trong tay Mộc Thiền lại vừa khéo có cầm thương. Ta hiểu con người Long Hổ, ông ta không thể nào phản bội thiên Chính, vậy tại sao sau khi Thiên Chính giết hung thủ rồi lại phải bỏ mạng, là do Mộc Thiền giết? Mộc Thiền dù không phải hung thủ chính thì ít nhất cũng là kẻ đồng lõa.
Thái Thiện chân nhân chậm rãi nói.

- Đúng.
Ứng Khi Thiên không thể không thừa nhận:
- Mộc Thiền cũng biết Thiên Chính hoài nghi hắn câu kết người ngoài, vì thế trước khi Thiên Chính trúng kiếm Mộc Thiền không hề xuất hiện, chính là sợ Thiên Chính sinh nghi ngờ, không thể thành công được.

- Nhưng là...
Ứng Khi Thiên hỏi:
- ... Làm sao ngài khẳng định được chuyện này, vừa ra tay đã giết người?

Võ Đang là danh môn chính phái, ngoài ra còn là người trong Đạo giáo, đáng lý phải làm việc thận trọng, hơn nữa là từ bi vi hoài, trước khi khẳng định trăm phần trăm phải giết không tha thì không thể xuống tay giết người.

Thái Thiện chân nhân cười đáp:
- Chuyện này ban đầu chỉ là hoài nghi, sau đó lại xác định, bởi vì có người nói cho ta biết.

Ứng Khi Thiên khó tin hỏi:
- Ai?

Thái Thiện chân nhân đáp:
- Thiên Chính.

Thái Thiện chân nhân chậm rãi bước tới, lặng lẽ cầm tay Thiên Chính, rồi lại nhẹ nhàng kéo tay phải đặt bên trên ra, để lộ ra tay trái, trên tay trái không ngờ lại có mấy chữ:

“Cẩn thận Mộc Thiền.”

Mấy chữ này rõ ràng là dùng máu tươi viết thành.

Có vẻ trước khi Thiên Chính tắt thở vẫn còn canh cánh không quên dã tâm lang sói của Mộc Thiền, nhưng lại lo ngại thanh danh Thiếu Lâm, hoặc là không có chứng cứ, vì thế mới viết chữ lên tay trái, để khi Long Hổ đại sư đưa đi an táng có thể nhìn thấy, chuẩn bị đề phòng, mong một ngày nào đó có thể ngăn được mối họa.

Ai biết Long Hổ đại sư không thể thấy được, mãi mãi không thể thấy được nữa, người trông thấy lại là Thái Thiện chân nhân. Ông hiểu Thiên Chính đại sư, cũng như Thiên Chính hiểu về ông vậy. Có một loại người, tuy không gặp mặt nhau được mấy lần, nhưng nhân sinh lại có thể thông hiểu lẫn nhau, cũng có thể vì họ vốn cùng là một loại người.

- Càng huống hồ.
Thái Thiện chân nhân cười cười, lại tiếp:
- Kẻ dám giết Thiên Chính, tất cũng sẽ muốn giết ta.

... Ngoài ra nguyên nhân giết Thiên Chính cùng Thái Thiện, thường cũng sẽ giống nhau.

... Quyền!

Loại phương ngoại cao nhân như Thái Thiện, Thiên Chính, ngoài cái gánh nặng danh, quyền đó ra, còn có gì để mà tranh đoạt nữa?

Thái Thiện chân nhân nhếch mép cười hờ hững:
- Người khác nghĩ ta sẽ quang minh chính đại tìm người quyết chiến, hơn nữa còn tuyệt đối không dùng cách đánh lén. Kỳ thực không phải vậy. Cũng còn phải xem tình hình. Kẻ khác muốn ám toán toán ta, ta cũng có thể ám toán hắn. Phong phạm tiền bối, quang minh lỗi lạc, cái đó gọi là kêu người tới đánh mà không trả đòn, mặc cho người ta chém giết, điểm ấy ta chẳng sợ kẻ khác cười chê. Ta không phải Thiên Chính, Thiên Chính thành thực với trời, ta chỉ thành thực với người. Người đối tốt với ta, ta càng tốt với hắn. Người gian trá với ta, ta sẽ càng gian trá hơn hắn. Người không chân thành với ta, ta cũng chẳng chân thành với hắn. Trên giang hồ vốn đã có câu: “lấy răng trả răng, lấy máu trả máu”. Thiên Chính là muốn xả thân nhập địa ngục, ta thì chủ trương người tốt lên trời, kẻ xấu xuống đất.

Ông khẽ cười cười, nói tiếp:
- Ta cũng không quá xấu xa, sao lại phải xuống địa ngục trước? Lẽ trời không công bằng ư?

Ứng Khi Thiên không còn gì để nói. Gặp phải loại người như Thái Thiện chân nhân, là ai cũng chẳng có cách nào. Loại người như ông ta không sợ dối trá, bởi vì ông ta cũng có thể dối trá; Loại người như ông ta cũng không sợ thành thực, bởi vì ông ta cũng thành thực.

- Hơn nữa...
Ánh mắt gian hoạt hơn cả hồ ly của Thái Thiện chân nhân lại thoáng nét cười:
- Các ngươi ám sát Thiên Chính, Long Hổ, bọn ta đánh lén hai người các người, đó không phải rất công bằng sao?

Thái Thiện ngước nhìn lên trần, nói:
- Thiên đạo tuần hoàn mà thôi.

Ông nói dứt lời liền phóng mình lên, phất trần vung tới, mấy trăm sợi tơ vùng kêu “vút”, tơ phất trần mềm mại không như lại như gai nhọn, căng thẳng như sắt, đâm xuyên ván gỗ. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm ngắn ngủi, cùng với tiếng rung động kịch liệt rồi không còn âm thanh gì nữa.

Máu, dần dần nhuộm đỏ phất trần.

Thái Thiện khẽ cười, thu phất trần lại, nói:
- Cái này là tặng thêm.

Rắc rắc ấy tiếng, ván trần vỡ ra, một người rơi xuống, ngực bụng bị đâm thủng chi chút, đã tắt thở. Mấy người Tiêu Thu Thủy định thần nhìn lại, người rơi xuống chính là đệ tử Bành Cửu, Ngô Minh.

Lần này, đám Cổ Đồng Đồng, Hứa Quách Liễu đều biến sắc, giờ mới biết đã tuyệt vọng rồi.

Thủ Khuyết thượng nhân bấy giờ mới hỏi, hỏi rất thành thực:
- Các ngươi muốn tự sát, hay là muốn bọn ta giết?

Sắc mặt ông như ngọc ấm, có một loại khí thế của công tử vương hầu, thế mà rõ ràng lại là một đạo nhân tóc bạc. Nhưng lời ông nói ra nhã nhặn như vậy lại khiến người ta không thể không tin, không thể không phục.

Ứng Khi Thiên thở dài. Hắn thất bại cực kỳ không cam tâm. Công tử Liễu Ngũ tính toán không bao giờ sơ sót, vậy mà lần này lại không tính ra, sau khi Thiên Chính, Long Hổ Thiếu Lâm tới đây, Thái Thiện cũng Thủ Khuyết Võ Đang không ngờ cũng bị Mạnh Tương Phùng và Đặng Ngọc Bình mời đến Kiếm lư Hoán Hoa!

Ứng Khi Thiên không phục chính là vì lần này chỉ là kế hoạch của công tử Liễu Ngũ, nếu Lý bang chủ cũng phái người ra tay... Đáng tiếc, bản thân Lý bang chủ đã rất ít khi tự mình ra tay, thậm chí cũng rất ít khi phái người ra tay, quá nửa đều do Liễu Tùy Phong tiếp quản tất cả. Mà từ khi Liễu Tùy Phong tiếp nhiệm tới nay, Quyền Lực bang lại càng phát triển không ngờ, cực ít khi gặp thất bại.

Ngoại trử lần này... Cùng với tổn thất và hy sinh khi đánh hạ Hoán Hoa kiếm phái.

Nếu như có Lý bang chủ, có lẽ... Ứng Khi Thiên thở dài một tiếng. Hắn biết, chuyện quyết sách trong Quyền Lực bang, hắn không có quyền can thiệp, cho dù là nhân vật đã cực kỳ tôn quý, quan trọng như hắn... Ứng Khi thiên từ từ nâng kiếm, cười lạnh nói:
- Các vị chắc đã nhìn ra được, ta không phải loại người sẽ tự sát.

Thái Thiện chân nhân cũng cười lạnh:
- Ngươi chắc cũng đã nhìn ra được, ta cũng không phải loại người có thể tùy thiện thả người.

Ứng Khi Thiên đáp:
- Ngươi muốn lấy mạng ta thì cứ tới đây mà lấy.
Hắn vung kiếm ngang ngực, quyết tâm liều chiến.

Thái Thiện chân nhân bật cười, nói:
- Có điều ta cũng có ngoại lệ.

Ứng Khi Thiên từ từ hạ kiếm xuống... Con sâu cái kiến cũng còn ham sống, huống chi hắn là người, lăn lộn bao lâu như vậy, cũng chỉ là vì muốn sống tốt hơn một chút thôi, càng có danh hơn một chút thôi, càng có quyền hơn một chút thôi.

Vì thế hắn hỏi:
- Là trong tình huống nào?

Thái Thiện chân nhân lại không trả lời hắn, cứ tự nói tự nghe:
- Gần đây trong võ lâm biến hóa quá nhiều, thông thương đều là thế hệ già bị người mới thay thế, hoặc là tự dưng chết bất đắc kỳ tử không rõ nguyên nhân, càng có chuyện cả nhà bị hại...
Ánh mắt ông quét qua đám Mạc Diễm Hà, cười lạnh:
- Giống ả ta, giống ngươi, giống Ngũ hổ Bành môn, vân vân.... Gần nhất còn có Nam Cung thế gia, gia tộc Thượng Quan, Tê Hà quan, họ Ngôn Thần Châu, phái Tuyết Sơn, tất cả đều có biến loạn... Chuyện đó chắc hẳn đều do Quyền Lực bang xách động?

Ứng Khi Thiên ánh mắt chớp động, khẽ gật đầu, hắn đã nhận ra, Thái Thiện chân nhân muốn hỏi vấn đề gì rồi.

Quả nhiên Thái Thiện nói:
- Chỉ cần ngươi nói cho ta biết, nội ứng trong từng bang từng phái là ai, ngươi sẽ có thể mang theo kiếm của ngươi, người của ngươi, sống sót rời khỏi chỗ này.

Thái Thiện chân nhân mỉm cười nhìn Ứng Khi Thiên, hỏi:
- Thế nào?

Chỉ cần nói ra tên người khác, bản thân mình sẽ có thể sống sót... Không nghi ngờ gì, điều kiện này khiến cho Ứng Khi Thiên cực kỳ động tâm, nhưng hắn thở dài đáp:
- Nếu như ta biết, ta cũng rất sẵn lòng nói cho ngươi biết.

Ánh mắt Thái Thiện chân nhân co rút lại, Ứng Khi Thiên không khỏi lùi lại hai bước, hắn chưa bao giờ gặp sát khí lăng lệ như vậy.

- Ngươi không biết?

Ứng Khi Thiên siết chặt chuôi kiếm:
- Nếu ta biết, ta đã sớm nói hết cho ngươi rồi.
Hắn cười khổ, nói. (thiếu, thiếu rất nhiều)
Đánh ra một chưởng.

Thủ Khuyết bay ngược ra xa, lúc này chợt có bóng trắng lóe lên, Bạch phượng hoàng không ngờ lại chưa chết, phất trần của ả quất thẳng tới trước mặt Thái Thiện!

Tiên thiên Vô thượng cương khí của Thái Thiện chân nhân đã bị phá, tự nhiên là không thể ngạnh đỡ, nhưng ông thần công cái thế, hai tay chập lại, bắt được phất trần của Mạc Diễm Hà.

Lúc này Ứng Khi Thiên xuất kiếm.

Kiếm này hắn đâm ra trong sợ hãi... Bởi vì hắn biết, nều bây giờ còn không lập công, hắn sẽ sống không bằng chết... Vì thế hắn ra tay toàn lực.

Trong khoảnh khắc phất trần của Mạc Diễm Hà phủ xuống Thái Thiện chân nhân, kiếm của hắn đã đâm trúng vào huyệt Thiên tông của Thái Thiện.

Thái Thiện chân nhân gầm lên điên cuồng, bỗng kẹp chặt thân kiếm, thổ khí quát lớn, “rắc” một tiếng, thân kiếm gãy đôi. Ông bắt lấy kiếm gãy, hai chỉ quặt lại, bẽ gãy một đoạn, búng vụt ra xa, cắm ngập vào trán Ứng Khi Thiên.

Tiếp đó ông run run rẩy rẩy, hai tay bịt lấy hai vết thương, máu tươi nhộm đỏ cả người, cả mặt, tay cũng hoàn toàn đỏ rực. Đôi mắt ông như trợn lồi ra, nhìn trường trừng vào Thủ Khuyết thượng nhân ở đằng xa, ở rất xa, thật là xa, gào lên:
- Hóa ra, là ngươi....

Đại biến vụt sinh. Lương Đấu, Tề công tử, Tiêu Thu Thủy, chị em họ Khúc, thậm chí là Mạnh Tương Phùng, Đặng Ngọc Bình, cùng với Bành môn song hổ, Đan Kỳ Thương, Tư Không Huyết đều ngây ngốc, ngay cả năm người Dư Sát cũng không thể thích ứng nổi với tình thế biến đổi đột ngột này.

Thái Thiện chân nhân loạng choạng mấy bước, hộc lên thê thảm:
- Ngươi... Ngươi thật là độc...

Đến chết ông cũng không tin Thủ Khuyết thượng nhân sẽ giết mình, nếu không ông cũng không đến mức sơ suất như vậy, hoàn toàn không phòng bị.

Thủ Khuyết thượng nhân mỉm cười. Hắn chậm rãi lau đi lớp thuốc dịch dung trên mặt, từ từ lộ ra một gương mặt anh tuấn, thần phi phong biệt. Hắn cười nói:
- Đây là thuật dịch dung của họ Thượng quan, lừa được ngươi thật không dễ dàng.
Gã thành niên đó giống như khẽ thở phào, vô cùng nhẹ nhõm.

Mộ Dung, Thượng Quan, Phí vốn là nơi tập trung nhân tài kiệt xuất của bàng môn tà đạo trong võ lâm, nhất là thuật dịch dung. Khuôn mặt này nếu do Thương Quan Vọng trong Thượng Quan thế gia tự tay chế tác thì dù là người tinh minh như Thái Thiện chân nhân cũng không cách nào nhận ra được. Thượng Quan thế gia đã sớm quy phục Quyền Lực bang, được bọn chúng trợ giúp, Quyền Lực bang như hổ thêm cánh.

Thái Thiện cố sức nhìn lại, chỉ cảm thấy trong ánh sáng mơ hồ, phảng phất có một công tử phiêu nhiên không ở nơi thế tục, nhưng vẫn không thể thấu được rõ ràng, ông gắng gượng hỏi:
- Thủ Khuyết... Thủ Khuyết thượng nhân đâu...

Vị công tử kia gióng như làm thương hại đên ông, nói bằng một giọng nhẹ như lông vĩ, mềm như hoa tuyết:
- Hắn... Ta chỉ có thể giết thôi... Hắn không chịu bán đứng ngươi, chỉ có thể chọn cách mất mạng mà thôi.

Thái Thiện cảm thấy sự sống cũng sắp rời bỏ ông đi rồi. Phảng phất như vị thần sinh mệnh đang đánh xe ngựa, chờ đợi ông ở trên tầng mây, chỉ cần sinh mệnh ông bay lên là sẽ có thể khời hành. Hành trình đó sẽ đi tới đâu? Thái Thiện không biết. Ông chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, mi mắt càng lúc càng díu lại. Ông cố sức mở to con ngươi thất thần, kiệt lực hỏi:
- Ngươi... Rút cuộc thì ngươi là ai...

Vị công tử kia thoáng im lặng, nhìn ông với ánh mắt thương xót, cuối cùng, thật cẩn thận, hắn nói:
- Ta họ Liễu, trong Quyền Lực bang, đứng hàng thứ năm.

Nguồn: tunghoanh.com/anh-hung-hao-han/chuong-10-3IIaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận