Anh Hận Anh Yêu Em Chương 16

Chương 16
Ngày 5 tháng 1 năm 1999

Mười hai giờ đêm, HìnhKhải đi trên đường phố quen thuộc, ai cũng khoác áo vest dày lên người, đêmđông Bắc Kinh vẫn rét lạnh như xưa gió lạnh đến thấu xương tràn ngập khắpthành phố, ngoài đường rất là yên ắng, giống như tâm tình của anh lúc này vậykhông muốn biểu lộ cảm xúc.

 

          Binh lính đứng canhcửa suýt không nhận ra Hình Khải mới có nữa năm thoi mà anh thay đổi nhiều quásắp không nhận ra được nữa rồi. Lại nói anh đã từng là Đại Thiếu Gia nhà họHình, mà giờ đây đã thành một thanh niên cứng cáp và phong độ.

 

Hình Khải không có tâmtình cùng binh lính hàn huyên, mà trong lòng đang mang đầy nghi vấn đứngnghiêm trước cửa phòng. Trời sinh con trai đã có tính chiếm hữu cao, hơn nữađối với những chuyện mà mình muốn biết thì bắt đầu sinh mưu tính kế để biếtđược sự thật đó. Anh đương nhiên cũng không là người ngoại lệ, giống như là mộtcon sư tử đang rình mồi, vô luận như thế nào cũng muốn từ miệng Hình Dục nói rađáp án. Anh không muốn càng ngày tự mình đa tình đến ngu ngốc.

 

Chuông cửa vang khônglâu, Hình Dục rất nhanh ra mở cửa nét mặt của cô cho thấy là cô vẫn chưa ngủ.

 

Hình Khải trầm mặc khôngnói, nét mặt không thay đổi đưa mắt nhìn cô không khí xung quanh thấy lạnh cảngười.

 

Hình Dục chăm chú nhìnlại anh, tựa hồ không tin vào mắt mình.

 

Hai người mặt đốimặt nhìn nhau, ai cũng không mở miệng tranh đấu ít nhất mười phút chỉ có một loạikhông khí nhẹ nhàng tràn ngập lẫn nhau.

 

Bọn họ đang dùng mắtđể nói chuyện với nhau sao? Có lẽ nói rất nhiều, có lẽ không nói gì, lại khôngnghĩ đến là nên nói cái chuyện vô vị kia nữa chứ…

 

Bỗng chốc Hình Khải sảibước vào chạm cửa, một tay nhấc Hình Dục lên mà Hình Dục không hề kinh sợ lạivòng tay ôm cổ của anh, bọn họ cơ hồ là trong lúc đó phát ra tiếng cử động. Lúcđó anh cũng muốn ôm cô mà tựa hồ cô cũng rất muốn ôm anh.

 

Một giây sau đó, mọithứ xung quanh trong nháy mắt đều trở nên dư thừa có chút chuyện lại trởnên thuận nước đẩy thuyền, anh hôn môi cô mãnh liệt để thể hiện sự nhớ nhungcủa anh đối với cô, cô đón nụ hôn hơi thô bạo nóng bỏng của anh cùng đầulưỡi anh dây dưa triền miên, hỗn độn  mêtình hơi thở đứt khoản kèm theo chút dục vọng.

 

. . . . . .

 

Áo khoác, quần, dâylưng, áo ngủ, từng cái rơi rớt trên sàn nhà phòng khách, từ từ kéo dài đếnbên giường. . . . . . Hình Khải đè cô xuống giường, không biết là mình giốngnhư một con hổ bị bỏ đói chỉ muốn thõa mãn cơn đói, chỉ nghĩ đến cô thôi mà gầnnhư anh cảm thấy mình sắp điên tới nơi rồi.

 

Huống chi cô lại thuậntheo giống như là thứ thuốc kích thích mê đắm lòng người, ngấm vào từngmạch máu trong người anh, làm người ta không một chút băn khoăn mà cứ uống mặcdù biết thuốc độc nhưng vẫn cứ muốn uống, đơn giản là không có ngôn từ nào đểdiễn tả hết nổi nhớ nhng của anh.

 

Anh nâng thân thể côlên từ từ hôn khắp da thịt cô, cô khẽ run rẩy đôi tay tự động vòng lên ôm cổanh cắm vào tóc anh. Mỗi phút anh xâm lấn là mỗi giây vô thức mà cô xiết lấytóc anh, càng ngày thu chặt vòng tay đang ôm lấy anh, dần dần nương theo anh vàcũng dần dần hai gó má bắt đầu ửng hồng đôi môi ngày càng đỏ mọng lên bởi vìhôn nhiều.

 

Lúc này, Hình Dục khókhăn đưa một tay ra từ trong ngănkéo lấy ra một thứ mà  Hình Khải không muốn nhìn thấy nhất đóchính là bao cao su.

 

". . . . . ."Hình Khải một tay đỡ thân thể cô, tinh thần phấn khích lập tức bị lửagiận thay thế.

 

Anh thở hổn hển, cămtức nhìn phía xuống Hình Dục bỗngchốc như là một thanh đánh gãy lý trí anh.  Anh cũng không hiểu thời điểm anh khôngđủ lý trí mà cô lại là người làm cho lý trí của anh trở nên phát điên!

 

"Ách. . . . .."

 

Đột nhiên có thứ gì đónhư muốn xuyên qua thân thể cô, làm toàn thân cô phát run lên mà nương theo anhrơi vào trầm luân, hô hấp trở nên dồn dập.

 

Hình Dục nắm ga giườngsớm đã vắt thành một cục, đầu ngóntay mềm mại nắm đệm giường toàn thân vì co rút mà trở nên căng thẳng.

 

Hình Khải thở dài mộthơi, sớm đã bị cô hành hạ đến tột độ làm anh đến hít thở cũng cảm thấy khôngthông, nhiệt dộ trong phòng dường như đã nóng lên thế nhưng anh lại ở trongtình huống “tiến không được mà lùi cũng không xong” ở một vị trí khó có thểđộng đậy.

 

"Đau quá, anh nhẹnhàng một chút. . . . . ." Cô nói.

 

Hình Dục run rẩy đápmột tiếng, nhưng từng cơn đau đớntràn ngập tới khiến cô không biết như thế nào mới có thể làm cho mình buônglỏng.

 

Hình Khải chăm chúnhìn thần thái khó lòng che giấu của cô không khỏi cười cười. Bởivì nét mặt cô lộ ra sự khẩn trương cùng lo lắng ngược lại lại tâm tình của anh trở nên tốt hơn, ít nhất cũngcho anh biết là cô không phải là người không sợ trời không sợ đất.

 

Anh cúi người hôn lênmôi cô, tận lực hưởng thụ sự chậm rãi của cô.

 

Hình Dục kẹp chặt haichân, lại bị anh đẩy ra thuận thế vòng tại trên eo anh êm áinhư mèo nheo.

 

"Hình Khải, em sợmang thai. . . . . ."

 

"A, hai ta ý tưởngcủa chúng ta vừa đúng trái ngược." Anh từ từ di động vì để cho cô có thểthích ứng tiết tấu.

 

". . . . . ." Hình Dục mấp máy môi muốn nói lại thôi.

 

Hình Khải nheo mắt lại,anh chưa từng chạm vào một cô gái xử nữ khi làm chuyện này, nhìn cô là tronglòng anh là máu lại sôi sùng sục nhưng vừa định luật động thì lại thấy thươngcô.

 

"Anh cảm thấy đứng lên khổ sở như vậy sao? .. . . . ."

 

Hình Dục lau mồ hôi trên trán cho anh, tình huốngbây giờ cùng với cô từ trên sách tra tới tài liệu không là một kiểu.

 

"Em biết cái gì, cái này gọi là đau cũng vuivẻ ."

 

Hình Khải hôn môi cô vành tai, xương quai xanhngực bụng. . . . . . Vùng mẫn cảm đến tột cùng ở đâu?

 

". . . . . ." Hình Dục mặc cho anh vuốtve mút thỏa thích, đem lấy chính mình hoàn toàn giao phó trong tay anh.

 

Hình Khải thấy cô còn chưa có xuất hiện phản ứngquá lớn, lật người cô lại hôn lên sống lưng, Hình Dục nhẹ giọng khẽ hừ rụt mộtbả vai nhạy cảm  tránh né. . . . . .

 

Hình Khải ngớ ngẩn dùng miệng vuốt ve xương bả vaicô, Hình Dục nghiêng người tránh né anh khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏbừng. Hình Khải đắc ý cười một tiếng đôi tay một vòng lấy cô xoay người ôm lên,từ khẽ hôn đến gặm cắn trêu chọc nơi mẫn cảm của cô.

 

Dần dần, Hình Dục cảm nhận được một loại từ ngữkhó có thể diễn tả. Cảm giác giống như một luồng điện rò rỉ ra bên ngoài cơ thểbao chùm lên dục vọng của cô.

 

Hình Khải kích động hơi thở gấp một tiếng, đối vớisự lẫn tránh này của cô cùng với sự nhạy cảm trên người cô làm cho anh có cảmgiác hưng phấn, nơi cơ thể nhạy cảm của cô là bí mật chỉ có mình anh đuọc phépbiết thôi giống như là bằng chứng "Nhập cảnh thông hành" vậy, anhnhìn xuống những đường cong hoàn hảo và phần lưng trắng nõn đẹp đẽ của cô, rấtnhanh anh đưa thân luật động tiến vào người cô trong trạng thái điên cuồng khókiềm chế được.

 

Hình Dục thừa nhận anh đang cố gắng kiềm chế, haicùi trỏ chống tại bên giường nhắm đôi mắt mắt lại khẽ cau mày vừa nông cạn cườimột tiếng.

 

. . . . . .

 

Khi mọi kích tình đi qua

 

Hình Dục bước xuống giường trước, Hình Khải ômcô vào trong ngực không vui hếch mày lên : "Sao vậy?"

 

"Làm cho anh chútgì ăn."

 

". . . . . ."Hình Khải thật không chịu nổi sự diềm tĩnh trong lời nói và cử chỉ củacô, như lần đầu tiên anh mới nhìn thấy!

 

"Không đói bụngsao?" Hình Dục đưa tay vuốt tóc anh.

 

Hình Khải cắn một cáitrên cánh tay cô, trên cánh tay non mềm trắng trẻo hằn lên dấu răng.

 

". . . . . ."Hình Dục rụt tay lại, vội vàng xem thời tiết bên ngoài như thế nào rồi.

 

Hình Khải liếc nhìnthân thể trần trụi của cô, thuận tay dập tắt tàn thuốc nghiêng người đè lênngười cô tắt đèn bàn đi.

 

Hình Dục mặc dù cảmthấy thân thể rất không thoải mái, nhưng không nói lời nào thật ra kể từ saukhi cô vào Hình gia, thì cô chưa bao giờ cự tuyệt bất kì yêu cầu nàocủa anh.

 

Hoặc là nói hai năm trước cô đã cho anh nên chuẩnbị tốt rồi.

 

         Nhưng cũng chỉ có giới hạn nào thôi.

 

. . . . . .

 

※※

 

Giữa trưa ngày thứ hai,mùa đông không thể che lấp đi ánh mặt trời ấm áp chiếu vào cửa sổ thủytinh, chiếu rọi lên cánh tay rắn chắc của Hình Khải bên mũi tràn ngập hươngthơm ngát toả ra từ áo gối của Hình Dục, anh nhếch môi cảm thấy loạicảm giác này thật tốt.

 

Chỉ là anh đang nghĩ khi anh tỉnh lại thì sẽ có người nằm bên cạnh anh, nhưng HìnhDục đúng là không hiểu chuyện gì hết.

 

Hình Khải lười biếng bòdậy, ngậm lấy điếu thuốc đi đến cửa phòng bếp ngắm nhìn bóng dáng bận rộncủa cô.

 

Hình Dục tự nhiên xoayngười, mang đến một dĩa táo cắt sẵn đến trước mặt anh: "Trong sáchnói bụng rỗng ăn táo có thể giúp tốt cho tiêu hoá."

 

Hình Khải nhẹ giọngcười bốc một miếng ăn vào: "Anh ghét thầy thuốc. Nhất là nữ bác sĩxinh đẹp."

 

"Tại sao?"

 

"Ngoài mặt nhìnnhư Nhu Tình vạn chủng, thật ra thì một người gian xảo giết người không chớpmắt." Hình Khải trêu nói.

 

"A, em đang họchệ hộ lý mà, chờ anh già rồi em có thể chăm sóc anh."

 

"Phì. . . . . . Không nói chuyện với anh?"

 

Hình Dục cười cười vốnmuốn đẩy anh ra phòng bếp, Hình Khải đã cùng cô đẩy nhau ra Môn Hạm, ngaysau đó khiến cho sống lưng cô dán vào vách tường đôi tay anh thuận thế luồngvào thăm dò trong áo sơ mi của cô.

 

"Đợi chút. . . . . . Em đang nấu canh. . . .. ." Hình Dục khẽ đẩy bả vai anh, trongmắt lóe lên một tia hốt hoảng không dễ dàng phát giác.

 

Hình Khải giả điếc làm ngơ khom người ôm lấycô vào ngực huýt sáo đi trở về phòng ngủ.

 

Anh chỉ có mười lăm ngày nghỉ vốn định trở lại đòiđáp án nhưng bây giờ còn cần thiết sao? Cho nên, cần gì lãng phí thời gian dùngcơm tán gẫu hắc…hắc…

 

Cuộc sống, chính là không có một kịch bản gốcchưa hẳn không đủ làm nên phim bộ đặc sắc 

 

. . . . . .

 

Trong phòng ngủ

 

Hình Khải vận động thân thể nhìn chăm chú khuônmặt nhỏ nhắn đỏ tươi của cô không khỏi mở cờ trong bụng.

 

Ban ngày ban mặt Hình Dục bị anh thấy có chútthẹn thùng đã nắm lấy chăn che chắn trước ngực.

 

"Còn không thừa nhận em yêu thích anh? Khôngđúng, là yêu anh." Anh kéo cái chăn trước ngực cô ra.

 

Hình Dục cười không đáp, ánh mắt mơ hồ cóchút đau đớn liếc nhìn.

 

"Nói với em chuyện này, làm sao em lại nhưvậy a. . . . . ." Hình Khải uốnéo qua cằm của cô.

 

"Nói gì?"

 

"Nói em có yêu anh hay không ?"

 

"Yêu là cái gì?"

 

"Yêu là được. . . . . ." Hình Khải nhúnlỗ mũi: "Chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời."

 

"Anh cũng không biết cái gì là yêu, em càngkhông biết. Hơn nữa chừng hai mươi tuổi thì đàn ông chỉ có thể dùng nửa thândưới để suy nghĩ vấn đề, thông quadáng ngoài thích bắt con mồi dĩ nhiên điềunày không phải điều mà anh có thể khống chế. . . . . . Còn bao lâu nữacơm nguội hết rồi."

 

". . . . . ." Hình Khải thở phào, câuđầu tiên cô nói đã khiến sự hưng phấn của anh giảm đi nhiều.

 

"Nếu như mang thai thì lập tức gọi điện thoạicho anh biết." Anh không giải quyết được nữ nhân này nên thật lòng muốndùng đứa bé trói buộc cô lại.

 

". . . . . ." Hình Dục chậm rãi nháymắt, lông mi rũ xuống gật đầu một cái.

 

※※ 

 

Lúc ăn cơm, Hình Khải phát hiện Hình Dục bìnhtĩnh khác thường, dường như đang có tâm sự.

 

"Nghĩ gì thế?"

 

"Hả?. . . . . . Hôm nay em phải đi học."Hình Dục giật mình.

 

Hình Khải dùng chiếc đũa nhọn chỉ về phía côcảnh cáo nói: "Anh trở về trường học trước, cấm em không được đihọc."

 

Hình Dục nheo lông mày: "Em không được đihọc !."

 

"Muốn đi học cũng được, nói một tiếng ‘ emyêu anh ’ sẽ để cho em đi."

 

Hình Dục không hề biểu hiện ra tâm tình, gắp mấycây rau cải bỏ vào chén Hình Khải: "Mau ăn cơm."

 

". . . . . ." Hình Khải nhíu mày, nhađầu này có phải đang xấu hổ không? Giờ là người của anh mà muốn chạy trốn rồihả?

Nguồn: truyen8.mobi/t15664-anh-han-anh-yeu-em-chuong-16.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận