4 năm sau.
-Rầm!
-Tôi phản bác. Điều 239 luật dân sự quy định về tài sản vô chủ, trong đó chỉ cần một cá nhân có ý đồ sở hữu khi chiếm dụng, người đó có thể toàn quyền sở hữu chúng. Đó chỉ là những thứ được xác nhận rằng thân chủ của tôi đã nhặt được chúng, và qua xét nghiệm cũng cho rằng như vậy. Tôi yêu cầu bên nguyên cáo rút lại những lời nói, cũng như những hành động quá phép vừa rồi. Trên mọi chứng cớ đều cho thấy rằng, thân chủ tôi không hề giết người!
-Nhưng tại sao, luật sư Hoàng? Tôi rất tiếc rằng trong cái túi mà thân chủ của cô cầm có chiếc áo dính máu và con dao dính máu chồng tôi, cô ta đã giết chồng tôi! – Vợ nạn nhân lên tiếng.
Sau buổi họp của công ty cũng là lúc tan tầm, cô trở về nhà của mình. Cô hiện sống tại một khu chung cư cao tầng không xa công ty là mấy. Bước vào thang máy để lên nhà thì thấy có người trong đó, là Tâm và Khánh. Nhìn thấy cô, Tâm lập tức lên tiếng:
-A, Anh!
-Chào.
-Cậu này, lâu rồi không gặp, hôm trước định đi thăm cậu mà gọi điện đến không bắt máy, đến nhà thì không có nhà. May quá, hôm nay lại gặp.
-Ting..-Cửa thang máy bật mở. Anh bước ra ngoài, theo sau là hai người kia. Vừa đi cô vừa hỏi:
-Có việc gì không?
-À, là Khánh muốn thi đại học luật nên muốn đến nhờ cậu góp ý chút, nên thi vào khoa nào đủ khả năng.
Lấy chìa khóa trong túi sách, mở cửa ra. Mời hai người vào nhà, lại lấy hai cốc nước cam ra mời, xong đâu đấy cô ngồi xuống đối diện, hỏi Khánh:
-Cậu muốn học luật?
-Phải!
-Học môn này vất vả lắm, hơn nữa cần thêm trí nhớ tốt.
-Tôi biết.
-Được, vậy cậu nghĩ mình có thể thi được khoảng bao nhiêu điểm?
-Ừm, khoảng 23.
-Vậy thì tốt, cậu cứ về ôn thi cho tốt, mai tôi sẽ gửi cho cậu một số trường mà tôi cảm thấy tốt và một số khoa cho cậu tiện chọn lựa và đăng kí.
-Được rồi, cảm ơn.-Khánh cười.
-Không có gì.
Sau cuộc nói chuyện của hai người, Tâm đảo mắt một vòng quanh nhà của Anh, nói:
-Cũng đẹp nhỉ? đầy đủ chứ?
-Ờ..
-Bây giờ lương cao rồi, không phải lo gì nhé, mai chắc là báo sẽ đăng tin vụ kiện mới đó. Mà diện tích ngôi nhà này gấp đến 4,5 lần cái nhà trọ ngày xưa nhỉ?
-Ờ..
-Thích nhỉ, đi làm có lương hẳn hoi rồi thì thích. Tớ vừa đi học vừa tranh thủ đi làm, nhưng cái lương sinh viên thì chả đủ nuôi miệng, bao giờ cho hết hai năm nữa nhỉ?
-Hai năm nữa sẽ hết! -Anh nhìn Tâm nói.
-Ừ,ai chả biết thế.-Tâm thở dài, lại quay sang Khánh, trêu:
-Nè, bao giờ cho cậu ra trường để làm đám cưới nhỉ?
-Thì hơn tháng nữa.-Khánh cười, trêu lại Tâm..
-Không tính, còn đại học thì sao?-Tâm trề môi.
-Ha ha,…4 năm nữa đi.
-Lâu quá đi.-Tâm nũng nịu.
-Muốn cưới vậy rồi sao?
-Muốn rồi.
-Vậy về cưới luôn.
-Cậu đã đủ tuổi đâu!- Tâm chớp mắt đáng yêu.
-Thì cưới chui!- Khánh cười.
-Vậy…
-Đây là nơi hai người bàn chuyện đó hả?- Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, cắt ngang lời nói của Tâm. Cả hai quay sang nhìn Anh. Nãy giờ hai người như diễn viên thủ vai chính trong phim tình cảm trong khi Anh là một khán giả chăm chú xem từ đầu đến cuối. Nhưng phải thông cảm, sau 4 năm yêu nhau, tiến tới hôn nhân là bình thường, chỉ có điều Khánh nhỏ hơn Tâm 2 tuổi nên chưa đủ tuổi kết hôn. Chính vì vậy những cuộc nói chuyện như vậy vẫn thường diễn ra.
-À, hì hì- Tâm cười.-Sorry cậu nha…
-Kết hôn vui vậy hả? – Anh lơ đãng hỏi lại.
-Rất vui, nó là sự gắn kết giữa hai người, vô cùng…-Như chợt nhớ ra, Tâm lập tức im bặt, xong một lúc sau, đứng dậy kéo tay Khánh, nói:
-Về trước nha.
-Ừm..
Ra tiễn hai người ở cửa, Anh quay vào tìm hiểu cho Khánh. Khoảng hơn một tiếng sau, cô đi vào nhà tắm. Sau khi xóa đi lớp phấn trên mặt, cô lại là cô. Khi trang điểm nhìn cô già dặn và sắc sảo hơn nhiều. Lúc không trang điểm thì khuôn mặt cô trở về đúng với cái tuổi 20 của cô.
Bước ra khỏi phòng tắm với một bộ đồ ở nhà. Vào bếp nấu vài món ăn đơn giản. Sau khi ăn tối, cô mang lap top vào phòng ngủ. Ngồi vào bàn làm việc, cô cần giải quyết một số vấn đề. Làm được một lúc, thấy mỏi cổ, cô vô thức ng ước lên và đập vào mắt cô là một cái khung ảnh. Bức ảnh của Minh và cô tại bãi biển 4 năm trước, nhìn thấy nó, cô lại vô thức ngó sang bên cạnh. Lọ hoa khô được cắm trong chiếc bình sứ trắng này vốn là bó hoa hồng trắng ngày xưa. Ban đầu cô tính đem vứt hết nhưng sau một hồi cô vẫn không nỡ vứt, đành sấy khô nó và đến lúc chuyển nhà, cô cũng mang theo.Bản thân cô linh tính về một cái gì đó mơ hồ nhưng không thể biết là cái gì.
Lắc lắc đầu, cô cần tập trung làm việc, không suy nghĩ nữa, nhưng một lúc sau, bàn tay lại đưa lên, vuốt nhẹ vào chiếc khung ảnh rồi đến mấy bông hoa khô trong chiếc lọ sứ. Ánh mắt của cô vừa ảm đạm lại mang một cái gì đó…lạ lùng.