Anh Sẽ Phải Yêu Em Chương 13

Chương 13
Phùng Ki theo bản năng cúi đầu nhìn Manh Manh, tiểu nha đầu nhấc cánh tay ôm thắt lưng của anh, ngủ quên trời đất

Thiệu Cương là em trai Thiệu Tình, điểm này về sau anh mới biết, lúc ấy khi anh che chở Thiệu Cương ngã xuống vách núi, cũng không biết tân binh mặt mày có chút quen thuộc này cùng Thiệu Tình có quan hệ, về sau lại nghe được chiến hữu của Thiệu Cương la hét ầm ĩ gọi điện thoại cho Thiệu Tình, mới cân nhắc mà hiểu được.

Cha của Thiệu Cương là người Mễ Chi ở bắc Thiểm Tây, Thiệu Tình cũng vậy, nhớ rõ khi đó có chiến hữu cười trêu ghẹo anh: “‘Đá suối trong, than lò nguội, trai Tuy Đức, gái M ễ Chi’, Phùng Ki nha! Cưới được gái Mễ Chi về nhà.” Đương nhiên, đây đều là trêu đùa, Thiệu Tình trong mắt anh, tuyệt không phải xinh đẹp hơn người, hơn nữa từ nhỏ nhìn Manh Manh lớn lên, anh đối với người đẹp, đã có hình mẫu.


*Đá suối trong, than lò nguội, trai Tuy Đức, gái Mễ Chi: những thứ được xem là tốt nhất ^^

Thời điểm hai người đang tìm hiểu, Thiệu Tình hai mươi lăm, tiểu Manh Manh khi đó mới là tiểu nha đầu mười sáu, trong mắt Phùng Ki, Manh Manh tuy đẹp, lại không hơn Thiệu Tình trên người có phong thái nữ tính, cái loại phong thái này có thể khiến cho nam giới nhiệt huyết dâng trào.

Phùng Ki rất tiết chế, nhưng dù tiết chế cũng chỉ là chàng trai bình thường, khi đó đối với Thiệu Tình cũng có chút mơ màng, loại mơ màng đó anh mặc dù không biểu hiện ra ngoài, nhưng vẫn chân thật tồn tại, Thiệu Tình đột nhiên nói lời chia tay, khiến Phùng Ki có chút trở tay không kịp, hơn nữa, nói trắng ra là, lý do của cô căn bản không thể chấp nhận, nói là lấy cớ cũng không đủ.

Về khúc mắc này với Thiệu Tình, sau khi cứu em trai cô, khiến Phùng Ki sinh ra cảm giác có chút không được tự nhiên không thể nói rõ, chắc là vì còn chưa quên được! Cho nên cũng không lạnh nhạt được, kỳ thực nói là có cảm tình sâu đậm với Thiệu Tình, Phùng Ki cũng không biết chắc, anh là chàng trai có vẻ lạnh lùng, chuyện yêu đương gì đó, có thể có, nhưng cũng không phải hoàn toàn.

Phùng Ki bỗng nhiên nhớ tới, có vẻ mẹ anh năm đó không biết có Thiệu Tình tồn tại, hiện tại lại hỏi là có ý nghĩa gì: “Mẹ, biết…” Nói đến một nửa, Phùng Ki lại không biết nên nói như thế nào, dù sao đã quá lâu rồi, nay lại nói ra, còn có ý nghĩa gì.

Khưu Thục Trinh lại từ ánh mắt của con, đại khái đoán được nguyên nhân, không khỏi thở dài trong lòng, nhắc tới người đó đúng là nghiệt duyên, vô cùng khó nói, tình cảm của con cùng Manh Manh như vậy, ở giữa lại xuất hiện một Thiệu Tình, vốn nghĩ hai người đã chia tay, nhưng không hiểu sao, lại nhảy ra em trai của Thiệu Tình, gợi nhớ lại chuyện xưa, khó nói là phúc hay họa.

Lúc Manh Manh tỉnh lại, trời đã tối, cảm thấy ngủ đầy đủ, vọt vào toilet tắm rửa, mặc quần short áo thun đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa ánh sáng, bác sĩ trẻ tuổi vào phòng kiểm tra, cũng nhịn không được liên tiếp ngắm cô, chẳng qua, rất nhanh đã bị bộ dáng mặt đen không một ý cười của Phùng Ki dọa chạy.

Bác sĩ mới đi ra, Phùng Ki cau mày nhìn cô, đưa tay chỉ chỉ quần short của cô: “Sao lại ngắn như vậy, đi thay quần dài.” Tiểu nha đầu mặc quần short jean không thể ngắn hơn nữa, lộ ra hai đùi đẹp thon dài thẳng tắp, rất đáng chú ý.

Tiểu Manh Manh lại nháy mắt mấy cái nở nụ cười: “Ki ca ca thật sự là đồ cổ, nơi này nóng như vậy, em sẽ không mặc quần dài.” Phùng Ki trừng mắt cô: “Nóng cái gì? Nơi này có máy điều hòa, không thay sẽ không cho ở lại đây ngây ngốc.”

Tiểu Manh Manh ủy khuất chu miệng, biết Phùng Ki bình thường sủng cô, nhưng một khi anh ra lệnh, nhất định phải chấp hành, bằng không, anh thực sẽ đuổi cô đi.

Tiểu Manh Manh trề môi đi vào thay quần lửng dài bảy tất đi ra, dạo qua một vòng: “Như vậy được chưa!” Phùng Ki quét mắt trên áo thun tà vai rộng thùng thình, miễn cưỡng gật gật đầu, bỗng nhiên nhăn chặt mày: “Manh Manh, đi ra ngoài gọi y tá bên ngoài vào một chút…” Manh Manh nghiêng đầu hai mắt đánh giá anh, nhếch miệng nở nụ cười, từ dưới giường lấy ra bình nước tiểu: “Ki ca ca có phải muốn đi về sinh hay không? Trực tiếp nói với em không được sao, chẳng lẽ y tá không phải là nữ!”

Phùng Ki mặt có chút đỏ sậm khả nghi, ra lệnh cưỡng chế Manh Manh xoay người, Manh Manh cười meo meo xoay đi, chờ anh chuẩn bị xong, mới quay đầu lại, tiếp bình nước tiểu của anh, đi đổ, sau đó rửa sạch, động tác liên tiếp thuần thục tự nhiên.

Phùng Ki bỗng nhiên ý thức được, kỳ thật tiểu nha đầu cũng không yếu ớt ‘mười ngón tay không dính nước’ như anh tưởng, rất nhiều chuyện giải quyết rất tốt.

Manh Manh ước chừng đoán được suy nghĩ của anh, nâng khóe miệng nói: “Ki ca ca đã quên, lúc ông nội của em sinh bệnh nằm viện, em đã chăm sóc ông một tháng, tính tình của ông nội của em anh biết rồi, căn bản không cho bảo mẫu săn sóc đặc biệt chạm vào, cho nên em, bà nội còn có cô em thay phiên chăm sóc, mẹ xinh đẹp nhà em, ông nội cũng không cho chạm vào, ông phong kiến, ông cổ hủ!”

Phùng Ki không khỏi phụt một tiếng nở nụ cười: “Nói bậy bạ gì đó? Thủ trưởng là không muốn khiến dì Hàn thêm phiền toái, đó là lúc dì Hàn triển lãm tranh ở nước ngoài.”

“Cho nên em sớm đã bị ông nội huấn luyện thành ngựa quen đường cũ, Ki ca ca cũng không cần xấu hổ.” Tiểu nha đầu nói lời này rất tinh linh cổ quái, Phùng Ki không khỏi bật cười, bất quá ngẫm lại cũng đúng, nhưng bị tiểu nha đầu trực tiếp chỉ ra, cũng không tránh được vài phần xấu hổ, vì thế chuyển đề tài hỏi cô: “Bạn học của em nhà ở đâu…”

Tiểu nha đầu ghé vào bên giường anh, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, bắt đầu cùng anh nói dài dòng, lên xe lửa ra sao, xuống xe thế nào, lại ngồi xe bò vân vân và mây mây… Chuyện không hoàn chỉnh, Phùng Ki lại nghe rất nghiêm túc, chờ cô báo cáo xong, Phùng Ki hỏi một câu: “Em nói các đàn anh cùng trường cũng đi theo?”

Manh Manh xoay đầu, hơi híp mắt nhìn Phùng Ki, Phùng Ki bị bộ dáng kẻ trộm hề hề này của cô chọc cười, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cô: “Tiểu nha đầu suy nghĩ cái gì? Là đàn anh lần trước trong Câu lạc bộ sao, cao hứng vậy sao?”

Ánh sáng trong mắt Manh Manh nháy mắt ảm đạm, cô chu miệng còn chưa nói, cửa phòng bệnh có hai tiếng gõ, cô đứng lên quay đầu, đứng ngoài cửa là một anh lính có chút co quắp, một tay chống nạng, trên đầu còn quấn tầng tầng băng gạc, gương mặt ít khí thế, có chút vẻ xinh đẹp yếu ớt, chẳng qua mặt mày nhìn có chút quen thuộc.

Manh Manh cắn móng tay, trong đầu suy nghĩ, anh lính ngoài cửa hiển nhiên bị tình cảnh trong phòng làm cho có chút ngu si, hơn nữa Manh Manh đột nhiên xoay tới, trong m ắt không khỏi toát vẻ say mê, khiến sắc mặt Phùng Ki trầm xuống: “Thiệu Cương, chuyện gì?” Âm thanh của anh như tiếng sắt đá chạm nhau, khiến Thiệu Cương ngoài cửa bừng tỉnh, đồng thời cũng làm Manh Manh ngây ra một lúc.

“Thiệu Cương?” Chả trách cô nhìn có vẻ quen mắt, không phải cùng Thiệu Tình có điểm giống nhau sao? Lúc trước Manh Manh đem gia thế Thiệu Tình điều tra kỹ lưỡng, nhà Thiệu Tình ở một trấn nhỏ trong huyện Mễ Chi, cha mẹ đều là giáo viên tiểu học, gia cảnh rất bình thường, trong nhà ngoài Thiệu Tình, còn có em trai Thiệu Cương nhỏ hơn cô tám tuổi.

Thời điểm Thiệu Tình thi đậu vào làm bộ đội ở đoàn văn công, đã hai mươi hai tuổi, đối với việc cô như thế nào thi đậu vào đoàn văn công, Manh Manh cũng rất rõ, nhưng khi đó, cũng không dùng điều này uy hiếp cô ta, Manh Manh tuy rằng dùng chút thủ đoạn, nhưng cơ bản vẫn là quang minh chính đại.

Một Thiệu Tình điều kiện bình thường, một cô gái có gia thế bối cảnh tầm thường, đi đến địa vị đó cũng không dễ dàng, trong lòng chua xót, Manh Manh có thể lý giải, mà lúc ấy nguyên nhân cô ta chọn Ki ca ca, cũng có ý vị sâu xa.

Phụ nữ như Thiệu Tình, là người có thể bất chấp thủ đoạn, Ki ca ca đối với cô ta mà nói, ước chừng chính là một cây cầu để cô ta có thể tiếp tục ở lại bộ đội.

Ki ca ca lúc ấy tuy rằng cấp bậc không cao, nhưng tiền đồ vừa nhìn đã thấy là tươi sáng, quân khu chú trọng bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi, Thiệu Tình khôn khéo tự nhiên sẽ không thể không nhìn ra, chẳng qua Thiệu Tình giao thiệp không rộng, chuyện nghe ngóng được, về chuyện Phùng gia lại biết rất ít, nếu lúc trước cô ta biết chú Phùng là tham mưu trưởng của quân khu, đoán chừng dù mình dùng điều kiện tốt đến đâu để dụ hoặc, cô ta cũng sẽ không cùng Ki ca ca chia tay.

Nhưng mà, hiện tại em trai Thiệu Cương của cô ta đột nhiên nhảy ra, Manh Manh không thể không bắt đầu đoán, có phải Thiệu Tình lại muốn lao vào cái tình yêu gì nữa không.

Một đôi mắt to đen trắng rõ ràng, thẳng tắp không e dè nhìn Thiệu Cương, khiến nam sinh mới hai mươi tuổi này, mặt nhất thời hồng đến trong cổ, cất bước đi vào có chút cùng tay cùng chân, nhìn qua thực khôi hài, Manh Manh nhịn không được phù một tiếng bật cười, Thiệu Cương mặt càng đỏ hơn: “Việc này, Phùng doanh trưởng, tôi là đến nói lời cảm tạ, cám ơn ngài đã cứu tôi…”

Anh ta nói một câu này, khiến mặt Manh Manh nhất thời trầm xuống, cô xoay qua, nhìn Phùng Ki: “Ki ca ca, anh vì cứu anh ta mới bị thương?” Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút bi thương, có chút bướng bỉnh, Phùng Ki trong lòng có chút phiền não.

Tiểu nha đầu không thích Thiệu Tình, năm đó khi anh cùng Thiệu Tình tìm hiểu, chính là lúc ông nội Manh Manh nằm viện, mấy ngày này, tiểu nha đầu không rảnh dây dưa với anh, về sau khi cô tìm mình, anh mang Thiệu Tình ra sân bay đón cô, lúc ấy, mặt cô hiện vẻ khiếp sợ cùng không thể tin, bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ.

Tiểu nha đầu vô cùng không thích Thiệu Tình, Thiệu Tình cũng không thích Manh Manh, có một việc Phùng Ki rất là đau đầu, cuộc đời anh từ quá khứ đến bây giờ, bị vây giữa hai cái cô gái quan trọng, nhìn nhau không vừa mắt, anh đứng ở giữa rất khó điều hòa.

Phải nói Manh Manh từ nhỏ được cưng chìu, có chút yếu ớt, có thể dùng ân tình để đối đãi, nhưng Thiệu Tình là một cô gái ôn nhu khoan dung, vừa gặp Manh Manh cũng trở nên vô cùng phiền phức, khiến Phùng Ki thực kinh ngạc.

Hai người vài lần cãi nhau ầm ỹ, nguyên nhân đều là Manh Manh, nói là cãi nhau, kỳ thật chính là Thiệu Tình ghé vào lỗ tai anh kể lể Manh Manh nơi này không tốt, nơi kia không tốt, Phùng Ki nghe vào rất chói tai, tiểu nha đầu là anh trông chừng đến lớn, trên người có chút yếu ớt, nhưng Phùng Ki chắc chắc, tâm Manh Manh rất thiện lương, làm sao có thể giống như Thiệu Tình nói, Thiệu Tình quả thực đem Manh Manh hình dung thành một tiểu quái thú.

Phùng Ki khó chấp nhận, bị Thiệu Tình kể lể phiền hà, Phùng Ki trực tiếp quay đầu bước đi, cũng không quan tâm cô, nghĩ rằng cô sẽ từ từ giảm lại.

Sau này Phùng Ki ngẫm lại, đây có phải cũng là một nguyên nhân khiến Thiệu Tình chia tay với anh hay không, mà lúc ấy Manh Manh trương ra khuôn mặt nhỏ nhắn cùng bây giờ giống nhau như đúc.

Phùng Ki không khỏi cau mày nói: “Không được cố tình gây sự, thời điểm đó, mặc kệ là ai, anh cũng ‘nghĩa bất dung từ’, đây là chức trách của quân nhân.”

“Chức trách?” Manh Manh không tin, khuôn mặt này của Thiệu Cương, cô nhìn liền có thể nhớ tới Thiệu Tình, huống chi là Ki ca ca, chuyện này giống như một cái gai, vốn dĩ cô cho là đã quên, lại không biết nó sớm đã chui vào bên trong thịt, nói không chừng đã muốn ghim lại bên trong

Nguồn: truyen8.mobi/t23691-anh-se-phai-yeu-em-chuong-13.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận