Vài năm sau đó…..
*Tại bệnh viện:
Tiếng la hét dữ dội từ phòng sinh vang ra , khiến cho những người bên ngoài cũng cảm thấy sợ cùng . Hai tay bó gối , ánh mắt luôn nhìn về phía gian phòng bệnh. Quân dâng lên nỗi lo cùng niềm vui hạnh phúc . Vui vì anh sắp được làm ba nhau lại bồn chồn , lo lắng vì tiếng hét , nấc của nó.
“ Eo ! sao lâu vậy ?” Loan đi đi , đi lại
“Con bé Loan này còn sốt ruột hơn cả thằng Quân nữa “ Mẹ của Quân
“ Em ngồi yên đi ! Anh đang chóng hết cả mặt vì em đây “ Thiên Kì kéo nhỏ Loan ngồi cạnh mình , có phải cô đã quá phấn khích rồi không
Áaaaaaaaaa ……..Tiếng hét lại một lần nữa vang lên
“ Sợ quá ! Em sẽ không bao giờ sinh baby đâu “ Loan đưa tay bịt tai lại.
“ Em dám “ Thiên Kì nhướn này nhìn cô
“Em…em…Nói chung là em sẽ không sinh em bé đâu. Thích thì anh đi mà sinh! “ Loan vẫn bướng bỉnh cãi lại nhưng trong lòng lại hơi sợ vì đôi mắt của Anh hiện giờ rất lạnh
“ ….Anh tự mình sinh?…” Thiên Kì nắm chặt lấy tay cô , nheo đôi mắt hổ phách xinh đẹp
“…..Đúng…”
“Á…anh lôi em đi đâu vậy ?” Loan hết hồn khi thấy Thiên Kì lôi mình ra ngoài
“ Về nhà làm việc có thể sinh được em bé “
Loan:~ .~
Oe…oe..oe…
Tiếng khóc của trẻ con vang lên , đã cứu Loan 1 bàn thua trông thấy.
“ Cô ấy thế nào rồi!” Bác sĩ vừa ra thì đã bị Quân túm lại tra khảo.
“ Mẹ tròn con vuông, Chúc mừng anh”
“Bác sĩ , đó là con trai hay gái vậy?”
“ Con trai”
“Á …tương lai lại có thêm 1 kẻ sẽ làm khổ phụ nữ rồi “ Loan thở dài nói
“ Em thật là…” Thiên Kì bất lực trước câu nói của cô
Nó nằm yên trên giường hai mắt nhắm lại , khuôn mặt trắng xanh nhưng nó lại đẹp đến lại thường .
“Chi…” Quân đến bên cạnh giường khẽ gọi nhẹ tên nó
“….” Mở mắt , nó khẽ mỉm cười xinh đẹp.
“ Cám ơn em”
“ Eo ! anh hôm nay hiền ghê ta “ Nó chớp chớp mắt
“…..”
“Mà con cả chúng mình có xinh không?” Nó
“ đương nhiên! Nhưng hiện giờ em bé đang phải giữ nhiệt trong phòng dành cho trẻ sơ sinh” Quân cưng chiều nhẹ nhàng nói
“ Sao anh nhìn em có vẻ gian gian vậy ?”
“ Quên nói với em là anh sẽ lên ké hoạch hà hạ em để lấy lại những thứ mà em đã hành hạ anh trong suốt 9 tháng qua “
“anh…anh…”
“ Thôi em nghỉ ngơi đi , anh sẽ ở bên cạnh em” Quân kéo lại chăn cho nó
“ Nhưng em không buồn ngủ “
Ưhm trông mặt nhợt nhạt thế kia mà bảo là không mệt ! Quân nhướn mày nhìn nó
“ Ạch …em ngủ là được mà!”
Tại khuôn viên của 1 biệt thự rộng lớn có 1 cậu nhok tầm 5, 6 tuổi đang bày trò trêu chọc đám người hầu
“LÃNH TRÍ HUY” Tiếng nó vang vọng cả 1 khu
“ Mẹ “ Cậu bé chớp chớp đôi mắt to tròn , cặp mắt long lanh nhìn về phía nó
“ Con…con…” Từ khi thằng bé được sinh ra , nó đã biết lớn lên thằng nhok này sẽ rất đẹp, sẽ là 1 phần tử hại dân hại nước nhưng mới bé tí mà đã có sức hấp dẫn như vậy thì cô cũng phải buông xuôi
“ Mẹ sao vậy ?” Huy chạy ùa vào lòng cô , dụi đầu nũng nịu
“ Con đúng là 1 tên tiểu yêu mà “ Cô nhéo má thằng bé
“ Á …đau con”
“ Mẹ còn chưa hỏi tội con đấy !”
“ Tội gì hả mẹ ? Con ngoan lắm kia mà “
“ Con còn nói à ! Vậy làm sao cô bé Thiên Thiên nhà kề bên lại khóc ?”
“ À ! con nhỏ đó hả mẹ ! Con chỉ bảo mặt nó giống trái bí thôi mà “
“ Con…con….”
“ A ….ba….”
“ Em lại làm sao vậy ?”
“ Anh à ?”
“ Sao?”
“ Trước đây khi còn bé xíu anh cũng hay làm tổn thương những trái tim trong sáng của các cô bé đúng không ?“ Nó thở dài , thểu não nói vs ck của mình
Quân:>……..<
“ Huy mẹ con lại phát bệnh hả ?“ Quân ôm bé Huy vào lòng , khẽ bơ nó
“ Dạ….Ba cũng phát hiện ra hả . Thảo nào mà sáng nay mẹ cứ như vậy suốt thôi . Có phải là ba chưa cho mẹ uống thuốc phải không ạ “
“ à …hình như là ba quên mất “ Quân như vỡ ra, anh bế thằng bé chuẩn bị rời đi
“ LÃNH MINH QUÂN CÙNG LÃNH TRÍ HUY ………….hai người mau đứng lại………….”
“ Ba à mẹ lại phát bệnh rồi !”
“ Thôi chúng ta mau chay thôi không thì lây bệnh mất “ Quân khẽ cười khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh đang cố đuổi theo
“Á…..có mà hai người ms bệnh đó …….”
“ Mau đứng lại cho em”
“mẹ …mẹ …mẹ chạy chậm thật đấy “
“ Mẹ con vốn không có tế bào vận động mà “
“ha…..ha…ha….ha……….”