Bác Sĩ Thiên Tài
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Chương 1094: Có mấy người phụ nữ
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Vipvandan
Tần Lạc kéo tay Cam Vân ngồi xuống ghế, hắn cũng kéo một cái ghế tựa, ngồi đối diện với bà và hỏi: “Mẹ và Cửu Cửu đã nói chuyện gì vậy?” truyện copy từ tunghoanh.com
“Cô ấy không nói chuyện gì, chỉ nói nhà chúng ta gặp nguy hiểm khiến mẹ phải hủy bỏ hội nghị ở lại Dương Thành.” Cam Vân bùi ngùi nói: “Đúng là một cô gái tốt. Theo như mẹ thấy, Cửu Cửu toàn tâm toàn ý vì con. Khi nhà chúng ta gặp chuyện không may, lập tức chạy tới tìm mẹ. Ban đầu mẹ còn hiểu lầm cô ấy, nghĩ cô ấy tới tìm mẹ để tranh giành, sau đó mẹ nhận ra mẹ đã đánh giá thấp cô ấy.”
“Mẹ có biết thân thế của Cửu Cửu không?” Tần Lạc hỏi. Hắn đã chuẩn bị tinh thần kể lại từ đầu tới đuôi mối quan hệ tình cảm của mình và Vương Cửu Cửu cho Cam Vân nghe. Ít nhất hắn muốn lôi kéo một đồng minh đầu tiên ở trong nhà nếu không khi toàn bộ chuyện này bị bộc lộ, có trời mới biết sẽ gây ra cơn cuồng phong như nào nữa đây?
“Cô ấy nói đã từng là học sinh của con nhưng hoàn toàn không nói về gia đình của cô ấy.” Cam Vân nói.
“Cửu Cửu là học sinh của con, học Trung Y của con. Chỉ vì con mà Cửu Cửu mới bỏ học, xuống phía nam nhập ngũ.” Tần Lạc bình tĩnh nói nhưng trong lòng hắn xuất hiện một cảm giác bồng bềnh, ấm áp. Tần Lạc nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên khi hắn gặp Vương Cửu Cửu, nhớ tới chuyện hằng ngày sau tiết học, Cửu Cửu đuổi theo mang cho hắn một chén trà nóng, nhớ tới sự kinh ngạc của Cửu Cửu khi nhìn thấy Vân Điền, nhớ tới cảnh ẩn nấp sau tảng đá lớn của hai người sau khi giết chết con gấu chó, nương tựa vào nhau, nhớ tới cảnh Cửu Cửu trông giống như cô thôn nữ nhỏ bé cười khúc khích đứng ở dưới ruộng nước, nhớ tới cảnh Cửu Cửu vì chạy trốn mà ngã xuống ruộng nước … từng sự việc một, mỗi một sự kiện đều như mật ngọt trong trí nhớ khiến con người ta cảm thấy cực kỳ ngọt ngào tới tận từng khớp xương: “Nhà cô ấy ở Yến Kinh, sinh ra trong một gia đình quân nhân rất hiển hách.”
“Một gia đình quân nhân rất hiển hách?” Cam Vân ngạc nhiên hỏi lại.
Tần Lạc thì thào một cái tên sau đó nói tiếp: “Đó là ông cô ấy.”
Còn nói một cái tên nữa: “Đó là chú của cô ấy.”
“Trời!” Cam Vân há hốc mồm kinh ngạc. Bà thường xuyên nghe tin tức về hai người này trên ti vi, đặc biệt là ông của Vương Cửu Cửu, một đại nhân vật cao thâm khó lường. Chỉ cầ giậm chân một cái cũng đủ khiến quốc gia xảy ra một cơn động đất.
“Sau này con mới biết.” Tần Lạc nói.
“Mẹ cũng nghĩ như vậy.” Cuối cùng Cam Vân cũng bìn tĩnh trở lại trước thân thế khủng khiếp của Vương Cửu Cửu, bà nói: “Nếu không con nào dám lừa gạt con gái nhà người ta, đúng không? Con không sợ người ta kéo ra ngoài xử bắn hả?”
“Mẹ …” Tần Lạc buồn bực kêu lên. Hắn thật sự rất muốn bắt chước Vương Cửu Cửu gào lên một câu: Mẹ có phải mẹ ruột của con không?
“Cái gì vậy? Chẳng lẽ mẹ nói không đúng sao?” Cam Vân tức giận nói: “Tần Lạc à, không phải mẹ nói con. Nếu như mấy người Tôn Nhân Diệu làm như vậy, mẹ không lo lắng thế nhưng theo như mẹ thấy, con có tình cảm với cô ấy. Cửu Cửu với con lại càng … nếu không có tình cảm đã không vội vàng chạy tới bảo vệ chúng ta. Đây là tình cảm thật sự của hai người hả? Khi đó con sẽ ăn nói thế nào với người trong nhà? Khi ông Cửu Cửu nghe nói chuyện này, còn không biết sẽ đối xử với con thế nào đây?”
“Mẹ, người nhà cô ấy cũng biết.” Hôm nay Tần Lạc liên tục đóng vai người con không biết sợ là gì.
“Cái gì?” Cam Vân trợn tròn mắt. “Tại sao người nhà cô ấy cũng biết? Biết mà không ngăn cản hai người hả? Con gái người ta xinh đẹp, gia thế hoàn hảo, còn không tìm được đàn ông sao? Dựa vào cái gì mà con nghĩ rằng người ta phải lẵng nhẵng bám theo con hả?”
“…”
“Con không cần nhìn mẹ với gương mặt oan ức như vậy. Con cho rằng con rất xuất sắc sao? Toàn bộ thế giới này không có người đàn ông xuất sắc hơn con hả?” Cam Vân bắt đầu trách mắng Tần Lạc. “Nếu như không có Hoán Khê, quả thật Cửu Cửu chính là người vợ tốt nhất cho con. Mặc dù Cửu Cửu xuất thân con nhà thế gia nhưng cách cư xử phóng khoáng tự nhiên khiến người khác rất thoải mái. Thế nhưng trước đó con đã có Hoán Khe … con và Hoán Khê không xảy ra chuyện gì đó chứ?”
“Không.” Tần Lạc lắc đầu nói. “Tình cảm của chúng con rất tốt. Mẹ nghĩ cái gì vậy?”
“Đây là một vấn đề.” Cam Vân nói: “Con đã có Hoán Khê, tại sao con lại còn muốn dính vào Cửu Cửu? Tần Lạc, mẹ cảnh cáo con: nhà chúng ta không có người đàn ông vô trách nhiệm. Nếu như con dám làm chuyện bội bạc tình cảm, chúng ta sẽ không tha cho con. Hơn nữa Hoán Khê nào có kém cỏi, dù tính tình hơi lãnh đạm nhưng vô cùng nhiệt tình với người nhà chúng ta. Khi người ta ở nhà chúng ta, không phải xảy ra chuyện bắt cóc sao? Bối Bối chỉ là con gái của cô con, có quan hệ gì với Hoán Khê? Thế mà Hoán Khê nuôi dưỡng như con gái của mình vậy. Ông của con bị thương, không phải tất cả đều do Hoán Khê phục vụ sao? Ngay cả ông con chưa bao giờ biết khen người khác nhưng sau khi quay về rất nhiều lần khen ngợi Hoán Khê. Nếu để ông biết con phụ lòng Hoán Khê, ông không vác gậy đánh con mới là lạ.”
“Mẹ, mẹ đừng kích động.” Tần Lạc nhìn thấy tâm trạng Cam Vân càng lúc càng kích động, hình như đứa con trai đang ngồi trước mặt bà chính là Tần Thế Mỹ phụ tình bạc nghĩa lưu danh thiên cổ vậy. Tần Lạc vội vàng lên tiếng khuyên nhủ: “Con vẫn chưa nói hết mà.”
“Con nói đi. Hôm nay con không giải thích rõ ràng, mẹ sẽ không để cho con yên.” Cam Vân nói.
“Mẹ, con đã nói rồi mà. Chuyện của con và Cửu Cửu, người nhà Cửu Cửu đều biết. Quả thật trước đó bọn họ đều phản đối nhưng dường như Cửu Cửu rất kiên quyết …”
“Mẹ chỉ biết Cửu Cửu kiên trì với không với tính tình nhát gan của con, chỉ sợ đã sớm sợ hãi bỏ của chạy lấy người rồi … giống hệt tính cha mình.”
Thật sự Tần Lạc rơi vào cảnh dở khóc dở cười, hắn đành nói: “Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn con thế nào bây giờ? Con kiên trì, mẹ mắng con là tình nghĩa bội bạc. Con không kiên trì, mẹ mắng con là yếu đuối, nhát gan.”
“Hãy nói tiếp đi.” Cam Vân cũng có cảm giác chính mình đang cố tình gây sự. Thế nhưng khi bà nghĩ tính tình của cha Tần Lạc năm xưa, bà chỉ biết tức giận nghiến răng. Cũng may năm đó chính mình là người chủ động, mặt dày theo đuổi chứ không thì không hiểu bây giờ hắn là co ai đây?
“Sau đó con phải tới gặp ông và người nhà Cửu Cửu.” Tần Lạc nói tiếp: “Bố, mẹ Cửu Cửu rất ũng hộ bọn con.”
“Ủng hộ con gái mình làm vợ bé người ta hả?” Cam Vân cười chế giễu: “Con là tiểu bạch kiểm hả?”
“…” Tần Lạc nhận ra rằng khi nói tới tình cảm nam nữ, tất cả phụ nữ đều như nhau. Lúc này hắn có cảm giác người phụ nữ đang ngồi trước mặt mình không phải là mẹ đẻ mà là mẹ kế.
“Dù gì đi nữa chuyện đúng là như vậy. Thế nhưng bọn họ có một yêu cầu với Cửu Cửu.” Tần Lạc nói tiếp. “Cửu Cửu phải tham gia chính trị. Mẹ biết đó nếu như Cửu Cửu tham gia chính trị, chuyện kết hôn hay không không quan trọng nữa.”
“Cửu Cửu đồng ý thân phận này sao?”
“Đây là đề nghị do chính cô ấy nói ra, cũng là kết quả cô ấy thương lượng với người nhà của mình.” Tần Lạc buồn rầu nói. Với tình cảm của hắn và Cửu Cửu, hắn quả thật là kẻ yếu đuối, không xứng, bị động tiếp nhận tình yêu của Cửu Cửu. Mỗi khi nàng nỗ lực phấn đấu quên mình, bản thân hắn không nói được câu động viên mà ngược lại còn đẩy nàng rời xa mình.
Đứng ở lập trường của hắn, đó là tốt cho nàng. Nhưng đứng ở lập trường của Cửu Cửu, hắn có tàn nhẫn quá không?
Sao mà tàn nhẫn đây?
Cam Vân trầm ngâm.
Một lúc lâu Cam Vân nói, hai mắt đo đỏ: “Khi mẹ mới gặp qua Cửu Cửu, mẹ cứ nghĩ mình đã hiểu rõ con bé này, không ngờ còn tệ như này. Con bé đó đã làm như vậy, còn con, Tần Lạc? Con không phải là một đứa trẻ, con là người đàn ông. Cho dù một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng xu thế cuối cùng vẫn phải dựa vào một người đàn ông nếu không vẫn không phải là người phụ nữ hoàn chỉnh. Cửu Cửu đã làm nhiều việc như vậy, con đã làm được gì cho nó?”
Tần Lạc ngẩng đầu nhìn Cam Vân nói: “Hạnh phúc.”
“Hạnh phúc nào? Con bé đó hy sinh nhiều như vậy. Nó không thể đối mặt với cha mẹ, người nhà của mình sau này cũng không thể đối mặt với con đẻ của chính mình. Hạnh phúc của nó ở chỗ nào?”
“…”
Tần Lạc không thể trả lời câu hỏi này mà hắn cũng không biết cách trả lời.
Hắn không keo kiệt, có thể cho nàng mọi thứ nhưng đây có phải là điều mong muốn thực sự của nàng không?
Tần Lạc hắn cứ nghĩ rằng chỉ cần hắn làm cho Cửu Cửu vui cười đó chính là hạnh phúc thế nhưng vẫn còn có những góc độ hắn vẫn chưa tính tới sao? Tại sao không thể có mình làm bạn vào những buổi tối?
“Không trả lời được sao?” Cam Vân nhìn sắc mặt xanh mét của Tần Lạc, đau lòng hỏi. Bà biết bản thân mình nói vậy tuy tàn nhẫn, bà đau lòng vì chính con của mình thế nhưng người khác cũng sẽ đau lòng vì con của mình. Bà chỉ sợ con mình sẽ biến thành một kẻ phụ tình phụ nghĩa.
“Mẹ, câu hỏi này thật sự rất khó với con.” Tần Lạc vuốt vuốt mặt. Hắn không muốn mình có bộ mặt cứng đờ dọa người, hắn cố gắng tươi cười mặc dù nụ cười này cực kỳ miễn cưỡng. “Trước kia con vẫn muốn trốn tránh chuyện này. Con cứ nghĩ rằng chỉ cần như vậy là đủ, không cần phải quá suy nghĩ về những chuyện khác nữa. Hôm nay mẹ đã hỏi tới chuyện này, con cũng không muốn giấu giếm mẹ nữa. Hoán Khê là người phụ nữ của con, Cửu Cửu cũng vậy, con sẽ tuyệt đối không từ bỏ bất kỳ ai trong các cô ấy, lại càng không vì suy nghĩ chủ quan của người lớn mà chủ động rời bỏ. Nói như này có lẽ con chính là người không trách nhiệm nhưng con thật sự muốn ở cùng một chỗ với các cô ấy. Các cô ấy vui, con cũng vui, các cô ấy buồn, con sẽ cố gắng làm các cô ấy vui vẻ. Con không biết tình yêu có thể chia làm mấy phần nhưng mỗi người sẽ nhận được toàn bộ tình yêu của con. Không có bất kỳ người nào quan trọng hơn các cô ấy. Có thể nói các cô ấy cực kỳ quan trọng với con. Con không biết hạnh phúc là cái gì nhưng chỉ cần con cho rằng điều đó có lợi cho các cô ấy, mang lại lợi ích cho các cô ấy, con sẽ cho các cô ấy toàn bộ.”
Khi nói những câu này, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, nghiêm chỉnh tới mức trông như cực kỳ thành kính.
“Cuộc đời này rất ngắn. Cả cuộc đời này của con cũng chỉ có mọi người, Trung Y và mấy người phụ nữ. Đời này con sống vì những điều này.”
Cho tới tận khi Tần Lạc đi ra ngoài, Cam Vân vẫn ngồi trầm tư tại chỗ.
Mặc dù Cam Vân cảm thấy con mình nói rất ngang ngược, phạm vào luân thường đạo lý nhưng chính bà vẫn xúc động.
“Con trưởng thành rồi.” Cam Vân lau nước mắt nói.
Thế rồi đột nhiên Cam Vân trợn tròn mắt như thể bà nhớ tới điều gì đó.
“Mọi người, Trung Y và mấy người phụ nữ … mấy người phụ nữ? Mấy phụ nữ là ai?”