Bác Sĩ Thiên Tài Chương 1 097: Ngay cả một người đàn ông cũng không lừa được.

Bác Sĩ Thiên Tài
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Chương 1097: Ngay cả một người đàn ông cũng không lừa được.

Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Vipvandan









Vì tiểu biệt thắng tân hôn. Hơn nữa còn vì lửa đã châm, có cần phải nói nhiều nữa không?

Một mỹ nhân quyến rũ, thiên kiều bá mị nói với bạn “em chỉ bán thân, không bán cơm” khi đó bạn sẽ làm gì? Bạn nhất định phải hành động như một cầm thú, điên cuồng lao tới, ôm chặt lấy nàng.

Xét về bản chất Vương Cửu Cửu là một cô gái truyền thống. Mỗi lần hai người “làm chuyện này”, tất cả đều do Tần Lạc chủ động. Thế nhưng tối hôm nay Vương Cửu Cửu cực kỳ điên cuồng. Nàng không chỉ chiếm giữ vị trí chủ động mà thậm chí còn phối hợp với Tần Lạc thực hien một vài động tác khá khó.



Con cái xuất thân từ gia đình quân nhân đường nhiên tố chất thân thể không tầm thường.

Một lần, lại một lần nữa, cho tới khi hai người mệt mỏi không còn sức lực nữa, “cuộc chiến” mới dừng lại.

Thế nhưng Vương Cửu Cửu vẫn còn lưu luyến không rời, nàng kéo tay Tần Lạc gối dưới đầu, rúc đầu vào trong lòng hắn.

Làn da trắng như tuyết, thân thể mềm mại, mịn màng, mái tóc dài màu đen, dính dính mồ hôi buông xù trên vai trông giống như tơ lụa màu đen tự nhiên.

Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng. Lúc này thể xác và tâm hồn đã đạt được độ khoái cảm tột cùng.

Những áp lực, sự căm phẫn, sự sợ hãi, khủng hoảng còn có niềm vui sướng tìm thấy sự sống trong cái chết, giây phút này những thứ đó đã bị quét sạch.

Vào thời khắc này Tần Lạc thật sự quá mệt mỏi.

“Có phải em sợ anh không quay về nữa không?” Tần Lạc cười hỏi.

“Ừ.” Vương Cửu Cửu nhỏ nhẹ trả lời, giọng nói dịu dàng, uể oải như một cô mèo lười.

“Ngủ đi.” Tần Lạc vuốt đầu Vương Cửu Cửu, âu yếm nói.

“Không được. Em còn phải dậy nấu mì cho anh ăn.” Tuy ngoài miệng Vương Cửu Cửu nói như thế nhưng nàng vẫn nằm yên không nhúc nhích.

Tần Lạc khẽ đánh vào mông nàng, nói: “Không phải em nói chỉ bán thân, không bán cơm sao?”

“Đúng vậy. Mua một tặng một hơn nữa còn miễn phí.” Vương Cửu Cửu nói: “Đáng ghét. Khi em ở trên giường quá khích động khiến giờ không thể cử động được nữa rồi.”

Tần Lạc cười nói: “Em ngủ đi, anh đi nấu.”

Tuy trong loại hình chiến đấu này người đàn ông tiêu hao khá nhiều thể lực nhưng thể chất Tần Lạc khác hẳn với người bình thường. Hơn nữa Đạo gia thập nhị đoạn cẩm chính là tâm pháp đạo gia thượng thừa, có thể nhanh chóng kịp thời bổ sung năng lượng tiêu hao của cơ thể. Sau lần thoát khỏi tai kiếp của ông lần trước cộng với việc Tần Lạc thoát khỏi bàn tay Quỷ Ảnh, một lần nữa Tần Lạc càng coi trọng môn công pháp đã luyện tập nhiều năm. Hàng ngày hắn đều giành thời gian rèn luyện.

Nỗ lực đương nhiên sẽ có thành quả, lực chiến đấu bền bỉ và sự dư thừa thể lực chính là món quà tặng lớn nhất với hắn.

Xem ra Vương Cửu Cửu đã chuẩn bị sẵn, trong tủ lạnh ở nhà bếp có đầy đủ mọi thứ.

Không chỉ có các loại thức ăn như trứng, thịt mà còn có các loại rau. Hơn nữa Tần Lạc nhìn ngày đóng hộp ở bao bì chính là ngày hôm nay, điều này chứng tỏ hôm nay Cửu Cửu mới mua những thức ăn này. Có lẽ cô ấy đã biết trước tin mình đã quay về nên đã tới chuẩn bị. Vương Cửu Cửu không phải là cô gái có đức tính cực kỳ kiên nhẫn hay nói một cách chính xác nếu không như vậy Cửu Cửu đã không vì tình yêu của mình mà chiến đấu tới đầu rơi máu chảy, kiên quyết không chịu từ bỏ. Khi Tần Lạc nghĩ tới người con gái này biết tin tức mình quay về rồi nôn nóng, bất an, dáng vẻ đáng yêu chờ đợi mình, hắn không khỏi mỉm cười.

Tần Lạc cắt một quả cà chua, đập hai quả trứng gà, chuẩn bị nấu hai bát canh cà chua trứng gà.

Kỹ thuật nấu ăn của Tần Lạc không tính là giỏi nhưng cũng không tính là kém cỏi. Nấu canh cà chua trứng gà vẫn phải có kỹ thuật.

Sau khi nước trong nồi sôi, Tần Lạc bỏ mì vào trong, đậy vung lại, chờ nước sôi một lần nữa. Lúc này một thân thể mềm mại ôm lấy người hắn từ phía sau.

Tần Lạc quay đầu hôn lên trán Vương Cửu Cửu, nói: “Em hãy nghỉ một lát. Mì sắp chín rồi.”

“Không. Em muốn ôm anh.” Vương Cửu Cửu nói.

“Trước khi mới quen em, em chỉ là một tiểu đại nhân, còn bây giờ khi quen lâu ngày, em lại như một đứa trẻ. Tần Lạc trêu chọc Vương Cửu Cửu. Sau khi nước sôi, Tần Lạc bỏ trứng gà vào nồi.

“Hừ.” Vương Cửu Cửu hờn giận hừ một tiếng nói: “Không nghe người ta nói à? Vợ chính là con gái nhỏ của người đàn ông.”

“Anh cũng không dám có con gái giống như em vậy.” Tần Lạc cười nói. Đột nhiên hắn nhớ tới bà mẹ cực phẩm Trương Nghi Y của Vương Cửu Cửu. Nếu như mà cưới một người vợ như vậy, có lẽ cuộc sống hàng ngày không có gì thú vị.

“Bây giờ đã chậm rồi. Lúc nãy anh còn muốn mà.” Vương Cửu Cửu cười khúc khích nói.

Tần Lạc có cảm giác vì trước đó đã “đại chiến” một hồi nên hắn có thể ăn hết số mì này.

Vương Cửu Cửu mua bát quá nhỏ. Tần Lạc đổ mì vào tô.

Khi Tần Lạc bưng tô mì quay người, hắn mới nhận ra quần áo Vương Cửu Cửu đang mặc.

Vương Cửu Cửu đang mặc áo sơ mi trắng của Tần Lạc, cài qua quít hai cúc áo ở chính giữa. Rốn, bộ ngực cho dù không căng tròn nhưng xinh đẹp, gợi cảm như ẩn như hiện trong làn áo sơ mi.

Trong khi đó nửa người bên dưới Vương Cửu Cửu như bỏ trống, bắp đùi trắng muốt để trần hoàn toàn, đôi chân trần giẫm lên thảm sàn nhà, khi nàng đi lại, xuân quang phơi phới.

Vì vậy Tần Lạc không nhịn được, tinh thần như mê mẩn.

Vương Cửu Cửu cực kỳ hài lòng với sự si mê trong ánh mắt Tần Lạc, nàng đi tới trước mặt Tần Lạc, xua tay nói: “Đổ mì nóng này.”

“Thì sao?” Tần Lạc nôn nóng nói sau đó hắn nhìn thấy Vương Cửu Cửu cúi người xuống. Khi Vường Cửu Cửu cúi người Tần Lạc lại nhìn thất đôi gò bồng đảo dập dờn, bồng bềnh …

“Nhanh đi thay quần áo đi.” Tần Lạc nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trước mặt mình nói: “Trời lạnh lắm.”

“Không.” Vương Cửu Cửu kiên cường nói: “Mặc quần áo sẽ không gợi cảm.”

Từ góc độ y học, ăn no sau chuyện phòng the là điều tối kỵ.

Thế nhưng xét từ góc độ đàn ông mà nói: Ngắt hoa từ độ đương thì. Mai đây hoa rụng … ngắt chi lá cành.

Khi ăn được một nửa tô mì, một lần nữa Tần Lạc đè nghiến Vương Cửu Cửu nằm xuống bàn ăn bằng đá cẩm thạch.

Khi Tần Lạc mở mắt ra, bầu trời đã sáng bảnh. Ánh nắng rực rỡ, tiếng chim chóc, hương thơm các loại hoa, cùng với âm thanh còi xe, thuyền bè từ sông Châu Giang cách đó không xe truyền tới. Không thể không nói tiểu khu này được ông trời ưu đãi cảnh quan rất đẹp.

Căn phòng được thu dọn gọn gàng. Cảnh bừa bộn của cuộc chiến đem qua đã được thu dọn. Tất cả đồ dùng trong nhà như lóe sáng khiến người ta cảm thấy rất thư thái.

Roẹt …

Chiếc rèm cửa sổ bị người kéo ra. Hôm nay Vương Cửu Cửu mặc một bộ quần áo ở nhà màu đỏ, nàng hôn lên má Tần Lạc nói: “Đồ lười. Dậy rửa mặt. Em đã nấu cơm xong rồi.”

“Mấy giờ rồi.” Tần Lạc hỏi.

“Hai giờ chiều rồi.” Vương Cửu Cửu cười khúc khích nói.

Tần Lạc sửng sốt rồi nói: “Muộn vậy sao?”

Hôm qua hai người chiến tới tận bình minh mới ôm nhau ngủ sau đó Tần Lạc chìm trong giấc ngủ say chưa từng có. Lúc này khi hắn tỉnh lại đã hai giờ chiều. Đây là giấc ngủ đầu tiên sau khi hắn quay về từ nước Mỹ mà có cảm giác thư thái, thoải mái, hắn hoàn toàn buông lòng thể xác và tinh thần, chính vì vậy mới không quan tâm tới thời gian.

“Dù gì cũng không phải làm gì.” Vương Cửu Cửu nói.

Trước kia Tần Lạc không nghe nói Vương Cửu Cửu biết nấu ăn. Không hiểu có phải sau khi tới phưong nam, Vương Cửu Cửu đã học không? Trên bàn có mấy món ăn thoạt nhìn các chế biến không tồi, mầu sắc trông khá ngon. Ngay cả thức ăn bài trí trong bát, đĩa cũng rất khó phương pháp. Từ việc này có thể thấy Vương Cửu Cửu tốn nhiều công sức.

“Buổu chiều em muốn làm gì?” Tần Lạc hỏi.

Vương Cửu Cửu suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Chỉ cần được ở cùng với anh, làm bất kỳ cái gì cũng được nhưng để anh không nhàm chán, em và anh sẽ đi dạo phố.”

“…” Tần Lạc thầm nghĩ: cô ấy muốn kéo mình đi dạo phố hả?

Vì không việc gì làm, Tần Lạc luôn canh cánh trong lòng, cảm thấy áy náy việc Vương Cửu Cửu vì chính hắn mà từ bỏ tất cả những điều kiện tốt đẹp ở Yến Kinh, một mình đi về phương nam hơn nữa hai ngày tới hắn phải quay về Yến Kinh, không hiểu tới khi nào mới gặp lại Cửu Cửu vì vậy Tần Lạc và Vương Cửu Cửu đi dạo một lát. Chỉ cần Vương Cửu Cửu thích bất kỳ cái gì, Tần Lạc lập tức mua ngay.

Sau hành trình tới nước Mỹ lần này, đột nhiên Tần Lạc hiểu ra: có rất nhiều chuyện không thể dùng tiền mua được. Ví dụ như tiền có thể mua được tính mạng không? Thậm chí có sát thủ coi tiền như mạng kia sau khi nghe nói mục tiêu của mình chính là Hoàng Đế, ngay lập tức từ chối tiếp nhận nhiệm vụ.

Nếu như hắn chết ở nước Mỹ, chi phiếu hàng tỷ có thể dùng để cứu lại tính mạng không? Đương nhiên là không thể.

Vương Cửu Cửu thật sự không quan tâm tới việc mua cái gì mà nàng chỉ quan tâm những món đồ đó là do ai mua.

Mặc dù trong tay hai người đã chật kín túi to, túi nhỏ nhưng Vương Cửu Cửu vẫn cực kỳ hăng hái, dường như nàng không biết mệt.

Hai người đang thảo luận xem buổi tối nên ăn ở bên ngoài hay quay về nhà nấu cơm ăn thì chuông điện thoại di động của Vương Cửu Cửu vang lên.

Sau khi Vương Cửu Cửu nghe điện thoại, nói mấy câu, nàng do dự nhìn Tần Lạc.

Thế nhưng dường như nhớ ra việc gì đó Vương Cửu Cửu nói: “Được, tôi sẽ tới đó.”

“Có chuyện gì vậy?” Tần Lạc hỏi. Hành động của Vương Cửu Cửu sau khi nhận điện thoại khiến Tần Lạc sinh nghi ngờ.

“Tối này có người mời cơm khách.” Vương Cửu Cửu nói.

“Ai vậy?” truyện copy từ tunghoanh.com

“Bạn học.” Vương Cửu Cửu cười gian xảo. Nàng đi tới ôm cánh tay Tần Lạc, ngây thơ nói: “Ông xã, người ta muốn dẫn theo người nhà. Anh nhất định không được để em thành người cô đơn đó nha? Em từng này tuổi rồi mà thậm chí không lừa được chàng trai nào, rất kinh khủng đó.”

Nguồn: tunghoanh.com/bac-si-thien-tai/chuong-1097-S76aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận