Bác Sĩ Thiên Tài Chương 1287 : Thầy cậu sẽ nhìn thấy.



 Chương 1287: Thầy cậu sẽ nhìn thấy.

Nhóm dịch: Huntercd
Sưu tầm: tunghoanh.com


Jackson không phải là ngu ngốc. Hắn có thể trở thành phó Tổng Thống, có thể trở thành người tranh cử Tổng Thống tiếp theo, chứng minh hắn có trí tuệ tương ứng.

Sau khi nghe vấn đề của Franklin, hắn liền biết gã muốn làm gì.

" Franklin, tôi biết anh muốn nói gì. Nhưng anh không thể làm vậy". Jackson nói. "Bà là mẹ của tôi, tôi không thể đối với bà như vậy. Bà đã tỉnh lại, tôi nên cao hứng thay bà, bà nuôi lớn tôi, bà yêu tôi như vậy. Bà nên tỉnh lại mở mắt nhìn thế giới này. Bà nên vì hết thảy tôi bây giờ có được mà kiêu ngạo tự hào".

" Nhưng bà cũng là kẻ địch của anh, đối thủ của anh". Franklin nói. "Nếu bà Mã Thụy tỉnh lại, anh phải tuyên bố trước mặt truyền thông tin bọn họ thắng lợi, Tần Lạc thắng, trung y thắng, không chỉ An Đặc Vạn sẽ tức giận, tất cả tập đoàn Tây y đều sẽ tức giận. Bọn họ sẽ cho rằng anh mang đến phiền toái, mang đến tai nạn cho bọn họ, bọn họ ghi tạc tất cả món nợ này lên người tiên sinh anh, anh đắc tội không chỉ một người, mà là một hệ thống ngành nghề. Anh có biết lực ảnh hưởng của bọn họ kinh khủng bực nào không, bọn họ khống chế được bao nhiêu phiếu bầu không, bọn họ cùng bao nhiêu nghị viện giữa quan hệ thân mật không. Tiên sinh, anh nhất định phải thận trọng".



"Không. Tôi phải nghĩ kĩ. Tôi phải nghĩ kĩ". Jackson bực bội vò vò đầu, nói.

"Tiên sinh, không còn lựa chọn khác". Franklin đầu độc nói: "Nếu tiểu thuyết kia chính là sự thật, như vậy, đợi đến khi bà Mã Thụy tỉnh lại bọn họ sẽ mở họp báo, bên ngoài liền có nhiều phóng viên như vậy, bọn họ tùy thời đều có thể tuyên bố tin tức ra. Nếu tin bà Mã Thụy tỉnh lại truyền đi, cho dùng chúng ta làm tiếp bất cứ cố gắng gì đều dư thừa, trung y sẽ thổi bay Mỹ. A, anh có thể tưởng tượng không? Đến lúc đó đầu đường New York khắp nơi đều là người Mỹ mặc trường bào, bọn họ sẽ làm phòng khám của bác sĩ Trung Quốc chật ních người, không thể xem nhẹ lực ảnh hưởng của hắn. Hắn sẽ là tấm gương sáng của bọn họ".

Jackson rốt cuộc ngẩng đầu lên, con mắt đỏ kè nhìn chằm chằm Franklin, hỏi: "Chúng ta phải làm sao?"

" Chúng ta không cần làm gì cả". Franklin nói. "Chỉ cần để bà Mã Thụy tiếp tục ngủ là được". truyện copy từ tunghoanh.com

"Anh có nghĩ không". Jackson nói: "Gã kia giảo hoạt như vậy, chẳng lẽ hắn sẽ không lo chúng ta động tay động chân?"

"Ừ. Đây cũng là chỗ tôi nghi ngờ". Franklin nói. "Nếu hắn là thật trị khỏi cho bà Mã Thụy, hẳn là sẽ xin người lưu lại chiếu cố là hắn, sao phải làm như vậy? Giống như là cố ý cho chúng ta cơ hội".

"Phải". Jackson gật đầu. "Đây không phù hợp tính cách của hắn. Chúng ta đều từng có quan hệ với hắn, biết hắn là hạng người giảo hoạt, cay nghiệt gì, hơn nữa không nói lễ nghi đạo đức, từ đầu đến đuôi là người theo chủ nghĩa lợi ích, sao người Trung Quốc lại thổi phồng người như vậy làm thần tượng?"

" Tiên sinh, chân tướng chỉ nắm giữ ở trong tay rất ít người. Đại bộ phận người đều không giống chúng ta có thể thấy rõ bộ mặt thật của hắn như vậy". Franklin nói: "Nhưng mà, chúng ta bây giờ không phải là lúc thảo luận vấn đề này. Bây giờ thời gian rất cấp bách, nhất định phải làm ra quyết định, nếu hắn không phái người tới chiếu cố bà Mã Thụy là cố ý dụ chúng ta thì sao? Hắn lo chúng ta giở trò, cho nên thi ra một kế hoạch như vậy cho chúng ta đem lòng sinh nghi, mặc kệ kết quả cuối cùng thế nào, cho dù hắn trị khỏi bà Mã Thụy hay không, bà Mã Thụy cũng không thể tỉnh lại. Chuyện Tây y không thể làm được, trung y cũng không thể làm được".

"Tôi muốn nghĩ kĩ. Tôi muốn nghĩ kĩ". Jackson lẩm bẩm tự nói.

" Tiên sinh".

" Franklin, tôi muốn yên lặng một chút".

"Được rồi". Franklin nhìn thoáng qua Jackson gục đầu xuống, xoay người đi ra khỏi thư phòng.

Tần Lạc thành anh hùng chiến thắng trở về, nhận lấy sự hoan nghênh nhiệt liệt của mọi người. Cười cười nói nói, hương tân mỹ tửu, mỗi người đều cười đến không ngậm miệng lại được.

Kể từ sau khi thi thể Lâm được người đưa qua, trong biệt thự cơ hồ đã không còn tiếng cười. Tất cả mọi người sa vào ở trong đau thương của Lâm Hoán Khê, cùng nàng cảm thụ thống khổ người thân qua đời. Không có ai cười, không có ai lớn tiếng nói chuyện, mà ngay cả Jesus cũng không đi nói mấy trò cười có liên quan Thượng đế cùng tín đồ mà hắn tự biên nữa.

Hôm nay, mọi người cuối cùng từ trong không khí nặng nề áp lực kia đi ra. Bọn họ tận tình cười vui, thoải mái uống rượu, còn cao hứng hơn cả thăng chức tăng lương.

Mà ngay cả Lâm Hoán Khê cũng xuống lầu cùng mọi người uống một chén rượu, hàn huyên mấy câu xong lại trở lên.

Cảm xúc khác thường của biệt thự bị phóng viên bên ngoài thu vào trong mắt, bọn họ muốn xông vào xem đến cùng, đáng tiếc bị mấy vệ sĩ áo đen mặt đen ngăn lại.

Mãi đến lúc này, Tần Lạc biết mình đã nhập si lúc đang thi triển cảnh giới nhập thần.

Cái gì gọi là cảnh giới nhập thần? Chính là tâm thần đã sẵn sàng, vứt bỏ tất cả tạp niệm, ảo tưởng ra vùng trời kia.

Đây là yêu cầu độ chuyên chú tinh thần cực cao, hao phí tinh lực cũng rất lớn.

Cũng chính bởi bì nguyên nhân này, Tần Lạc lúc cảm xúc gặp trùng kích kịch liệt vô ý nhập si, thiếu chút nữa trở thành kẻ ngốc.

Nghĩ đến mình anh tuấn tiêu sái, một tiểu sinh mỹ nam phong lưu phóng khoáng, y vương trẻ tuổi thế kỷ nà có thể biến thành kẻ ngốc mắt lé miệng lệch nước miếng nhỏ giọt không ngừng, bạn Tần Lạc liền toát mồ hôi lạnh, nếu mình thật biến thành kẻ ngốc, trung y ai cứu vớt? Tài sản ai tới kế thừa? Quan trọng là mấy nàng Lâm Hoán Khê, Lệ Khuynh Thành, Vương Cửu Cửu làm sao đây?

Hắn không thể cho các nàng danh phận, nhưng, hắn cũng không muốn thấy nam nhân khác cho các nàng danh phận.

Được rồi, chúng ta thừa nhận Tần Lạc là một tiểu tử vì tư lợi chết không biết xấu hổ hoa tâm không ngừng, nhưng mà, đây quả thật là chuyện thường tình của con người nha, không có nam nhân nào muốn thấy nữ nhân của mình thích người khác.

Nghe Cố Bách Hiền kể đủ loại biểu hiện lúc nhập si, Tần Lạc gật đầu nói: "Đúng vậy, tình huống của tôi với mô tả này giống nhau như đúc. Lúc ấy tôi muốn tỉnh, nhưng mắt không mở ra được. Muốn ngủ,lại vào không được cảnh giới nhập thần mà bị vậy ở một loại trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Hơn nữa trong cơ thể giống như là bị thiêu đốt. Khí huyết dâng lên, lửa rừng công tâm giống như là muốn đem ngũ phủ lục phủ đều nướng cháy. Lúc ấy tôi còn không biết tại sao lại như vậy, trước kia chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Hóa ra đây chính là nhập si, trong bút ký của tiền nhân từng có ghi lại, xe ra sách thuốc tôi đọc vẫn còn quá ít".

" Dùng tuổi của ngươi đọc qua những sách thuốc kia, đã là uyên bác lắm rồi. Hơn nữa, thế gian kỳ thư ngàn vạn, làm sao có thể đọc hết tất cả được? Tôi đã từng đọc, cậu chưa từng đọc. Cậu đã từng đọc, tôi lại chưa từng đọc cũng là rất bình thường". Cố Bách Hiền an ủi nói. "Tần Lạc, cậu làm sao từ cảnh giới nhập si thoát ra vậy? Nghe nói cảnh giới nhập si nguy hiểm vô cùng, người ngoài khó có thể hỗ trợ. Càng giúp càng dễ làm cho tâm thần thất thủ, hồn phách mất đi. Phải dựa vào ý chí cùng lực lượng của mình thoát ra được. Đem kinh nghiệm thành công của cậu nói ra, ghi lại thành sách, cũng là một giúp ích lớn với hậu nhân, có điều, người bình thường cũng không đạt được cảnh giới nhập thần này mà thôi".

"Tôi nghĩ đến một câu". Tần Lạc nói.

"Một câu?" Cố Bách Hiền cùng Lý Nhân vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn chằm chằm Tần Lạc. Mà ngay cả Tiểu Linh, tiểu Nhã, Jesus đầu to đứng xem cũng rất khó hiểu. Câu gì mà lợi hại thế? Không ngờ có thể phá nhập si này?

"Ừ". Tần Lạc gật đầu. "Tôi có người thầy là đạo sĩ, hắn từng rút kiếm chặt đứt một con ruồi trước mặt tôi, hơn nữa nói với tôi "Đây chính là đạo". Không biết chuyện gì xảy ra, nghĩ đến cảnh hắn rút kiếm lúc ấy, nghĩ đến câu "Đây chính là đạo", chỉ cảm thấy tâm thần sảng khoái, cả người đều thoải mái, ta đây thuộc dạng đánh bậy đánh bạ đi?"

"Như vậy à?" Cố Bách Hiền cũng lộ vẻ khó xử. Loại phương pháp này của Tần Lạc quá mức kỳ lạ, chỉ sợ rất khó mở rộng cho hậu nhân?

"Đây là may mắn. Rất khó có manh mối gì cho hậu nhân". Tần Lạc áy náy nói. Hắn cũng rất muốn phá vỡ cảnh giới nhập si này, nhưng mà phương pháp phá giải của mình thật quá quái dị.

"Đây thuộc về dạng tinh thần công kích". Lý Nhân đột nhiên xen vào nói.

"Cái gì?" Tần Lạc cùng Cố Bách Hiền đồng thời nhìn về phía hắn.

"Mặc dù tôi không có cách gì tiến vào cảnh giới nhập thần, nhưng chúng ta đều biết, cảnh giới nhập thần thật ra là một loại lực lượng trên mặt tinh thần, thánh y Hoa Đà có thể chữa người chết lộ xương trắng thậm chí có thể ở trong hoàn cảnh ác liệt như vậy làm giải phẫu ngoại khoa cho người ta, cũng là vì sự giúp đỡ của cảnh giới nhập thần này. Nếu nó là mặt tinh thần xuất vấn đề, vậy, liền cần tinh thần công kích để tiến hành trị liệu, tôi không biết vị đạo sĩ tiên sinh kia của Tần Lạc là làm sao vung kiếm chém ruồi, nhưng mà, chỉ bằng câu "Đây chính là đạo" này, đủ để chứng minh ông ấy có đủ đạo tâm".

" Khí công là chân thật tồn tại, Phật hạt đạo tâm cũng không phải là thứ hư vô mờ mịt, đạo sĩ sư phụ hắn biết chỗ bình cảnh hậu kỳ của Tần Lạc, cố ý dùng việc này để điểm hóa hắn. Nếu không, chuyện thế gian nghìn nghìn vạn vạn, mỗi ngày đập vào mắt đếm không hết. Sao ở thời khắc kia, cứ là một kiếm kia cùng một câu kia nổi lên tác dụng?"

Tần Lạc muốn cười.

Lão đầu này nói rất nghiêm túc, giống như sư phụ thật biết mình sau này sẽ gặp nạn, cho nên sớm đưa tặng một túi gấm cứu mạng, để thời khắc nguy hiểm sử dụng. Nếu hắn có thể tính chuyện đến nhiều năm sau như vậy, hắn còn là người sao? Đã sớm thành thần tiên.

Nhưng mà, thấy chung quanh đều vẻ mặt ngưng trọng suy tư, Tần Lạc lại làm sao cũng không cười nổi.

Chẳng lẽ bọn họ đều tin?

" Nghiêm túc một chút". Jesus với biểu hiện của Tần Lạc rất bất mãn, nói: "Thầy anh sẽ nhìn thấy".

"..."


Nguồn: tunghoanh.com/bac-si-thien-tai/chuong-1287-VxPaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận