Bác Sĩ Thiên TàiTác giả: Liễu Hạ Huy
Chương 294: Tụ trân sát thủ (3)
Nguồn: Sưu tầm - 4vn.eu
Phen này, Tần Lạc như chọc nhầm phải một tổ ong vò vẽ vậy.
Những giáo sư, chuyên gia vốn là cùng một hệ thống hoặc là bạn tốt của nhau, nên ngay lập tức tất cả bọn họ đều trở thành một hội, cùng phát động phản kích Tần Lạc cùng với những người bên phía trung y đi cùng hắn.
“Anh này ăn nói thế nào thế? Ai coi anh là kẻ địch chứ? Anh có xứng đáng không?”
“Đúng vậy. Có ai đã nhìn vào anh, coi anh như kẻ địch chưa? Anh tự đánh giá cao mình quá đấy.”
“Người gì thế không biết? Nói thật là khó nghe. Một chút tố chất con người cũng không có.”
“Nhìn bộ đồ anh ta mặc kìa___ đúng là đồ cổ lỗ sĩ. Loại người như vậy sao có thể trà trộn vào trong đội ngũ chuyên gia được cơ chứ? Yêu cầu đuổi bọn họ xuống.”
“Chủ nhiệm Trần, anh ác quá đấy. Hiện giờ máy bay đã cất cánh rồi, anh muốn đuổi người ta xuống___thế không phải là ép người ta nhảy máy bay sao?”_____
Vương Dưỡng Tâm không thể kìm nổi sự tức giận đang đè nén trong người mình được nữa, giơ tay chỉ vào bên tây y chửi: “Các người là cái thá gì? Nhân phẩm thì không có, y đức cũng tồi, chỉ thích tụm năm tụm ba vào để lợi dụng, hoặc ức hiếp người khác để mà thỏa mãn tính sĩ diện trong con người mình. Những suy nghĩ xấu xa trong bụng của mình bị người khác nói trúng tim đen, thấy xấu hổi, không chịu được phải không? Cảm thấy khó chịu rồi hả? Chúng bay muốn phổ cập kiến thức thì đi mà hỏi tây y chúng bay ấy. Bao nhiêu tây y kia kìa sao không hỏi, hỏi chúng tôi làm gì? Có mấy người trung y đi nghiên cứu xem muỗi có bao nhiêu loại chứ? Mấy người không phải là muốn hạ thấp chúng tôi để tự nâng cao mình lên chứ? Cái thủ đoạn này có vẻ hạ cấp và hèn hạ quá!”
“Nếu tây y các người thật sự có thể lập công đầu trong lần nhiệm vụ này, thì cho dù các người không nói câu gì thì chúng tôi cũng sẽ phải nhìn bằng con mắt khác. Nhưng, dùng thủ đoạn như thế này___Nói thực, loại người như vậy, tôi nhìn quá nhiều quá nhiều rồi. Nhìn thấy mấy người các người, tôi cũng phải cảm thấy buồn nôn.”
Mấy người bên tây y thấy vậy cũng chửi lại: “Ai buồn nôn thế? Ai buồn nôn thế? Tôi thấy anh mới đáng ghê tởm ấy. Lấy lòng kẻ tiểu nhân các người mà đo lòng người quân tử chúng tôi. Tự ti một cách thái quá rồi đấy. Hỏi một câu hỏi đơn giản như thế mà cũng không trả lời được, lại cho rằng người ta đang cố tình làm khó mình, mấy người mắc phải chứng hoang tưởng bị người ta đè nén, áp bức à?”
Minh Hạo vẫn ngồi ở cuối cabin, đang cầm xấp tài liệu lên xem. Nhưng không ngờ, chỉ trong nháy mắt, hai bên trung tây y đã cãi nhau to như vậy.
Anh ta không thể chịu thêm được nữa, giận dữ quát lên: “Đủ rồi.”
Thấy Minh Hạo phát hỏa, thì cabin mới trở nên yên tĩnh trở lại. Mấy người vốn định tiếp tục chửi nhau liền ngay lập tức đem những lời sắp nói nuốt ngược lại vào trong miệng của mình..
Cũng chẳng trách được, ai bảo hắn làm quan. quan to thì đè chết người mà. Minh Hạo là thư ký của phó bộ trưởng, so với những bác sỹ ở đây mà nói, thì anh ta nắm trong tay cả quyền sinh sát bọn họ ấy chứ.
Việc anh ta muốn tước bỏ tư cách làm bác sỹ của một ai đó cũng không phải là chuyện gì khó khăn cả. Một bác sỹ bị buộc tội là một kẻ có y đức kém cỏi, thì có cãi cũng chẳng có ích gì.
Ai làm bác sỹ mà thực sự trong sạch đây?
“Mấy người đang làm cái gì vậy? Đang làm cái gì vậy, hả?” Minh Hạo tức điên lên. Phó bộ trưởng giao cả một nhiệm vụ quan trọng như vậy cho mình, một mặt có thể nói lên rằng, bộ rất coi trọng việc này, mặt khác cũng là muốn cho mình học hỏi một chút kinh nghiệm. Nói cho cùng phó bộ trưởng cũng đã giao hết quyền hành cho mình. Đến lúc mọi việc xong xuôi hết, kinh nghiệm của mình cũng đủ nhiều rồi, khi đó chức vụ và quyền lợi của mình cũng sẽ được nâng cao không ít.
Nhưng, nếu việc này mà hỏng bét thì cái chuyến đi này cũng sẽ xôi hỏng bỏng không, đến lúc đó thì mình cũng không tránh khỏi bị xử lý.
“Các vị, các vị đều là bác sỹ. Các vị được nhà nước phái đi cứu viện chữa trị khẩn cấp. Hiện giờ, ở khu vực miền núi Vân Điền, đồng bào của chúng ta đang phải chịu sự hành hạ vô cùng khổ sở do một loại côn trùng độc hại gây ra. Tính mạng của họ có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào. Chúng ta phải tận dụng từng phút từng giây để nghĩ ra phương pháp trị liệu, chứ không phải lãng phí thời gian vào việc công kích, tranh cãi một cách vô vị như thế này!”
Một cô gái có khuôn mặt thanh tú, đội một chiếc mũ lưỡi trai, đeo cặp kính gọng đen nói: “Thư ký Minh, tôi thật sự không thể hiểu nổi, bọn họ đến cả muỗi mặt người là thế nào cũng không biết, vậy thì họ đến đây để làm gì?”
“Tiến sỹ Vương Du, họ đều là những bác sỹ trung y rất có thực lực, sẽ trợ giúp rất nhiều cho nhiệm vụ lần này của chúng ta.” Minh Hạo lên tiếng nói, có thể thấy rằng, anh ta quen cô gái này.
“Trung y? Cái này có liên quan gì đến bệnh côn trùng truyền nhiễm?” Vương Du hỏi lại. Vẻ mặt nàng đầy kiêu ngạo, khi nói chuyện nàng ta không có bất kỳ biểu hiện gì trên mặt, nhưng nội dung lời nói thì lại khó chịu vô cùng.
Tần Lạc nhìn nàng ta, cười nhạt nói: “Thế này vậy, tôi hỏi mấy người một số vấn đề, xem mấy người có trả lời hết được không. Mấy người có biết, cơ thể con người có bao nhiêu đại ***, có bao nhiêu ***, có bao nhiêu bảo kiện ***? Ai trong mấy người biết được rằng, khi người ta bị cảm thì chỉ cần xoa bóp một cách nhẹ nhàng vào huyệt gì trong vòng ba giây thì bệnh sẽ tự động khỏi không? Thế mấy người có biết rằng, cơ thể con người vì sao lại phân thành hai thuộc tính âm dương không? Và có biết, dùng biện pháp gì để có thể trong vòng ba giây biết được mình có bao nhiêu sợi lông lách không? Ai trong mấy người biết được nào?”
“____”
Mọi người đều bị Tần Lạc hỏi cho á khẩu không nói nên lời. Tất cả đều nhìn nhau mà không biết phải trả lời làm sao. Còn có những người mặt dày thì chỉ hừ to lên một tiếng, rồi hất hất đầu ra vẻ khinh thường.
Bạn thấy đấy, loại lưu manh cấp thấp nhất chính là loại người như thế này. Họ luôn phạm sai lầm, nhưng lại không dám đối mặt với sai lầm phạm phải.
Loại người cặn bã như vậy là đáng ghét nhất. Nếu mà để cho mẹ của Vương Cửu Cửu nhìn thấy loại người như thế này, thì bà không thể không lôi chúng ra xử bắn.
“Những câu hỏi mấy người đặt ra, tôi thừa nhận là tôi không biết, vì đó không thuộc vào lĩnh vực của chúng tôi. Nhưng, nó không thể được dùng làm cái cớ cho các anh đem ra để mà cười nhạo hay hạ thấp chúng tôi được. Cũng giống như vừa rồi tất cả mấy người các anh đều không trả lời được câu hỏi của tôi vậy, nhưng tôi lại không hề cho rằng IQ của các anh có vấn đề chút nào cả.”
Nhìn thấy sự tức giận lộ rõ ra trên khuôn mặt bọn họ, nhưng Tần Lạc vẫn giả bộ không nhìn thấy, tiếp tục nói: “Không phải là do các vị ngu dốt đâu, mà là do....mấy người chưa từng tìm hiểu mà thôi. Các vị cũng đâu phải là máy vi tính, không thể nào việc gì cũng biết rõ được. Tôi chỉ hy vọng chúng ta có thể hỗ trợ, giúp đỡ, bù trừ cho nhau. Đồng tâm hiệp lực làm tốt nhiệm vụ được giao, giảm bớt đau khổ cho đồng bào của chúng ta, đồng thời cũng giảm bớt thiệt hại cho nước chúng ta. Chúng ta phải làm cho họ biết rằng, đất nước và nhân dân đều luôn nhớ đến bọn họ, không hề.....”
Tần Lạc vẫn muốn tiếp tục diễn thuyết, nhưng bị tên khốn Vương Dưỡng Tâm ngồi dưới cấu một phát vào đùi, nên hắn đành phải bỏ dở những câu nói mà khó khăn lắm hắn mới học được từ cách phát ngôn của tầng lớp quan chức ở trên báo.
Minh Hạo nói: “Đúng vậy. Tần Lạc nói rất đúng. Mọi người ai cũng có mặt mạnh của mình, không nên tranh cãi về vấn đề này nữa. Giáo sư Cát, anh tiếp tục nói cho mọi người biết về tình hình của loại muỗi mặt người này đi.”
Cát Hồng Tân gật gật đầu, cười nói với Tần Lạc: “Là tôi sơ sót rồi, đây là cái sai của tôi. Tôi không hề có ý muốn làm khó dễ gì anh đâu. Dù gì thì, ai học tây y thì đều hiểu rất rõ vấn đề này, lần phổ cập tài liệu cơ bản này cũng chỉ nhằm vào mấy người các anh mà thôi.”
“Tôi là người quá là mẫn cảm. Có thể là do tôi nghĩ xa quá đấy.” Tần Lạc cũng cười híp mắt lại. “Vậy thì làm phiền giáo sư Cát rồi.”
Cát Hồng Tân gật gật đầu, nói: “Côn trùng muỗi họ Culicidae bao gồm khoảng 3000 loại, con số này không được xác định một cách chính xác. Bởi vì hàng năm đều xuất hiện loại muỗi biến dị mới, cũng có một loài muỗi không thích hợp môi trường càng lúc càng nóng của chúng ta nên đã dần biến mất.
“Ngoại trừ loại muỗi khổng lồ có hại cho nông nghiệp ra, thì những loài còn lại đều hút máu làm chất dinh dưỡng nuôi sống cơ thể. Trong số đó thì chỉ có muỗi cái mới hút máu, còn muỗi đực thì hút nhựa cây và hoa quả, mật hoa cùng các loại chất ngọt khác. Chính vì thế, xét trên một phương diện nào đó, thì đàn bà độc ác hơn đàn ông rất nhiều.”
Mọi người cười rộ lên, chỉ có người phụ nữ tên Vương Du là không cười. Nàng ta đang cúi đầu tra thứ gì đó trong cái máy vi tính trên tay mình, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn trộm Tần Lạc một cái.
“Vì thế cho nên, bây giờ chúng ta cần nói rõ về đặc điểm của loài muỗi này. Bởi vì chúng ta có thể khẳng định, loài muỗi mặt người chính là loại muỗi có chứa chất virut đó.”
“Cấu tạo vòi của loài muỗi này rất thích hợp để hút máu của người và động vật, hình dạng của nó không khác gì một chiếc kim tiêm sắc nhọn, vòi của nó được cấu tạo từ các nhánh sau: Nhánh cứng dùng để xuyên qua da, nhánh mềm dùng để hút máu và tiết nước bọt, trong nước bọt có chứa chất chống đông máu và gây ngứa, một nhánh khác dùng để bó các nhánh kia lại với nhau. Sở dĩ muỗi chích được vào da chúng ta không hẳn vì cái vòi nó cứng, mà do điểm tiếp xúc với da rất nhỏ, vì vậy thường không gây ra cảm giác đau đớn.
“Muỗi mặt người là một loại muỗi hiếm gặp, bởi vì trán nó to và rộng nên nhìn có vẻ giống mặt người, vì thế nó mới có tên như vậy. Chúng chủ yếu sống ở khu rừng nhiệt đới, Vân Điền là nơi tụ tập chủ yếu của chúng____.”
Ngồi trên máy bay, cũng cảm giác được không khí càng lúc càng ấm áp hơn. Từ tít tận cùng phía bắc Trung Quốc bay đến phía nam, những chiếc áo mùa đông dầy cộp của mọi người giờ đây trở nề vô cùng nặng nề.
Tần Lạc là một người có thể chất khác người, nên, sự thay đổi của nhiệt độ này thì hắn là người cảm nhận thấy đầu tiên. Vốn đã nội hỏa cực thịnh, giờ lại ở cái thành phố ẩm thấp như thế này, làm cho thân thể người ta như bị bọc bởi một lớp màng mỏng đầy nhớp nháp vậy. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
So với ở đây thì hắn vẫn thích sống ở Yến Kinh hơn.
Máy bay hạ cánh ở phi trường quân dụng Vân Điền, dưới sự dẫn dắt của Minh Hạo, thì thành viên trong tổ chuyên gia lần lượt đi ra khỏi máy bay.
Tần Lạc vừa mới bước xuống chiếc cầu thang máy, liền nghe thấy tiếng người hét lên phía sau lưng mình: “Xin chờ một chút.”
Tần Lạc quay đầu lại nhìn ra chỗ đó, người lên tiếng gọi hắn không ai khác chính là ả tiến sỹ Vương Du nọ.
“Có chuyện gì sao?” Tần Lạc cười hỏi. Lúc này, Tần Lạc mới nhìn kỹ khuôn mặt của nàng, không khó coi, thậm chí nhìn kỹ còn thấy có phần hấp dẫn nữa.
Chỉ có điều, bởi vì khi nãy bị nàng ta khinh thường, nên Tần Lạc chẳng có cảm giác tốt đẹp gì về nàng ta hết.
“Mấy câu hỏi khác tôi đã tìm ra đáp án.” Vương Du bỏ chiếc mũ lưỡi trai trên đầu mình xuống, để mặc cho những sợi tóc đen láy tung bay trong gió. “Nhưng còn một câu hỏi mà tôi vẫn chưa tìm ra đáp án, đó là dùng biện pháp gì mà trong vòng ba giây biết được mình có bao nhiêu sợi lông nách?”
“Cạo sạch.” Tần Lạc nói. “Thực ra, chỉ cần một giây là đủ.”
Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm nhìn nhau cười lớn, sau đó bước nhanh rời đi.
Vương Du đờ mặt ra ngẩn người đứng đó, không biết là đang suy nghĩ một điều gì đó.