Bác Sĩ Thiên Tài Chương 38 0: Thổ lộ

Bác Sĩ Thiên Tài
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Chương 380: Thổ lộ

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm





Tần Lạc tưởng rằng nếu như chỉ nói về bề ngoài thì bản thân mình không hề đẹp trai.

Bây giờ, hắn biết chính mình đã sai lầm rồi, hơn nữa còn là vô cùng sai lầm là khác. Ban đầu, hắn một mực lừa dối bản thân mình, hắn luôn đánh giá cao đối thủ, nhưng lại đánh giá thấp chính mình.

Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, lời nói của trẻ con rất vô tư, chỉ có những lời được thốt ra từ miệng tiểu hài tử này mới là những lời chân thành êm tai nhất.

Đứa nhỏ này thật sự là khiến người khác vui vẻ.

Tần Lạc hôn lên khuôn mặt bụ bẫm của Bối Bối, vừa cười vừa nói: “Ba và vị đại thúc này không phải là rất thân quen. Hắn gọi ba là gì ba cũng không rõ lắm”.



“Oh. Ba không quen ông ấy thì con cũng không quen”. Bối Bối gật đầu nói.

Đại thúc?

Quản Tự cười khổ mà thầm nghĩ mình có già đến vậy không nhỉ?

Mặc dù hắn biết rằng tiểu nữ này là cố ý hạ thấp mình xuống để nâng Tần Lạc lên, nhưng hắn căn bản là cũng không có đường nào phản kích cả.

Chẳng lẽ hắn thật sự lại muốn chấp nhặt một đứa trẻ con, rồi cùng con bé cãi nhau sao? xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

Như vậy mới đúng là thất sách. E rằng mọi người sẽ thấy rằng hắn không có phong độ của một người đàn ông chân chính.

Hắn không chỉ không thể tức giận, mà ngược lại còn muốn lên tiếng ca ngợi. Cười ha ha mà nói: “Tiểu nữ thật sự là đáng yêu”.

“Nói dối. Trong lòng chú nhất định là không thấy cháu đáng yêu chút nào”. Bối Bối vạch trần tâm trạng của Quản Tự. “Mỗi lần cháu nói ra những chuyện không đúng của sư phụ thì ông ấy đều xoa đầu khen ngợi cháu, chưa bao giờ cho cháu phần thưởng cả”.

“…” Lúc này thì đến Tần Lạc cũng vô cùng ngạc nhiên.

Bây giờ không biết bọn trẻ ăn gì mà lớn lên nữa? Sao còn nhỏ mà trí tuệ đã thông suốt vậy chứ? Trong cô nhi viện bọn họ đã thực hiện chế độ giáo dục như nào với bọn trẻ không biết? Làm sao có thể đối đãi thật ra với tiểu nữ này đây?

Tần Lạc nghĩ may mà đã đưa Bối Bối tới Yến Kinh đi học, nếu không nhỏ như vậy mà tiếp xúc với xã hội hiện thực bên ngoài, thì chẳng phải sẽ bóp méo tâm hồn ngây thơ trong sáng của con bé rồi sao?

Trữ Toái Toái nheo mắt cười, dường như theo tự nhiên mà đi tới trước mặt Lâm Hoán Khê nói: “Tôi có thể bế cô bé này một chút không? Cô bé này thật đáng yêu!”

“Bối Bối, cho cô này hôn con một chút được không?” Lâm Hoán Khê hỏi Bối Bối.

Bối Bối liếc con ngươi về phía Tần Lạc, nói: “Con muốn hỏi ý kiến ba. Con là con gái của ba mà. Ba cho người khác hôn con thì con mới cho”.

Vì câu nói đó của Bối Bối mà mọi người đứng đó đều khom lưng cười. Ngay cả hai người đi cùng với hai tiểu thư kia cũng không nhịn được cười.

Được Bối Bối coi trọng như vậy, Tần Lạc có cảm giác mình thật là nở mày nở mặt.

Hắn quay sang Bối Bối nói: “Bối Bối, cho cô ấy hôn con một chút đi. Cô ấy tên là Trữ Toái Toái, là bạn của ba”.

“Được ạ”. Bối Bối chủ động hướng khuôn mặt bầu bĩnh của mình về phía Trữ Toái Toái.

Trữ Toái Toái hăng hái hôn liền mấy cái lên má, môi của Bối Bối, rồi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con bé, sau đó mới lưu luyến mà bỏ tay ra.

“Bối Bối rất đáng yêu. Bối Bối, lần sau cô đến chơi với cháu có được không? Trữ Toái Toái hỏi.

“Được ạ”. Giọng Bối Bối lanh lảnh hồi đáp. “Nhưng mà cô không biết cháu ở đâu đâu”.

“Vậy cháu nói cho cô biết cháu ở đâu đi”.

Bối Bối nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Cháu cũng không biết cháu ở đâu nữa”.

“…”

“Một chút đáng yêu cũng không có”. Lăng Tiếu cười nói. Mặc dù trong lòng cô cảm thấy Bối Bối rất đáng yêu nhưng không thích những lời con bé đã nói với Quản Tự. Trong lòng cô, Quản Tự đẹp trai và chí khí hơn Tần Lạc nhiều.

Cái tên đáng ghét kia sao có thể so với Quản ca ca anh tuấn, phong lưu được chứ?

“Cô mới là không đáng yêu. Cháu sẽ không cho cô hôn”. Bối Bối tức giận nói.

“…”

Tần Lạc tiến tới trước mặt Quản Tự nói: “Tôi có nghe qua về chuyện của danh y đường. Đối với ngành sản xuất này thì quả là một thương tổn lớn. Hi vọng các anh có thể xử lý tốt mọi chuyện”.

“Anh là ai hả? Tại sao chúng tôi phải nghe theo sự phân công của anh chứ?” Lý Lệnh Tây cười lạnh mà chế nhạo. “Anh không nghĩ rằng chính mình cũng có thể phải rời xa cái chức hội trưởng công hội trung y à?”

“Tôi không có ý đó”. Tần Lạc nói. “Tôi chỉ không muốn trung y bị ảnh hưởng. Tôi cũng hi vọng các anh có thể an toàn mà vượt qua cửa ải này và giải quyết tốt đẹp mọi chuyện, thậm chí tôi cũng không hi vọng danh y đường các anh xảy ra chuyện gì, sự nghiệp phát triển trung y là chính, cần hỗ trợ nhau chứ không nên đánh nhau, đẩy nhau vào đường cùng”.

“Nhưng tôi thì lại rất mong danh y đường gặp chuyện không may”. Lý Lệnh Tây vừa cười vừa nói. “Có người bắt đầu sợ hãi rồi sao? Sợ sẽ bị chôn cùng chúng ta đúng không?”

“Tôi sợ. Cho nên tôi hi vọng các anh có thể xử lý tốt mọi chuyện”. Tần Lạc thẳng thắn nói.

Lý Lệnh Tây lại muốn lên tiếng châm chọc nhưng bị Quản Tự dùng ánh mắt ngăn cản lại. Hắn vừa cười vừa nói: “Tôi hiểu ý của anh. Chúng ta đều không muốn danh y đường gặp chuyện không may. Nhưng chuyện này cũng đã xảy ra nên chúng tôi cũng không chắc chắn sẽ giải quyết tốt mọi chuyện, cũng chỉ là nạn nhân, nhưng trách nhiệm lần này chúng tôi sẽ gánh chịu”.

“Vậy là tốt rồi”. Tần Lạc gật đầu nói. Rồi quay sang Lâm Hoán Khê nói: “Chúng ta vào thôi”.

Đợi Tần Lạc và người nhà đi vào trong Lý Lệnh Tây mới cười lạnh và nói sau lưng: “Có người coi mình là cứu thế giới. Thế giới này có thể cứu được sao?”

“Tôi tin lời hắn nói”. Trứ Toái Toái lên tiếng. “Tôi đã xem qua một vài cuộc phỏng vấn của hắn, hắn đã vì ngành sản xuất trung y này mà đã làm rất nhiều chuyện. Nếu như thuần túy chỉ là vì kiếm tiền, thì nhất định sẽ không muốn làm nhiều việc đến vậy”.

“Toái Toái, cô thật không tốt. Cô không biết trên thế giới này lòng người hiểm ác sao”. Lý Lệnh Tây nghe thấy Trữ Toái Toái nói thay cho Tần Lạc, lại còn thừa nhận là từng xem những cuộc phỏng vấn liên quan đến Tần Lạc, trong lòng hắn có chút bực tức, không thoải mái.

“Tôi tin vào năng lực phán đoán của chính mình”. Trứ Toái Toái kiên trì nói.

Lý Lệnh Tây trong lòng vô cùng buồn bực, vừa có những câu nói không hay nên bây giờ chỉ có thể cầu trợ từ phía Quản Tự.

Quản Tự rõ rang là hiểu ý của Lý Lệnh Tây, vừa cười vừa nói: “Giả vờ lương thiện không phải là quân tử, hối lỗi không phải là tiểu nhân. Quân tử giả lương thiện không giống với tiểu nhân giả ác. Đương nhiên, đây chỉ là phán đoán của chúng ta. Cùng là người ở chung với nhau, hay là cứ cùng nhau cảnh giác. Có lẽ hắn lại đúng như lời Toái Toái nói vậy thì đúng là một quân tử chân chính, có phải vậy không? Đi thôi! Chúng ta vào ăn cơm”.

“Còn muốn vào ăn sao?” Lăng Tiếu tức giận nói. “Mới vừa rồi tâm trạng còn hứng khởi, bây giờ thật là không còn hứng thú gì mà ăn cơm nữa”.

“Đi thôi. Hôm nay là một ngày vui, còn phải chúc mừng Toái Toái nữa, sao lại có thể không vào được? Chúng ta sẽ không nhớ đến chuyện không vui này được không nào”. Quản Tự cười khuyên nhủ mọi người.

Nghe thấy Quản Tự nói vậy, Lăng Tiếu lúc này mới vui vẻ đồng ý đi vào trong.

Bốn người đi tới phòng ăn đã đặt trước, sau đó gọi phục vụ bắt đầu làm đồ ăn.

Lý Lệnh Tây nhìn sang Quản Tự nháy mắt ra dấu, Quản Tự liền hiểu ý mà gật đầu. Hắn quay sang Lăng Tiếu và Trữ Toái Toái nói: “Hai cô cứ uống trà trước đi nhé. Tôi cùng Lệnh Tây ra ngoài một chút”.

Đi ra ngoài phòng khách của quán ăn lấy ra một điếu thuốc châm hút, Quản Tự hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Tôi muốn thổ lộ”. Lý Lệnh Tây nói. Vẻ mặt hắn có chút kích động, có chút khẩn trương và cả có chút bất an nữa.

Quản Tự nở một nụ cười mà nói: “Chúng ta đã quen biết nhau bao nhiêu năm rồi?”

Lý Lệnh Tây suy nghĩ một chút rồi nói: “Hơn hai mươi năm. Hình như chúng ta gần bằng tuổi nhau”.

“Đúng vậy. Toái Toái năm nay hai mươi mấy tuổi?”

“À… còn năm mươi sáu ngày nữa là qua sinh nhật tuổi thứ hai mươi mốt”. Lý Lệnh Tây nói.

“Đúng vậy. Cô ấy đã lớn lên cùng chúng ta. Anh và cô ấy cũng đã biết rằng hai mươi mốt. Hai mươi mốt năm là một phần ba đời người rồi”. Quản Tự cảm thán nói. “Chúng ta không có nhiều cái hai mươi mốt năm ấy, cho nên, tôi ủng hộ quyết định này của anh”.

“Thực ra tôi cũng đã sớm nghĩ đến chuyện thổ lộ. Nhưng như anh cũng biết thái độ của cô ấy với tôi rồi đấy, tôi sợ cô ấy sẽ từ chối, lúc đó ngay cả đến là bạn cũng không được. Nếu như vậy thì chẳng phải tình hình càng xấu hơn sao?”

“Nhưng nếu im lặng không nói, cứ để tình cảm nát vụn trong lòng cũng không ổn mà”. Quản Tự nói.

“Quản Tự ủng hộ tôi chứ?”

“Tôi vẫn đang chờ xem, cuối cùng là anh có thể im lặng tới bao giờ đấy”. Quản Tự nhẹ cười ra tiếng mà nói.

“Ôi, tôi quả thật là tôi đã đợi hai năm nay rồi. Nhưng hôm nay sau khi nghe được tin cô ấy được đề cử giải thưởng kia, thì trong lòng đột nhiên bắt đầu thấy vội vàng hơn. Hình như cô ấy càng ngày càng xa nếu như tôi không chủ động nói, có thể ngay cả đến cơ hội thổ lộ cũng không có nữa”.

“Vậy anh chuẩn bị làm như thế nào đây?” Quản Tự hỏi Lý Lệnh Tây.

“Trực tiếp nói cho cô ấy biết tình cảm của tôi”. Lý Lệnh Tây không chút do dự mà nói. “Mặc dù chơi đùa với không ít cô gái, nhưng cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ làm chuyện thổ lộ như này. Tôi đã mua nhẫn rồi, có nên trực tiếp tặng nhẫn luôn không?”

“Ngay cả nhẫn anh cũng đã mua rồi sao?” Quản Tự ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy. Tôi mua lâu rồi, vẫn để trong ví. Tôi nghĩ là bao giờ có cơ hội sẽ lập tức cầu hôn cô ấy, nhưng mà đợi mãi cũng không có cơ hội nào”. Lý Lệnh Tây nói.

“Như vậy là làm tốt lắm rồi”. Quản Tự gật đầu cười nói.

Lúc hai người trở lại phòng ăn, Lăng Tiếu có chút không hài lòng mà nói: “Hai người nghiện thuốc nặng thật đấy, bỏ lại hai mỹ nhân ở đây để chạy đi hút thuốc lá. Tôi và Toái Toái ở đây phát chán lên được”.

“Chỉ là bàn bạc một chuyện thôi mà”. Quản Tự vừa cười vừa nói.

“Chuyện gì?” Lăng Tiếu cười tò mò mà hỏi dò.

“Đến chàng ngốc cũng biết rõ chuyện này”. Quản Tự cố ý khơi gợi sự hứng thú ở hai cô nàng này.

“Ghét” Lăng Tiếu cười gượng nói.

Cốc..cốc..cốc!

Có tiếng người gõ cửa kèm theo một giọng nói vang lên: “Khách quý, thức ăn đã đến đây ạ!”

“Vào đi!” Quản Tự nói.

Cánh cửa phòng mở ra, một cô phục vụ trong lễ phục màu tím bê một cái mâm tiến vào…

“Đây là món cầm sắt hòa minh. Xin mời mọi người từ từ thưởng thức ạ”. Nữ phục vụ đặt mâm lên bàn lễ phép nói.

“Cầm sắt hòa minh? Chúng ta có gọi món này sao?” Lăng Tiếu nói, đoạn đưa tay nhấc cái vung úp ra thì một hiện ra một khối hồng đỏ.

“Hả???”

Hai cô gái đều kinh ngạc hô lên khi nhìn vào một đĩa đựng một đóa hoa hồng đỏ, đóa hoa kiều diễm, ướt át, như là vừa được hái từ trong vườn vào vậy. Ở bên trên còn có vài giọt sương trong suốt, khi ánh đèn chiếu vào đóa hoa tỏa sáng như pha lê.

“Đây là món ăn tôi tặng Toái Toái”. Lý Lệnh Tây vừa cười vừa nói.

Nguồn: tunghoanh.com/bac-si-thien-tai/chuong-380-Zbraaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận