Bác Sĩ Thiên Tài Chương 4 02: Bị đánh

Bác Sĩ Thiên Tài truyện copy từ tunghoanh.com
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Chương 402: Bị đánh

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm



Phản ứng đầu tiên của Âu Dương Mẫn chính là chạy trốn. hắn không muốn so đo với mấy thanh niên nóng đầu đó.

Đứng lại tinh toán với loại người như thế này chỉ làm mọi chuyện thêm phức tạp. Nếu có bất kỳ chuyện gì , đơn giản cứ phản ánh với quan chức chính phủ để bọn họ giải quyết thỏa đáng.

Sau khi Âu Dương Mẫn chạy được hai bước hắn mới nhớ tới vừa lúc trước người phiên dịch đã tiến lên trước chặn những thanh niên bạo lực đó lại.

Nếu như những thanh niên bạo lực này hoàn toàn mất đi lý trí vậy thì người pheien dịch đã gặp nguy hiểm.


Âu Dương Mẫn quay người liếc nhìn. hắn thấy người phiên dịch ngã sóng soài trên mặt đất, không nhúc nhích.

Trên mặt nền xi măng, có vết máu đỏ sậm, không ngừng lan rộng ra. Vì chỉ là vội vàng liếc nhìn nên Âu dương Mân không nhìn rõ tình hình, hắn cứ tưởng người phiên dịch đã bị làm hại.

Âu Dương Mẫn vốn là một người vô cùng lãnh đạm. Có lẽ tính cách của hắn có liên quan tới phong cáhc làm việc của Quỷ Y phái. lúc trước hắn cư xử với người phiên dịch không niềm nở cho lắm. Hắn chỉ coi người đó đơn giản là một người phiên dịch mà thôi.

Nhưng ngay lúc này Âu Dương Mẫn lại vô cùng phẫn nộ, nhiệt huyết trong cơ thể hắn chạy thẳng lên não làm cho bản tính của hắn bộc phát.

Đối với người không quen biết tha hương nơi đất khách quê người, đồng bào của mình bị người khác đánh, liệu bọn họ có thể không đồng lòng không?

Người tha hương bị khinh rẻ, cũng chínnh bởi vì tha hương nơi đất khách quê người , sự phẫn nộ trong lòng bọn họ cũng vô cùng mãnh liệt.

"Âu Dương Lâm, mau gọi điện cho Tần Lạc". Âu Dương Mẫn hô to với Âu Dương Lâm đang bỏ chạy trước nhất.

Bởi vì Âu Dương Lâm đi sau cùng trong nhóm người Quỷ Y Phái nên khi sự việc bạo lực bùng phát, hắn là người lủi đi trước nhất, đương nhiên bây giờ hắn là người chạy trốn nhanh nhất.

"Những người không có công phu lui lại phía sau. Những người có công phu theo tôi xông lên". Hai mắt Âu Dương Mẫn vằn lên, hắn hét lớn. ngay khi hắn đang nói gã đầu một phân đã tiến tới trước mặt gã.

"Mày chết đi, con chó Trung Quốc". Gã đầu đinh không thể ngờ người Trung quốc này lại dám quay lại tấn công gã. Gã vung cao cây gậy, hung hăng đập vào đầu Âu Dương Mẫn.

Bịch!

Cây gậy giơ cao lên không trung nhưng không thể hạ xuống bởi vì không biết Âu Dương Mẫn làm thế nào, thân thể hắn tiến lên một bước, tay của hắn đã nắm chặt tay cầm gậy của gã đầu đinh.

Cả hai người đều gắng sức. Một người dùng sức cố gắng đẩy cây gậy lên đánh xuống, cuối cùng trở thành thế giằng co.

Một gã thanh niên Hàn Quốc khác tưởng rằng mình đã có cơ hội tốt, gã chạy vòng ra sau lưng Âu dương Mẫn rồi gã vung gậy lên gắng sức đập vào lưng Âu Dương Mẫn.

Loảng xoảng!

Âu Dương Mẫn như là có con mắt thứ ba ở sau lưng, hắn vung chân đá ngược lại sau, đá bay cây gậy của gã thanh niên đó ra ngoài.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, những thành viên Quỷ Y phái khác cũng quay người lại. Một đám người sắc mặt âm lạnh, tàn nhẫn, giống như lang, như hổ tấn công những thanh niên cầm gậy.

Quỷ Y phái cũng là một trong những môn phái cổ xưa nhất ở Trung Quốc, truyền thừa nhiều đời, lấy y thuật làm tôn chỉ của phái, thế nhưng một môn phái tồn tại lâu đời như vậy, chung quy cũng phải có những bí mật gì đó mà người ngoài không biết.

Ví dụ như công phu.

Nhị môn, nhất phái khi bàn luận về y thuật, chưa bao giờ luận bàn về công phu nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ hoàn toàn không biết công phu.

Bọn họ chỉ ru rú ở nhà, chỉ có đệ tử ngoại môn hay người được phái cử ra ngoài làm việc mới có cơ hội đi ra ngoài. Những người khác khi ở nhà học tập y thuật thì cũng kiêm tu thân thể.

Có thể lấy Tần gia làm ví dụ. Vì Tần gia am hiểu sâu sắc thuật dưỡng sinh nên khi còn trẻ ông đã bắt đầu tập luyện dưỡng sinh cùng với thiểu Thái Cực. Sau khi Tần lạc có được "Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cảm" Tần lão gia cùng Tần Minh ( đã chết ) cũng luyện tập theo phương pháp dưỡng sinh, rèn thể chất của Đạo gia. Nói cách khác ba người đàn ông của Tần gia đều có ít hay nhiều công phu. Ít nhất là tố chất sức khỏe của bọn họ tốt hơn khá nhiều so với người bình thường.

Bọn họ điên cuồng đánh lại làm cho đám thanh niên cậy nhà, tay cầm gậy gộc kêu cha gọi mẹ, chật vật chống đỡ không xong.

Mắt Âu dương Mẫn nhìn bốn xung quanh, tai hắn nghe tám hướng hắn nhìn thấy người bên mình đã ổn định lại cục diện thì mới có tâm trạng chơi đùa mấy chiêu với gã đầu đinh.

GÃ này dĩ nhiên cũng biết Triệt Quyền Đạo, hơn nữa khả năng của gã rất khá. Gã ra chiêu nhanh gọn, sắc bén, lực sát thương rất mạnh mẽ thật ra cũng khiến Âu Dương Mẫn có cảm giác phấn khích muốn làm thử.

Đã rất nhiều năm rồi hắn có rất ít cơ hội đánh nhau. Không ngờ vẫn còn đánh khá tốt, nhưng một khi tính bạo lực ma quỷ đã bộc phát thì rất khó để hắn dừng lại.

Gã đầu đinh đã đánh mất gậy, gã không ngừng vươn tay ra thăm dò muốn túm bắt lấy quần áo của Âu dương Mẫn, chuẩn bị ném hắn qua vai.

Thế nhưng gã đàn ông mặc trường bào đen này lại giống như một con cá trơn tuột. Mỗi một lần gã đánh tới trước , thân hình của hắn lại biến mất. Có một vài lần rõ ràng gã đã chạm được vào quần áo của hắn, khi gã nắm chặt tay lại thì cái góc áo đó lại biến mất khỏi lòng bàn tay gã.

Âu Dương Mẫn lại một lần nữa di chuyển nhưng lần này chân trái và chân phải của hắn không phối hợp nhịp nhàng với nhau, giống như là hắn không cẩn thận nên bị vặn người.

Gã đầu đinh không hề nghi ngờ có dối trá trong đó, gã vô cùng mừng rỡ đánh tới.

Nhưng lúc này thân thể Âu Dương Mẫn đang nghiêng ngả sắp ngã đột nhiên lấy lại thăng bằng hắn cười khẩy đợi gã đầu đinh đánh tới gần.

Gã đầu đinh biết là mình đã bị lừa nhưng thân thể gã không kịp có phản ứng.

Bịch!

Nắm tay của ÂU Dương Mẫn giơ lên vô cùng kỳ lạ , sau đó một quyền đánh mạnh vào hốc mắt của gã đầu đinh.

Con ngươi gã vỡ vụn, máu tươi bắn tung tóe.

Gã đầu đinh gào lên một tiếng, thân thể gã lảo đảo lui lại sau rồi gã ngồi trên mặt đất.

Tụ tập cách đó không xa, tâm trọng khi trước của các phóng viên truyền thông rất hưng phấn. Bọn họ có cảm giác đã tìm được một cái tít cho bài báo xuất bản ngày mai.

"Những thanh niên yêu nước đầy nhiệt huyết phản kháng thầy thuốc Trung Quốc, hành vi không đúng như tấm lòng yêu nước thì rất đáng khen". Một cái tít như vậy liệu có phải là quá kích động không?

Thế nhưng sau khi bọn họ chứng kiến những thanh niên nhiệt huyết yêu nước của mình bị đánh chạy trốn thục mạng giống như cẩu, hơn nữa còn có người bị đánh vỡ con ngươi thì bọn họ vô cùng nôn nóng.

"Mau dừng tay. Mọi người mau dừng tay lại".

"Không được đánh nhau nữa. Nếu cứ tiếp tục đánh nhau tôi sẽ báo cảnh sát".

"Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng. Sao có thể khinh người như vậy?".

"Người Trung Quốc đánh ngưuơif. Mau, có ai không? Người Trung Quốc đánh người".

Còn có phóng viên giơ cameras chụp ảnh liên hồi, toàn bộ những gương mặt dữ tợn khi đánh người của đám thầy thuốc Trung Quốc kia đã được ghi vào ống kính. Đây sẽ là bằng chứng rành rành để chứng minh nỗi sỉ nhục chúng gây ra.

Chỉ cần đem nhưng bức ảnh chụp này đăng lên báo chí thì những người Trung quốc này tới tham gia thi đấu cũng không thể không chết đuối vì nước miếng của toàn dân tộc Hàn Quốc.

Càn quấy!

Tiếp tục càn quấy!

Để xem các người có thể dùng sức lực của một người đối đầu với một sức lực của cả một đất nước hay không?

Cảnh sát còn chưa đến, cuộc chiến đã kết thúc.

Đám thanh niên yêu nước vốn đi vây đánh người khác bây giờ bị đánh nằm trên mặt đất rên rỉ.

Con mắt của gã đầu đinh, thủ lĩnh của cái nhóm côn đồ kia bị một quyền của Âu Dương Mẫn đánh nát. Tay gã che hốc mắt, nằm trên mặt đất la hét, máu từ kẽ ngón tay gã không ngừng trào ra, hơn nữa còn nhỏ vào mặt gã.

Âu Dương Mẫn bước nhanh tới chỗ người phiên dịch, hắn dùng ngón tay kiểm tra hơi thở, nhận thấy tim người phiên dịch vẫn đập và còn hô hấp, hắn biết người phiên dịch chỉ bị ngất, tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng thì mới thấy yên lòng.

"Hãy bao vây đám người Trung Quốc này, đừng để bọn chúng bỏ trốn". Một phóng viên hô to.

"Đúng. Nợ máu trả bằng máu , không thể để cho bọn chúng chạy thoát".

"Đánh, đánh chết bọn chúng".

Âu Dương Mẫn quát to một tiếng sau đó hắn chỉ tay vào một gã phóng viên nói: "Cho dù vào bất kỳ lúc nào cũng đừng nghĩ tới việc coi thường người Trung Quốc. các anh muốn khai chiến , tôi sẽ không tiếc thân xác này đón tiếp các anh".

Kỳ thật đại đa số phóng viên này không hiểu tiếng Trung Quốc nên không biết Âu Dương Mẫn quát cái gì.

Thế nhưng khí phách của hắn làm người khác khiếp sợ, không có bất kỳ một ai dám kích động gây xích mích với hắn.

Cũng không còn ai dám nói nữa, chỉ có tiếng kêu la, rên rỉ của những người bị thương đang nằm trên mặt đất cùng với mùi máu tươi nồng nặc.

Trên con đường Hạnh Hoa nho nhỏ quang cảnh giống như là bãi chiến trường sau trận đánh của hai bên quân đội. Mây đen kéo tới, bầu không khí vô cùng thê thảm.

Bên đầu đường vang lên tiếng giày da nện xuống nền đường, rốt cuộc những cảnh sát chậm trễ đã tới.

Hứa Đông Lâm đang cùng ông của mình thảo luận về tình hình cuộc thi đấu thì điện thoại di động trong túi hắn lại đổ chuông, hắn cười xin lỗi ông mình: "Ông, cháu nghe điện đã".

"Ông biết cháu bận, cứ nghe đi ông không sa đấu thế nhưng ông không đồng ý thái độ cư xử với phụ nữ như vậy. Một người đàn ông chỉ chung thủy với một người phụ nữ". Hứa Nhược nói.

"Ông, cháu biết rồi". Hứa Đông Lâm bất đắc dĩ nói. Nếu người khác chỉ trích cuộc sống tình cảm của anh ta, anh ta có thể không thèm để ý nhưng đay là người ông anh ta hằng kính trọng nhất, anh ta cũng đành phải đồng ý lấy lệ.

Hứa Đông Lâm đứng dậy, đi tới bên cửa sổ nghe điện thoại.

"Cái gì?" Hứa Đông Lâm kinh hãi kêu lên. "Điều anh nói là thật ư?"

"Đúng vậy, chúng tôi đã xác định được tin tức. Có một nhóm thanh niên yêu nước xảy ra xung đột với nhóm thầy thuốc đó. Người của chúng ta đã bị thương rất nặng".

"lũ thầy thuốc này". Giọng nói của Hứa Đông Lâm mất bình tĩnh, hắn kích động buông ra môt câu chửi.

Con mẹ nó đây là chuyện gì vậy? Không phải là muốn gây phiền phức cho mình sao? Nếu loại chuyện như này xử lý không tốt, có thể sẽ gây ảnh hưởng tới mối quan hệ giữa hai nước. Tới khi đó hậu quả là vô cùng nghiêm trọng.

"bên bọn họ có một người phiên dịch bị thương". Người đàn ông trong điện thoại nói.

"Nhưng đã đưa vào viện rồi. Tạm thời vẫn chưa biết kết quả kiểm tra. Chúng tôi vẫn đang chờ đợi những thông tin tiếp theo".

"Nguyên nhân của chuyện này là gì?" Hứa Đông Lâm hỏi.

"Một nhóm thanh niên yêu nước phản đối hành vi dối trá của những thầy thuốc Trung Quốc, bị bọn họ đánh".

"Anh muốn gạt ngay cả tôi sao?" Giọng nói của Hứa Đông Lâm không còn giữ vẻ bình thường được, khá gay gắt.

Người trên điện thoại chần chờ một lát rồi anh ta nói khẽ: "Đám người Trung Quốc thích gây chuyện kia đi khiêu chiến với thầy thuốc Triệu Đông Hải khi từ nhà thầy thuốc Triệu Đông Hải ra thì đột nhiên bị một đám người vây đánh".

Hứa Đông Lâm cau mày nói: "Bây giờ tất cả phải giữ bình tĩnh để giải quyết. Tất cả những người biết chuyện đều phải thống nhất câu trả lời. Chúng ta không thể gánh chịu trách nhiệm của chuyện này".

"Dạ, tôi hiểu".

"Tốt lắm, cứ như vậy đi. Sau khi điều tra cụ thể tình hình người bị thương của hai bên hãy gọi điện báo tôi biết". Ngay sau khi Hứa Đông Lâm nói xong hắn liền ngắt điện thoại.

"ông, cháu có chuyện cần phải ra ngoài". Hứa Đông Lâm quay người, hắn mỉm cười nói với ông mình.

"Có chuyện gì?" Hứa Nhược hỏi.

"Ông, ông cứ yên tâm cháu sẽ giải quyết". Hứa Đông Lâm đi ra cửa và đổi giầy.

Xem ra mình phải tới nói chuyện với người đàn ông đó.

Chắc hẳn lúc này anh ta cũng đã biết tin.

Nguồn: tunghoanh.com/bac-si-thien-tai/chuong-402-vcraaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận