Bác sĩ thiên tài
Chương 45: Làm quen với máy tính.
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Nguồn: Sưu tầm
Vương Dưỡng Tâm phất tay áo bỏ đi, trước khi ra tới cửa còn không quên quay lại liếc nhìn Lâm Hoán Khê.
Uông lão xấu hổ nhìn Tần Lạc nói: “Tần Lạc, xin lỗi cậu. Thật không ngờ xảy ra chuyện như vậy. Tôi vốn tưởng hai người có thể trò chuyện vui vẻ với nhau”.
“Không có gì. Cũng không phải lỗi của ông” Tần Lạc cười nói.
“Tôi đi xem một chút. Mọi người mau ăn cơm đi” Uông lão gật đầu nói. Sau khi nói mấy câu với Lâm Thanh Nguyên, ông vội vàng đuổi theo Vương Dưỡng Tâm.
Lâm Thanh Nguyên thở dài: “Lão Uông cũng chỉ có ý tốt. Hai người các cháu đều là tuấn kiệt trẻ tuổi trong giới Trung y. Ông ấy cực kỳ tán thưởng y thuật của cháu. Lần này ông ấy dẫn theo “Tiểu thần châm” Vương Dưỡng Tâm đến ra mắt, cũng thầm mong hai người làm quen với nhau. Luận bàn y thuật, cùng nhau phát dương quang đại Trung y của chúng ta. Thật đáng tiếc”.
“Lâm gia gia, cháu hiểu rõ tâm tư các tiền bối mấy người. Nếu có cùng chí hướng làm lợi cho Trung y, có y đức, cháu tự nhiên sẽ kính phục. Cháu thực sự không chịu được thái độ khi nói chuyện của Vương Dưỡng Tâm cùng người khác” Tần Lạc thẳng thắn nói. Chính hắn tốt tính như vậy mà khi nói chuyện với gã đó còn không chịu được, chỉ muốn ra tay đánh người.
Có thể tưởng tượng gã đó là người đê tiện tới mức độ nào.
“Ừ. Vương Dưỡng Tâm là người cuồng vọng, nhưng hắn cũng có danh tiếng nghề nghiệp. Hắn được người gọi là “Tiểu thần châm” nghe nói hắn đã được chân truyền của ông mình” Lâm Thanh Nguyên gật đầu nói. Ông cũng không thích gã thanh niên ngạo mạn đó.
Tần Lạc cũng là một thanh niên tài hoa nhưng là người rất biết đối nhân xử thế, đối với trưởng bối khiêm nhường, kính trọng. Cái gã Vương Dưỡng Tâm kia gọi thẳng Uông lão là “Lão Uông” một người già như Lâm Thanh Nguyên nghe cũng thấy cực kỳ chối tai.
Vương gia rất có địa vị. Vương Dưỡng Tâm cũng có danh tiếng trong giới Trung y, giao thiệp bình đẳng với Uông lão cũng không phải chuyện gì kỳ quái. Nhưng ít nhất gã cũng phải tôn trọng gọi một tiếng “Uông lão” hoặc “tiền bối”.
Xem ra cháu rể Tần Lạc của ta về phương diện này tốt hơn gã nhiều lắm.
“Cháu cũng được chân truyền của ông nội cháu” Tần Lạc cười nói.
“Ha, ha. Sau này thiên hạ là của những người tuổi trẻ các cháu. Thực sự là lúc nào các cháu nên ngồi lại nói chuyện với nhau” Lâm Thanh Nguyên vui mừng nói.
“Dạ. Nếu có cơ hội. Thế nhưng hắn không bằng cháu” Tần Lạc nghiêm túc nói.
“Hả?” Lâm Thanh Nguyên nghĩ nếu nói về ngạo mạn thì vị cháu rể này của ông không thua kém bao nhiêu so với Vương Dưỡng Tâm.
Thế nhưng tại sao ông càng ngày càng thích hắn?
“Ha, ha. Những thanh niên các cháu nên có khí phách này. Nếu như một thầy thuốc không tin tưởng vào đơn thuốc mình kê, sao có thể để người bệnh tin tưởng?” Lâm Thanh Nguyên cười nói: “Được rồi. Thức ăn nguội hết rồi. Chúng ta đi ăn cơm”.
Ăn cơm trưa xong Tần Lạc liền đi lên phòng mình.
Hắn rất thích khi Lâm Hoán Khê mua cho hắn một cái notebook. Trước kia ở nhà, ông hắn không cho hắn chạm tới những đồ vật này. Ông nói nó tia phóng xạ, không tốt cho cơ thể hắn. Bây giờ không có ai quản hắn, hắn đương nhiên không kiêng kỵ gì mà không ngắm nghía.
Mặc dù Tần Lạc mù tịt về máy tính nhưng hắn cũng hiểu được bảng chữ. Bên trong hộp máy còn cả bảng hướng dẫn xử dụng.
Dựa theo bảng hướng dẫn xử dụng Tần Lạc ấn vào nút khởi động.
Không phản ứng.
Ấn lại. Vẫn không phản ứng.
Tần Lạc cầm bản hướng dẫn đọc kỹ. Cuối cùng hắn phát hiện ra mình vẫn chưa cắm điện.
Vì vậy dựa theo bảng hướng dẫn Tần Lạc nhanh chóng lắp đặt phần điện.
Tần Lạc ấn lại một lần nữa. Cuối cùng thì đèn cũng nhấp nháy, trên màn hình xuất hiện hình ảnh WINDOSXP.
Đợi computer khởi động xong, Tần Lạc dùng chuột thử ấn loạn bậy.
Ngay sau đó hắn vô tình ấn phải nút tắt.
“Không được. Tự mình tìm tòi như nầy không được. Phải tìm thầy dạy” Tần Lạc thầm nghĩ.
Vi vậy hắn chạy ra tới gõ cửa phòng Lâm Hoán Khê.
“Có chuyện gì vậy?” Lâm Hoán Khê mở cửa nàng nhìn hỏi Tần Lạc đang dứng ở cửa.
“Cái này…. Cái. Tôi muốn nhờ chị dạy cách dùng máy tính” Tần Lạc xấu hổ nói. Thời đại này mà có người nói không biết dùng máy tính thì đúng là chuyện lạ.
Quả nhiên Lâm Hoán Khê khẽ tủm tỉm cười. Mặc dù nàng cười không lộ liễu, Tần Lạc cũng hiểu là nàng đang cười.
“Được” Lâm Hoán Khê đồng ý.
“Cám ơn” Tần Lạc vọi cùng Lâm Hoán Khê quay lại phòng của hắn.
Khi Lâm Hoán Khê đi tới phòng của Tần Lạc nhìn thấy cái notebook nàng mua cho hắn đã khởi động, màn hình màu xanh da trời có hàng chữ WINDOS.
“Cậu biết khởi động máy?” Lâm Hoán Khê hỏi.
“Ừ. Đương nhiên” Tần Lạc kích động nói. “Ấn vào cái nút màu đen là được”.
“Vậy còn tắt máy?”
“Đương nhiên. Tắt, mở máy giống nhau, vẫn ấn vào cái nút màu đen đó” Tần Lạc đáp.
"-- "
Lâm Hoán Khê thấy đau đầu, nàng cảm thấy hắn căn bản không biết gì, còn không biết thế nào là khởi động lạnh, thế nào là khởi động nóng, chỉ biết ấn mỗi nút nguồn.
Con đường dạy học của nàng sẽ dài đằng đẵng. Vậy cũng tốt, Lâm Hoán Khê không có cảm giác bài xích khi ở cùng một chỗ với Tần Lạc.
“Trước tiên tôi dạy cậu cách tắt, mở máy. Đầy là vấn đề cơ bản nhất nhưng cũng đơn giản nhất” Lâm Hoán Khê nói. “Phương pháp mở máy của cậu đúng. Phương pháp tắt máy không đúng. Đến khi tắt máy, tôi sẽ chỉ cho cậu làm một lần. Bây giờ cậu có gì dặc biệt muốn học không”.
"Có".
"Muốn học gì?"
"HọcQQ".
"QQ? Lên Inte nói chuyện phiếm?"
“Đúng, đúng” Tần Lạc liên tục gật đầu. Trước đây hắn đã nghe người khác nói dùng QQ có thể cùng các cô gái trẻ cả nước nói chuyện yêu đương. Hắn vốn đã sớm động tâm nhưng vẫn chưa có cơ hội mà thôi.
Lâm Hoán Khê không cự tuyệt nàng nói: “Được rồi. Nhưng cần phải có Inte”.
Trong biệt thự Lâm gia, phòng nào cũng có đường truyền Inte vì vậy không cần gọi công ty điện báo tới lắp đặt đường truyền.
Lâm Hoán Khê tìm đường truyền Inte kết nối vào máy tính của Tần Lạc. Sau khi truy cập vào QQ nàng nói: “Muốn sử dụng được phần mềm này mỗi người phải có một nick name”.
“Phải đăng ký nick name à? Tôi tưởng muốn vào chát chỉ cần nhập một cái tên bất kỳ nào đó là được”.
“Nhất dịnh phải đăng ký mới vào được” Lâm Hoán Khê ấn vào một cái nút và nói: “Cậu lấy một cái tên đi, nick thôi mà”.
Tần Lạc ngiêng đầu suy nghĩ một lát rồi nói: “Trung y thánh thủ Đường Bá Hổ”.
Tần Lạc thích nhất bộ phim Đường Bá Hổ điểm thu hương, hắn cực kỳ thích nhân vật Đường Bá Hổ thiên hạ đệ nhất thi văn, tán gái có một không hai trong nhân gian. Sau thẳm trong tâm hồn hắn hắn đã từng nghĩ mơ trở thành một Đường Bá Hổ trong giới Trung y.
"Trung y thánh thủ Đường Bá Hổ?"
“Ừ”.
Lâm Hoán Khê cố nén xúc động trong người, gõ tên đó vào phần nick name.
Hệ thống nhắc nhở số lượng từ vượt qua quy định, Lâm Hoán Khê mới nhận ra đã nhiều năm nay nàng không dùng công cụ nói chuyện phiếm này.
Lâm Hoán Khê nói: “Từ quá nhiều. Phải bớt đi một từ”.
“Phải bớt đi một từ?” Tần Lạc duy nghĩ một lát. Hắn thấy tuyệt đối không thể bỏ chữ “Trung y’, hay bỏ đi chữ “thánh thủ” cũng không được vì vậy hắn nói: “Như vậy dùng Trung y thánh thủ Đường Dần”.
Dựa theo các bước hướng dẫn, lần đầu tiên trong đời Tần Lạc đã truy cập thành công vào QQ.
“Bây giờ có thể chat được rồi” Lâm Hoán Khê nói. Nàng vừa thao tác vừa giải thích cho Tần Lạc.
Mặc dù lên được QQ, nhưng Tần Lạc không có một người bạn nào trên đó.
“Không có ai hả?” Tần Lạc hỏi: “Nick của chị là gì? Tôi có thể add nick của chị không?”
Suy nghĩ một hồi lâu Lâm Hoán Khê mới nhớ ra nhiều năm trước nàng đã từng có một nick.
Dưới sự hướng dẫn của Lâm Hoán Khê, Tần Lạc đã có người bạn trên đầu tiên. Đó chính là Lâm Hoán Khê.
‘Tôi muốn chát với chị thì như thế nào?”
“Đầu tiên Click icon. Sau đó thì gõ chữ. Cậu có biết gõ chữ không?”
“Chắc được. Tôi sẽ ghép chữ” Tần Lạc nói.
Hắn nhích chuột hai lần vào, sau đó hắn gõ hai chữ “chào chị” rồi hắn kích vào nút gửi.
“Sao không có trả lời?’
“Tôi không có trên”.
“Vậy chị về lên đi. Chúng ta có thể chat một lúc”.
"-- " Lâm Hoán Khê xúc động giật nẩy mình.
Sao cần nói gì không thể nói trước mặt mình mà phải chạy lên mới nói được?
“Tôi đi ngủ. Tự cậu tìm hiểu đi” Lâm Hoán Khê nói. Nàng không có hứng thú lên mạng tán gẫu với Tần Lạc.
“Ồ, thôi được” Tần Lạc thất vọng nói.
Tần Lạc đứng ở trêm bục, hắn cười tủm tỉm nhìn gần một trăm sinh viên bên dưới nói: “Hôm nay trước khi giảng bài. Tôi muốn chia xẻ với các em một tin vui”.
“Thầy, tin vui gì?”
“Chẳng lẽ thầy nói thầy muốn kết hôn với cô Lâm”.
“Ha, ha. Cũng có khả năng. Hình ảnh post trên diễn đàn của thầy Tần và cô Lâm tới giờ đã có mười vạn lượt truy cập, để lại hàng nghìn tin nhắn”.
Các sinh viên ở bên dưới cứ đoán già đoán non, không kiêng dè thân phận của Tần Lạc.
Bởi vì tuổi Tần Lạc tương tự với các sinh viên. Khi giảng bài hắn cũng khá tùy tiện nên quan hệ với sinh viên cũng không tệ. Sinh viên cũng vui vẻ coi Tần Lạc giống như anh trai hơn là giảng viên.
Tần Lạc khoát tay nói: “Không như phán đoán của các em. Tôi mới học được cách sử dụng QQ. Sau này mọi người có thể chat với tôi trên đó”.
Suốt chiều và tối hôm qua Tần Lạc vào QQ nhưng không làm cách nào chat được với ai. Người bạn chat duy nhất thì offline. Hắn thực sự nóng ruột.
đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Cho nên hắn quyết định hôm nay công bố nick trên QQ của hắn ở lớp học để các sinh viên biết. Sau đó hắn và bọn họ có thể chat online.
Không biết về máy tính nên Tần Lạc không biết trên QQ có một công cụ tìm bạn.
“Dùng QQ? Không phải thầy vừa mới học đấy chứ?”
“Thầy, thầy quê quá. Sau này ra ngoài đừng nói là thầy của bọn em nữa”.
“Thầy Tần, thầy có video chat không?”
Tần Lạc khoát tay nói: “Các em nhớ ký nick của tôi. Hãy nhớ add nick của tôi”.
Tần Lạc vừa nói hắn vừa lấy trong túi ra một tờ giấy, đọc nick của mình. Sinh viên bên dưới vội vàng cầm bút ghi lại nick của hắn.
Vương Cửu Cửu lấy di động, nàng ghi lại nick của hắn kèm theo chữ QQ.
Tần Lạc rất hài lòng với cách quảng cáo này. Ngay từ bây giờ hắn chắc chắn sẽ có rất nhiều bạn chat.
“Tốt lắm. Bây giờ chúng ta bắt đầu học” Tần Lạc nói.
“Thầy Tần” Một cô gái thanh tú đeo kính gõ cửa phòng học và gọi tên hắn.
“Hả?” Tần Lạc quay lại nhìn, hắn cười hỏi: “Tiểu Mẫn, có chuyện gì thế?” Người đến là nhân viên văn phòng Tiểu Mẫn.
“Chủ nhiệm mời anh tới phòng làm việc của ông ấy” Tiểu Mẫ nói.
"Bây giờ?"
"Đúng. Bây giờ"
“Bây giờ tôi phải lên lớp. Hết giờ tôi sẽ tới” Tần Lạc nói. Làm một giảng viên. Có chuyện gì quan trọng hơn việc truyền thụ kiến thức cho sinh viên?