Bác Sĩ Thiên Tài
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Chương 467: Dễ thương thái quá
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Nhân viên phục vụ nghe vậy lại đưa mắt lên ngắm Tần Lạc một lần nữa rồi hỏi: "Xin hỏi, ngài tên họ là gì ạ?"
"Cô không nhận ra tôi là ai sao?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi, danh tiếng của hắn nổi như cồn, thế mà người phụ nữ trước mặt hắn lại không biết hắn là ai, thì quả thực là quá thất bại.
Lần sau gặp Mục Nguyệt hắn phải đề xuất ý tưởng với cô mới được, nhân viên của cô cần phải đề cao tố chất lên một chút, nếu không thì tư chất của nhân viên nơi đây kém quá, đến Tần Lạc mà cũng không biết là ai nữa.
“Thành thật xin lỗi!” Nữ nhân viên phụ trách nhẹ nhàng xin lỗi rồi nói: "Trông anh khá lạ, tôi chưa gặp anh thì phải!"
Khá lạ?
Cô ta dám nói trông mình khá lạ?
Mình là anh hùng dân tộc, mấy hôm trước ti vi, đài báo cùng với những hình ảnh đăng tải trên mạng ầm ầm ra như thế, thế mà cô ta dám nói trông mình khá lạ?
Người phụ nữ này, lẽ nào là người đến từ sao hỏa?
Tần Lạc ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô nhân viên, sau đó lập tức phủ nhận ý nghĩ vừa rồi của mình bởi vì những nét đẹp trên khuôn mặt của cô ta rất phù hợp với thẩm mỹ của người trái đất.
"Tôi là Tần Lạc!” Tần Lạc chậm rãi nói.
"Tần Lạc?” Cô nhân viên ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói: "Tần Lạc Trung Y?”
"Đúng vậy, Tần Lạc Trung Y!" Tần Lạc ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói.
"Thảo nào tôi thấy trông anh quen thể, quả nhiên là anh, Tần tiên sinh, bạn của tôi rất mến mộ anh đấy, bọn họ cứ nhắc đến tên tuổi của anh suốt, chỉ tiếc là tôi vẫn chưa xem những ảnh của anh ở trên mạng xã hội, chính vì vậy mà. tôi không nhận ra anh, thành thật xin lỗi!” Nữ nhân viên niềm nở nói.
Tần Lạc nghe vậy liền khoát khoát tay , tỏ vẻ độ lượng nói: “Không cần khách khí đâu! Lần sau sẽ quen thôi mà! Tôi lên tầng thứ mười sáu kiểu gì đây?”
"Thưa Tần tiên sinh, tầng mười sáu là tầng hành chính đặc biệt, ngoài các vị tổng giám đốc ra, thì những người khác không được vào trong đó, không biết anh có hẹn với vị tổng giám đốc nào?"
"Không hẹn với ai cả!" Tần Lạc lắc lắc đầu nói, hắn lúc này mới sực nhớ ra rằng trước khi đến đây thăm Văn Nhân Mục Nguyệt, hắn chưa gọi điện thoại báo trước
"Như vậy không được, anh trước khi lên trên lầu thì phải thông báo trước với vị tổng giám đốc đó, sau khi xác định anh là ai thì anh mới được phép dùng cái thang máy đó!” Cô nhân viên rất kiên nhẫn giải thích cho Tần Lạc hiểu.
"Phiển phức như vậy hả?" Tần Lạc càng nghe càng thấy nhức đầu.
"Vâng đúng là có hơi phiền phức, nhưng đây là quy định bởi vì có rất nhiều khách đến đây, chính vì vậy mà các vị lãnh đạo cũng không có cách nào khác." Thư ký là một người thông minh, họ đều biết cách giúp sếp của mình giải quyết vấn đề ra sao.
"Thế này vậy, tôi liên lạc với cô ấy trước cái đã!”.Tần Lạc mới đầu định cho Văn Nhân Mục Nguyệt một sự bất ngờ, nhưng sự bất ngờ của hắn giành cho nàng bây giờ đã bị giảm giá nghiêm trọng.
Tần Lạc móc trong người ra chiếc di động, rồi bấm số của Văn Nhân Mục Nguyệt.
“Chào Tần tiên sinh! Tôi là Mã Duyệt đây!” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói từ tốn của Mã Duyệt.
Di động của Văn Nhân Mục Nguyệt từ trước đến giờ đều nằm trong tay của Mã Duyệt, người nào muốn tìm nàng, thì trước tiên phải thông qua Mã Duyệt đã.
"Chào cô, Mã Duyệt! Tôi là Tần Lạc!”
"Tôi biết anh là Tần Lạc"
"_____"
"Có chuyện gì không ?" Mã Duyệt chủ động lên tiếng hỏi.
"Tôi đang ở dưới lầu một của công ty!" Tần Lạc nói: "Mục Nguyệt có rảnh không ?"
"Không rảnh! Tiểu thư rất bận!" Mã Duyệt đáp.
"Vậy thì thôi, tôi về đây!" Tần Lạc cười khổ, nàng ta đúng là chẳng biết nể mặt ai cả, gặp mặt bao nhiêu lần vậy rồi, cũng được coi như người quen rồi, thế mà!
Tần Lạc ngẫm nghĩ một hồi lâu, hắn cũng đâu có đắc tội gì với nàng ta đâu? Tại sao nàng ta lại có ý thù địch với mình như vậy nhỉ?.
“Vậy nhưng, nếu anh muốn gặp tiểu thư! Tôi nghĩ tiểu thư chắc chắn sẽ vui vẻ xếp thời gian để gặp anh!" Mã Duyệt bồi thêm một câu.
Tần Lạc nghe xong mà mừng rỡ, cô ả này đúng là đáng ghét thật.
"Tôi có chuyện muốn gặp cô ấy. Vậy nhưng không thể nào lên lầu trên được!" Tần Lạc nói.
“Anh chờ chút nhé! Anh đưa điện thoại của anh cho nhân viên dưới lầu, tôi sẽ thông báo hộ anh!" Mã Duyệt nói.
"Được” Tần Lạc đáp, sau đó hắn tiến tới chỗ lễ tân đưa điện thoại cho cô nhân viên phụ trách tên Hinh Tâm Duyệt kia.
"Điện thoại của ai vậy?” Cô nữ nhân viên nghi hoặc hỏi.
"Mã Duyệt!” Tần Lạc nói.
"Mã Duyệt?" Hinh Tâm Duyệt ngơ ngác hỏi.
"Hình như là trợ lý của tổng giám đốc của cô đó!" Tần Lạc giải thích, không biết cô gái này bị đứt dây thần kinh nào nữa? Đến cả nhân vật cao cấp trong ban lãnh đạo mà cũng không biết hay sao?
Nhưng Tần Lạc không biết rằng, Văn Nhân Mục Nguyệt thuộc vào tầng lớp vô cùng đặc biệt của cả tập đoàn, nàng nắm bắt hoàn toàn cục diện, nhưng không đảm nhiệm bất kỳ nhiệm vụ nào ở đây, mỗi một công ty con trong tập đoàn đều có một người đứng ra phụ trách, người đại diện tập đoàn cũng không phải là nàng. Nàng thuộc vào dạng nhân vật vô hình trong công ty, không bao giờ lên mặt báo hay lộ diện ra bên ngoài
Là một nhân viên cấp thấp trong tập đoàn, nên Hinh Tâm Duyệt dĩ nhiên không thể nào biết được trong công ty của mình có một nhân vật như Mục Nguyệt, lại càng không biết Mã Duyệt là ai.
"Vâng, xin chào !" Hinh Tâm Duyệt tiếp lấy điện thoại nói.
"Tôi là Mã Duyệt, là người trong bộ phận trí não của tập đoàn, cô đưa Tần Lạc tiên sinh ra thang máy đặc biệt, sau đó nhập mã số thông hành ba sáu một, công việc của cô chỉ có vậy. Sau đó sẽ có người đến đón anh ấy!" Mã Duyệt không phải là người thích nói năng nhiều lời với nhân viên, nàng ta nói rất gọn, không khác gì một mệnh lệnh.
"Vâng ạ!” Hinh Tâm Duyệt cảm thấy sự nghiêm khắc của Mã Duyệt, không dám có biểu hiện nghi ngờ nào nữa, liền đáp lại một cách không do dự.
Sau khi dập máy xuống, Hinh Tâm Duyệt liền quay sang Tần Lạc nói: “Tần tiên sinh, xin mời anh theo tôi!”
“Cảm ơn cô!” Tần Lạc cúi đầu lịch sự đáp.
Hinh Tâm Duyệt nói xong liền dẫn Tần Lạc xuyên qua một đại sảnh lớn, rồi qua một cái hành lang, đi vào một căn phòng rỗng được phòng vệ vô cùng nghiêm ngặt.
"Xin chào! Tần tiên sinh là khách lên lầu mười sáu! Mã số thông hành của anh ta là ba sáu một!” Hinh Tâm Duyệt rõ ràng cũng là lần đầu tiên đến nơi này, giọng nói của nàng có vẻ run run khi đứng trước một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ đen có phong cách tao nhã, phong độ.
"Tôi đã nhận đựợc điện thoại rồi!" Người đàn ông đó mỉm cười nói: "Cảm ơn cô đã đưa Tần Lạc tiên sinh đến đây!"
"Không có gì!” Bị một anh chàng đẹp trai để ý đến mình như vậy, Hinh Tâm Duyệt lại càng cảm thấy hồi hộp hơn.
"Tần tiên sinh! Chào anh!” Hinh Tâm Duyệt quay sang Tần Lạc mỉm cười lịch sự lên tiếng chào, sau đó quay người rời đi.
Người đàn ông kia liền nhập mật mã vào chiếc máy tính cầm trên tay, thế là chiếc thang máy liền mở ra, anh ta đưa tay ra mời Tần Lạc vào trong nói: "Tần tiên sinh, mời anh vào !”
Trong lúc vận hành, thì thang máy không hề dừng lại ở bất cứ tầng lầu nào, trong này cũng không có bất kỳ những chỉ thị nào cả, thậm chí Tần Lạc còn không cảm nhận được là nó đang hoạt động.
Khi thang máy dừng lại, rồi mở ra, thì Tần Lạc đã trông thấy Mã Duyệt đứng chờ tại cửa thang máy từ bao giờ.
Nàng ta vẫn vậy, mặc một bộ quần áo văn phòng màu đen đơn giản, đi một đôi tất mỏng màu đen, tóc dài vấn ra đằng sau, lộ rõ chiếc cổ thon dài trắng nõn. Gương mặt của nàng thanh tú, bộ ngực đầy đặn, nhưng ngay trên sống mũi lại kèm theo một gọng kính, làm cho nàng trở nên nghiêm túc và lão luyện lạ thường,
Từ lúc quen Mã Duyệt đến giờ, Tần Lạc để ý thấy nàng ta toàn ăn mặc như vậy, dường như chưa có lần nào thay đổi
“Tiểu thư đang ngồi chờ anh trong phòng làm việc!" Mã Duyệt nói.
"Cảm ơn!” .
Mã Duyệt cũng không nói thêm câu nào nữa, nàng liền đưa Tần Lạc đi đến chỗ của Văn Nhân Mục Nguyệt, khi đến một căn phòng không có bất kỳ một ký hiệu chỉ dẫn nào thì liền dừng lại, đưa tay lên gõ nhẹ vào cánh cửa rồi nói: "Anh vào trong đi!”
Vừa dứt lời xong, thì Mã Duyệt đã tự tay mở cửa cho Tần Lạc bước vào.
Tần Lạc gật đầu tỏ ý cảm ơn, sau đó liền bước vào bên trong .
Văn Nhân Mục Nguyệt lúc này đang đứng ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài một cách chăm chú, khi nghe thấy bước chân của Tần Lạc bước vào, cô liền ngoảnh lại nhoẻn miệng cười với hắn.
Người con gái như thế này, cho dù đêm nào cũng ôm nàng ngủ một mạch đến sáng sớm hôm sau tỉnh dậy ngắm nhìn nàng đang say trong giấc nồng cũng vẫn thấy nàng đẹp một cách kiều diễm mà lộng lẫy.
"Chúc mừng anh, anh hùng dân tộc!" Văn Nhân Mục Nguyệt cười nói.
“Cô cũng cười nhạo tôi sao?" Tần Lạc cười đáp, không chờ cho Văn Nhân Mục Nguyệt kịp lên tiếng, Tần Lạc đã ngồi lên chiếc ghế đặt cạnh đó.
"Không phải là cười nhạo anh." Văn Nhân Mục Nguyệt lên tiếng giải thích: "Tôi đã xem mấy bài báo đó rồi, tất cả các báo đều nói anh như vậy, thành tựu của anh ai cũng công nhận mà!"
"Được rồi! Vậy thì tôi không phủ nhận nữa!” Tần Lạc mặt dầy đáp lại lời khen ngợi của Mục Nguyệt: “Mã Duyệt nói rằng cô rất bận!"
"Cũng thường thôi!” Văn Nhân Mục Nguyệt đáp: "Tôi biết anh quay về rồi, cũng biết anh rất bận, chính vì vậy mà tôi không đến tìm anh, nếu anh không chủ động đến tìm tôi, thì có lẽ tôi sẽ đến tìm anh!"
“Đến tìm tôi? Có chuyện gì sao?” Tần Lạc ngạc nhiên hỏi.
Văn Nhân Mục Nguyệt nghe vậy liền tiến đến bàn làm việc, rút từ trong ngăn bàn ra một tập tài liệu đưa cho Tần Lạc xem, rồi nói: "Thiếu Niên Y Vương" chuẩn bị quay rồi, nam diễn viên chính vẫn chưa quyết định được là ai, bên dưới cứ giục tôi suốt, tôi cũng chưa chọn được ai cả!"
"Đây là cái gì vậy?" Tần Lạc lật lật tập tài liệu vừa đọc vừa hỏi.
"Tất cả những tư liệu để lựa chọn nam diễn viên chính!" Văn Nhân Mục Nguyệt giải thích.
Tần Lạc xem được mấy tờ rồi hỏi: “Cô thấy ai họp với vai diễn này?”
"Tôi không biết!" Văn Nhân Mục Nguyệt đáp.
"Cô không biết?"
Văn Nhân Mục Nguyệt quay sang Tần Lạc rồi nói: "Anh là anh, làm gì có ai thay thế được cơ chứ?"
"Cô lẽ nào lại muốn tôi diễn chính bản thân mình hay sao?” Tần Lạc mỉm cười đáp.
"Như vậy càng tốt chứ sao!” Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời một cách vô cùng chân thành: “Chỉ có bản thân mình mới hiểu mình nhất, nếu như để người khác lên diễn, thì tôi nghĩ tôi chắc chắn sẽ không xem bộ phim này!"
"Tại sao vậy?"
“Chẳng có gì thú vị cả!”
"______"
Tần Lạc mỉm cười, sau đó cất giọng bông đùa nói: “Thôi được rồi! Tôi sẽ đảm nhiệm vai nam chính, nếu đã là Thiếu niên y vương, thì không biết cô có xuất hiện trong bộ phim này hay không nữa! Vì nói cho cùng thì cô cũng xuất hiện trong cuộc sống của tôi mà!”
"Được!" Văn Nhân Mục Nguyệt đáp: "Tôi sẽ diễn bản thân tôi!"
"Cô muốn diễn bản thân của mình?” Trong đầu của Tần Lạc lập tức hiện lên những hình ảnh đó, rồi hắn không nhịn được, liền cười phá lên.
Trước tiên không bàn tới việc tiểu thư của gia tộc Văn Nhân lại đi đóng phim làm bao nhiêu người trong giới thượng lưu phải chú ý, mà chỉ là hình ảnh của cô đứng trước ống kính thôi đã làm cho mọi người vô cùng mong đợi rồi.
"Đúng vậy! Tôi không cho phép ai diễn tôi cả, chỉ có tôi mới diễn xuất nổi bản thân mình!" Mục Nguyệt nói với giọng điệu vô cùng bá đạo.
Văn Nhân Mục Nguyệt mặc một chiếc áo màu bạc, chân đi đôi giầy cao gót màu đen, trên cổ thắt một chiếc khăn hàng hiệu màu tím nhạt, đầu ngẩng cao bước trước mặt Tần Lạc, điệu bộ vô cùng nghiêm túc nói: “Mã số của tôi là chín năm bốn bẩy, là người máy thông minh đời thứ ba, tên tiếng Trung là Văn Nhân Mục Nguyệt, tên tiếng Anh của tôi là....Chủ nhân! Xin hỏi người có việc gì ạ?"
"______"
Tần Lạc nghe mà há hốc mồm kinh hãi.
Đang trong lúc kinh hãi thì trong đầu hắn hiện lên bốn chữ: Thật là dễ thương. . .
Người phụ nữ trước mặt đột nhiên trở nên dễ thương thái quá! đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com