Bác Sĩ Thiên Tài Chương 494 : Đòi tiền hay là muốn danh dự? (Hạ)

Bác Sĩ Thiên Tài
Tác giả: Liễu Hạ Huy

Chương 494: Đòi tiền hay là muốn danh dự? (Hạ)


Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu Tầm

Maixisi thích tiền, cũng thích mỹ nữ.

Ngày hôm qua khi lần đầu tiên nhìn thấy Lệ Khuynh Thành, hắn liền cảm thấy rất hứng thú với người phụ nữ Trung Quốc này. Hôm nay gặp lại lần nữa, hắn càng có cảm giác Lệ Khuynh Thành thật là có vẻ đẹp rực rỡ. Nhưng hắn còn có nhiều chuyện quan trọng cần làm, cũng không cảm thấy chính mình cũng không có cơ hội được lên giường với cô, cho nên, hắn cũng không có đặt quá nhiều tâm tư trong lòng.

Bây giờ mỹ nữ lại chủ động đặt lời mời, hắn hiển nhiên là vui vẻ đồng ý rồi.

Lệ Khuynh Thành vứt một ánh mắt mê hồn về phía Tần Lạc, sau đó đưa Maixisi tới phòng mình.



“Tiểu thư phiên dịch, cô muốn cùng tôi nói chuyện gì vậy?” Maixisi lúc đầu còn có chút cảnh giác mà hỏi. Nhưng sau khi hắn quan sát gian phòng của Lệ Khuynh Thành một lượt cũng có cảm giác không có gì uy hiếp đến sự an toàn của mình. Lại có mỹ nhân phía trước khiến cho tay chân hắn nhộn nhạo, trái tim hắn bắt đầu không kiềm chế được.

“Có một chuyện nho nhỏ muốn tặng cho Maixisi tiên sinh mà”. Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói.

“Oh? Thật là vinh hạnh cho tôi quá”. Maixisi trong lòng tràn ngập vui mừng nói. Chẳng lẽ người phụ nữ này chuẩn bị tặng chính thân mình cho hắn sao?

Mỹ nhân kế? Ta là thượng đế hả, ta thích nhất là mỹ nhân kế.

Nhưng điều làm cho hắn thất vọng chính là Lệ Khuynh Thành cũng không có đến ôm lấy cổ hắn, càng không có bắt đầu cởi quần áo ra.

Cô ngúng nguẩy cái mông căng tròn chắc nịch đi về phía đầu giường, cầm một chiếc hộp nho nhỏ rồi đi tới trước mặt Maixisi.

“Lễ vật ở bên trong”. Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói.

“Oh. Nháy định nó sẽ đem đến cho tôi sự bất ngờ”. Maixisi vừa cười vừa nói. Nếu như không có mỹ nhân thì chắc là tiền bạc rồi.

“Đương nhiên, chắc chắn nó sẽ khiến cho Maixisi bất ngờ”. Lệ Khuynh Thành gật đầu nói. “Để tôi giúp Maixisi tiên sinh mở ra nhé, có vấn đề gì không?”

“Không có vấn đề gì. Tôi không ngại đâu”. Mạch Tích Tư xua tay nói.

Lệ Khuynh Thành mở chiếc hộp ra, từ bên trong lấy ra một tờ giấy mỏng, sau đó vứt chiếc hộp xuống đất, cầm tờ giấy quơ quơ trước mặt Mạch Tích Tư mà nói: “Nếu như Mạch Tích Tư không từ chối, đây là quà của anh”.

Mạch Tích Tư mở tấm chi phiếu ra, trong lòng không khỏi co rút lại, hai tròng mắt cũng thoáng trừng lên.

“Đây là… sao lại cho tôi nhiều tiền như vậy?” Mạch Tích Tư hỏi.

Lệ Khuynh Thành khúc khích cười nói: “Ở đời không ai ăn không của ai cái gì. Cho anh tiền đương nhiên là muốn mua chuộc anh rồi”.

“Mua chuộc tôi? Mua chuộc tôi cái gì?”

“Tôi không ngại mà hỏi trước Mạch tiên sinh một chuyện này”. Lệ Khuynh Thành nói: “Nhưng có thể có hơi thẳng thắn, nên anh có thể từ chối không trả lời”.

“Tiểu thư phiên dịch, xin mời cô cứ hỏi”. Mạch Tích Tư hào sảng nói. Hai tròng mắt hắn chăm chăm nhìn vào tấm chi phiếu, hắn biết, tính với tiền lương của hắn không ăn không mặc thì ít nhất phải hai mươi năm mới có thể kiếm được số tiền như vậy.

Lệ Khuynh Thành gật đầu nói: “Nếu như cho anh lựa chọn, Mạch Tích Tư tiên sinh sẽ chọn tiền tài, ví dụ nhưu số tiền tôi vừa đưa cho anh, hay là lựa chọn danh dự của bản thân?”

“Điều này…” Maixisi thoáng cái đã nghẹn ứ, vấn đề này thật làm cho hắn khó trả lời.

Nếu như hắn trả lời là ‘lựa chọn tiền tài’ điều này làm cho hắn cảm thấy không phù hợp với thân phận kiêu ngạo của người Pháp. Hơn nữa, hắn cũng là một phóng viên kiêu ngạo, hắn có danh dự, có nhân cách, và còn có rất nhiều thứ quan trọng nữa.

Nếu như hắn trả lời là ‘lựa chọn danh dự’ thì hắn lại không nỡ bỏ tấm chi phiếu với số tiền khổng lồ kia. Nếu như hắn cầm số tiền này, sau này tổng biên tập tòa soạn còn dám mắng hắn lười biếng hắn hoàn toàn có thể quát lại, sau đó giật cánh cửa mà bước đi.

Trên thế giới này còn có gì quan trọng hơn tiền bạc đây?

“Thế nào? Khó trả lời à?” Lệ Khuynh Thành như là một yêu nữ ân cần nói.

“Đúng vậy”. Maixisi nhún nhún vai, tỏ vẻ tự nhiên mà nói: “Đây đúng là vấn đề làm cho người ta khó lựa chọn. Tiểu thư phiên dịch, vấn đề này, ha ha, vô cùng mang tính triết lý nhân sinh”.

“Tôi sẽ giúp anh lựa chọn”. Lệ Khuynh Thành nói tiếp: “Lựa chọn… danh dự?”

“Không, không, không!” Maixisi xua xua tay nói: “Một vị thiên tài của dòng họ Morgan đã từng nói: Để thúc đẩy lịch sử không phải là pháp luật mà là tiền bạc. Cũng chỉ có thể là tiền bạc. Ha ha, tiền bạc chiếm vị trí quan trọng trong sự phát triển của loài người”.

“Như vậy, sự lựa chọn của Maixisi tiên sinh chính là tiền bạc?” Lệ Khuynh Thành truy hỏi.

“Trên thế giới này ai có thể cự tuyệt tiền được đây?” Maixisi không phủ nhận, coi như là gián tiếp thừa nhận điều đó.

Lệ Khuynh Thành gật đầu nói: “Tôi đã rõ sự lựa chọn của Maixisi tiên sinh. Nếu như tôi dùng số tiền này mua lại danh dự của Maixisi tiên sinh, vậy anh có đồng ý bán không?”

“Chuyện này coi như là chấp thuận đúng không?” Lệ Khuynh Thành nhìn thấy Maixisi khó trả lời câu hỏi của mình nên hỏi lại lần nữa.

“Tiểu thư phiên dịch, tôi đã hiểu rõ ý tứ của cô. Cô nói đi… muốn tôi làm chuyện gì? Tôi nghĩ, cô đã chủ định cho tôi số tiền này, thì tôi nhất định có thể giúp cô chuyện gì đó…”. Maixisi cảm giác người phụ nữ này rất kinh khủng. Cô đã cắt xén từng tầng mặt nạ bao phủ bên ngoài hắn làm cho hắn lộ diện chân thực trước mặt cô, thậm chí tệ hơn chính là cô có thể đọc được mọi suy nghĩ trong nội tâm của hắn.

Hắn có cảm giác cơ thể như bị một loại ác ma thao túng, dường như cơ thể và linh hồn không còn là chính mình nữa. Người phụ nữ đứng trước mặt hắn là một ác ma.

Đúng. Cô ta nhất định là một ác ma. Nếu không, làm sao cô có thể đầu độc từ ánh mắt đến nội tâm người ta như vậy được chứ? Maixisi thầm nghĩ.

Lệ Khuynh Thành đột nhiên giơ tay, một cái tát hướng lên mặt Maixisi.

“Tiểu thư phiên dịch, cô…” Maixisi bị đánh đau, tức giận nói.

“Bỏ tay xuống!”. Lệ Khuynh Thành lạnh lùng quát.

Nghe một người phụ nữ ra lệnh như vậy, tất nhiên Maixisi không có bất cứ phản kháng gì, mà bỏ tay đang che mặt xuống.

Lệ Khuynh Thành một lần nữa lại giơ tay lên tát vào đúng vị trí vừa rồi.

“Anh có biết tại sao tôi đánh anh không?” Lệ Khuynh Thành đi về phía đầu giường lấy ra một chiếc khăn tay để lau bàn tay vừa mới đánh người của mình, trên mặt mang theo một nụ cười mê người. Dường như mới chuyện đánh người vừa rồi chẳng có chút quan hệ gì đến cô.

“Không biết”. Maixisi nói. “Tôi muốn có một lời giải thích hợp lý”.

“Bởi vì trên báo ngày hôm qua, anh không nên vu tội cho Tần Lạc. Hắn không có nói là không khám bệnh cho người Pháp và chó. Đúng không?” Lệ Khuynh Thành lúc này mới nói thật tình. “Còn nữa, tôi cho anh tiền, hiển nhiên là muốn lấy đi danh dự của anh. Những bài báo sau này, hẳn là anh biết viết như thế nào rồi chứ?”

“Biết”. Maixisi nói.

Lệ Khuynh Thành đưa tay ném tấm chi phiếu xuống đất rồi nói: “Rời đi nhớ đóng cửa”.

Nói xong, Lệ Khuynh Thành liền rời khỏi phòng của mình.

Maixisi nhìn Lệ Khuynh Thành cao n gạo, trong lòng hắn thầm hận. Nhưng khi hắn nhặt tấm chi phiếu ở dưới đất lên và mở ra, nhìn thấy một dãy số dài, trong lòng đột nhiên trở nên vui vẻ trở lại.

Tiền à, trên thế giới này ai có thể cự tuyệt được tiền đây?

Khi Lệ Khuynh Thành đi tới, Tần Lạc còn đang ngồi nói chuyện phiếm với Trương Bác và Triệu Tử Long.

Tần Lạc nhìn thấy vẻ mặt Lệ Khuynh Thành như thành xuân quang nắng, cười hỏi: “Chuyện đã giải quyết xong rồi à?”

“Đương nhiên. Hắn dễ dàng thỏa mãn hơn cậu”. Lệ Khuynh Thành nói.

Lệ Khuynh Thành nói rất nhiều câu mà chỉ có Tần Lạc mới hiểu rõ, còn những người bên cạnh không hiểu gì, cho nên, bọn họ cũng không biết hai người nói về chuyện ái muội gì.

“Lệ tiểu thư, chúng ta cho hắn nhiều tiền như vậy sao? Với số tiền đó đi ra ngoài chúng ta có thể mua chuộc được vài phóng viên”. Triệu Tử Long trong lòng có nghi hoặc nên cất tiếng hỏi.

Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói: “Ý nghĩa không hẳn là như vậy. Chuyện lần này chính hắn là người đầu tiên viết lên báo, cũng chính là hắn hắt bát nước bẩn lên chúng ta, bây giờ cũng chính hắn nói những lời dễ nghe về chúng ta. Chẳng lẽ người Pháp còn chưa tin là chúng ta quả thực là không thể và không dám sao?”

“Hơn nữa, hắn muốn khuấy động chuyện này lên để hoàn thành nhiệm vụ của mình. Chúng ta quả thật muốn có một người trong giới truyền thông tại Pari. Hắn chấp nhận bán, chúng ta chấp nhận mua, hai bên ăn khớp với nhau. Còn có người nào thích hợp đảm nhận việc này hơn hắn chứ?”

Vũ Dũng Tú gật đầu nói: “Quả thực hắn là sự lựa chọn thích hợp. Độ trung thành không cao, hơn nữa, lại giỏi về luồn cúi. Bây giờ chúng ta cùng hắn đứng trên một chiến thuyền, hắn lấy tiền của chúng ta, thì chỉ có thể nghe chúng ta sai khiến. Số tiền này đáng giá chính là ở chỗ đó”.

“Bây giờ các phóng viên đã hiểu rõ chân tướng sự việc, bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?” Trương Bác hỏi.

“Chờ đợi”. Lệ Khuynh Thành nói.

“Chờ cái gì?’

“Chờ đợi phản ứng của dân chúng và Chính phủ nước Pháp”. Lệ Khuynh Thành nói. “Sau khi các phóng viên hiểu rõ chân tướng và rời khỏi đây thì dân chúng nước Pháp sẽ thông cảm cho chúng ta, còn Chính Phủ Pháp sẽ im lặng nhưng rất căm tức chúng ta”.

“Nếu như Chính phủ im lặng thì chúng ta phải làm sao?” Trương Bác cũng ưu tư mà nói. Nhân tố then chốt giải quyết vấn đề này là những quyết sách của Chính Phủ. Nếu như bọn họ vẫn giữ thái độ im lặng không quan tâm, thì coi như tất cả những chuyện trước đó đều là vô nghĩa.

“Chúng ta sẽ bức cung”. Lệ Khuynh Thành hung hăng nói.
đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
“Bức cung?”

Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn Lệ Khuynh Thành.

“Không sai. Tập hợp tất cả những người Trung Quốc có ở đây lại, chúng ta sẽ phát động nghìn chữ ký, và đi đến các ngã tư hô rằng, chúng ta muốn trung dược được hợp pháp hóa, chúng ta cần phải có người bảo lãnh để có thể chữa bệnh cứu người mà vẫn giữ được an toàn cho tính mạng và các loại thuốc…” Lệ Khuynh Thành nói rất lưu loát. Hiển nhiên, trong lòng cô nước cờ này đã xuất hiện từ lâu rồi. “Đương nhiên, nếu như có thể thuyết phục được những nhân vật cấp cao biện hộ giúp cho chúng ta thì các tiết kiệm một bước. Mọi con đường đều đến thành Rome, nếu có đường ngắn hơn đ ể đi thì không cần phải đi từ cực thái này đến cực thái khác”.

“Nhân vật cấp cao?” Tần Lạc nhìn về phía Trương Bác và Vũ Dũng Tú nói.

Hai người cùng lắc đầu mà nói: “Vô dụng. Chúng ta cũng đã thử đến thăm hỏi. Những nhân vậy cấp cao sẽ không giúp chúng ta chuyện này đâu”.

“Vậy chúng ta chỉ có thể bức cung”. Lệ Khuynh Thành nói.

Lúc này, điện thoại trong túi cô vang lên.

Sau khi trả lời điện thoại xong, Lệ Khuynh Thành quay sang phía Tần Lạc mà nói: “Khuynh Thành Quốc Tế đã xảy ra chuyện. Chúng ta đã chờ đợi màn kịch này, vẫn diễn ra như dự kiến”.

Nguồn: tunghoanh.com/bac-si-thien-tai/chuong-494-Pdraaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận