Bác Sĩ Thiên Tài
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Chương 502
Dồn ép người ta quá đáng!
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Đường Napoleon, dinh thự số ba.
Bất kỳ người Pháp nào đều biết rằng đây chính là nơi ở của thị trưởng thành phố Paris, Bertrand. Bertrand là một người tài giỏi, khi còn tại nhiệm, ông đã giải quyết được vấn đề khủng hoảng kinh tế và nguồn nhiên liệu sử dụng của Paris, vì vậy nên ông được người Pháp vô cùng yêu mến. Ông còn là người được đề cử lên làm tổng thống của năm sau, là người cạnh tranh có tiềm lực nhất của cái ghế tổng thống này.
Hôm nay, cổng của dinh thự số ba mở rộng ra, ngài thị trưởng tôn quý cũng ăn mặc lịch sự thong dong đứng trước cổng chờ đợi vị khách quý của ông, đứng cạnh ông là phu nhân của ông, bà Elena và con gái Gaelle của ông.
Elena khoan thai, quý phái, mặt nở một nụ cười ôn hòa, niềm nở, thoạt nhìn là biết bà xuất thân từ một gia đình có bối cảnh tốt. ‘Elena’ trong tiếng Đức cổ cũng có nghĩa là cao quý.
Còn con gái Gaelle của ông thì vô cùng phấn khích, có thể nhận ra được, ở vào cái tuổi này của nàng thì lúc nào cũng mong chờ một chàng trai đẹp trai, phong độ. Nếu anh chàng đẹp trai này còn là vương tử của một nước nữa, thì lại càng làm xốn xang con tim và tâm hồn non nớt của nàng.
“Daddy, có phải là vương tử Philip sắp đến đây phải không ạ? Thế thì tốt quá rồi, các bạn trong trường con hầu hết đều thích anh ấy. Con phải tìm anh ấy bảo anh ấy ký cho con một cái mới được.” Gaelle lộ rõ vẻ hưng phấn ở trên mặt nói.
Bertrand nở một nụ cười hiền hòa với con gái, ý nói những điều con gái mình nói là đúng. Tất cả mọi người đều biết ngài thị trưởng yêu quý cô con gái này nhất trên đời. truyện copy từ tunghoanh.com
Còn phu nhân của ngài thị trưởng thì lại kéo tay con gái, nghiêm mặt nói: “Gaelle, là một quý cô, con không được làm những việc bất lịch sự như thế. Cha của con là thị trưởng của thành phố Paris đó, con làm sao có thể làm những việc như đi tìm hoàng tử ký tên cho con được cơ chứ_____Đây quả thực là một việc quá ư mất mặt.”
“Không sao.” Ngài thị trưởng nói: “Gaelle lớn rồi, con nó có thể có đối tượng được rồi. Hơn nữa, vương tử tuy còn trẻ nhưng lại là một người có tấm lòng cao cả độ lượng, cậu ấy không thể vì thế mà khinh thường chúng ta đâu.”
“Con cảm ơn cha, cha đúng là người hiểu con nhất.” Gaelle vui sướng nói. Thị trưởng phu nhân đành chịu không biết phải làm sao, bà cũng không phản bác lại lời của chồng mình nữa.
Khi một chiếc Roll Royce hào hoa bóng lộn từ từ chạy tới, rồi dừng lại trước cổng dinh thự số ba, thì Bertrand dắt theo vợ và con gái tiến lên phía trước nghênh đón.
Một vệ sĩ mặc đồ đen chạy ra đằng sau mở cửa xe ra, vương tử Philip với mái tóc vàng óng, đôi mắt xanh biếc, khuôn mặt tuấn tú, phong cách nho nhã, lịch lãm chầm chậm bước xuống.
Bertrand chủ động bước đến bắt tay hoàng tử Philip rồi cười nói: “Chào mừng hoàng tử Philip đã đến đây, gia đình chúng tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Tôi nghĩ là ngài đã biết đến phu nhân Elena của tôi, còn đây là con gái Gaelle của tôi, nó và bạn bè nó đều là fans ruột của ngài đó. Nếu hoàng tử có thể ký cho nó, thì tôi nghĩ là nó sẽ vui sướng cả đêm không ngủ được mất.”
“Phu nhân Elena, quấy rầy phu nhân rồi. Vốn dĩ là tôi sẽ mời ngài Bertrand và phu nhân đến cùng dùng bữa tối, nhưng ngài Bertrand hết lời khen ngợi tài nấu bếp của phu nhân, vì vậy mà tôi không nhịn được, muốn đến thử xem sao.” Vương tử Philip lịch sự chào hỏi thị trưởng phu nhân.
“Vương tử Philip, rất vinh dự được gặp mặt ngài!” Phu nhân Elena mỉm cười nói.
“Tiểu thư Gaelle, tôi cũng rất vinh dự được gặp cô. Còn về việc ký tên thì______cô có chắc là một phần là đủ không?”
“Hả? Còn có thể ký nhiều phần sao? Nếu được thì tôi có thể đem đến tặng bạn học của tôi. Tôi nghĩ bọn họ sẽ vui lắm cho mà xem.” Gaelle nói một cách đầy vẻ hồn nhiên.
“Tất nhiên, nếu cô không thấy tôi đang làm lãng phí giấy mực của cô.” Vương tử Philip nhún nhún vai nói. Điệu bộ, dáng dấp nho nhã, lời nói và hành vi đều rất hút hồn, quả thực là một người đàn ông quyến rũ vô cùng.
Một ông già tóc bạc trắng bận bộ đồ vest cách điệu lịch lãm tên là Carlise im lặng đứng sau Philip, ông không có bất kỳ hành động hay lời nói gì bày tỏ sự tồn tại của mình, trông ông giống như một khúc gỗ hình người vậy. Khi không cần thiết, thì ông không bao giờ chủ động thu hút ánh mắt của người khác cả.
“Vương tử Philip, mời ngài vào bên trong ngồi. Chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện.” Bertrand mời nói.
“Ồ, vô cùng vinh hạnh.” Vương tử Philip cười nói.
Khách và chủ lại tiếp tục nói vài câu khách sáo trên bàn ăn, sau khi hỏi thăm người thân của đối phương mà mình biết, bèn tiến vào đề tài chính của câu chuyện.
Vương tử Philip dùng chiếc khăn giấy trắng toát lau miệng rồi nói: “Lần này đến đây, một là để thăm ngài Bertrand, chúc ngài sang năm thắng cử, hai nữa là còn một chuyện khác muốn nhờ sự giúp đỡ của ngài.”
“Cảm ơn vương tử đã nhớ tới. Tôi sẽ cố gắng hết sức mình.” Bertrand cảm kích nói, nhưng ông không hề đáp ứng ngay lại lời thỉnh cầu của vương tử Philip. Bởi vì ông biết rõ một điều, đó là hoàng gia Thụy Điển mà không giải quyết được vấn đề, thì không phải một câu nói của ông là có thể giải quyết được, vì vậy ông liền nói: “Không biết chuyện mà hoàng tử muốn nói là chuyện gì?”
Vương tử Philip cười nói: “Kỳ thực là tôi đã nhận sự ủy thác của một người bạn rất tốt, vì vậy mà hôm nay tôi mới đến đây làm phiền ngài. Cô ấy là người Trung Quốc, lần này cô ấy đến đây để giải quyết về chuyện quyền sử dụng hợp pháp trung y dược ở châu Âu_____Tôi nghĩ là, nếu ngài thị trưởng có thể đứng giữa giúp đỡ, thì chắc chắn sẽ có thể đẩy mạnh điều lệ này được công khai hoạt động, không phải như vậy sao?”
Bertrand trầm ngâm không nói câu gì.
Vương tử cũng không vội, anh quay ra khen ngợi tài nấu ăn của phu nhân Elena và nói những câu chuyện của những người trẻ tuổi với Gaelle. Không khí vô cùng ấm áp, vui vẻ.
“Vương tử Philip, ngài cũng biết đấy, với mối quan hệ của tôi với ngài, thì nếu sự việc có thể giải quyết một cách dễ dàng, thì tất nhiên tôi cũng không cần phải do dự như vậy.” Bertrand khó xử nói.
“Đúng vậy.” Vương tử Philip gật đầu nói tiếp: “Cũng chính vì mối quan hệ này của chúng ta, nên tôi mới đem sự việc rắc rối này đến để nhờ vả ngài.”
“Tôi hiểu, nhưng, vương tử Philip này, điều lệ cấm dùng trung y dược ở châu Âu không phải một mình nước Pháp cho thực thi mà ra đâu, mà là kết quả bàn bạc của tất cả các nước trong thành viên liên minh châu Âu. Cho dù tôi có muốn giúp, thì cũng khó có thể kêu gọi sửa đổi được chính sách đó. Cũng giống như ngài thấy đấy, tôi chỉ là một thị trưởng của thành phố Paris, chứ không phải là tổng thống của nước Pháp.”
Vương tử Philip cười nói: “Thưa ngài Bertrand, tôi rất tự hào vì có được tình hữu nghị của ngài. Tôi nghĩ là chỉ cần ngài đồng ý giúp đỡ, thì có thể kêu gọi nới lỏng được chính sách hạn chế Paris hoặc nước Pháp dùng trung y dược____Chỉ cần nước Pháp mở ra một tiền lệ mới, cho phép trung y dược được kinh doanh một cách hợp pháp, vậy thì, những quốc gia khác tự khắc sẽ làm theo thôi. Cho dù các nước khác có không muốn công nhận địa vị của trung y dược đi chăng nữa, thì đó cũng là vấn đề mà họ nên suy nghĩ giải quyết chứ, đâu có liên quan gì đến ngài đâu...”
Bertrand lại một lần nữa im lặng không nói câu nào.
Một lát sau ông mới thở dài một tiếng rồi nói: “Lúc đầu, cái điều lệ này được đưa ra, hoàn toàn là do mấy tập đoàn y dược lớn đứng sau xúi giục_____Đây là một miếng thịt báu bở nhất của bọn họ, bọn họ không cho phép những con sói khác đến cướp nó đi. Đây là một việc mà bọn họ không thể chịu đựng được. Nếu tôi mà muốn sửa đổi điều luật này hay mở ra một tiền lệ mới thì sẽ động chạm đến lợi ích của bọn họ_____ Bọn họ không thiếu tiền, hơn nữa khả năng của bọn họ ở nước Pháp này lớn đến nỗi làm cho người ta phải khiếp sợ_____ Nếu tôi muốn tranh cử ghế tổng thống, thì nhất định phải nhận được sự ủng hộ từ bọn họ.”
Lần này thì đến phiên vương tử Philip im lặng.
Anh ta có thể hiểu được tâm tình hiện giờ của Bertrand. Chính trị gia cần đến sự ủng hộ của dân chúng, còn ý của dân thì không khác gì miếng vải mỏng che trên người một con điếm, ai có tiền thì sẽ đủ tư cách để kéo tấm vải đó xuống. Cử tri bị những tên thương nhân giàu có hoặc nắm trong tay nguồn tài nguyên của giới truyền thông thao túng, bọn họ có thể đưa người ta ngồi lên được, thì cũng có thể kéo người ra rớt xuống được.
Ở trước ngày tổng tuyển cử mà Bertrand đối đầu với những người này thì quả là không khôn ngoan chút nào.
“Không còn cách nào khác sao?” Vương tử Philip trầm giọng nói.
“Daddy, cha hãy giúp hoàng tử Philip đi.” Gaelle sau khi nghe được câu chuyện giữa cha mình và vương tử Philip thì quay ra cầu xin cha mình với giọng buồn bã.
Vương tử Philip quay ra mỉm cười với Gaelle, tỏ vẻ biết ơn, cảm kích vô cùng vì sự ra tay giúp đỡ của nàng.
“Để tôi thử xem sao.” Bertrand bất đắc dĩ nói. “Tôi sẽ hẹn với mấy ông chủ của các tập đoàn y dược lớn ra nói chuyện, xem thái độ của bọn họ ra sao. Nếu tôi có một cái cớ để không thể không sửa đổi điều lệ đó thì tốt biết mấy.”
Vương tử Philip gật đầu nói: “Tôi nghĩ là bọn họ sẽ giúp ngài giải quyết vấn đề này thôi.”
Vương tử Philip sau khi dùng cơm, uống trà xong thì cáo từ gia đình thị trưởng Bertrand ra về.
Xe của hoàng tử vừa mới dời đi, thì có ba chiếc xe Mercedes Benz hào hoa lao tới. Giống như đã lập kế hoạch từ trước vậy.
Bertrand sau khi nghe người làm trong nhà báo lại, thì mặc dù trong lòng không vui, nhưng mặt mày vẫn hớn hở đi xuống lầu đón tiếp.
“Xin chào ngài Weist, ngài Antwan.... Ồ, còn cả ngài Anairs nữa, sao các ngài lại đến đây cùng một lúc thế này? Có phải là có việc gì gấp không?” Bertrand chủ động chào hỏi trước mấy người đàn ông vừa bước từ trên xe xuống.
“Ngài Bertrand, chúng tôi đến ăn tối đó, không muộn đấy chứ?” Người có tên Weist béo trắng mập mạp cười ha ha nói. Ông ta là người đại diện của tập đoàn y dược lớn nhất châu Âu, Jocephie.
“Tôi nghĩ là chúng tôi đã đến không đúng lúc rồi.” Người có tên Antwan cao gầy, mắt đeo cặp kính nhìn như một giáo sư trong trường đại học đùa nói. “Chủ nhà còn đang thu dọn bàn ghế. Chắc các ông cũng không muốn ăn đồ còn thừa chứ?”
Antwan là con trai tổng tài người Pháp, cầm đầu trong việc liên doanh y dược Mỹ Hoa, được coi như ‘đảng Thái Tử’ ở Paris. Nếu có thể thành công thừa kế gia nghiệp, thì sẽ có một gia sản kếch xù lên đến cả trăm tỉ, và sẽ trở thành người đàn ông giàu có nhất Paris.
“Ngài thị trưởng tiếp đãi khách, thì dù thế nào cũng sẽ không dùng đồ ăn mà người ta đã ăn qua rồi để tiếp đãi chúng ta đâu.” Ông Anairs, một người với làn da ngăm ngăm sẫm mầu, là phó tổng tài công ty Novonodisk của Đan Mạch nói rành rọt từng từ một.
Bertrand tủm tỉm cười mời ba vị vào bên trong ngồi, sau khi bảo người ở đem những đồ uống cần thiết lên liền quay ra hỏi: “Mấy vị hàng ngày bận rộn như vậy mà hôm nay lại có thời gian đến đây, thì không phải là chỉ đến để ăn tối thôi chứ?”
Antwan gật gật đầu, nói: “Không sai. Đúng là chúng tôi còn có việc khác nữa. Nghe nói nhà ngài thị trưởng vừa mới có một vị khách quý đến chơi, đúng là có chuyện này phải không?”
“Ha ha, nhà tôi ngày nào cũng có rất nhiều khách quý đến chơi_____ bao gồm cả ba vị đang ngồi đây_____ Không biết ngài Antwan muốn nói đến vị nào vậy?”
“Ví dụ như vương tử Philip của Thụy Điển chẳng hạn?” Antwan cười nói.
“Ồ, đúng rồi. Vương tử Philip đúng là hôm nay có đến làm khách ở nhà chúng tôi. Vương tử là một người bạn tốt của tôi, chúng tôi cùng thưởng thức một bữa tối vô cùng vui vẻ.” Bertrand dựa lưng vào chiếc ghế salon, tủm tỉm cười nói. “Mà có chuyện gì vậy? Lẽ nào các vị đến cả chuyện nhà tôi có vị khách nào đến làm khách cũng phải hỏi qua một lượt hay sao? Ngày sau có ai đến chơi nhà, liệu tôi có phải gọi một cú điện thoại thông báo trước cho các ngài biết không?”
Sau khi bị mấy nhân vật khét tiếng này dùng sức mạnh kinh tế của mình để khiêu khích, châm chọc, thì ngài Bertrand, thị trưởng thành phố Paris cuối cùng cũng không chịu nổi đành nổi đóa lên.
Ông mày không ra oai thì chúng mày nghĩ ông mày dễ bắt nạt lắm hả?