Bác sĩ thiên tài
Chương 6: Cưỡi ngựa trắng, không nhất thiết phải là hoàng tử
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Nguồn: VVĐ
Lâm Hoán Khê ngồi đối diện với Tần Lạc ở ban công. Hắn choàng cho nàng cái khoác. Ánh trăng nhàn nhạt giống như một tấm lụa mỏng thướt tha lướt qua gương mặt, mái tóc của Lâm Hoán Khê.
Nàng không nhìn Tần Lạc đang ngồi đối diện với mình. Ánh mắt nàng vẫn nhìn thẳng vào khoảng không mông lung, ánh trăng mờ nhạt. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Lâm Hoán Khê cực kỳ diễm lệ. Gương mặt nàng đẹp như bức họa. Khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nàng sở hữu một đôi mắt đẹp như hoa đào, một vóc người xinh dẹp làm đắm say lòng người làm cho người khác có cảm giác nàng cực kỳ quyến rũ, phong tình vạn chủng.
Xinh đẹp mà không tầm thường. Nở nang mà không béo phì. Điều quan trọng hơn là nàng nhiều hơn hắn năm tuổi.
Nhưng người phụ nữ như vậy luôn là hình tượng hoàn hảo trong lòng Tần Lạc.
Thế nhưng nàng lại mắc chứng bệnh ghét đàn ông.
Là một thầy thuốc, Tần Lạc cảm thấy hắn phải có trách nhiệm ra tay cứu giúp nàng thoát khỏi căn bệnh nguy hiểm này, để nàng lại có thể ngả vào vòng tay người đàn ông nào đó.
“Sau khi tốt nghiệp đại học. Tôi được nhà trường cử tới trường Y Harvard nghiên cứu dược vật học và miễn dịch học” Lâm Hoán Khê đột nhiên mở đầu câu chuyện giữa hai người, phá tan không khí trầm mặc.
“Ừm, chứng tỏ chị là người rất xuất sắc” Tần Lạc cười tán thưởng. Một gương mặt xinh đẹp như vậy lại có trí tuệ. Một phụ nữ như vậy đi tới đâu cũng là trung tâm chú ý của người khác.
Năm nay có rất nhiều phụ nữ đã hai mươi bảy, hai tám mà vẫn chưa kết hôn. “thặng nữ (nữ độc thân)” bây giờ đã trở thành một xu thế thời thượng.
Nhưng tại sao hết lần này đến lần khác Lâm Hoán Khê vẫn được người khác chú ý, được quan tâm chăm sóc? Cũng không phải do nàng xinh đẹp.
Nếu nàng sống lâu như Phượng tỷ, liệu có ai suốt ngày đi theo nàng tìm hiểu xem nàng đã kết hôn chưa? Hay đã có bạn trai chưa?
Người đàn ông nào cưới Phượng tỷ ở tuổi tám mươi, lúc động phòng phát hiện ra nàng vẫn còn là xử nữ, người đó không cần phải vui mừng lẫn sợ hãi bởi đó là điều đương nhiên. Cũng không nên hoài nghi cái màng * của nàng không phải mới vá lại, cũng không phải là cái màng cao su mua hết tám mươi đồng tiền.
“Trong khoảng thời gian đó cuộc sống rất yên bình, tĩnh lặng, phong phú. Ở bên đó phong cách học tập rất khác, không ai ép bạn phải học. Nhưng chính bản thân mình phải luôn cố gắng. Giống như bạn đi lạc vào một kho báu, từng giây từng phú phát hiện ra những điều kinh ngạc mừng rỡ”.
Sau đó lại là quãng thời gian trầm mặc.
Vẻ mặt Lâm Hoán Khê ưu tư, giống như linh hồn nàng đã tiến nhập vào một người khác, hồi tưởng về những ký ức vui buồn xa xăm nào đó.
Tần Lạc hiểu được lúc này mới là con người thực của Lâm Hoán Khê. Cách cư xử lạnh nhạt, cau mày khi nói chuyện với người khác của Lâm Hoán Khê chỉ là vẻ bề ngoài của nàng.
Bởi vì bệnh của nàng mà nàng bắt buộc phải mang bộ mặt đó.
“Anh ta rất xuất sắc đúng không?” Tần Lạc khẽ hỏi. Lần này hắn muốn chủ động dẫn dắt câu chuyện.
“Anh ta cũng là người Trung Quốc ở Yến Kinh. Những người lưu lạc bên ngoài thường có tình cảm đặc biệt với đồng hương. Anh ta cũng rất xuất sắc, vào trường y Harvard trước tôi một năm, đã lấy được bằng tiến sĩ về miễn dịch học. Anh ta còn là hội trưởng hội đồng hương, có ảnh hưởng rất lớn trong giới lưu học sinh”.
Tần Lạc gật đầu, chỉ có một người con trai ưu tú như thế mới xứng đáng với Lâm Hoán Khê.
‘Anh ta đối với tôi rất lịch sự, từ trước tới nay không bao giờ vượt khuôn phép. Chúng tôi thường xuyên gặp nhau nhưng anh ta không bao giờ yêu cầu gì quá đáng. Thậm chí có cảm giác rằng chúng tôi không có gì với nhau, nhưng tôi đã coi anh ta là người đàn ông duy nhất của mình”.
“Sau đó chuyện gì đã xảy ra?” Tần Lạc hỏi.
“Nhưng tôi ngây thơ quá” Lâm Hoán Khê mệt mỏi lắc đầu: “Trong lúc vô tình tôi chứng kiến anh ta lái xe chở một cô gái người Mỹ cùng trường. Cô gái đó nổi tiếng khắp trường vì tính đa tình, ăn chơi của mình. Sau đó tôi lái xe theo sát bọn họ. Bọn họ không vào nhà mà ôm nhau ở trên xe”.
Tần Lạc hiểu ra, gật đầu hỏi: “Bắt đầu từ đó chị bắt đầu chán ghét đàn ông à?”
“Đúng vậy. Tôi thấy đàn ông đều là sở khanh, tất cả đàn ông đều như thế. Nhìn bề ngoài thì có vẻ đứng đắn nhưng cũng thế mà thôi”.
“Vậy chị thấy tôi thế nào?” Tần Lạc ngửa người về phía sau để Lâm Hoán Khê dễ dàng quan sát gương mặt tuấn tú của hắn hơn.
“Cậu cũng tàm tạm. Có cảm giác chán ghét nhưng không phải là chán ghét” Lâm Hoán Khê nhìn Tần Lạc, nói ra suy nghĩ của mình với hắn.
Vừa mới gặp mặt nàng thấy gã thanh niên mặc áo choàng đen bẩn này rất đáng ghét. Hơn nữa hắn rất vô lễ, không được nàng cho phép tự tiện xông vào nhà. Quả thực so với những người đàn ông nàng đã gặp thì hắn đáng ghê tởm hơn bội phần.
Nhưng khi nàng nghe ông của mình nói hắn vừa ông một việc trọng đại giải quyết căn bệnh lây lan trong trẻ sơ sinh gây chấn động toàn quốc, cứu vãn danh dự của bệnh viện. Lúc nàng lặng lẽ khóc thầm, hắn yên lặng đưa khăn tay cho nàng, nàng vừa thấy lạnh đã mang áo khoác tới.
Hắn không giống như một người xấu.
“Như vậy cũng không phải là biện pháp” Tần Lạc nói: “Chị còn trẻ. Phải kết hôn, sinh con đẻ cái. Hơn nữa bệnh của chị có hiện tượng xấu đi đúng không? Có phải bây giờ chị nhìn thấy đàn ông thì rất tức giận, có cảm giác trong lòng bị cái gì đó đè nặng, cáu giận vô cớ, chỉ muốn bộc phát ra ngoài đúng không?”
“Ừ” Lâm Hoán Khê gật đầu.
“Nói chính xác bệnh của chị là hội chứng sợ hãi tình yêu. Sau đó phát triển thành chứng bệnh ghét đàn ông. Trong suy nghĩ của chị mỗi một người đàn ông tới gần chị đều có ý đồ xấu. Chị lại không có niềm tin vào tình yêu nên bệnh phát triển như bây giờ” Tần Lạc giải thích. Vấn đề này đã động chạm tới góc độ tâm lý học.
Bản chất của chứng bệnh sợ đàn ông là tâm bệnh. Muốn chữa bệnh này không có cách nào khác là trị tâm.
“Vậy tôi…”
“Nếu như chị tin tưởng tôi. Tôi sẽ có biện pháp chữa khỏi bệnh cho chị” Tần Lạc tự tin nói. Hắn thấy Lâm Hoán Khê cũng không muốn chìm sâu trong căn bệnh của mình.
Chẳng qua là trước đây nàng không có dũng khí đối mặt với nó, cũng không tìm được chính xác đột phá khẩu.
Chỉ cần nàng nguyện ý phối hợp Tần Lạc nắm chắc có thể chữa khỏi bệnh cho nàng tới tám phần.
“Cảm ơn” Lâm Hoán Khê khẽ trả lời.
“Ừm. Khởi đầu tốt đẹp” Tần Lạc nói nước đôi. Có thể Lâm Hoán Khê không chán ghét hắn nữa. Nàng còn nói cám ơn hắn chứng minh nàng đang hồi phục.
Đương nhiên còn cần các biện pháp hỗ trợ khác nữa.
“Vậy bây giờ tôi cần làm gì?” Lâm Hoán Khê hỏi.
“Bệnh của chị để kéo dài quá lâu, chị thường xuyên cáu giận nên can khí ứ đọng rất nguy hiểm. Trước tiên tôi phải giúp chị thai thông kinh mạch” Tần Lạc nói: “Nếu như chị thường xuyên có tâm trạng vui vẻ, bệnh sẽ tự nhiên giảm bớt. Kinh mạch không thông sau này bệnh có nguy cơ tái phát”.
“Khai thông như thế nào?”
“Châm cứu” Tần Lạc nói xong hắn lấy cái hộp sắt màu bạc từ trong túi ra.
"Châm cứu?"
“Đúng vậy. Châm vào huyệt Đại Đồn, Hành Gian,Túc Ngũ Lý” Tần Lạc trả lời.
“Bây giờ?”
“Nếu chị có thời gian” Tần Lạc nhún vai trả lời.
“Vậy thì phiền cậu” Lâm Hoán Khê nói. Bất kỳ ai khi biết căn bệnh của mình có cách điều trị cũng đều mong muốn nhanh chóng chữa khỏi bệnh.
Măc dù Lâm Hoán Khê được gọi là “Băng sơn nữ thần” nhưng nàng cũng không phải là ngoại lệ, trong mắt nàng ánh lên niềm hy vọng.
Tần Lạc nhìn xung quanh rồi nói: “Chúng ta quay về phòng đi. Bên ngoài này gió to. Sau khi châm cứu có thể bị cảm lạnh”.
“Được” Lâm Hoán Khê nghe lời Tần Lạc đứng lên cùng Tần Lạc đi vào phòng của nàng.
“Ngồi lên giường” Tần Lạc nói.
Lâm Hoán Khê liếc nhìn Tần Lạc. nàng làm theo lời hắn ngồi lên giường. nàng đưa tay kéo tà áo ngủ xuống. Bởi vì khi nàng ngồi xuống áo ngủ bị cuốn lên, để lộ ra một mảng bắp đùi trắng như tuyết.
“Có…. cồn không?” Tần Lạc hỏi. Tần Lạc vô tình nhìn thấy bắp đùi của Lâm Hoán Khê, hắn không nhịn được lại quay lại nhìn.
“Tại tủ thuốc cấp cứu” Lâm Hoán Khê nói. Mặt nàng đỏ lên, nàng thấy không tự nhiên trước ánh mắt sáng rực của Tần Lạc.
Tần Lạc tìm được hòm thuốc cấp cứu. hắn lấy cồn ngâm ngân châm khử trùng. Sau đó hắn cầm châm ngồi xổm bên cạnh chân Lâm Hoán Khê. Hắn nhẹ nhàng cầm lấy gót sen của nàng.
“Hả? Cậu muốn làm gì? Buông tôi ra” Lâm Hoán Khê phẫn nộ hét lên. Nàng muốn Tần Lạc bỏ tay ra khỏi chân nàng.
Lâm Hoán Khê thực sự rất tức giận nàng không ngờ hắn lại lỗ mãng như vậy.
“Chị là một bác sĩ Trung y. Lẽ nào chị lại không biết vị trí của huyệt Đại Đôn và Hành Gian?” Tần Lạc cười hỏi.
Lâm Hoán Khê đương nhiên biết huyệt Đại Đôn ở đốt ngón chân cái, cách bờ ngoài gốc móng khoảng 0,2cm, huyệt Hành Gian ở kẽ của ngón chân cái và ngón chân thứ hai, sát về phía mu chân.
Nói cách khác nàng phải nghe theo lời hắn để hắn cầm hai chân nàng tùy ý ngắm nghía à?
“Tôi là thầy thuốc mà thầy thuốc thì không phân biệt nam, nữ” Tần Lạc lại một lần nữa nói dối gạt người.
Lâm Hoán Khê do dự khi vào nhìn đôi mắt nghiêm túc, chân thành của Tần Lạc. Nàng không giãy dụa nữa để mặc cho chân của mình nằm trong lòng bàn tay xinh đẹp giống như tay của con gái của Tần Lạc.
Đôi chân chính là khuôn mặt thứ hai của phụ nữ, những người đàn ông sành điệu thưởng thức tư vị phụ nữ từ dưới lên trên, từ chân tới đầu.
Để được coi là đôi chân đẹp thượng hạng phải có đủ mấy tiêu chuẩn sau: Chân phải có đường nét rõ ràng, dáng phải thon dài, đường cong thanh thoát, nước da phải mềm mại, ngón chân xếp theo thứ tự, có hương thơm dịu.
Có thể thỏa mãn ba điều này đó là người trong vạn người. Nếu hoàn toàn thỏa mãn những tiêu chuẩn đó chính là niềm đam mê sở hữu lớn nhất của đàn ông.
Chân của Lâm Hoán Khê đáp ứng cả ba tiêu chuẩn này, thuộc loại cực phẩm.
“Bắt đầu được chưa?” Lâm Hoán Khê hỏi khi nàng thấy vẻ mừng rỡ của Tần Lạc khi cầm chân nàng mà không có ý định bắt đầu châm cứu.
Lâm Hoán Khê cam thấy rất thỏa mãn khi có được cực phẩm như vậy, nhưng bản tính rụt rè của phụ nữ làm cho nàng buột miệng nhắc nhở Tần Lạc có thể bắt đầu được rồi.
“Ừ, vừa rồi tôi đang tìm vị trí huyệt đạo” Tần Lạc trả lời qua quýt.
Cũng may Lâm Hoán Khê giữ thể diện cho Tần Lạc, nàng không vạch trần điều rối trá của hắn.
Khi tâm tình Tần Lạc ổn định lại hắn lại trở thành một thầy thuốc đích thực. Có cảm giác rằng hắn rất nghiêm túc, chuyên nghiệp, linh hoạt, kỹ thuật tinh thông, xuất châm rất nhanh, phóng khoáng, dứt khoát. Động tác của hắn làm cho Lâm Hoán Khê hoa mắt.
Đây không phải là lần đầu tiên nàng thấy người khác châm cứu nhưng thủ pháp châm cứu đẹp mắt của hắn thì nàng chưa từng thấy qua.
Lâm Hoán Khê thầm nghĩ đàn ông như hắn nếu đồng ý, sẽ có rất nhiều cô gái thích hắn.
Tần Lạc buông chân ngọc của Lâm Hoán Khê ra nói: “Kéo áo ngủ lên. Tôi phải châm huyệt Túc Ngũ Lý”.
Túc Ngũ Lý nằm ở bờ trong đùi, dưới nếp nhăn của bẹn ba thốn, dây thần kinh bắp đùi, phía dưới cục mấu của xương chậu, dọc theo bờ cơ khép.
Nói cách khác nàng phải kéo áo lên cho hắn nhìn bắp đùi ư?
Lâm Hoán Khê bối rối không biết nên làm gì.