Chương 725: Tuy xa mà gần
Thực ra trong đoàn của Kim Đức Thụy có rất nhiều chuyên gia hóa trang, Trần Tư Tuyền tuyệt nhiên không cần phải động tay động chân vào làm gì cả.
Nhưng nàng vẫn muốn vậy, vì thế mà không ai dám từ chối yêu cầu của nàng.
Sau khi bảo hết nhân viên ra khói phòng. Trần Tư Tuyền liền tỉ mỉ quan sát sắc mặt và khuôn mặt của Tần Lạc thật kỹ. sau đó nàng mới bắt đầu bôi phấn lên mặt Tần Lạc.
Tần Lạc từ trước đến giờ đều cho rẳng mấy chị em phụ nữ ngày nào cũng phải trang điểm thật là rắc rối, nhưng bây giờ hắn mới thấy con trai trang điểm cũng rắc rối chẳng kém. xem chương mới tại tunghoanh(.)com
“Lần trước chúng ta diễn là tình nhân, lần này chúng ta diễn là vợ chồng! Thật có duyên phải không?” Trần Tư Tuyền dùng ngón tay khẽ búng búng lên mặt Tần Lạc bông đùa nói.
“ừm!” Tần Lạc cảm khái đáp. hắn cố gắng giữ vững sự bình tĩnh của mình một cách tốt nhất.
Hắn ngồi trên ghế, còn Trần Tư Tuyền thì cong người cúi xuống trước mặt hắn. Bởi vì Tần Lạc ngồi bên dưới thấp hơn hẳn Trần Tư Tuyền_Do vậy mà, khi Trần Tư Tuyền cúi người xuống làm lộ cả một bộ ngực trắng mịn đung đưa ngay trước mặt hắn.
Vì muốn tìm cái đẹp hoàn mỹ cho đoạn phim quảng cáo này. Trần Tư Tuyền chọn chiếc váy không hề mặc nội y bên trong mà chỉ đặt vào đó hai miếng silycon vào là được.
Trước cảnh tượng hùng vĩ như vậy, Tần Lạc không thể nào dứt bỏ con mắt háu đói của hắn ra khỏi bộ ngực đồ sộ của Trần Tư Tuyền được.
Dĩ nhiên, Tần Lạc là một con người có mực thước đạo đức khá cao. cái chuyện nhìn trộm như thế này hắn vô cùng khinh bỉ_Nhưng chỉ tại con mắt của hắn không chịu nghe theo lời chỉ huy của bộ não. nên nó cứ hau háu dán chặt vào bộ ngực của Trần Tư Tuyền mà thôi.
Hắn muốn cúi thấp đầu xuống tránh khòi cái cạm bẫy ngọt ngào đang treo lủng lẳng trước mặt kia, nhưng khi con mắt hắn cúi xuống thì còn một chuyện tệ hại hơn nữa xẩy ra.l
Đôi chân.
Trăng mịn. thon dài thẳng tắp không chút tì vết.
Trần Tư Tuyền vốn là một người mẫu xuất thân chân dài, tuy bây giờ nàng đã bỏ nghề người mẫu chuyên tâm vào đầu tư kinh doanh với bột dưỡng da Kim Dũng, nhưng thân hình và đôi chân của nàng vẫn làm cho bao nhiêu người hằng đêm ao ước.
Người đẹp hay không nhìn chân là biết!
Tần Lạc dùng cả danh dự của mình để đảm bảo rẳng, hắn đã trông thấy rất nhiều cặp đùi đẹp rồi. nhưng chưa thấy cặp đùi nào đẹp như của Trần Tư Tuyền cả.
Trần Tư Tuyền không hề chú ý thấy ánh mắt của Tần Lạc, hoặc có lẽ nàng chẳng buồn vạch mặt hắn làm gì cho mệt.
Nàng vẫn vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mặt Tần Lạc, vừa dịu dàng nói: “Tiếc rằng đây chỉ là diễn với nhau mà thôi!”
Nói xong câu này. Trần Tư Tuyền liền thở dài một cái não nề.
“Ha ha! Em là một đại mỹ nữ đấy! Lẽ nào em không phát hiện ra sao? Khi nãy em vừa mới bước ra. tất cả đàn ông ở ngoài kia đều mờ to mắt ra nhìn em_Trong làng giài trí cũng có nhiều anh chàng đẹp trai tài giỏi mà. lẽ nào em không gặp được ai thích hợp hay sao?” Tần Lạc không biết trả lời tiếng thở dài của Trần Tư Tuyền ra sao. nên hắn giả vờ nghe không hiểu câu nàng vừa nói. cố tình lảng sang chuyện khác.
“Em mà thích mấy gã đẹp trai thì đã không thích anh đến mức này rồi!” Trần Tư Tuyền bật cười khanh khách nói.
Nếu không vì sợ làm mất thời gian. Tần Lạc có khi sẽ bắt Trần Tư Tuyền nhìn ngắm hắn cho kỹ càng hơn xem xem nàng bảo hắn không đẹp trai ở chỗ nào. nếu nàng nói ra được hắn tình nguyện giặt tất cho nàng cả tháng liền.
Dĩ nhiên được giặt tất cho Trần Tư Tuyền một tháng cũng là cả một mong ước mà biết bao nhiêu đàn ông muốn mà không được nữa.
Nước da của Tần Lạc khá tốt. chỉ cần bôi lên một chút phấn cho trắng là xong, Trần Tư Tuyền sau đó lại giúp hắn chỉnh sửa lại đầu tóc, thế là việc trang điểm cho Tần Lạc đã hoàn tất.
Trần Tư Tuyền kéo Tần Lạc ngồi tới trước tấm gương ngắm nghía thật kỹ, sau đó lại chỉnh sửa lại quần áo của hắn cho ngay ngắn rồi mới vừa lòng với tác phẩm nghệ thuật của mình. Đột nhiên, Trần Tư Tuyền đưa môi lên hôn chụt vào cổ Tân Lạc một cái rồi cười nói: “Chồng của em đẹp trai thật đấy!”
“_” Đây có phải là cố tình sàm sỡ mình không nhỉ.
Tần Lạc tướng rằng chỉ có mỗi đàn ông mới có trò lợi dụng kiểu này, hóa ra đàn bà cũng vậy, nữ sắc lang trong thành phố cũng nhiều thật đấy!!!
Khi Trần Tư Tuyền đi ra ngoài cổng ngoái lại vẫn thấy Tần Lạc đứng trơ trơ một chỗ liền cười nói: “Anh chàng ngốc của em còn đứng đó làm gì nữa hả?”
“Anh đang nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra!” Tần Lạc ngượng ngùng nói. Tuy hắn không hề từ chối bị người đẹp hôn trộm một cái, nhưng hắn nghĩ trước khi hôn thì cô ấy cũng phải thông báo trước một tiếng chứ nhỉ.
Thể mà cô ấy đến cả thông báo trước cũng không nói một câu liền chụt luôn một cái như Trư Bát Giới nuốt quả nhân sâm vậy, làm mình chẳng kịp hưởng thụ cái cảm giác sung sướng kia một chút nào cả.
“À_em làm vậy chẳng qua là muốn nhập tâm vào nhân vật sớm hơn thôi mà!”
Trần Tư Tuyền nói.
“Tìm cảm giác để nhập tâm vào vai diễn?”
Tần Lạc thầm nghĩ, có lẽ mình đúng là nên làm diễn viên mới đúng.
Tần Lạc đã có kinh nghiệm trong lần quay quảng cáo từ trước, do vậy lần này hắn khá là thuần thục không còn gắng gượng như lần đầu nữa.
Sau một hồi tìm cảm xúc diễn, hắn đã bắt đầu tìm được cách vào vai sao cho hợp lý nhất, rồi từ từ cầm đạo cụ trong tay mình lên.
Rất nhẹ nhàng và tự nhiên.
Cứ như cả hai người là một đôi vợ chồng thực thụ đang trao quà cho nhau thật vậy.
Trần Tư Tuyền cũng bộc lộ hết được sự vui mừng, hạnh phúc của một người vợ khi được chồng mình tặng quà cho. Khi ánh mắt hai người chạm vào nhau đều toát lên mộ sự hòa quyện của một đôi tình nhân yêu nhau nồng thắm nhất, không hề có chút gượng ép nào cà.
Vì lúc trước Trần Tư Tuyền đã hôn lên cổ Tần Lạc để tìm cảm xúc, do vậy bọn họ đều diễn xuất vô cùng trôi chảy.
“Cắt_” Kim Đức Thụy vung tay lên hét. sau đó ông chạy thẳng tới chỗ Tần Lạc ôm hắn vào lòng xúc động nói: “Tuyệt vời! Trên cả sự tuyệt vời! Người anh em của tôi, lần này anh giúp tôi nhiều lắm anh biết không? Đoạn quảng cáo này nhất định sẽ nổi đình nổi đám cho mà xem_Nhất định!”
Trần Tư Tuyền lúc này chỉ mỉm cười đứng bên cạnh Tần Lạc, hai mắt nàng chăm chú nhìn hắn mà không chớp, Nàng vẫn còn chưa thoát ra khỏi được nhân vật mà mình đang vào vai diễn.
Nàng là nữ chủ nhân trong gia đình, đang ngồi chờ chồng mình đi làm về, sau đó nghe thấy tiếng cửa mở nàng liền mừng rỡ chạy ra ôm chầm lấy người đàn ông mà nàng hết mực yêu thương, đón nhận lấy món quà trong tay người chồng yêu quý_Ánh mắt hai người nhìn nhau tuy không bùng cháy như cuộc tình chớm nở. nhưng nó ngọt ngào hạnh phúc và vĩnh cửu.
Nàng thích cảm giác như vậy, rất thích là đằng khác.
“Tư Tuyền! Cô diễn cũng tốt lắm. tốt vô cùng! Đây là lần quay dễ dàng nhất từ khi tôi làm cái nghề này! Cái cảm giác này quá thật, quá xúc động!” Kim Đức Thụy sau khi buông Tần Lạc ra lại quay sang tán dương Trần Tư Tuyền hết lời, ông nhìn ánh mắt của Trần Tư Tuyền vẫn còn chìm đắm trong hạnh phúc ngắm nhìn Tần Lạc thì ông thầm cảm thấy ngưỡng mộ tên ranh con này đúng là có số đào hoa quá đáng.
“Một lần là ok rồi!” Kim Đức Thụy nói: “Hai người thật là đẹp đôi quá, hai người phải làm nghề diễn viên mới đúng!”
“Anh ấy không thèm tôi đâu!” Trần Tư Tuyền nói với giọng vừa có vẻ bông đùa vừa có vẻ chua xót tự chế giễu bản thân mình.
Tần Lạc không nói câu nào. vì hắn không biết nên nói thế nào cho phải cả.
Anh đã có Lâm Hoán Khê. Vương Cửu Cửu. Tô Tử_Tất cà mọi chuyện thế là đã giải quyết xuôi chèo mát mái, do vậy buổi trưa bọn họ liền tổ chức một bữa tiệc ăn mừng. Tên *** sắt Tần Lạc hôm nay được thể mời tất cả mọi người cùng với toàn thể đoàn quay phim của Kim Đức Thụy dùng bữa. Hôm nay hắn đến muộn lâu quá do vậy mà hắn cũng thầm cám thấy ái ngại, hơn nữa hắn cũng nhận thấy đám người hôm nay vô cùng chuyên nghiệp, nếu sau này có cơ hội hắn nhất định, sẽ tìm họ để hợp tác.
Lôi kéo lấy lòng được mấy người này chỉ có lợi chứ không có hại.
Sau bữa tiệc, Kim Đức Thụy liền đưa đoàn của ông ta quay về nghỉ ngơi. Tần Lạc và Trần Tư Tuyền thì đứng trước cửa khách sạn chờ Đại Đầu đánh xe tới.
“Anh bao giờ thì đi?” Trần Tư Tuyền lên tiếng hỏi, không biết có phải là do uống nhiều rượu quá không mà trông vẻ mặt nàng lúc này hơi buồn buồn.
“Ngày kia!” Tần Lạc nói: “Anh không thể kéo dài thời gian thêm được nữa! Bên Thụy Điển họ lại gọi tới giục anh rồi!”
Tần Lạc vẫn chưa muốn đi là vì hắn muốn sắp xếp mọi chuyện cho ổn thỏa rồi mới đi. Còn một nguyên nhân nữa là hắn còn phải chờ Tô Tử nữa.
Lần đi này chẳng qua là chuyến đi trao đổi thuần túy về y học, do vậy có người trong Bồ Tát Môn như Tô Tử đi cùng hắn sẽ có được sự giúp đỡ vô cùng hữu ích từ nàng. Hơn nữa, Tần Lạc cũng cảm thấy nhớ Tô Tử vô cùng.
Có nhiều lúc Tần Lạc cũng vô cùng cảm khái với số phận, cảm giác số phận thật là kỳ diệu_Sao trên thế giới này đã có mình rồi lại còn có thêm Tô Tử nữa?
Dĩ nhiên, còn có những chuyện huyền diệu hơn nữa. Có bao nhiêu là chuyên gia nhưng họ cũng chẳng nghiên cứu ra cái gì, tại sao bộ phận sinh dục của con trai lại lồi, còn của con gái lại lõm.
“Bao giờ anh quay về?” Trần Tư Tuyền hỏi.
“Anh không rõ nữa!” Tần Lạc lắc đầu đáp. Lần đi Thụy Điển này của hắn trên danh nghĩa là hắn sẽ giao lưu với học viện y học hoàng gia của Thụy Điển, nhưng hắn còn mục đích khác nữa là tuyên truyền trung y. Khi nào hắn quay về, cái đó phải xem hắn thu hoạch được cái gì không đã.
Trần Tư Tuyền nghe vậy lại thở dài nói: “Chờ đến lúc anh về thì có lẽ em đã về Đài Loan rồi!”
“ừm!” Tần Lạc gật gật đầu đáp.
“Lần sau gặp lại có lẽ cũng phải một năm sau mất!” Trần Tư Tuyển cười nói. Một năm rồi lại một năm, người con gái có nhiêu cái một năm để tiêu tốn đây?
“Sao thế được? Bây giờ phương tiện đi lại thuận tiện như vậy, anh đến Đài Loan thăm em là được chứ gì! Mà em muốn lúc nào đến đây mà chẳng được?” Tần Lạc an ủi.
“Nói thì dễ!” Trần Tư Tuyền cười nói: “Anh một năm mới quay về nhà mấy lần hả?”
“_” Tần Lạc không phải là thẳng ngốc, hắn hiểu hàm ý trong câu nói của Trần Tư Tuyển. Nhưng, hắn thật sự không biết ứng đối thế nào cho phải nữa.
“Em đi rồi! Anh nhớ đối xử tốt với Lệ yêu tinh đấy! Cô ấy là một người rất tốt!”
“Anh biết mà!” Tần Lạc gật đầu nói, đó là trách nhiệm của hắn, hắn cũng không bao giờ từ chối cả.
Lúc này xe đã được Đại Đầu lái tới. Tần Lạc mở cửa xe mời nói: “Em đi đâu? Để anh tiễn em được không?”
Trần Tư Tuyền cuời đáp: “Em muốn đến tổng bộ công ty một chuyến! Lệ yêu tinh vừa mới gọi cho em bảo em trưa nay qua đó thương lượng một số việc! Công ty cách đây không xa lắm. em tự đi ra đó được rồi, anh không cần phải tiễn em đâu!”
Chờ cho chiếc xe của Tần Lạc dần dần đi khuất, Trần Tư Tuyền mới quay ra nhìn vào cánh cửa thủy tinh trước mặt rồi mỉm cười.
Thế nào gọi là xa? Thế nào gọi là gần?
Chỉ có khoảng cách là xa, còn trái tim thì mới gần nhau thôi!
“Tần Lạc! Tạm biệt!”