Chương 821: Nguy hiểm sắp ập đến!
Con đường trung ycủa Tần Lạc có thể có những bước đi thuận lợi như vậy đều là nhờ vào bộ trưởng Thái Công Dân đứng sau giúp đỡ tận tình.
Từ khi Thái Công Dân nhìn ra được tài hoa của Tần Lạc thì ông ta đã hết lòng ủng hộ. đặc biệt là ông đã lợi dụng chức quyền của mình tạo mọi điều kiện thuận lợi cho Công Hội Trung Y.
Với tình hình nội bộ Trung Quốc, thì nếu không có Thái Công Dân đỡ cho. thì liệu Công Hội Trung Y có thể đi vào thị trường rồi trở thành công ty hùn vốn tư bản cổ phần được hay không? Một tổ chức như Công Hội Trung Y lại có thể trở thành một tổ chức tự phát chứ không phải một bộ máy dưới sự quản trị của nhà nước được.
Có Thái Công Dân thì mới có được Công Hội Trung Y của ngày hôm nay. mà có Công Hội Trung Y thì mới có được tương lai của trung y.
Đối với Tần Lạc mà nói. thì Thái Công Dân không chỉ là một quan chức cấp cao vất vả lo lắng cho tiền đồ của trung y, mà giống với một người đi trước dễ gần đáng kính hơn.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao lúc trước tôi chưa từng nghe nói điều gì?” Tần Lạc sốt ruột hỏi.
“Bệnh tiểu đường. Bệnh đã nhiều năm nay rồi. vốn cũng chẳng có việc gì nghiêm trọng đâu, nhưng thời gian gần đây bộ trưởng Thái làm việc mệt quá, nên bệnh tình trở nên nặng hơn_bộ trưởng Thái cũng đã có tuổi rồi. vốn là vẫn còn một năm nữa mới nghỉ cơ, nhưng giờ xem ra chắc phải về trước rồi.” Hầu Vệ Đông nói với giọng tiếc nuối.
Lãnh đạo tồn tại thì cũng đồng nghĩa với việc thư ký tồn tại. nếu Thái Công Dân có thể yên ổn mà về nghỉ, thì là một thư ký của ông tạ Hầu Vệ Đông cũng sẽ được coi là công đức viên mãn rồi. tự khắc sẽ có một kết quả tốt. Bất luận là lưu lại trong bộ làm việc hay đi đâu thì chỉ cần bộ trưởng Thái nói giúp cho vài câu, thì vị trí của anh ta cũng sẽ không thể nào là quá kém được.
Nhưng nếu Thái Công Dân vì bị bệnh mà lui về thì bước tiếp theo của Hầu Vệ Đòng cũng chẳng biết thế nào. Người đi rồi thì trà sẽ lạnh, đó là một điểm nổi bật nhất trong chốn quan trường, một phó bộ trưởng (gọi Thái Công Dân là bộ trưởng là vì người Trung Quốc khi nhắc đến người khác thì muốn đề cao họ lên một bậc. vì vậy mà họ thường ít dùng phó) đã về hưu nói gì thì quyền lợi cũng không thể bằng đương nhiệm phó bộ trưởng được.
Đây cũng là lý do mà anh ta vội vàng muốn xích gần mối quan hệ với Tần Lạc, anh ta cần đến sự giúp đỡ to lớn ở một người có tiếng nói như Tần Lạc.
“Là bệnh này à.'Tần Lạc cau mày nói. Bệnh đái đường là một trong mười bệnh khó điều trị nhất của nhân loại, bất luận là trung y hay tây y, bất luận là Trung Quốc hay các nước phát triển phương tây thì cho đến bây giờ đều vẫn chưa tìm ra phương pháp trị liệu nào hiệu quả cả. Đây cũng là một căn bệnh có tỉ lệ tử vong là khá lớn.
“Thế thì nghỉ ngơi một thời gian là được rồi, sao lại nghiêm trọng đến mức phải phân công công việc?” Tần Lạc cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi.
Theo lý mà nói. thì bệnh tình của những quan viên cao cấp này đều được giấu kín, nếu không thì sẽ rất bất lợi cho việc phát triển trong công việc của họ.
Hầu Vệ Đông cười khổ nói: “Tôi cũng không biết cụ thể chân tướng thế nào. Nghe nói là trong lúc họp hội nghị thì bộ trưởng Thái đã đập bàn nói lớn với người khác_mệt mỏi cùng với tức giận đã khiến cho ông ngất lịm ngay tại hiện trường. Vì vậy nên sự việc mới được loan tin đi khắp nơi. Có người còn lấy lý do là sức khỏe của bộ trường Thái không được tốt đã khuyên ông ở nhà dưỡng bệnh, nghỉ ngơi. Tin đồn này rất có thị trường trong bộ, nên chắc không sai được đâu.”
Tần Lạc cau mày trầm tư suy nghĩ.
Nếu bộ trưởng Thái mà lui về thì người tiếp nhận công việc của ông sẽ là một người như thế nào đây? Liệu người đó còn giữ được thái độ ủng hộ đối với trung y. Công Hội Trung Y. cũng như đối với mình hay không đây? Vận mệnh của Công Hội Trung Y liệu có bị phá bỏ hay không?
Tần Lạc cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, liền nói: “Đến thăm bộ trưởng Thái trước đi. Nếu sức khỏe của ông ấy hồi phục rồi thì tất cả mọi việc cũng sẽ được giải quyết ổn thỏa thôi.”
“Đúng vậy.” Hầu Vệ Đông cố gượng cười nói. “Anh đến cả bệnh của Công Chúa Thụy Điển còn trị khỏi. thì ắt sẽ trị khỏi bệnh này của bộ trưởng thôi.”
Tần Lạc chỉ cười mà không nói lại câu gì.
Thái Công Dân sống trong một tiểu viện dành cho lãnh đạo cấp cao trong bộ y tế. có một biệt thự độc lập.
Hầu Vệ Đông ngày nào cũng đưa đón lãnh đạo đi làm. vì vậy mà anh ta rất quen thuộc với địa hình nơi đây. Anh ta cho dừng xe ở cổng của khu biệt thự, sau đó đi nhấn chuông trên chiếc cổng sắt.
Không có ai đáp lại. nhưng lại thấy Thái Công Dân với một bộ quần áo màu trắng thời nhà Đường đích thân bước ra mở cổng.
“Bộ trưởng Thái, lâu lắm không gặp.” Tần Lạc cười chào Thái Công Dân.
“ Tần Lạc, cậu trước giờ chưa từng làm tôi thất vọng lần nào.” Thái Công Dân nhìn Tần Lạc ha ha cười nói. đã thế còn vỗ vỗ lên vai hắn một cách thân thuộc nữa.
Tất nhiên là Hầu Vệ Đông vô cùng ngưỡng mộ cái cảnh tượng này. với thân phận và địa vị của Thái Công Dân mà lại bằng lòng qua lại với một vãn bối như Tần Lạc thế này, thì chứng tỏ rằng ông đã coi hắn như một người trong nhà mình rồi.
“Sao ông ấy lúc nào cũng nghiêm nghị với mình thể nhỉ?” Hầu Vệ Đông tiếc nuối nghĩ.
“Cháu chỉ là làm việc mà cháu nên làm thôi mà.” Tần Lạc khiêm tốn nói.
Vừa nói hắn vừa lưu ý sắc mặt của Thái Công Dân. Ngày trước lần nào đến gặp Thái Công Dân, Tần Lạc đều thấy trạng thái của ông rất tốt, nhưng lần này thì không, sắc mặt rất ư là không tốt. xem ra lần bệnh này ảnh hưởng không nhỏ đến ông.
“Nói tốt lắm. Chỉ cần mỗi người đều làm tốt việc mình nên làm thì chẳng có việc gì là không làm tốt được cả.” Thái Công Dân nói. “Đi. vào trong nhà thôi. Hai người chắc vẫn chưa ăn sáng phải không? Chúng ta cùng ăn một chút nhé.”
“Xin lỗi đã để bộ trướng phải đợi lâu rồi.” Hầu Vệ Đông áy náy nói.
“Vừa mới luyện một bài Thái Cực, cũng chẳng thấy đói gì.” Thái Công Dân vừa nói vừa dẫn đường cho Tần Lạc và Hầu Vệ Đông.
Một bà lão hiền từ đang bưng bê đồ ăn lên bàn ăn, thấy Tần Lạc và Hầu Vệ Đông đến thì bà mỉm cười chào: “Tiểu Hầu. cậu đến rồi à.”
“Vâng ạ.” Hầu Vệ Đông đáp. sau đó chạy lên trước đỡ chiếc đĩa trên tay bà. nói: “Có việc gì thì cứ bảo cháu làm là được rồi. Cụ cũng nên nghỉ ngơi nhiều mới được.”
“Gọi là bà.” Thái Công Dân đứng bên cạnh nói.
Tần Lạc giờ mới biết, thì ra bà lão làm cả bàn thức ăn này là vợ của Thái Công Dân. trong lòng cảm thấy hết sức kinh ngạc. Trong thời buổi hiện nay thì với một trưởng thôn thôi cũng sẽ mời một bảo mẫu đến nhà, nhưng một lãnh đạo cấp cao trong bộ như Thái Công Dân đây thì lại vẫn để vợ mình đích thân làm cơm cho mình. Đây quả thật là một việc mà hắn không thể tưởng tượng nổi.
“Đến đây làm phiền bà rồi.” Tần Lạc cung kính chào bà lão.
“Ha ha, cháu là Tần Lạc phải không? Tôi thường xuyên nghe lão Thái nhắc đến cháu, nói cháu là một bác sỹ giỏi nhất mà ông ấy từng gặp.” Bà lão nói với Tần Lạc bằng một giọng thân mật.
“Là do bộ trưởng Thái quá khen đó thôi ạ.”
“Tôi nhìn thì cũng được lắm đấy chứ.” Bà lão cười ha ha nói. “Đói rồi phải không? Mau đến ăn đi.”
“Cảm ơn bà ạ.”
Bà lão giống như bà của Tần Lạc vậy, cứ ngồi bên cạnh bận bịu hết múc cháo lại đến gắp màn thầu cho ba người. Hầu Vệ Đông giành mấy lần mà cũng không giành lại với bà được.
Tần Lạc khuyên: “Bộ trưởng Thái, bà cũng có tuổi rồi, trong nhà vẫn nên kiếm một người giúp việc thì hơn.”
“Có người giúp việc mà." Bà lão nói chen vào. “Trong bộ sắp xếp đấy. Ngày thường cũng chỉ đến quét dọn nhà cửa hay giặt giũ gì thôi, chứ còn cơm nước thì vẫn là tôi nấu. lão Thái kén ăn lắm. không ăn được thức ăn người khác nấu.”
“Bộ trưởng thật là có phúc quá.” Tần Lạc tán thưởng nói. Đôi vợ chồng già này sống nương tựa vào nhau đã bao nhiêu năm rồi, có thể là trước giờ chưa từng làm việc gì gọi là lãng mạn hay là nói những lời ngọt ngào như ‘anh yêu em' hay ‘em yêu anh', nhưng tình yêu được trải nghiệm qua mấy chục năm cơm áo gạo tiền này mới là tình yêu chân thành và vĩnh cửu nhất.
Bà lão cười nói: “Mấy người cứ ăn đi, tôi vào bếp xem màn thầu đã được chưa nhé.”
Bà nói xong bèn để lại không gian cho ba người nói chuyện.
Thái Công Dân sau khi húp một ngụm cháo thì ngẩng lên nói với Tần Lạc: “Lần đi Thụy Điển này của cậu thu hoạch lớn lắm. Không những vương thất Thụy Điển gửi thiệp mời đến. mà còn có mấy nước nữa cũng mời trung y của chúng ta nữa đấy.”
“Việc cậu chữa khỏi cho Công Chúa Garbo đã làm chấn động cả thế giới đấy. Điều đó ngang với việc đã phổ cập cho mọi người biết về trung y, ngày sau muốn phát triển trung y cũng không phải là việc gì khó khăn nữa rồi.”
“Vâng đúng ạ.” Tần Lạc nói. “Trước đó cháu cũng chưa từng nghĩ là sẽ gặp phải chuyện này.”
“Cơ hội đều là giành cho người có chuẩn bị trước. Y thuật của cậu rất chắc, nên mới có thể nắm vững được cơ hội lần này. Chứ nếu mà cậu chẳng có kỹ năng gì, thì không những không làm nổi danh được trung y, mà ngược lại còn bôi đen cả trung ỵ nữa.” Thái Công Dân cười nói. “Lúc đó sự việc đột nhiên xảy ra như vậy, tôi cũng toát mồ hôi hột. May mà cậu vượt qua được cái ngưỡng khó khăn này. Cậu ấy. đôi khi hành sự cũng mạo hiểm lắm đấy.”
Tần Lạc chỉ biết gượng cười mà không giải thích gì thêm. Mặc dù tin tức Garbo là Công Chúa và việc hắn chữa trị cho một Công Chúa trong vương thất không phải là hắn làm lộ ra.
Thái Công Dân càng ngày càng thấy hài lòng về Tần Lạc. ông thở dài một tiếng, nói: “Nguyện vọng lớn nhất trong đời tôi đó chính là có thể nhìn thấy trung y trỗi dậy trong những năm cuối đời. Tôi có thể nhin ra được là tương lai của trung y nằm hết trong tay những người như các cậu. vốn dĩ tôi còn định dùng năng lực của mình để ủng hộ thêm cho cậu. nhưng vì sức khỏe không được như ý muốn_có thể tôi phải dời khỏi đơn vị sớm hơn dự định. Có điều, tôi tin rằng, chỉ cần các cậu kiên trì thì nhất định sẽ giành được thắng lợi. Nếu có thể nhìn được ngày này. thì cho dù là tôi không thể tham gia vào được tôi cũng thấy mãn nguyện lắm rồi.”
“Đã quyết định rồi sao?” Tần Lạc hỏi.
“Hôm qua bộ trướng Trương ở bộ tổ chức đã nói chuyện với tôi, khuyên tôi nên ở nhà nghỉ ngơi dưỡng bệnh.” Thái Công Dân buồn bã nói.
Bộ tổ chức đã tìm đến người nào để nói chuyện, thì vận mệnh vị quan viên này coi như là đã được quyết định xong xuôi rồi.
Sắc mặt của Hầu Vệ Đông cũng trở nên ảm đạm, vốn dĩ anh ta vẫn còn ôm trong lòng chút gì gọi là may mắn, nhưng giờ đây xem ra niềm hy vọng của anh ta đã bị lụi tàn hết cả rồi.
“Nhanh vậy sao?” Tần Lạc kinh ngạc hỏi lại. Hắn vẫn chuẩn bị bình ổn bệnh tình cho Thái Công Dân. để ông có thể tiếp tục công việc hiện giờ của mình. Nhưng không ngờ bên trên đã cho ra quyết định nhanh đến vậy.
“Đây là quyết định của tổ chức.” Thái Công Dân bất đắc dĩ nói. ông ngày thường là một vị phó bộ trưởng chính trực, ngay thẳng, vì vậv mà ngày thường đắc tội với không ít người. Giờ đây có chuyện này xảy ra thì những người giậu đổ bìm leo tất nhiên là cũng khá là nhiều.
Hơn nữa, lần trước trong phòng họp hội nghị của bộ trưởng có một số người nói những lời đàm tếu về hành vi của Tần Lạc ở Thụy Điển, Thái Công Dân nghe vậy thì tức đập bàn đập ghế và nói là chỉ có những người không làm gì mới bị người ta đàm tếu mà thôi. Câu nói này của ông đã đắc tội với ông phó bộ trưởng rất có bối cảnh kia, vì vậy mà ông ta cũng được xem như là người cầm quân chủ lực trong lần lui về này của Thái Công Dân này.
Tần Lạc cảm thấy vô cùng tiếc nuối, bèn hỏi: “Là ai sẽ tiếp nhận công việc của bộ trưởng vậy?”
“Đây chính là nguyên nhân hôm nay tôi muốn tìm cậu đến đây để bàn bạc.” Thái Công Dân lo âu nói. “Lần này tiếp nhận công việc của tôi là phó bộ trưởng Hoàng. Phó bộ trưởng Hoàng xuất thân từ một trường danh tiếng ở Mỹ, có một chút hiểu lâm với trung y. Tôi hy vọng ngày sau có việc gì thì cậu nên báo cáo cho ông ta nhiều hơn, cố gắng nhận được sự hỗ trợ đắc lực từ ông ta.”
Thái Công Dân có vẻ như cũng không đủ tự tin về việc mà ông đang dự tính này. sắc mặt ông tối sầm xuống: “Trung y khó khăn lắm mới bước lên được con đường phát triển tốc độ cao này. nhất định không được để nó chịu bất cứ ảnh hướng gì. Chúng ta thực sự là không thể trì hoãn thêm được nữa.”
“Bất kể ai đều không thể ảnh hướng đến sự phát triển của trung y.” Tần Lạc kiên quyết nói. “Ai cũng không được.”