Bác Sĩ Thiên Tài Chương 829 : Không cứu nổi lương tâm của các người!

Chương 829: Không cứu nổi lương tâm của các người!

Vì bảo hộ sự an toàn con đường này, cục cảnh sát thành phố Yến Kinh đã đặt một trụ sở cảnh sát tại con đường trung tâm này.

Sở Trưởng của trụ sở công an ở đây tên Lưu Đào, sau khi nhận được điện thoại gọi tới nói có người đang gây náo loạn trên đường phổ, thì ông vẫn đang ngồi nghiên cứu bản đồ cổ phiếu ngày hôm nay, do vậy ông chẳng muốn ra ngoài một chút nào cả.

“Thưa sếp! Nghe nói có người dùng súng!” Thuộc hạ của Lưu Đào chạy vào báo cáo.

“Cái gì?” Lưu Đào thất kinh, súng là một vũ khí cấm sử dụng trên toàn quốc, nếu như có sự kiện nổ súng trên đường phổ trung tâm đông người đi lại, thì nó sẽ có ảnh hưởng vô cùng xấu tới trị an thành phố. Nếu như không xử lý khéo léo thì cái chức Sở Trưởng của Lưu Đào cũng sẽ bị cách luôn không thương tiếc.



“Mẹ kiếp đứa nào mà cả gan như vậy?” Lưu Đào lập tức tắt máy chạy luôn ra ngoài.

Sở Trưởng đã đích thân xuất trận, thì dĩ nhiên tất cả các thành viên trong đồn cũng đều phải chạy theo ông.

Từ xa Lưu Đào đã trông thấy đám người đông đúc tụ tập.

Mặc dù đám đông đều rất sợ bị đạn lạc bắn vào, nhưng họ vẫn không chịu rời khỏi đây, vì đâu có dễ dàng gì tận mắt chứng kiến cảnh tượng đấu súng hay như thế này. Do vậy mà đám người vẫn tụ tập quanh đó không có dấu hiệu bỏ chạy.

Còn có một sổ người còn rút camera ra quay Ly, còn có người thì dùng di động lên mạng đăng đàn thông báo: “Một mỹ nữ bạo lực rút súng uy hiếp, tên cướp khổng chế con tin luôn miệng kêu gọi cảnh sát tới cứu!”

“Tránh ra, mọi người tránh ra hết!” Lưu Đào hét lên: “Cảnh sát đây!”

Nghe thấy có cảnh sát tới, tên cướp khống chế con tin kia như chết đuổi vớ phải cọc, gã gào lên mừng rỡ: “Các đồng chí cảnh sát mau cứu tôi với! Bạn của tôi bị cô gái kia đánh, sổng chết không biết thế nào! Bây giờ cô ấy lại còn muốn rút súng bắn tôi nữa. Còn có pháp luật nữa không hả?”

Lưu Đào đứng ở xa ngắm nhìn Ly, ông nhất thời cũng không biết rõ được chân tướng sự việc.

Nhưng trong tay của Ly lúc này lại có khẩu súng, do vậy ông không thể không tin lời tên cướp kia.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Lưu Đào lên tiếng hỏi.

Mặc dù ông đã nghe tên cướp kia tường thuật lại sự việc, nhưng vì để cho công minh, nên ông cũng lên tiếng hỏi Ly.

“Bọn chúng ăn trộm đồ của người ta, bị tôi bắt được! Nhưng bọn chúng lại bắt khố chủ làm con tin!” Ly lạnh giọng nói, nàng không hề có cái điệu ôn nghèo kể khổ như tên cướp kia.

“Thưa đồng chí cảnh sát! Chúng tôi có phải ăn cắp đâu, tôi hẹn bạn tôi ra đây đi chơi điện tử với nhau, nhưng không ngờ cô ta đột nhiên xông tới đánh chúng tôi. Chúng tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả!”

Nghe thấy Ly nói gã và đồng bọn ăn trộm bị bắt quả tang, thì tên cướp này vội lên tiếng ngụy biện.

“Có ai trông thấy bọn họ ăn trộm không hả?” Lưu Đào lớn tiếng hỏi.

Không có bất cứ ai trả lời, đám đông đứng xung quanh đây cứ như bọn họ dính phải căn bệnh dịch hạch vậy, tất cả nghe Lưu Đào lên tiếng hỏi vậy đều lui luôn ra xa.

“Anh là khổ chủ hả?” Lưu Đào nhìn vào người đàn ông cao lớn kia hỏi.

“Vâng! À không, không phải! Tôi không phải là khổ chủ, tôi chẳng bị mất đồ gì hết!” Anh chàng cao lớn lắp bắp trả lời.

“Cô còn gì để nói nữa không?” Lưu Đào quay sang Lv hất hàm hỏi.

Lưu Đào hiểu rằng chuyện ngày hôm nay lại giống rất nhiều chuyện lần trước. Chỉ vì không có người đứng ra làm chứng, thậm chí cả khổ chủ cũng phủ nhận là mình bị hại, do vậy mà sự việc đã trôi qua một cách nhẹ nhàng và chóng vánh.

“……..” Ly tức giận tới cực điểm, hai mắt nàng trợn ngược lên, nhưng không biết nên nói thế nào cho phải.

Nàng là lính, trong cuộc sống cùa nàng chỉ có kẻ địch và đồng đội, đồng đội bao giờ cũng bảo vệ nàng, còn kẻ địch thì nàng phải giết cho bằng hết.

Nhưng những người này vừa không phải là đồng đội, cũng không phải kẻ địch của nàng. Nàng không biết làm thế nào để hóa giải cục diện phức tạp này.

Thấy Ly không nói gì, Lưu Đào biết mình đã nắm được phần thắng.

Ông lập tức nghiêm nét mặt lại quát: “Khoan hẵng nói bọn họ có phải là ăn cắp hay không, mà kể cả bọn họ có là ăn cắp đi chăng nữa thì cô cũng phải biết xử lý tình huống chứ. Làm gì có ai cầm súng đi bắt bọn ăn trộm vặt bao giờ? Cô có biết hành vi của cô làm phạm pháp không?”

“Tôi có quyền mang súng theo mình!” Ly sẵng giọng nói.

“Ai cho cô cái quyền đó?”
“Chính phủ!”

“Tại sao tôi lại không biết là chính phủ cho cô có quyền mang súng? Nếu như người nào cũng giống cô, thì cái đất nước này thành cái gì hả?”

Lưu Đào tìm cách gây áp lực lên Ly, vì chỉ có cách đó mới bắt Ly buông súng xuống được.

“Nếu như người cảnh sát nào cũng vô dụng như ông, thì đất nước này mới loạn ấy!”

“Cô ăn nói cái kiểu gì thế hả?” Lưu Đào sa sầm nét mặt lại, suýt chút nữa thì ông đã văng tục chửi bậy ra rồi. Làm cảnh sát bao nhiêu năm như vậy, thế mà đây mới là lần đầu tiên ông bị người khác chỉ tận mặt nói ông như vậy.

“Tôi chỉ nói sự thật!” Ly lạnh giọng nói: “Bọn chúng có cả một hội ăn trộm hoành hành trên phố, điều này chứng tỏ bọn chúng phạm tội không chỉ một lần! Thế mà các ông cứ nhắm mắt làm ngơ, thử hỏi các ông đã làm đúng chức trách của mình chưa hả?”

“Chúng tôi có làm tròn chức tránh hay không thì cũng chẳng tới lượt cô phải nói! Cô bây giờ lập tức buông súng xuống, nếu không chúng tôi buộc phải nổ súng đó!” Lưu Đào lớn tiếng dọa dẫm.

Tần Lạc e ngại tính tình nóng nảy của Ly sẽ làm sự việc trở nên phức tạp, nên tiến tới bên cạnh Ly nhẹ nhàng khuyên bảo: “Em cất súng trước đi đã, bọn chúng không chạy được đâu mà lo!”

Ly cũng biết rút súng ở chỗ đông người thế này cũng là không tốt, do vậy khi nghe Tần Lạc khuyên bảo nàng liền bất đắc dĩ cất súng đi.

“Còng nó vào!” Lưu Đào lớn tiếng ra lệnh.

Hai viên cảnh sát nghe vậy lập tức chạy tới định còng Ly lại.

“Mấy người định làm cái gì vậy?” Tần Lạc đứng ngay trước mặt Ly quát lên.

“Còng nó về đồn giải quyết!”

“Các người không điều tra rõ sự tình mà đã bắt người là sao?”

“Đưa về đồn hỏi sau chứ sao!” Viên cảnh sát khó chịu nói: “Anh là ai hả? Nếu như anh không có liên quan gì thì xin mời anh tránh ra chỗ khác, đừng làm ảnh hưởng tới chúng tôi!”

“Các anh thật vô lý!” Tần Lạc cười lạnh nói: “Nếu các anh muốn bắt thì bắt luôn tôi đi, tôi là bạn của cô ấy đấy!”

Viên cảnh sát kia thấy vậy quay lại nhìn Lưu Đào, Lưu Đào thấy vậy vẫy tay lên khó chịu nói: “Bắt về đồn cùng luôn, chưa biết chừng hắn cũng là đồng bọn của cô ta đấy, có khi trên người hắn cũng có súng!”

“Tôi đồng ý cùng các anh về đồn hợp tác điều tra, nhưng các anh đừng hòng được phép còng tôi lại!” Ly nói.

Lưu Đào thấy trên người Ly có súng nên cũng e ngại nàng làm liều sẽ gây tổn thương tới những người xung quanh đây.

Ông ngẫm nghĩ một lúc, cho rằng cứ đưa nàng về bốt trước đã, sau đó muốn làm gì thì làm cũng chưa muộn.

“Đưa cả hai về bốt!” Lưu Đào ra lệnh.

“Ông chỉ đưa chúng tôi về à? Thế còn mấy tên này thì sao?” Tần Lạc chỉ vào mấy tên ăn cắp nói.

“Người bị thương thì đưa đi bệnh viện!” Lưu Đào nói xong lại liếc mắt nhìn tên cướp còn xót lại nói: “Anh cũng theo chúng tôi về đồn lấy khẩu cung!”

“Vâng, thưa đồng chí cành sát!” Tên cướp kia nhăn răng cười hềnh hệch.

Trông thấy Lưu Đào và tên cướp này thân thiện với nhau như vậy, Tần Lạc tức đến hộc máu mồm, hắn chỉ muốn đập cho cả hai tên khốn này một trận nhớ đời.

“Tần Lạc?” Có người trong đám đông hét lên.

Tần Lạc thep phản xạ tự nhiên quay người lại nhìn, một cô gái đeo kính đang nhìn hắn một cách nghi hoặc.

“Vâng, tôi là Tần Lạc đây!” Tần Lạc cười đáp.

“Hả…………. Anh chính là Tần Lạc sao?” Cô gái kia thét lên như mình vừa trúng số độc đắc vậy.

“Tần Lạc? Anh đúng là Tần Lạc sao? Thảo nào tôi thấy anh ấy trông quen quen! Anh ấy không phải ở Thụy Điển sao? Anh ấy về nước từ bao giờ thế?”

“Mẹ kiếp, thời buổi này có quá nhiều người bắt chước người khác đi ra ngoài làm hàng, làm cho người ta chả biết đâu ai là thật, ai là giả mạo cả!”

Tần Lạc chỉ biết cười khổ.

Lệ Khuynh Thành vì muốn hắn đi dạo với Ly không bị ai làm phiền, nên đã cho hắn đeo một chiếc kính râm to tướng trên mặt…… Yêu tinh Lệ đúng là một người tình chu đáo và lý tưởng.

Tần Lạc cứ tưởng như vậy sẽ không có ai nhận ra hắn nữa, nhưng hắn không ngờ vẫn có người nhận ra trong cảnh ngộ dở khóc dở cười này.

“Tần Lạc là ai thế?” Lưu Đào thấp giọng hỏi một viên nữ cảnh sát đứng cạnh mình.

Viên nữ cảnh sát nghe vậy liền đáp: “Là một bác sỹ Trung y nổi tiếng!

Mấy ngày trước anh ấy còn chữa khỏi bệnh cho Công Chúa Thụy Điển nữa! Bây giờ anh ấy nổi tiếng lắm”

Lưu Đào nghe mà có một dự cảm không tốt sắp xảy ra với ông.

“Tôi cũng không muốn gặp các bạn trong cảnh tượng thế này!” Tần Lạc cười nói: “Bởi vì tất cả những việc tôi làm chẳng có ý nghĩa gì cả, tôi có thể cứu vớt Trung y, có thể chữa trị các căn bệnh cho các bạn. Nhưng tôi lại không thể chữa trị được lương tri của các bạn!”

Tất cả mọi người nghe vậy đều im bặt.

Mọi người không ngờ Tần Lạc lại nói như vậy.

Đau, quá đau! Câu nói của Tần Lạc chẳng khác nào cái tát vào mặt tất cả mọi người đứng ở đây cả.

Bọn họ biết ý của Tần Lạc là gì, bọn cảm thấy nhục nhã vì hành động hèn nhát vừa rồi của bọn họ.

“Tôi đồng ý đi làm chứng!” Một người đàn ông đứng ra nói: “Mấy tên này đúng là bọn ăn cắp! ”

“Tôi cũng đồng ý về làm chứng! Chiếc ví lấy được từ trên tay bọn chúng có ảnh của khổ chủ. Này anh kia, sao anh lại khốn nạn thế? Người ta thấy anh bị mất cắp ra tay giúp anh, thế mà anh lại hèn nhát không dám nhận là sao?”

“Tôi cũng muốn làm chứng, các anh mau thả Tần Lạc ra đi, anh ấy là thần tượng của tất cả chúng tôi!”

Lưu Đào và đám thủ hạ đều đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ không ngờ Tần Lạc chỉ cần một câu nói thôi mà thái độ của mọi người đã thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy.

Mới lúc đầu đám người này còn hèn nhát im lặng, thế mà bây giờ bọn họ đã có hơn trăm người đứng ra đòi làm chứng rồi.

Tên cướp kia thấy vậy kinh hãi đưa mắt lên nhìn Lưu Đào, Lưu Đào thấy vậy liền quay mặt lơ đi coi như không biết.

Tên cướp thấy vậy thì tự biết bản thân hắn hôm nay đã gặp hạn rồi. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

Nguồn: tunghoanh.com/bac-si-thien-tai/chuong-829-Qi6aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận