Bác Sĩ Thiên Tài Chương 837 : Cổ Vương khóc!

Chương 837: Cổ Vương khóc!

Trong phòng có tiếng người kêu gào nên đương nhiên cũng kinh động tới nhân viên của trường săn bắn Hoa Điền.

Mỹ nữ giám đốc Lữ Hàm Yên, người lần trước tặng Tần Lạc thẻ hội viên, dẫn theo mấy người chạy tới hỏi: “Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lữ Hàm Yên không tới thì thôi, một khi tới càng khiến Tần Lạc tức giận.

“Đại Đầu, cậu ở lại, khống chế nhân viên nhà bếp và quản lý của bọn họ. Không được để bất kỳ ai bỏ trốn” Tần Lạc căn dặn Đại Đầu. Thức ăn bị người hạ độc thủ, nói không chừng có liên quan tới nhân viên ở nơi này.

Cho dù bọn họ không hạ độc nhưng bọn họ phải chịu trách nhiệm không kiểm tra, giám sát chu đáo.



Đại Đầu hiểu ý, hắn ra tay nhanh như chớp hướng tới đầu Lữ Hàm Yên.

“Anh ...” Gương mặt xinh xắn của Lữ Hàm Yên tái nhợt nhưng không thể nào né tránh được.

Bảo vệ phía sau Lữ Hàm Yên muốn xông lên chống đỡ nhưng Lữ Hàm Yên đã ngăn lại nói: “Không cần. Khách hàng gặp chuyện không hay trong nhà hàng của chúng ta, chúng ta phải chịu trách nhiệm. Chúng ta có trách nhiệm phổi hợp với bọn họ điều tra chân tướng của sự việc”.

Nói thế nhưng trong đầu Lữ Hàm Yên lại có suy nghĩ: Sao người đàn ông này lại trở nên như này? Lần trước gặp mặt vẫn tổt đẹp, ông chủ vừa gặp đã tặng đại lễ mấy trăm vạn. Ngược lại anh ta lại trở mặt không nhận người quen, quay đầu cầm súng chỉ vào người mình.

Trong suy nghĩ của Lữ Hàm Yên, hình tượng của mình đã sụt giảm rất nhiều. Trong suy nghĩ của nàng, người đàn ông này chẳng khác nào lưu manh đầu đường xó chợ.

Tần Lạc không để ý tới phản ứng của Lữ Hàm Yên, hắn kéo tay Văn Nhân Mục Nguyệt vội vàng đi ra ngoài. Văn Nhân Chiếu và vệ sĩ trúng cổ độc được những người khác khiêng vai mang theo. Những vệ sĩ còn lại bao vây xung quanh, cẩn thận bảo vệ vòng trong vòng ngoài.

“Mã Duyệt, em dẫn người ở lại trợ giúp” Văn Nhân Mục Nguyệt bị Tần Lạc kéo tay đi nhưng nàng vẫn không quên quay người căn dặn. Cho tới lúc này nàng vẫn giữ được sự tỉnh táo của mình, không một chút kinh hãi.

“Dạ, tiểu thư” Mã Duyệt trả lời, nàng gọi hai vệ sĩ ở lại rồi nhanh chóng đi về phía nhà bếp. Các nàng phải bảo vệ hiện trường nhà bếp, tận dụng cơ hội tìm kiếm đối tượng hạ độc.

Khi đám người Tần Lạc ra tới bãi đỗ xe, vệ sĩ ở bên ngoài đã khởi động xe.

Sau khi ngồi vào trong xe, Tần Lạc nói: “Lái xe đi”.

“Đi đâu vậy?” Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.

Tần Lạc suy nghĩ một lát rồi nói: “Đi tới trại an dưỡng của Long Tức. Chỗ đó vừa yên tĩnh vừa an toàn”.

Văn Nhân Mục Nguyệt biết trại an dưỡng của Long Tức. Lần trước Tần Lạc đã đưa nàng từ nhà cũ, đem nàng tới nơi đó tĩnh dưỡng.

Nơi đó cũng như Đài Loan đã để lại một ký ức vô cùng đẹp trong trí nhớ của nàng.

“Liệu bọn họ có xảy ra chuyện gì không?” Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Văn Nhân Chiếu nằm ngủ yên trong lòng Tần Lạc, đau lòng hỏi.

Nàng chỉ có một người em trai này. Nàng đã rất vất vả bảo vệ người em này trong nhiều năm. Nàng thật sự không muốn điều không hay nào xảy tới với em mình.

“Tạm thời thì không có chuyện gì” Tần Lạc nói.

“Anh có ý gì?”

“Em cũng thấy rồi đó. Bọn họ trúng độc không đơn giản. Anh nghi ngờ là trúng cổ độc. Trúng độc thì anh có thể tìm thuốc giải còn như trúng cổ độc thì cần có cổ dẫn nhưng anh không biết cổ dẫn là cái gì. Bây giờ anh chỉ đặt hết hy vọng lên người cô ấy”.

“Ai vậy?” Hai mắt Văn Nhân Mục Nguyệt trở nên cực kỳ sắc bén.

“Anh cũng thấy rất kỳ quái” Tần Lạc nói: “Người có khả năng ra tay nhất đã bị anh bắt lại. Chẳng lẽ những thảo cổ bà khác đã tới Yên Kinh sao? Sao những con người này cứ như âm hồn không chịu tan biến?”

Tần Lạc móc điện thoại ra, hắn nói: “Anh gọi điện thoại hỏi xem thế nào”.

Tần Lạc nhanh chóng bấm số gọi điện thoại. Người bên kia cũng nhanh chóng nhận cuộc gọi. Giọng nói của Ly vang lên trên điện thoại: “Có chuyện gì sao?”

Nếu là trước kia khi Ly nhận điện thoại của Tần Lạc, nàng chỉ lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì? Hôm nay nàng còn thêm cả từ “sao” ở cuối như vậy giọng nói của nàng trở nên mềm mại hơn nhiều.

Thế nhưng lúc này Tần Lạc không có tâm trạng để xúc động. Hắn không chú ý tới điều biến đổi bất ngờ này.

“Cổ Vương có còn nằm trong tay mọi người không?” Tần Lạc hỏi.

“Còn” Ly nói: “Có chuyện gì?”

“Có người hạ cổ độc chúng tôi” Tần Lạc nói.

“Để tôi đi kiểm tra” Ly nói.

“Trước tiên không cần thẩm vấn cô ấy” Tần Lạc vội vàng bảo Ly dừng lại: “Chỉ nửa giờ nữa, chúng tôi sẽ tới trại an dưỡng. Bên tôi có người trúng cổ, khi đó tôi cần sự giúp đỡ của cô ấy.

Tần Lạc chỉ lo lắng Ly dùng nghiêm hình bức cung. Khi đó một khi đã chọc giận cô bé xấu xa đó hay là khiến cô bé bị thương. Cho dù có muốn cô bé ra tay cứu Văn Nhân Chiếu cũng không thể được.

Mặc dù Văn Nhân Chiếu đã ngủ thiếp đi nhưng sắc mặt hắn vẫn rất đau đớn. Hơn nữa người hắn còn co quắp, chứng tỏ cổ độc đang lan tràn khắp các kinh mạch trong thân thể của hắn.

Từ đó có thể tưởng tượng ra loại cổ độc này bá đạo cỡ nào.

“Mục tiêu của chúng là ai?” Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.

“Không biết” Tần Lạc nói: “Có khả năng chính là anh mà cũng có khả năng là em. Anh bắt được một Cổ Vương. Em đã từng trúng cổ nên chúng muốn một mẻ lưới bắt hết chúng ta. Dù sao những thức ăn đó đều là thức ăn của chúng ta. Nếu như chúng ta cùng ăn thức ăn đó, không chỉ một mình Văn Nhân Chiếu trúng cổ độc. Cả ba người chúng ta cùng trúng cổ độc”.

“Khi đó anh đã cảnh báo. Anh đã phát hiện ra điều gi?” Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.

“Anh có cảm giác mùi của món súp lươn đó quá nồng, đặc biệt còn có vẻ kỳ lạ. Hơn nữa trong súp có một loại dược liệu cổ, một loại dược liệu rất ít gặp” Tần Lạc giải thích với Văn Nhân Mục Nguyệt: “Sau khi Văn Nhân Chiếu nói lần nào tới đây cậu ấy cũng uống một bát súp đó, anh đã nghĩ bản thân mình đã quá nhạy cảm. Anh cứ nghĩ bọn họ cổ tình cho thêm loại dược liệu này vào súp. Xem ra món súp đó có vấn đề.”

“Tại sao không phải là nhộng?” Tần Lạc tự hỏi.

“Em nghĩ chúng nhất định không hạ độc trong món nhộng bởi vì như vậy rất dễ dàng bị người phát hiện ra. Khi mọi người nhìn thấy món ăn này đều đã cẩn thận hơn rồi” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

“Đúng vậy” Tần Lạc gật đầu: “Em phát hiện đúng. Món ăn thứ nhất chính là thịt lợn rừng. Món ăn này không có vấn đề. Món ăn thứ hai chính là món măng xào, món ăn này cũng không có vấn đề vì hai người chúng ta cũng ăn hai món này. Món ăn thứ ba đưa lên chính là món nhộng. Hai người chúng ta không ăn, chỉ một mình Văn Nhân Chiếu ăn”.

“Chúng nhất định không hạ độc ở món ăn này bởi vì chúng đoán chắc chúng ta sẽ không ăn món ăn này. Nếu như ngay cả món ăn này cũng không có vấn đề như vậy chúng ta nhất định sẽ không nghi ngờ món ăn thứ tư chính vì vậy khi đưa món súp lươn lên, mỗi người chúng ta đều múc một bát”.

“Là anh múc” Văn Nhân Mục Nguyệt nhắc nhở Tần Lạc.

Đây mới chính là điều đáng sợ của chúng. Bọn chúng biết chúng ta sẽ không ăn món ăn thứ ba nhưng nhất định sẽ uổng món súp thứ tư. Dựa theo phạm trù tâm lý học mà nói sau khi chúng ta từ chối không ăn món ăn trước, chúng ta nhất định sẽ nếm thử món ăn này, hơn nữa không một ai muốn từ chối món súp cá cả.”

“Bởi vì anh thấy dược liệu lạ đó cảnh báo nên chúng ta mới thoát khỏi tai kiếp này nhưng Văn Nhân Chiếu quá nóng vội nên mới bị độc làm hại” Giọng nói của Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh như băng: “Chẳng lẽ đối thủ của chúng ta chính là một giáo sư tâm lý học sao?”

“Có phải là một giáo sư tâm lý học hay không thì còn chưa rõ” Tần Lạc nói: “Nhưng đối phương là kẻ hiểu rất rõ tính cách con người, thật sự đáng sợ. Đổi phương nhất định là một phụ nữ”.

Văn Nhân Mục Nguyệt liếc nhìn Tần Lạc nhưng nàng không tiếp tục truy hỏi Tần Lạc vấn đề ngu ngốc này.

Bởi vì nàng biết một khi nàng hỏi Tần Lạc “Tại sao?” Tần Lạc nhất định sẽ nói: “Bởi vì trong sổ những người anh biết chỉ có phụ nữ mới có trí tuệ và mưu kế như này”.

Khi đội xe tiến tới trại an dưỡng, Kiều Mộc biết tin đã dẫn người tới canh giữ cửa.

Khi nhìn thấy xe của Tần Lạc tiến vào trong, lập tức Kiều Mộc dẫn người chạy nhanh tới. Khi xe vừa mới dừng lại, bọn họ đã vây quanh đón nhận Văn Nhân Chiếu và viên vệ sĩ trúng cổ độc kia.

Những vệ sĩ khác chỉ được ở bên ngoài, bọn họ không thể vào trong khu vực của Long Tức.

“Trước tiên đưa vào trong tiểu lâu?” Kiều Mộc hỏi.

“Không cần” Tần Lạc nói: “Hãy mang thẳng bọn họ tới nhà giam.

Kiều Mộc liếc mắt nhìn Tần Lạc sau đó ông ta phất tay nói: “Đưa tới nhà giam”.

Ly từ trong tiểu lâu đi ra ngoài. Nàng đã thay chiếc váy dài bằng chiếc quần da và chiếc T-shirt không tay bó sát người, một vẻ hoang dại mà gợi cảm.

“Tôi muốn tới nhà giam tiến hành trao đổi với cô ấy” Tần Lạc nói với Lv.

Ly gật đầu nàng nhanh chóng đi trước dẫn đường.

Ngay khi còn cách xa nhà giam Hồng Phu, Tần Lạc không tự chủ được, hắn nín thở.

Thối!
Cực kỳ thối!

Một mùi giống như uế tạp đại tiện của con người lên men, cực kỳ nồng nặc, cực kỳ thổi xộc vào mũi khiến người ta chỉ muốn buồn nôn.

Văn Nhân Mục Nguyệt mấy lần há mồm định nôn ra nhưng nàng kiên cường đè nén được. Nhưng đám người Kiều Mộc thì hờ hững, bọn họ tiếp xúc lâu ngày thành quen.

“Em thật sự cho người chặn bồn cầu của cô ấy lại hả?” Tần Lạc quay người hỏi Ly.

“Trong quân không ni đùa” Ly thản nhiên nói. Nàng không biết vì sao nhưng khi nhìn thấy Văn Nhân Mục Nguyệt bên cạnh Tần Lạc, tâm tình nàng không tốt lắm mặc dù hai người đã quen biết nhau trước đây.

Tần Lạc cười gượng, hắn đi tới cửa nhà giam, sau khi giơ tay gõ cửa, hắn hô to với một bóng đen đang nằm ở góc tường: “Tỉnh dậy, tỉnh dậy”.

Leng keng leng keng !

Bóng đen ngẩng đầu lên. Khi nhận ra người bên ngoài là Tần Lạc, lập tức bóng đen nhảy lên, gào thét chói tai.

Hồng Phu xông tới rất nhanh. Mấy người Tần Lạc không hẹn mà cùng nhau lùi lại sau từng bước một.

Không phải bọn họ hoảng sợ mà vì mùi trên người Hồng Phu cực kỳ kích động, giống như một người ngâm người trong một vũng nước phân một tuần sau đó lại phơi nắng mặt trời ba ngày liền.

“Tần Lạc, mày đúng là một thằng lưu manh, mày là đồ cặn bã thổi tha. Mày sẽ không chết tử tế. Mày hãy mau thả tao ra. Nếu không thì hãy mau giết tao đi. Hãy mau giết tao đi. Tao không... bao giờ muốn ở lại chỗ này nữa. Tao không bao giờ muốn ở lại đây nữa”.

Một tình cảnh khiến người ta trợn mắt há hốc mồm đã xuất hiện.

Cổ Vương, cả người là kịch độc, giết người như cây cỏ, là Vương gia của thảo cổ bà trong thiên hạ lại ôm mặt gào khóc trước mặt nhiều người.

Tiếng khóc ai oán, lạnh giá như tiếng khóc Đỗ Quyên!

Nguồn: tunghoanh.com/bac-si-thien-tai/chuong-837-Yi6aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận