Bác Sĩ Thiên Tài Chương 898 : Vẫn còn đấy chứ

Chương 898 : Vẫn còn đấy chứ

Tần Lạc đứng ở cổng viện điều dưỡng nhẫn nại chờ đợi, một đám vệ sĩ đứng nghiêm nghị ở bên cạnh hắn.

Từ khi Tần Lạc, Đại Đầu và những người khác nằm ở trong cái viện điều dưỡng này, thì Văn Nhân Mục Nguyệt đã gia tăng độ bảo vệ đối với nơi này.

Những vệ sĩ này đều nhận được mệnh lệnh từ cấp trên: Bất kể bằng mọi giá đều phải bảo vệ an toàn cho những nhân vật quan trọng ở trong đây.

Những vệ sĩ này còn biết rằng, tên mặc áo trường bào này chính là ‘nhân vật quan trọng’ trong những nhân vật quan trọng.

Mấy ngày mà Tần Lạc ở đây thì hắn không hề bước ra khỏi cánh cổng viện điều dưỡng lấy nửa bước, cho dù là ông của Văn Nhân Mục Nguyệt đến thăm thì hắn cũng chỉ nằm trên giường bệnh mà chờ đợi-----------



Những vệ sĩ này đều không thể hiểu nổi, rốt cuộc phải là một nhân vật như thế nào tới thì mới khiến cho hắn đích thân đứng ở cổng nghênh tiếp.

“Lẽ nào nói-----------đó là một vị thủ trưởng nào đó?”

Tít------------

Một chiếc xe Audi màu đen từ từ dừng lại ở cổng, Tần Lạc nhanh chóng bước tới mở cửa sau ra.

Tần Lạc vừa động đậy một cái thì những vệ sĩ đứng xung quanh cũng động đậy theo.

Đám vệ sĩ xông tới rồi chia thành tứ phía, lấy Tần Lạc làm vị trí trung tâm, bọn họ vây kín lấy chiếc xe Audi lại----------tất cả các góc độ có thể bị những tay súng bắn tỉa nhắm tới thì đều bị họ dùng thân thể của mình để che kín hết.

Người ngồi trong xe sau khi trông thấy Tần Lạc đích thân đến để mở cửa xe cho mình thì trong lòng hốt hoảng, lo lắng hết sức, vừa nhấc chân lên định bước xuống nhưng không ngờ lại đụng phải một đại trận như thế thì sợ quá lại ngồi phịch xuống ghế.

“Chú---------- chú không sao chứ?” Tần Lạc tiến về phía trước đỡ lấy tay của ông nói.

“Ân nhân-----------tôi-----------thế này----------thế này là làm gì thế?” Ông lão nói với ánh mắt sợ sệt, ông còn không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Lạc nói nữa.

“Không sao đâu chú. Bọn họ đều là vệ sĩ của cháu. Chỉ là sợ có người muốn hãm hại cháu nên mới đột nhiên chạy đến đây thôi---------bọn họ không có ác ý gì với chú đâu----------” Tần Lạc mỉm cười giải thích.

“Ồ---------thì ra là vệ sĩ à.” Ông lão nhìn vào mắt Tần Lạc, cung kính nói. “Ân nhân----------ân nhân bảo người đón tôi đến đây là để làm gì thế?”

“Đại Đầu nhớ chú nên muốn gặp chú.” Tần Lạc cười nói.

Ông lão vừa nghe xong thì vội vàng nói: “Đại Đầu ư? Nó không phải là đang lái xe cho ông chủ hay sao? Sao lại chạy đến đây để trốn việc à? Thế này thì không được rồi----------Đại Đầu được ân nhân giới thiệu cho một ông chủ lớn, nó mà không làm cho tốt thì có phải đã làm mất mặt của ân nhân rồi không? Tôi phải nói cho nó một trận mới được.”

Tần Lạc nghe xong mà chẳng biết phải nói làm sao, trong lòng hắn rối như tơ vò.

Ngày đó mình cũng chỉ là tiện tay thì giúp cha con ông lão này thôi, những việc đó đối với mình thì chẳng có gì là quan trọng cả.

Nhưng bọn họ lại ghi tạc trong lòng. Bọn họ cố gắng hết sức mình, thậm chí là không tiếc gì sinh mạng để báo đáp lại cho mình.

Tần Lạc thấy mình không xứng đáng để được những con người lương thiện, chất phác đối xử tốt với mình đến mức thế.

Tần Lạc đỡ lấy cánh tay ông lão, động lòng nói: “Chú đừng khách khí với cháu quá như thế----------cũng đừng cứ gọi mãi cháu là ân nhân như thế, cháu nghe không quen đâu---------”

“Thế không được.” Ông lão vội vàng cắt ngang lời Tần Lạc, mặt đỏ tía tai nói: “Tôi chỉ là một người gần đất xa trời, ai nhìn cũng ghét, đến con chó cũng không muốn nhìn tôi thêm một cái----------đi bệnh viện thì vì không có tiền nên đã bị đuổi đi, họ bảo tôi là về nhà ăn uống cho tốt vào rồi mà đợi chết----------tôi mà được ăn uống tốt thì đã chẳng phải đến bệnh viện mà làm gì?”

“Không sợ ân nhân cười chê chứ, thực ra là chúng tôi cũng đã đến cổng trường để tìm thầy giáo rồi đấy, nhưng những thầy giáo đó nói rằng họ chỉ biết dạy học chứ không biết khám bệnh----------Hôm đó Đại Đầu cứ một mực đòi tôi đến chỗ ân nhân, ban đầu tôi còn không đồng ý cơ, tôi cho rằng ân nhân cũng chỉ biết dạy học chứ không biết khám bệnh như những thầy giáo khác-----------”

“Thằng Đại Đầu nhà tôi cũng cứng đầu lắm, nó mà đã muốn làm cái gì rồi thì chẳng ai có thể ngăn nổi. Thấy nó cứ đứng đó đòi tôi phải đi bằng được, nên tôi mới đồng ý đó-----------thế rồi ân nhân đã chữa khỏi bệnh cho tôi.”

“Không có bệnh thì nhẹ cả người, nhưng có bệnh vào thì-----------mấy chục năm nay tôi chưa bao giờ có được một ngày nào sống thanh thản cả-----------không phải chỗ này đau thì sẽ là chỗ kia đau---------đấy còn chưa là gì đâu, ân nhân còn tìm cả công việc lái xe cho một người còn chưa tốt nghiệp tiểu học như Đại Đầu nhà tôi nữa-----------thằng nhỏ này dốt lắm, chẳng biết ăn nói gì cả, nếu không phải là ân nhân giúp đỡ thì làm gì có ông chủ nào chịu nhận nó chứ?”

Ông lão càng nói càng xúc động, nói rồi, mắt ông đỏ lựng lên, ông liền vội dùng ống tay áo mình lên quệt dòng nước mắt đang trực trào ra kia.

Ông chỉ vào quần áo trên người mình, nói: “Ân nhân xem xem, quần áo này đều là do Đại Đầu gửi tiền về cho tôi mua đấy, cũng phải mấy chục nhân dân tệ chứ có ít ỏi gì đâu. Căn nhà tôi đang ở bây giờ cũng là ông chủ của Đại Đầu thuê cho đấy, cả ngày chẳng phải lo ăn chẳng phải lo mặc, trong tay còn có không ít tiền tiêu---------ân nhân đã cứu cả nhà chúng tôi đấy. Triệu Quốc Phú tôi đây nếu mà vong nhân bội nghĩa thì sẽ bị trời chu đất diệt, không được chết tử tế---------”

Tần Lạc vội kéo ông lão cũng cứng đầu không kém, nói: “Chú à, đâu có ai nói chú là người vong ân bội nghĩa đâu, mà chú với Đại Đầu cũng không phải là người vong ân bội nghĩa----------những việc cháu làm chỉ là nằm trong khả năng của cháu, còn hai người làm cho cháu thì quả là quá nhiều rồi.”

“Tôi không hiểu cái gì nằm trong khả năng hay thế nào, bao nhiêu người có khả năng đấy, sao chỉ có một mình ân nhân cứu chữa cho tôi chứ?”

“-----------”

Tần Lạc thấy mình đã không thể thuyết phục được ông lão này, lại còn bị ông làm cho không nói được lời nào nữa, đành phải nói: “Ngày sau chú đừng nói những lời khách khí thế này nữa, chúng ta đều là người một nhà, cháu hơn Đại Đầu vài tuổi thôi thì để cậu ấy làm em trai cháu---------”

“Thế không được, thế không được đâu.” Triệu Quốc Phú cuống quýt khoát tay nói. “Đại Đầu làm sao có thể là em của ân nhân được chứ? Nó không có cái phước đó---------”

“Cháu muốn thế là được rồi. Thôi cứ như thế đi.” Tần Lạc ương nghạnh nói.

Tần Lạc vừa cứng đầu lên một cái thì Triệu Quốc Phú đã mềm hết cả người ra rồi, liền gật đầu cúi người nói: “Được. Nếu ân nhân đã nói vậy rồi thì cứ làm thế đi---------có việc gì cần đến Đại Đầu làm thì ân nhân cứ nói một tiếng là được.”

Tần Lạc lại một lần nữa thở dài thành tiếng.

Cho dù cha của Đại Đầu giờ đây đã có một cuộc sống cơm no áo ấm, nhưng vẻ tự ti của ông thì khó mà thay đổi được.

Việc này không thể áp chế được, mà chỉ có thể từ từ mà thay đổi dần thôi.

“Chú này, cháu có việc muốn nói cho chú biết, chú không được kích động đâu đấy.”

“Có chuyện gì thế?” Triệu Quốc Phú hỏi.

“Đại Đầu bị thương rồi----------nhưng đã không còn đáng ngại nữa, hiện giờ đang nằm trong này để điều dưỡng.”

“Bị thương? Sao lại bị thương? Có nghiêm trọng không? Bị thương ở đâu?” Triệu Quốc Phú vừa nghe tin con trai mình bị thương thì run hết cả chân tay, suýt chút nữa thì té ngã.

Tần Lạc vội đỡ lấy ông, an ủi nói: “Chú không nên lo lắng quá. Cháu đã nói rồi, cậu ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi----------Đại Đầu bị thương là vì cháu, cháu nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu ấy.”

“Vì ân nhân mà bị thương ư?” Nghe Tần Lạc nói vậy thì Triệu Quốc Phúc thở phào lên một tiếng, nói: “Thế thì tốt, thế thì tốt. Thằng ranh này vẫn còn có lương tâm-------hề hề, Đại Đầu nhà tôi tính tình thật thà chất phác, tuyệt đối không thể làm một chuyện vong ân bội nghĩa được. Tôi cũng thường xuyên bảo nó là nếu có thời gian thì phải thường xuyên đến nhà của ân nhân xem có việc gì như bổ củi, rửa bát hay lau nhà thì tranh lấy mà làm-----------”

Tần Lạc chỉ biết cười, thầm nghĩ, để một thành viên trong Long Tức làm vệ sĩ cho mình đã thiệt thòi cho người ta lắm rồi, nếu còn bảo người ta đến nhà mình để bổ củi, rửa bát hay lau nhà nữa thì---------có lẽ Long Vương sẽ nhảy dựng lên mà chửi cha chửi mẹ mình lên mất.

Tần Lạc không nói cho Triệu Quốc Phúc biết con trai ông là một quân nhân tinh anh của nước Trung Quốc, hắn hy vọng là Đại Đầu sẽ tự mình nói cho cha mình niềm đáng tự hào này.

Khi Triệu Quốc Phúc nhìn thấy con trai mình bị bao bọc như một cái xác ướp thì nước mắt ứa ra tràn hết cả khuôn mặt, ông chạy ngay đến nắm lấy tay Đại Đầu, quẹt hàng nước mắt đi nói: “Đại Đầu-------có đau không con?”

“Không ạ.” Đại Đầu trông thấy cha mình đến rồi thì trong lòng không khỏi cảm thấy ấm cúng hơn rất nhiều.

“Không đau thì tốt rồi, bây giờ không sao rồi chứ? Sao lại bị thương nặng như vậy?”

“Đều trách cháu chú ạ, là do cháu đã hại Đại Đầu.” Tần Lạc không thể không xin lỗi một lần nữa. Mặc dù vừa rồi trên đường đến đây hắn đã nói mấy lần rồi nhưng xem ra ông lão này đã quên béng mất---------

“Không sao đâu.” Đại Đầu nói. Vừa nói cậu ta vừa đưa mắt nhìn Tần Lạc một cái, như thể là nói để cho Tần Lạc nghe vậy.

Tần Lạc cười nói: “Hai người cứ nói chuyện đi nhé. Tôi đi xử lý một số việc cái đã.”

Đợi cho Tần Lạc dời đi rồi thì Triệu Quốc Phúc thấy nhẹ nhõm hơn không ít. Ông kéo ghế ngồi xuống cạnh Đại Đầu, nói: “Đại Đầu, thế rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế? Không phải con lái xe cho ông chủ lớn cơ mà, sao lại bị thương ra nông nỗi này? Có phải đã xảy ra tai nạn rồi không?”

“Ân nhân có nguy hiểm nên con đi cứu anh ấy.” Đại Đầu đáp lại gọn lỏn, cậu ta cũng không muốn nói cho cha mình biết những việc phức tạp kia làm gì.

“Cứu ân nhân là việc nên làm.” Triệu Quốc Phú nói. “Triệu gia nhà chúng ta nợ ân nhân nhiều quá rồi, người ta chẳng phải lo ăn lo mặc gì, nên chúng ta có muốn báo đáp cũng khó----------chúng ta cũng chỉ có sức lực và hai cái mạng sống này, nếu ân nhân không chê thì chúng ta cũng đưa luôn cho ân nhân là được rồi. Có điều là lần sau con phải chú ý một chút đó, đừng để xảy ra chuyện nữa-----------nhà chúng ta chỉ có mỗi một mình con, ta còn trông chờ vào con hương khói cho nhà chúng ta nữa đấy---------”

“------------”

“Không vui à? Ta biết là tính khí con ương ngạnh, chỉ cần nói gì con không thích là con sẽ không nói tiếp nữa. Con sinh năm rắn, hơn hai mươi tuổi đầu rồi, nếu mà ở thôn mình bây giờ thì người ta đã sớm có vợ từ lâu rồi-----------ngày thường con gửi tiền về cho ta tiêu, ta đều cất giữ cho con, đợi vài năm nữa chúng ta có thể đón một cô con dâu về rồi-----------con gái thành phố chúng ta không với tới đâu con nhé, nghe nói một người phải mất đến hàng trăm nghìn nhân dân tệ ấy.”

“-------------”

Đột nhiên như vừa nhớ ra điều gì, Triệu Quốc Phú nhìn chằm chằm vào mặt Đại Đầu, thấp giọng hỏi: “Đại Đầu, con nói thật cho cha biết đi-----------cái đó của con----------vẫn còn đấy chứ?”

“-----------”

“Con mau trả lời đi, con muốn cha lo chết rồi mới thôi à?” Triệu Quốc Phú sốt ruột đứng ngồi không yên hỏi.

“-----------Vẫn còn.” Đại Đầu đáp.

May mà trên mặt của Đại Đầu đều được bao một lớp băng gạc dày cộp, nên Triệu Quốc Phú mới không nhìn ra được vẻ ngượng ngùng trên khuôn mặt cậu ta.

Nguồn: tunghoanh.com/bac-si-thien-tai/chuong-898-Ku6aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận