Chương 954 : Tôi giết nó, thì ai làm gì được tôi chứ?
Mặt mày xưng húp, trán bị đập xưng vù đỏ lựng, máu bắt đầu từ đó từ từ chảy dài xuống dưới mũi của Dương Độ.
Sao mà gục nhanh vậy?
Tần Lạc thầm cảm thấy tiếc nuối, hắn còn chưa kịp thể hiện thân thủ trước mặt Long Vương, thế mà thằng khốn này đã bị gục rồi.
Nếu như Dương Độ mà mạnh hơn một chút, hoặc là thực lực cân bằng với hắn một chút, thì trận chiến này mới khốc liệt, mới đáng xem.
Nhưng đối thủ lại quá yếu, do vậy Tần Lạc tự cảm thấy chiến thắng của hắn có phần nhạt nhẽo.
Nhìn Dương Độ nằm dưới đất giả chết, Tần Lạc liền tiến tới đưa chân đá vào bả vai của ông ta, rồi nói: “Chưa chết thì mau cút dậy nhanh lên, còn chết rồi thì tao sẽ quăng xác mày ra ngoài kia.”
Dương Độ không phải giả vờ chết, mà ông ta đúng là muốn chết thật.
Cơn đau dữ dội làm cho ông ta không tài nào chịu đựng thêm nổi nữa. Đây là một điều sĩ nhục vô cùng lớn với ông.
Dương Độ nói cho cùng cũng là lính cấp tướng, vậy mà lại bị một thằng nhãi ranh đánh cho không ngóc đầu lên được. Ông đã từng này tuổi đầu rồi, chưa từng bị ai đối xử như vậy bao giờ, thế mà lại bị thằng ranh này …
Dương Độ cảm thấy toàn thân mình tê cứng không còn cảm giác, còn cái đầu của ông ta thì như bị ai đó cầm gạch nện thùm thụp vào đầu, đau nhức vô cùng.
Dương Độ rên rỉ lồm cồm bò dậy, hai mắt ông tóe lửa nhìn vào kẻ xúi dục Long Vương và Tần Lạc, nở nụ cười đanh ác nói: “Được lắm, được lắm, được lắm. Bọn mày dám đánh người hả … Bọn mày dám đánh cán bộ tướng lãnh cao cấp trong quân đội thì cứ chờ trát của tòa án gọi chúng mày nhé. Long Thiên Trượng, mày không phải tự xưng là ông vua nghề binh sao? Tao sẽ xem xem mày phải ăn nói thế nào về vụ việc này.”
“Mày thật sự đề cao bản thân mày quá đấy, tao Long Thiên Trượng từ khi nào phải quan tâm tới loại mạt hạng như mày?” Long Vương rất vừa lòng với biểu hiện của Tần Lạc, mặc dù động tác và chiêu thức của hắn hơi chậm và có phần đê tiện một chút … Nhưng vẫn cho thằng khốn này nằm xuống rồi đó thôi.
Lại một lần nữa bị Long Vương sĩ nhục, Dương Độ tức giận vô cùng, nhưng những lời của Long Vương lại hoàn toàn là sự thật. Dương Độ cũng không biết cải lý ra sao, ông ta liền moi di động trong áo mình ra rồi bấm số. Chờ cho đầu dây bên kia có tín hiệu rồi, Dương Độ lập tức ngồi thẳng người dậy thông báo nói: “Thủ Trưởng. Em không có cách nào mời Long Vương rời khỏi Long Tức, ông ấy không những vậy lại còn xúi giục đệ tử đánh em … Em bây giờ bị thương rất nặng, không thể rời khỏi Long Tức được nữa rồi, xin thủ trưởng cho người tới cứu viện.”
“Bọn mày cứ chờ đấy.” Dương Độ gằn giọng dọa nạt.
Tuy chỉ là một vài câu nói, nhưng Dương Độ bây giờ như được tiêm thuốc kích thích, ông ta đưa mắt lên nhìn Tần Lạc với con mắt vô cùng ‘thương cảm’ cho thằng nhóc dại dột này.
Tần Lạc thấy vậy thì không nhịn nổi cười, hắn thấy thương cảm cái tên chó cậy thế chủ này.
Nhưng bỗng nhiên Tần Lạc lại cảm thấy ngường ngượng, hắn vừa chửi người khác là chó cậy thế chủ, nhưng bản thân hắn thì cũng có khác gì. Hắn cũng không phải cậy thế Long Vương để đánh người đó hay sao? Nếu không có Long Vương đỡ lưng, thì hắn có dám đứng ra để đánh thằng khốn này không?
“Có chứ.” Tần Lạc tự trả lời cho bản thân hắn, vì ngoài Long Vương ra thì hắn vẫn còn Văn Nhân Mục Nguyệt. Cho dù hắn có ra tòa án quân đội đi chăng nữa, thì hắn có thể dùng tiền của Văn Nhân Mục Nguyệt để ém chuyện này xuống một cách dễ dàng.
Dĩ nhiên, hắn đập Dương Độ một trận như vậy hoàn toàn xuất phát từ tính trượng nghĩa, còn Dương Độ chính là đại diện cho thế lực hắc ám. Do vậy Tần Lạc chẳng khác gì Thủy Thủ Mặt Trăng, thay mặt cho chính nghĩa cũng như nhân danh mặt trăng cao quý mà tiêu diệt tên hung đồ Dương Độ. Dương Độ bị hắn đập cho bầm dập như vậy cũng là đáng lắm, còn ý kiến ý cò gì nữa?
Tần Lạc không thèm để ý tới tên tiểu nhân này, mà đi tới trước mặt Long Vương hỏi: “Sư phụ. Vừa xảy ra chuyện gì vậy? Hắn tại sao muốn bắt sư phụ rời khỏi Long Tức? Sư phụ đã đồng ý với hắn chưa?”
Long Vương nhìn Tần Lạc âu yếm nói: “Ly xa xôi ngàn dặm tới tìm con mà không nói cho con biết chuyện gì xảy ra hay sao?”
“Cô ấy bảo con tự đến mà xem.” Tần Lạc đáp. Nhắc tới chuyện này Tần Lạc cũng tự cảm thấy oan ức vô cùng, hắn biết Ly tới tìm hắn là hắn hiểu Long Tức xảy ra chuyện, trên đường tới đây hắn cũng vô cùng nóng ruột hỏi chuyện Ly, nhưng Ly cậy răng cũng không chịu hé ra nửa lời. Tần Lạc khi đó chỉ muốn bửa đầu Ly ra để biết có chuyện gì xảy ra.
Tần Lạc cũng lấy làm lạ, hắn cũng chỉ hỏi chuyện về Long Tức thôi, chứ có hỏi về số đo ba vòng của Ly đâu, mà nàng lại kín mồm kín miệng như vậy cơ chứ?
“Con ranh con này.” Long Vương thầm chửi trong bụng. Xem ra Tần Lạc bây giờ đã có một vị trí vô cùng quan trọng trong trái tim Ly rồi, nếu không thì Ly đã không phải tìm tới hắn đầu tiên khi gặp phải khó khăn.
Long Vương tuy rất ít tham gia vào tình trường, cả đời ông cũng chẳng có lần nào thành công trong tình trường. Nhưng ông là người kinh nghiệm phong phú, do vậy ông cũng nhận ra được Ly đã có tình cảm với Tần Lạc rồi.
Nếu như Tần Lạc chưa có bạn gái, thì ông cũng chẳng tiếc gì mà đưa đứa con gái nuôi của mình cho cái thằng nhóc may mắn này.
Nhưng thằng ranh Tần Lạc này lại có bạn gái từ lâu, hơn nữa hai người bọn nó còn sống chung với nhau rất lâu rồi. Nếu bây giờ Ly tự nhiên tham gia vào thì thật là không hay cho cả hai chút nào.
Long Vương vốn cũng định nói chuyện này với Ly, nhưng ông lại không thể nào mở miệng ra nổi. Vì nói cho cùng thì việc này là phải để mẹ nói cho con gái, còn người làm cha thì sao có thể nói những chuyện này với con gái mình được?
Theo tính cách của Ly thì nếu ông nói toạt ra vấn đề, không biết Ly sẽ làm những việc điên rồ gì nữa?
Điểm này Long Vương rất hiểu.
Việc đã như vậy rồi, thì chỉ còn biết mỗi cách than thần trách duyên số không đến được với nhau mà thôi.
Long Vương thậm chí còn không thèm để ý tới Dương Độ thêm một giây một phút nào nữa, cứ như chỉ nhìn Dương Độ thêm một cái là mắt ông sẽ bị vấy bẩn vậy: “Nó chạy tới đây làm thuyết khách, nói rằng bên viện nghiên cứu Mersaiders của Đức nghiên cứu ra một loại thuốc có thể chữa trị được bệnh chứng của ta. Bộ quân đội đã liên hệ với viện nghiên cứu đó rồi, bọn họ đã đồng ý để ta đi làm phẫu thuật. Nhưng tiền đề là ta phải tới Đức để điều trị. Bởi vì loại thuốc này phải kết hợp với các dụng cụ chữa trị tại đó, mà dụng cụ này thì chỉ có viện nghiên cứu đó mới có thôi.”
Những nỗi lo từ mấy hôm trước giờ đã thành sự thực, hơn nữa đây lại chính là do sự bất tài không đủ khả năng chữa trị căn bệnh cho Long Vương của Tần Lạc mà làm cho ông phải rời khỏi Long Tức. Tần Lạc tự cảm thấy mặt hắn đỏ rần lên ran rát, hắn cảm thấy bản thân mình vừa bị ai đó tát một cú như trời giáng vào mặt của mình vậy.
Tần Lạc nhìn vào Long Vương trịnh trọng, nghiêm túc nói: “Sư phụ, người có tin con không?”
“Ta dĩ nhiên là tin con chứ.” Long Vương mỉm cười nói.
“Sư phụ đừng đi Đức nữa, con nhất định sẽ chữa trị được cái chân cho sư phụ.” Tần Lạc có phần tủi thân thề non hẹn biển nói.
Bọn người kia bị điên chắc, sao họ có thể đưa Long Vương tới Đức điều trị được?
Đến Đức rồi thì bọn chúng cài người ở đó hại ông thì sao? Nếu như trong lúc điều trị cho ông có người trà trộn vào tiêm thuốc độc vào thuốc ông điều trị thì sao?
Bất kỳ ở đâu bất kể là Trung Quốc hay những nơi nào trên thế giới, thì Long Thiên Trượng là tượng trưng cho thần thánh trong giới quân đội, là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.
Khi xưa chính là người đàn ông này đã áp chế được Hoàng Đế từ châu Âu không thể đông tiến cũng như xâm lược Trung Quốc được. Long Vương bây giờ hai chân bị phế, thế lực của Hoàng Đế mới trỗi dậy, và trở thành ông vua đệ nhất trên thế giới trong lĩnh vực chiến đấu.
Chỉ cần có chút hiểu biết về nhân vật này, thì sẽ không có bất kỳ ai muốn Long Vương nhảy nhót mà quay về Trung Quốc được cả. Thế cục của thế giới khi đó sẽ có một bước ngoặt vô cùng khủng khiếp, là bạn của ngày hôm nay nhưng có thể sẽ trở thành kẻ địch của ngày mai, do vậy không ai có thể để một nhân vật khủng khiếp như thế này an lành trở về rồi trở thành đối trọng to lớn của mình sau này được.
“Ta dĩ nhiên là sẽ không đi rồi.” Long Vương nói. “Ta cũng sẽ không ở lại Long Tức nữa, quân nhân phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, ta không thể chống lại mệnh lệnh được.”
“Nhưng … Long Tức sẽ ra sao ạ?” Tần Lạc lo âu nói. Hắn cũng hiểu rất rõ rằng, đám người kia muốn đưa Long Vương sang Đức, cốt chỉ là để chớp cơ hội chiếm đoạt Long Tức mà thôi.
Đừng tưởng Long Vương bây giờ hai chân bị Liệt nằm yên một chỗ, nhưng chỉ cần một ngày ông ở lại Long Tức, thì sẽ chẳng có thằng hề nào dám tới đây tác oai tác quái cả.
Vậy nhưng, nếu Long Vương rời đi rồi thì sao?
“Phó Phong Tuyết.” Long Vương hét lên.
“Chưa chết đâu.” Một giọng trầm ổn vang lên, cùng lúc một người ăn mặc đơn giản, vóc người cao lớn xuất hiện ở ngay cửa.
Người này mặt như dao gọt, hai mắt sâu lắng như một chiếc hố sâu.
Tóc người này dài chấm tới vai, nước da hơi vàng, bước đi khoan thai nhẹ nhàng như người ta đang múa vậy. Trông vóc dáng người này là biết ngay ông ta là một người phong trần, dày dạn sương gió.
Ông ta đứng giữa ngay cổng của tiểu viện, trông như một thiên thần giáng thế, che gọn hết cả ánh sáng hắt từ nơi cửa vào.
Nói thực lòng, đây chính là lần đầu tiên Tần Lạc chiêm ngưỡng người canh cửa của Long Vương này.
Ngày trước mỗi lần hắn muốn quan sát thật kỹ mặt mũi của người đàn ông này, thì ông ta dường như cảm giác được nên mở mắt ra. Một áp lực ngay sau đó lập tức đè nén lên trên Tần Lạc, làm cho hắn không dám nhìn trực diện vào mặt của người đàn ông này.
“Thì ra là một anh chàng đẹp trai à.” Tần Lạc than thầm trong bụng. “Bộ dạng trông phong độ hơn sư phụ gấp mấy lần, so với mình thì … so với mình thì vẫn kém hơn một chút.”
“Cái ông chú cổ quái này mà ra đường, thì có khối cô gái xinh đẹp chết mê chết mệt ấy chứ.” Tần Lạc thầm nghĩ.
Long Vương trong lúc này cũng chỉ biết bật cười nhìn vào chiến hữu của mình nói: “Ngủ bao nhiêu năm như vậy đã đủ chưa? Bây giờ Long Tức có nạn, ông cũng phải tỉnh dậy mà lo liệu đi chứ.”
Luồng sát khí của Phó Phong Tuyết lúc này lập tức bỗng trở nên dữ dội hơn bao giờ hết, đến cả Tần Lạc cũng cảm thấy kinh sợ đến tột độ.
Phó Phong Tuyết lúc này chỉ cất tiếng đều đều đanh thép nói: “Loại chuột nhắt thế này chỉ cần một đao tiễn về tây thiên cực lạc là xong, ông cũng có phải chưa giết người bao giờ đâu mà còn nói vậy.”
Long Vương nghe vậy cười khổ nói: “Phong Tuyết à, bây giờ không giống với năm xưa, thời đại thay đổi rồi. Bây giờ không còn là thiên hạ của chúng ta nữa đâu.”
Thân hình của Phó Phong Tuyết lúc này đột nhiên biến mất nơi cửa, trong nháy mắt ông đã xuất hiện trước mặt Dương Độ rồi.
Chỉ trong tích tắc Phó Phong Tuyết đã dùng bàn tay như hai gọng kìm của mình chộp lấy cổ của Dương Độ, rồi nhấc bổng người đàn ông cao một mét bảy lăm này lên một cách dễ dàng như xách một món đồ chơi.
“Tôi giết nó, thì ai làm gì được tôi chứ?”