Đôi chân là bảo hiểm cho tốc độ của nàng, còn chủy thủ lại là vũ khí quan trọng để nàng giết địch. Nay cả hai thứ này nàng đều không có, vậy nàng còn giết ai được nữa chứ?
Ở phía trên chợt có thanh âm truyền đến:
- Ả đã bị ngã gãy chân và không chạy được nữa rồi!
- Tốt lắm, nha đầu đó lại là một nữ nhi nữa, hôm nay mọi người nhất định phải cưỡng gian ả ít nhất là một trăm lần mới được!
- Tốt, ai cũng có phần để hưởng thụ ả cả, mỗi người ít nhất là một lần....
Càng nghe, mỹ nữ càng biến sắc. Cưỡng gian? Nàng không sợ chết, nhưng nếu bị thất thân vào tay đám tiểu quái vật đáng ghét này thì còn đáng sợ hơn cả chết nữa. Chủy thủ! Chủy thủ đâu? Giờ đây, thứ mà nàng cần nhất chính là thanh chủy thủ tùy thân của mình. Vào lúc này đây, nàng biết người mà mình muốn giết nhất là ai, chính là bản thân mình!
Không có chủy thủ, chỉ có tay không thôi!
Còn một cánh tay cũng được. Nghĩ vậy rồi, nàng liền nắm tay lại rồi từ từ giơ lên cao, bỗng nhiên lúc đó hô hấp của nàng ngừng hẳn lại, bởi vì ở trên vách núi có tiếng truyền xuống:
- Dù nha đầu đó có bị té chết đi nữa thì cũng đâu để cho ả được tiện nghi như thế được? Da thịt của ả rất mịn màng và êm ái, cho dù có chết đi thì....tư vị nhất định cũng không khác gì lúc còn sống đâu!
Chết rồi mà cũng không thoát khỏi kiếp số bị cưỡng gian ư? Bàn tay của mỹ nữ đã đặt ở trên đỉnh đầu, nhưng lúc này nàng lại run rẩy hạ tay xuống.
Dưới ánh sao đầy trời, có rất nhiều cái đầu to lớn chui ra từ lòng đất, cả trong vách núi cũng thấy xuất hiện những thân ảnh lùn xủn mà đầu thật to. Cả trong nham thạch và các bụi cỏ cũng có vô số. Những thân ảnh nọ di động trông rất linh hoạt nhưng lại cũng quỷ dị vô cùng, giống như các ác ma đang nhảy múa vậy. Mỹ nữ thấy vậy thì sắc mặt xám xịt như tro tàn. Nếu như trong đời nàng đã gặp vô số sóng gió, vậy thì lần này chính là sự hiểm nguy đáng sợ nhất chứ không nghi ngờ gì nữa. Nếu nói rằng nàng đã từng khiêu vũ ở trong rừng ác ma, vậy thì chuyến này nàng đã thật sự nhìn thấy vũ đạo của ác ma chân chính rồi.
Hỡi những vì sao kia, tại sao các ngươi lại sáng như thế chứ? Đôi mắt của nàng đã từng là niềm kiêu ngạo của nàng, nhưng hôm nay nàng thà rằng chúng đã bị đui từ lâu....
Những tiếng cười đáng ghét cứ vang lên càng lúc càng gần như gang tấc, phảng phất như đến từ địa ngục vậy. Mỹ nữ giơ tay lên thật cao, lúc này trông nàng tựa như một đóa hoa đáng thương ở trong gió vậy, tùy thời có thể bị thổi vào trong cái đầm tanh tưởi bất kỳ lúc nào.
Bỗng nhiên, một trận gió nổi lên. Cơn gió nọ rất nhu hòa. Mỹ nữ vốn đã sớm nhắm hai mắt lại, nhưng lúc này không nhịn được mà mở ra lần nữa. Nàng chỉ thấy không biết từ lúc nào, ở trước mặt nàng đã xuất hiện một thân ảnh cao lớn đứng xoay lưng về phía nàng. Tim của nàng chợt đập nhanh hơn, trong đầu cũng mơ mơ hồ hồ....
Đám Địa Tinh vừa xuống tới đáy cốc chợt dừng chân, cả vũ đạo quỷ dị ở trên đá cũng ngừng hẳn lại. Tất cả vạn vật trong trời đất hầu như cũng cùng lúc yên lặng theo. Tất cả đều hoàn toàn tĩnh lặng!
Bỗng một loạt tiếng sột soạt vang lên không ngớt, đám Địa Tinh hầu như cùng nhau rút binh khí quái lạ của chúng ra và nhắm thẳng vào ngực của người lạ mới xuất hiện. Người lạ khẽ vung tay một cái, hơn mười gã Địa Tĩnh gần đó lập tức bị hất tung về bốn phía. Vô số tiếng kêu thảm vang lên trong đêm tối, cả tộc trưởng vừa xuống tới đáy cốc nghe thấy vậy thì cũng lập tức dừng lại, còn nét mặt thì hoàn toàn biến sắc.
Tiếp theo là những tiếng xoẹt xoẹt vang lên không ngớt, một trận mưa ám khí bay vù vù về phía người lạ, nhưng bỗng nhiên có một trận gió lớn thổi tới, khiến cho trận mưa ám khí kia đột ngột chuyển hướng và bắn về bốn phía xung quanh. Thế là lại có vô số tiếng kêu thảm vang lên lần nữa.
- Nếu kẻ nào còn dám tấn công nữa, vậy thì hôm nay bản nhân sẽ xóa tên của toàn bộ Địa Tinh tộc.
Thanh âm này vừa vang lên, nó theo gió bay đi khắp nơi, thế là tất cả đám Địa Tinh đều dừng tay lại. Cho dù là tiếng giương cung hay tiếng va chạm của ám khí cũng không còn một chút nào. Tất cả đều hoàn toàn dừng hẳn.
Cả những tiếng kêu thảm của những tên Địa Tinh bị thương cũng ngừng bặt luôn.
- A Khắc Lưu Tư!
Tộc trưởng lạc giọng kêu lên.
- Đúng vậy!
Nói xong, cả thân người của hắn liền vừa xoay tròn vừa từ từ bốc lên cao. Cùng lúc đó, những thi thể ở gần đó và cả những kẻ đang bị thương chưa chết cũng đều bay lên theo, sau đó chúng lại bay đi thật xa rồi rơi xuống đất một cách nhẹ nhàng không tiếng động. Tiếp theo chỉ nghe "bịch" một tiếng, thân hình của hắn lại đáp xuống đất. Một trận gió thổi qua, mái tóc của hắn tung bay trong gió, mặt đối mặt với tộc trưởng. Sơn cốc lớn như vậy mà ngoài mỹ nữa kia ra, trong một phương viên khoảng mười trượng không còn một ai nữa. Những người sống thì đã bị chết, còn những người chết thì không còn hình thù con người nữa.
Những Địa Tinh đứng bên cạnh tộc trưởng thấy tình cảnh trước mắt thì đều vội vàng thoái lui ra sau, còn bản thân tộc trưởng thì đang run lên lẩy bẩy, mà thanh âm của lão cũng run theo:
- Chúng ta....chúng ta không phải là địch nhân của ngươi. Chúng ta chỉ muốn....giết....giết nữ nhân hung ác này thôi....ả.....
- Cút!
Một tiếng quát lạnh lẽo vang lên, phảng phất như một mũi tên nhọn trong đêm đen bắn thẳng vào tộc trưởng vậy.
Tộc trưởng nghe vậy thì trong mắt hiện lên nét phẫn nộ. Thân là kẻ đứng đầu một tộc, với tình huống trước mắt mà lão nhẫn nhịn được bấy lâu đã là hiếm có lắm rồi, nhưng lúc này cũng không nhịn được nữa, lão vội kêu lên:
- A Khắc Lưu Tư, ngươi......ối!
Lần này thanh âm của lão cũng bị cắt ngang, bởi vì một lỗ tai của lão đã bị cắt đứt, tiếp theo thì nó lại rơi lên mặt lão. Sau đó chỉ nghe "vù" một tiếng vang lên, thì ra tộc trưởng đã cao chạy xa bay. Bỗng lại nghe "bình" một tiếng, thì ra lão đã tông vào vách đá, toàn thân xương cốt gần như muốn gãy rời ra. Lão ngã lăn xuống đất mà lăn lộn đầy vẻ đau đớn, hồi lâu không phát ra tiếng động nào. Hai người trưởng lão ở gần đó đều sợ hãi biến sắc, với nhãn lực của họ mà vẫn không nhìn thấy rõ đối phương đã xuất thủ bằng cách nào, chứ đừng nói gì tới chống cự. Lúc này chỉ nghe thanh âm của Lưu Sâm vang lên:
- Nếu còn ai dám nói thêm một tiếng nữa thì ta sẽ giết lão!
Lời vừa dứt, bốn phía liền không còn bất kỳ một thanh âm gì, cả tộc trưởng đang lăn lộn dưới đất cũng ngừng hẳn.
- Ta sẽ đếm mười tiếng, sau đó sẽ bắt đầu giết người!
Lưu Sâm chậm rãi thốt:
- Có lẽ không hẳn là giết người, mà là sẽ giết hết tất cả mọi sinh vật mà ta nhìn thấy. Một...
Tiếng "một" vừa được thốt ra, tộc trưởng lập tức bò dậy từ dưới đất. Khi tiếng "hai" vừa thốt ra, tất cả Địa Tinh đều rút lui. Tiếng "ba" vang lên, tộc trưởng liền chạy đi, bên cạnh có hai người nâng đỡ hai bên. Tiếng "bốn" vừa vang lên, tất cả Địa Tinh đều chạy biến dạng.
- Năm, sáu, bảy, tám, chín, mười!
Ở phía sau chợt vang lên một tràng tiếng đếm. Khi tiếng "mười" vừa vang lên, hai tay của hắn bỗng cùng xuất kích. "Oành", một tiếng nổ lớn vang lên, bụi đất bay mù mịt, trong đó còn thấy cả vài bóng người bị hất bay lên không rồi va mạnh vào vách đá. Chỉ nghe mấy tiếng kêu thảm vang lên ngắn ngủi rồi tắt lịm, nhưng máu tanh và sự sợ hãi đã khắc sâu vào lòng đám Địa Tinh, cả ngàn năm cũng không thể xóa đi được cơn ác mộng này!
Trong sơn cốc hoàn toàn tĩnh lặng, ngay cả những tiếng động của cây cỏ cũng đều dừng hết lại. Lưu Sâm chậm rãi quay người, ánh mắt của hắn dừng lại trên khuôn mặt của mỹ nữ. Nàng mỹ nữ nọ cũng mở lớn đôi mắt nhìn hắn thật lâu, sau đó bỗng nhắm mắt lại rồi ngã ngửa ra sau, đôi tay cũng rũ cả xuống.
Dưới ánh sao sáng, Lưu Sâm nhìn kỹ khuôn mặt đó thật lâu. Phi Dương! Thì ra nàng vẫn chưa chết!
Đây là một nữ hài có mối quan hệ không rõ ràng với hắn. Nàng là người của Thánh Cảnh, là một thủ lãnh trung tầng của địch nhân, gặp phải hắn, đáng lẽ hắn phải giết nàng mà không cần đắn đo mới đúng, nhưng hắn không hề hạ thủ. Không những là bản thân hắn không hạ thủ, mà lại còn không cho kẻ khác đụng tới nàng nữa, và lại càng không cho phép Địa Tinh bộ tộc làm nhơ nhuốc nàng - bọn chúng không xứng!
Khi còn ở tại cung điện, một kích của hắn đã không lấy đi tính mạng của nàng, điều đó đã khiến hắn khá kinh ngạc. Lúc bấy giờ nàng cũng không bị táng mạng dưới một kích toàn lực của Thánh quân, tất nhiên lại càng khiến hắn kinh ngạc hơn, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc nhất chính là cảm giác chân chính ở trong nội tâm của hắn; đó là cảm giác mừng rỡ khi gặp lại nàng.
Rốt cuộc nàng muốn làm gì đây? Nàng đã an bài chuyện này, vậy mục đích là vì cái gì? Mục tiêu của nàng là ai? Tất cả những nghi vấn này chỉ có thể do nàng tự nói cho hắn biết mà thôi, còn đám Địa Tinh kia thì không một ai biết được ý đồ thật sự của nàng là gì. Với loại người như nàng, sẽ không một ai hiểu được ý đồ thật sự của nàng - kể cả những kẻ hợp tác với nàng!
Do đó, hắn không vội vàng mở miệng nói chuyện. Hắn thà rằng giữ lại một chút ấn tượng tốt trong mắt nàng còn hơn. Đôi khi ấn tượng tốt cũng rất quan trọng, bởi vì nếu muốn diễn kịch thì cũng cần phải có sân khấu, mà một khi tấm mặt nạ đã bị hư hỏng thì diễn viên sẽ không thể diễn kịch được nữa.
Nếu muốn từ miệng nàng mà khai thác chuyện gì thì có một phương pháp luôn luôn hữu hiệu - quyến rũ! Người của Thiểm tộc ngoài việc trung thành với chủ nhân ra, họ còn rất trung thành với một loại người khác nữa, đó là tình lữ của họ (đây là do lão lưu manh Lạc Phu nói). Đại kế quyến rũ lúc trước đã từng thất bại một lần, nhưng không có nghĩa là hôm nay cũng sẽ thất bại nữa. Dù sao hắn cũng đã cứu tính mạng của nàng, và càng quan trọng hơn là đã cứu được sự thuần khiết của nàng. Đó mới là điều quan trọng!
Đương nhiên là còn một vấn đề khác cũng khá quan trọng. Lúc trước sở dĩ hắn thất bại là vì thân phận của hắn, bởi lẽ lúc bấy giờ hắn chỉ là một đại công tử vô danh tiểu tốt, mà tướng mạo cũng tầm thường, còn kiếm pháp thì cũng không ra gì. Người như vậy vốn chẳng có bao nhiêu lực sát thương đối với một nữ hài cả. Nhưng hôm nay thì hoàn toàn lại khác. Hôm nay hắn là một thần nhân, hơn nữa dáng mạo lại tuấn tú (là tự khen); đối với một nữ hài không nơi nương tựa thì một nam nhân như vậy lại có lực sát thương rất mạnh, giống hệt như bom nguyên tử vậy.
Nếu thật sự nàng không có chỗ dựa nào cả, vậy thì rất có thể nàng sẽ xem hắn là cứu tinh và chỗ dựa vững chắc của mình. Chỉ cần quyến rũ nàng thêm một chút nữa thôi, vậy thì hắn sẽ trở thành nam nhân duy nhất ở trong thiên hạ mà nàng có thể dựa dẫm vào. Đến lúc đó, bao nhiêu chuyện thời thơ ấu thì nàng cũng đều sẽ kể hết cho hắn nghe, kể cả mưu đồ báo phục đối với Na Trát Văn Tây, và nàng sẽ càng đặt nhiều hy vọng vào hắn hơn nữa, bởi lẽ đương kim thiên hạ, có mấy người là thần nhân đâu chứ? Chỉ có A Khắc Lưu Tư hắn mới là đối tượng duy nhất mà nàng có thể mượn sức được thôi.
Điều hắn có thể làm là đợi cho mỹ nữ này chịu ngã vào lòng hắn. Trong lúc say sưa men tình, nói không chừng nàng còn "thuận tiện" nói cho hắn biết Thánh Cảnh còn bao nhiêu lực lượng tàn dư hoặc còn cao thủ bí ẩn nào nữa không, hoặc giả nàng sẽ kể cho hắn biết nàng định sẽ liên lạc với các lộ anh hào để trả thù Na Trát Văn Tây thế nào, vv....Màn kịch này có vẻ khá hấp dẫn đây.
Ở chung với nữ hài mà còn có lắm trò như vậy, bản thân hắn trước tiên đã nghĩ ra ngay diệu kế đó rồi, quả thật là không chịu nổi mà. Lưu Sâm khoái chí tự khâm phục mình không ngớt, đồng thời cũng ngồi xuống chờ mỹ nhân.
Ánh sao như nước, chậm rãi biến sắc mặt của nàng trở nên bình thản. Nàng ngất đi thật lâu, mà ánh mắt của Lưu Sâm cũng từ từ trở nên rất ôn nhu. Đây là diễn kịch sao? Có lẽ là vậy. Lưu Sâm nhớ lại thời gian còn ở trong huyệt động, và cũng nhớ đến những giọt lệ ở trong tửu lâu của nàng (tuy nàng đã khéo léo che giấu, nhưng hắn vẫn nhìn ra được, lúc đó nàng quả thật đã rơi lệ), và cũng nhớ đến lời nàng từng nói: "Ta vốn không phải là một người bình thường!"
Đối với một người bình thường, câu nói đó hẳn là khiến người ta cảm thấy rất kiêu ngạo mới đúng, nhưng tại sao nàng lại còn rơi lệ như thế?