Bách Luyện Thành Tiên Chương 358: Đôi người tuyết!

Lâm Hiên khoanh chân mà ngồi, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân bao phủ một tầng khí như cái lồng.
Trải qua một ngày đêm đả tọa, pháp lực toàn thân đã khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Lâm Hiên chậm rãi mở hai mắt, bấm tay bắn nhanh ra một đạo thanh sắc kiếm khí, lưu lại trên thạch bích ở trước mặt một vòng cung dài khoảng một trượng, sâu hơn một tấc.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ thỏa mãn. Sau đó tay áo vung ra, rất nhiều thanh sắc kiếm khí bay vút ra che phủ kín thạch bích. Các đường vòng cung này đan xen như có thứ tự.
Lâm Hiên thò tay vỗ lên túi trữ vật, hàn quang chợt lóe, một viên châu màu đỏ sậm cỡ mắt rồng bay ra, mặt ngoài lóe ra hàn quang. Bên trong ghi chép Thiên Nguyên Trận Thư mà Lâm Hiên đoạt được ở Phiêu Vân Cốc.
Với thần thông của hắn bây giờ, "Tuyền Cơ Tâm Đắc" sớm không còn tác dụng, tri thức trong "Thiên Nguyên Trận Thư" cao thâm hơn nhiều.

Trong khoảng thời gian phiêu bạt khắp nơi này, thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi Lâm Hiên vẫn giở ra tham ngộ.
Phục Hợp Chi Trận rất thâm ảo nhưng bên trong còn có không ít trận pháp giản đơn thực dụng
Tỷ như Tụ Linh Trận mà Lâm Hiên đang bố trí lúc này. Lâm Hiên đem thần thức chìm vào viên châu, tỉ mỉ kiểm tra một phen thì tay áo phất một cái, hơn mười khối tinh thạch cỡ nắm tay màu sắc khác nhau bay vút ra. Tất cả đều tỏa ra linh khí nồng đậm.
Đây đều là thượng phẩm tinh thạch!
Thanh âm phốc phốc truyền ra, toàn bộ tinh thạch đều được khảm vào các chỗ lõm đã được chuẩn bị sẵn trước đó.
Trên mặt Lâm Hiên lộ nụ cười khổ. Tụ Linh Trận này thật tốt có điều quá mức xa xỉ. Hơn mười khối thượng phẩm tinh thạch, tối đa chỉ chống đỡ được một ngày đêm.
Nơi đây linh khí rất loãng, nhưng hắn bày trận pháp không phải để tụ tập linh khí, mà có mục đích khác.
Sau khi kiểm tra không có nhầm lẫn, Lâm Hiên lại tế ra một viên bảo cầu như vàng như ngọc to cỡ nắm tay, rõ ràng đen thẫm nhưng lại có cảm giác hoa lệ phi thường quỷ dị, bên trong ẩn chứa yêu lực nồng đậm đến khó tin.
Không cần phải nói, tự nhiên là Yêu Nhãn Xá Lợi.
Tụ Linh Trận nếu có thể tác dụng với thiên địa nguyên khí, vậy hẳn cũng hữu dụng với Yêu Nhãn Xá Lợi này.
Lâm Hiên do dự một chút rồi đánh ra một đạo phiêu phù thuật. Yêu Nhãn Xá Lợi chợt lóe, bay đến trên đỉnh đầu hắn chậm rãi xoay tròn.
Hai tay Lâm Hiên biến ảo pháp quyết không thôi, vươn ngón trỏ chậm rãi điểm về phía trước.
Phảng phất như tiếng gió thổi qua khe núi, hơn mười khỏa tinh thạch nhất thời sáng lên.
Tụ Linh Trận bắt đầu khởi động, bốn phía quanh thân Lâm Hiên nổi lên từng đạo yêu phong.
Yêu khí tinh thuần từ trong bảo vật trên đỉnh đầu bị rút ra, sau đó bị giữ tại trong thạch thất phạm vi mấy trượng này.
Theo thời gian trôi qua, nồng độ yêu khí ngày càng đậm, Lâm Hiên phỏng chừng đã tiếp cận mức độ của cực phẩm yêu mạch.
Lợi dụng Tụ Linh Trận này, thượng phẩm tinh thạch trong vết lõm nhanh chóng ảm đạm linh quang, linh lực trong đó liền tổn hao gần ba thành.
Hắn không dám lại ngừng, hai tay bấm quyết, chậm rãi nhắm mắt bắt đầu ngưng kết Yêu Đan. Thi triển Nội Thị Thuật, dụng thần thức chìm vào trong đan điền.
Nói tới Yêu Đan, không phải tu yêu giả nào cũng đều có thể ngưng kết được.
Theo truyền thuyết chỉ có cực phẩm công pháp, mô phỏng theo chân linh thần thú như Phượng Hoàng, Chân Long, mới có thể ngưng kết Yêu Đan.
Hơn nữa đan này rất khác Kim đan.
Từ yêu thú cấp hai, đại đa số trong cơ thể đã có Yêu Đan. Yêu thú cấp ba tương đương với Ngưng Đan Kỳ, trong cơ thể cũng là Yêu Đan.
Khi tu sĩ tiến giai Nguyên Anh Kỳ, Kim Đan trong cơ thể sẽ từ kén hóa thành bướm, ngưng tụ thành Nguyên Anh. Còn trong cơ thể Hóa Hình Kỳ yêu tộc vẫn chỉ là Yêu Đan.
Lúc này thần thông của Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết của Lâm Hiên đã đến tầng thứ hai đại viên mãn.
Công pháp này bắt đầu từ cảnh giới Nguyên Anh Kỳ, ngưng kết ra Yêu Đan tứ cấp.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao, lần trước khi ở Bích Vân Sơn Lâm Hiên không thể ngưng đan, tứ cấp Yêu Đan này còn khó ngưng kết hơn cả Nguyên Anh.
Mà khi ngưng Đan sẽ dẫn tới một số dị tượng, Lâm Hiên chọn nơi hẻo lánh là không hy vọng giữa chừng có kẻ tới quấy rối.
Chỉ thấy trong đan điền khí hải, Nguyên Anh màu trắng rõ ràng cường tráng hơn Ma Anh màu đen trôi nổi đối diện nhau Ở bốn phía còn có vô số dòng linh lực liên tục lưu động.
Dưới chân Nguyên Anh là một hồ nước màu xanh, là ngọn nguồn của linh lực trong cơ thể, so sánh với trước thì diện tích lớn hơn rất nhiều.
Có điều là vẫn chỉ là hồ. Có người nói tồn tại cỡ Chân Tiên, linh lực trong cơ thể mới mênh mông như biển vô biên vô tận.
Mà bên cạnh linh lực còn vô số lam sắc quang điểm chậm rãi xoay tròn, giống như một biển sao mỹ lệ.
Thỉnh thoảng quang điểm cùng linh lực đan xen cùng một chỗ nhưng không ảnh hưởng nhau, có vẻ cực kỳ hài hòa.
Lâm Hiên thở dài, những năm gần đây đã tìm đọc vô số cổ tịch. Nhưng vẫn không có nửa điểm tin tức có liên quan tới Lam Sắc Tinh Hải.
Rốt cuộc bảo vật gì mà công năng chiết xuất của nó lại nghịch thiên như vậy Khẳng định không phải vật của Nhân Giới.
Lâm Hiên hít vào một hơi xua đuổi tạp niệm. Hai tay bấm quyết, toàn tâm toàn ý tụ tập yêu linh lực trong cơ thể.
Thất bại Bích Vân Sơn cũng rút ra được một só kinh nghiệm.
Pháp quyết không ngừng biến ảo, toàn thân Lâm Hiên rực sáng linh quang còn hai Nguyên Anh trong cơ thể lại bất động như hai pho tượng.
Bọn chúng không thể trợ giúp, trái lại sẽ có điểm phiền nhiễu.
Nếu Lâm Hiên là tu yêu giả thuần túy, ngưng kết Yêu Đan sẽ dễ hơn nhiều. Có Nguyên Anh cùng Ma Anh sẽ dẫn đến yêu linh lực không tinh khiết. Làm tăng độ khó của việc kết đan.
Thời gian chậm rãi trôi qua, yêu khí gắt gao vây lấy thân thể Lâm Hiên, bị hấp thu vào. Sau đó lại đi qua kinh mạch tiến vào khí hải đan điền.
Hai Nguyên Anh vẫn bất động thu liễm khí tức.
Một canh giờ trôi qua.
Sau một ngày đêm, hơn mười khối thượng phẩm tinh thạch đã hao hết linh lực, hoàn toàn u ám xuống.
"Ô ô ô..."Một thanh âm cổ quái truyền ra, Tụ Linh Trận cũng ngừng vận chuyển. Nhưng qua một ngày đêm, Lâm Hiên đã hấp thu được đủ lượng yêu khí cần thiết.
Lúc này trong đan điền ngoại trừ linh lực màu xanh còn có thêm rất nhiều yêu khí màu nâu đen.
Hai thứ tiếp xúc lại đẩy bắn nhau ra thật xa bởi không được khống chế.
Trên mặt Lâm Hiên không chút biểu cảm nhưng trong lòng lại có điểm thoả mãn. Lượng yêu khí hút vào lần này đây nhiều hơn gấp mấy lần ở Bích Vân Sơn.
Hắn vẫn ngồi ngay ngắn bất động, thần niệm lại bắt đầu đem yêu khí ngưng tụ cùng một chỗ.
Theo thời gian trôi qua yêu khí màu nâu càng ngày càng đậm.
Một ngày đêm trôi qua.
Chớp mắt, Lâm Hiên bế quan trong động phủ đã ba tuần trăng có dư.
Cạnh tiểu hồ bên ngoài có một thiếu nữ thanh tú đang ngồi, đôi chân trần tuyết trắng dẫm dẫm vào hồ nước nhưng kỳ quái là nước lại không chút dao động.
Nguyệt Nhi khẽ thở dài rồi lo lắng nhìn động phủ, lâu như vậy chưa thấy dị tượng gì xuất hiện.
Cánh tay nhỏ nhắn trắng như tuyết khẽ đảo, một thanh tiểu kiếm hình trăng lưỡi liềm hiện lên trong bàn tay.
Nhìn nó thì trên trán Nguyệt Nhi hiện chút ưu sầu.
Kỳ thực lần này Lâm Hên ngưng kết Yêu Đan, thuận lợi hơn lần trước rất nhiều.
Sau ba tuần trăng, một hạt châu cỡ hạt đậu xuất hiện ở trong đan điền. Nguyên Anh chậm rãi mở mắt, nhìn viên châu cách đó không xa thì lộ vẻ thoả mãn. Sau đó đánh ra một đạo pháp quyết.
Hồ linh lực vốn yên tĩnh chợt xôn xao, đột nhiên một cơn lốc xoáy xuất hiện.
Ma Anh cũng mở mắt, há miệng phun ra một cột sáng màu đen tiểu hồ dưới chân.
Ào!
Theo hồ nước dao động, một vòng xoáy xuất hiện tại trong tầm mắt. Rất nhanh liền bành trướng chiếm hơn phân nửa mặt hồ.
Một con phượng hoàng cực lớn toàn thân màu xanh từ trong vòng xoáy bay lên cao, mang đi phần lớn linh lực khiến hồ nước nhất thời khô cạn.
Bộ dáng của phượng hoàng kia cực kỳ cao ngạo, Vỗ cánh một cái, liền bay về viên yêu châu nhỏ mới hình thành kia.
Ma Anh Nguyên Anh liếc nhau, đều đánh ra một đạo pháp quyết. yêu đan xoay chuyển, hóa thành một đạo hắc quang nhập vào thân thể phượng hoàng.
Yêu khí màu nâu đen nhanh chóng lan tràn trên thân. Thần điểu bay loạn không thôi, có vẻ cực kỳ thống khổ.
Bên ngoài, thân thể Lâm Hiên sáng rực, trên trán cũng đầy giọt mồ hôi.
Hết sức thống khổ nhưng Lâm Hiên cắn môi nhịn xuống.
"Hô!" Phượng hoàng tung cánh một cái, linh lực còn lại trong hồ bắt đầu cuồn cuộn, hình thành một quang cầu màu xanh bao phủ lấy nó.
Cứ như vậy trôi qua đã nửa năm. Lâm Hiên vẫn ngồi ở trong thạch thất.
Nguyệt Nhi vài lần muốn vào xem nhưng đều nhẫn nhịn xuống.
Từ sau khi phượng hoàng bị quang cầu bao vây thì sức hết yên tĩnh. Thẳng đến ngày hôm đó, "xoẹt" một tiếng như vải bố bị xé rách, quang cầu hóa thành linh lực nhè nhẹ một lần nữa về hồ linh lực phía dưới.
Phượng hoàng đã trở nên mỹ lệ hơn rất nhiều, biến thành ngũ sắc, vừa vặn ứng với kim mộc thủy hỏa thổ.
Chợt thân thể nó nhanh chóng bành trướng lên. Nguyên Anh cùng Ma Anh lộ vẻ sợ hãi, thoáng cái trốn thật xa.
Chỉ nghe "Bành" một tiếng, phượng hoàng nổ tung hóa thành ngũ sắc linh khí, cũng cuốn về trong tiểu hồ phía dưới .
Giữa không trung, chỉ còn lại có một khối Yêu Đan ngũ sắc cỡ mắt rồng.
Lâm Hiên chậm rãi mở hai mắt, trên mặt lộ vẻ vui mừng vô hạn. Vất vả đủ trăm năm đã kết thành Yêu Đan tứ cấp.
Hơn nữa không chỉ như thế, hồ linh lực vốn là màu xanh lại biến thành năm màu.
Biến hóa này làm hắn rất bất ngờ. Trong Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết không đề cập tới.
Lâm Hiên thu hồi thần thức lấy tay vuốt cằm, trên mặt lộ điểm suy nghĩ.
Qua chừng một tuần trà, hắn bấm tay bắn ra một đạo kiếm quang màu xanh. Sau đó lại điểm nhẹ một ngón tay khác, kiếm khí màu lửa hồng ánh vào tầm mắt.
"Quả nhiên là thế." Trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ vui mừng: "Kim mộc thủy hỏa thổ."
Lần này ngưng kết Yêu Đan, thuộc tính linh căn của hắn không thay đổi nhưng linh lực lại biến hóa quỷ dị, có cả ngũ hành.
Chẳng lẽ là bởi hắn tu hành quá hỗn tạp, tam tu chính ma yêu nên sinh ra biến hóa sao? Biến hóa tuy quỷ dị nhưng rõ ràng là chuyện tốt.
Lâm Hiên phất tay áo một cái, lần này là ngũ sắc kiếm khí bay vút ra, uy lực gia tăng rất nhiều, có vài phần tương tự ngũ sắc linh quang của Khổng Tước tiên tử.
Phượng hoàng là bách điểu chi vương, vốn có thể tùy ý thôi động ngũ hành linh khí.
Huyền phượng tiên tử năm đó tiến giai Ly Hợp Kỳ nhưng khi phi thăng Linh Giới còn không làm được điểm này.
Ý niệm trong đầu chuyển động, Lâm Hiên hít sâu một hơi, Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết do Huyền Phượng tiên tử sáng lập nhưng hắn có ngũ sắc linh khí còn thích hợp hơn cả nàng,
Ngày sau ắt hẳn trò giỏi hơn thầy, từ lam mà lại thắng lam!
Yêu Đan ngưng kết thành công, Lâm Hiên chưa ra khỏi động phủ. Tế ra một đạo Truyền Âm Phù báo tin cho Nguyệt Nhi an tâm.
Sau khi đả tọa một hồi. Lâm Hiên đem Ô Kim Long Giáp Thuẫn đã bị tổn hại cùng bảy tám hộp ngọc tế ra.
Trải qua một ngày đêm được Nguyên Anh tế luyện lại. Rốc cục vết nứt trên mặt Ô Kim Long Giáp Thuẫn đã biến mất, khôi phục lại như xưa.
Lâm Hiên đem nó thu lại, sau đó nuốt vài viên đan dược tĩnh tọa khôi phục lại pháp lực.
Đến khi tinh khi thần hồi phục. Tay áo lại run lên, đem cổ ngọc giản của cổ tu Ly Hợp Kỳ tế ra. kia.
Nội dung trong ngọc giản chia làm hai phần.
Thượng thiên nói qua lai lịch của tàn kiếm, hạ thiên có một công pháp khoảng ngàn chữ vàng. Chính là thông bảo bí quyết để thao túng bảo vật này.
***
Thu qua đông tới, yêu thú trong Vụ Ẩn Hạp Cốc thưa đi rất nhiều, không ít bọn chúng có thói quen ngủ đông.
Trên bầu trời tuyết bay phất lất trắng cả một vùng, tiểu hồ nước trong suốt kia đã kết băng. Từ xa xa nhìn lại, đất trời là một vùng trắng xóa băng lãnh mà mỹ lệ.
Trên mặt hồ có một thiếu nữ xinh đẹp đang chơi đùa. Chỉ thấy nàng dùng ngón tay nhỏ nhắn điểm ra. Những bông hoa tuyết như bị một cỗ lực vô hình dẫn dắt, chậm rãi tụ lại, chỉ sau chốc lát thì một người tuyết liền xuất hiện.
Nguyệt Nhi tính cách thuần đáng yêu, nàng lại đánh ra một đạo pháp quyết, điêu khắc dũa mịn người tuyết kia.
Nhìn kỹ là một thiếu niên dung mạo bình thường . Đuôi mày khóe mắt chính là Lâm Hiên. Chỉ là băng tuyết nhưng phong thái lại tương tự như hắn.
Nguyệt Nhi quan sát trên dưới một hồi thì vẻ mặt rạng rỡ, ánh mắt lại có điểm mê ly. Nàng nhẹ nhàng vươn tay sờ trên mặt người tuyết, đối với Lâm Hiên thì nàng không dám to gan như vậy.
Vài dặm xung quanh đều yên tĩnh, thiếu nữ không nhịn được thổn thức tiếng lòng: "Hiên, ngươi có biết, Nguyệt Nhi rất. . ."
Lời còn chưa dứt thì thân ảnh thon thả đột nhiên cứng đờ, cổ tay ngọc lật một cái. Một thanh bảo kiếm chừng một tấc hiện trong bàn tay. Chưa cần quay đầu thì bảo kiếm đã đâm về phía sau.
A! Một tiếng kinh hô vang lên. Thanh quang chợt lóe phía sau Nguyệt Nhi. Một thân ảnh hiển hiện ra. Chính là Lâm Hiên!
Mất mấy tuần trăng, hắn đã tìm hiểu thiên bí quyết kia, cũng luyện xong tầng thứ nhất, miễn cưỡng xuất ra thần thông của Thông Thiên linh bảo.
Khi Lâm Hiên ra khỏi động phủ. Thấy tiểu nha đầu đang một mình trên mặt hồ nghịch người tuyết.
Nhất thời tính con trẻ của hắn nổi lên, muốn dọa nàng liền thi triển công phu liễm khí. lặng lẽ độn tới. Lâm Hiên rất rõ ràng, theo lý thì Nguyệt Nhi tuyệt không thể phát hiện.
Vạn lần không ngờ, vừa tới phía sau thì Nguyệt Nhi liền lật tay đâm ra một đao. Vật trong tay nàng, uy lực còn hơn cả Huyền Thiên Minh Bảo.
Bị biến khiến sắc mặt Lâm Hiên cuồng biến, vội thi triển Cửu Thiên Vi Bộ lui lại nhưng vẫn chậm một chút. Một đạo ngân quang hội tụ thiên địa nguyên khí lướt qua, máu ở nơi ngực bắn ra. Nguyệt Nhi đánh một chiêu cũng phát hiện điểm không đúng, thanh âm này vô cùng quen tai.
. ."Thiếu gia?"
Tiểu nha đầu sợ đến mặt mũi trắng bệch, vội vàng như gió xoay lại. Chỉ thấy Lâm Hiên đã té dưới đất, đang cầm vết.
"Không sao, chỉ là vết thương nhẹ." Lâm Hiên đương nhiên sẽ không trách cứ nhưng trên mặt thiếu nữ đầy vẻ hoảng hốt, kinh hãi chạy tới: "Thiếu gia, xin lỗi, là ta không tốt."
Vừa nói vừa muốn nâng Lâm Hiên dậy nhưng tay lại xuyên qua thân thể hắn.
"Thực sự không có việc gì." Lâm Hiên lấy ra mấy cái bình ngọc, đem linh đan diệu dược đổ vào miệng:
"Được rồi, Nguyệt Nhi, vừa rồi nàng làm sao có thể phát hiện ra ta?" Thần sắc Lâm Hiên có điểm cổ quái nói.
Ánh mắt của Nguyệt Nhi có điểm mờ mịt: "Là Huyền Âm Bảo Hạp cảnh báo cho muội. Thiếu gia, ta.."
"Là do ta cả, Nguyệt Nhi. Vừa rồi nàng ở trước người tuyết kia nói gì...?"
"A?" Nguyệt Nhi nhảy dựng lên rồi cúi đầu thật sâu, những ngón tay nhỏ bé căng thẳng vân vê góc áo: "Ta. . . Ta có nói gì đâu, thiếu gia, chàng là nghe lầm rồi!"
"Không có sao?"
Lâm Hiên mỉm cười bước đến bên cạnh người tuyết kia. Cũng giơ lại đánh ra một đạo pháp quyết. Những bông tuyết lại nhanh chóng tụ lại. Hình thành dáng hình một thiếu nữ xinh đẹp mỹ lệ vô cùng.
***
Ba ngày sau, Lâm Hiên mang theo Nguyệt Nhi rời khỏi Vụ Ẩn Hạp Cốc, hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía đông.
"Thiếu gia, chúng ta bây giờ tính đi đâu?"
"Không có địa phương cụ thể, hướng tới chỗ phồn hoa thôi, ta đã kết thành Yêu Đan, kế tiếp chính là thu thập đan phương luyện thể. Có điều việc này không vội"
"Vậy chàng tính. . ." Nguyệt Nhi chần chờ mở miệng.
"Nha đầu ngốc, đương nhiên là tìm biện pháp kết Anh cho nàng" Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Thiếu gia, chàng thực mong muội kết anh sao?" Trên mặt Nguyệt Nhi tràn đầy vẻ mừng rỡ, liếc hắn một cái.
Đáng tiếc Lâm Hiên lại vô tâm, tự cho là đúng gật đầu : "Đương nhiên, sau khi bảo bối Nguyệt Nhi của ta kết anh thì tu vị sẽ tăng vọt, lại thêm Huyền Âm Bảo Hạp kia thì không kẻ nào dám coi thường. Hai ta liên thủ có thể tung hoành thiên hạ, trừ phi gặp phải tu tiên giả Ly Hợp Kỳ, cho dù có gặp Tân Nguyệt Công Chúa cũng không cần sợ ả."
Lâm Hiên hưng phấn cùng nói xong. Nguyệt Nhi thì cong môi lên, ai. Thiếu gia thông minh nhưng cũng quá hồ đồ. Người ta kết anh, ngoài thực lực tăng cường thì rõ ràng còn thay đổi không nhỏ, chẳng lẽ hắn không ngờ điểm đó?
Hiện tại Lâm Hiên định trước dùng tốn mấy năm đi khắp các phường thị xem xét, nếu không có manh mối thì đành tới bước cuối cùng.
Xông vào Lệ Hồn Cốc!
Đại phái này ngoài tu tiên giả nhân tộc còn có không ít quái vật Âm Ti như cương thi, lệ quỷ. Điển tịch trong đó sẽ có trợ giúp đối với Nguyệt Nhi.
Nhưng ngẫm xông vào Lệ Hồn Cốc nguy hiểm đến cỡ nào, muốn xông vào đó phải tốn không ít cơ mưu và tâm lực.
***
Ba ngày sau.
Một thiếu niên bình thường huyền phù tại giữa không trung, tiếng kêu quang quác của đám thì âm trầm hỏi.
"Nguyệt Nhi, đây là đống đổ nát thứ mấy mà chúng ta đã thấy."
"Thứ chín."
Một đường đi tới, rất nhiều thôn làng của phàm nhân bị phá hủy, liên tiếp gặp chín cái thành thị lớn có nhân khẩu trên trăm vạn. Không một người sống, toàn bộ bị đồ sát hết.
Đều là đồng tộc, thần sắc Lâm Hiên rất khó coi.
"Thiếu gia, thế tục của vùng này rõ ràng không có chiến tranh, còn có vết chân cực lớn kia có phải là của Sơn quái không?" Nguyệt Nhi có điểm tức giận mở miệng.
Lâm Hiên gật đầu, vốn tưởng rằng quái vật chỉ gây một hồi gió tanh mưa máu nơi tu tiên giới. không ngờ ngay cả phàm nhân thế tục nó cũng không buông tha.
Lâm Hiên do dự một chút, tiếp tục dọc theo phương hướng sơn quái tàn sát bừa bãi mà bay đi.
"Thiếu gia, chàng không định trừ ma vệ đạo, vậy đi tới đó làm gì?" Nguyệt Nhi có điểm hiếu kỳ nói.
"Tự nhiên là có chỗ tốt." Lâm Hiên thần bí nói.
Ngày thứ hai trên lộ trình đã gặp được các tu tiên giả. Lúc đầu chỉ đơn lẻ mấy người, về sau kết thành nhóm càng nhiều.
Mục đích của những tu sĩ này rất nhiều, có người đơn thuần là vì trừ ma, cũng có người mưu tính đục nước béo cò, lại có người muốn xem cảnh náo nhiệt.
Về phần tu vị thì không đồng đều. Trúc Cơ Kỳ, Ngưng Đan Kỳ, thậm chí còn thấy không ít đệ tử Linh Động Kỳ.
Điều này khiến Lâm Hiên thầm lắc đầu. Đúng là nghé con không sợ hổ, những tiểu tử kia quả thực không biết sống chết.
Lâm Hiên đương nhiên không muốn người khác chú ý, lấy ra một viên Ẩn Linh Đan nuốt vào, đem tu vị hạ xuống Ngưng Đan Kỳ."Thiếu gia, chúng ta hẳn là đã ra khỏi Lũng Nam."
Lâm Hiên gật đầu, đột nhiên trên mặt lộ phần cổ quái ngừng độn quang. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Chừng sau một tuần nhang, một đạo lam hồng sắc hiện trong tầm mắt, quang hoa thu liễm lộ ra một thanh niên khoảng hai mươi, tướng mạo đường đường nhưng vẻ mặt nhanh nhẹ, tu vị Trúc Cơ Trung Kỳ.
Thấy thần sắc Lâm Hiên bất thiện thì người này cả kinh, vội khom mình hành lễ : "Tham khiến tiền bối."
"Hừ, các hạ thật to gan, lại dám theo dõi ta. "
"Tiền bối hiểu lầm rồi, vãn bối tuyệt có ý mạo phạm. Chỉ là, chỉ là. . ." Hắn nói đến đây thì ấp úng, trên mặt lộ vẻ xấu hổ.
"Chỉ là cái gì?" Lâm Hiên có điểm không kiên nhẫn, nếu đối phương không cho hắn một câu trả lời thuyết phục, sẽ không ngại thi triển Sưu Hồn Thuật một lần.
"Vãn bối thực sự không có ý bất kính, ta là Liêu thị đệ tử ra ngoài lịch lãm, nghe nói Sơn quái xuất hiện thì muốn mở rộng tầm mắt. Chỉ là tu vị của vãn bối quá thấp nên không dám đi một mình. Liền theo tiền bối từ xa xa, người chính là cao thủ Ngưng Đan Kỳ, theo người sẽ an toàn hơn."
Lâm Hiên gật đầu: "Dọc đường tu sĩ rất nhiều, đều là muốn đi xem náo nhiệt diệt sát Sơn quái?"
"Vâng, lần này chính là do Vạn Phật Tông cùng Thiên Xảo Môn dẫn đầu, xuất động ngay cả đại tu sĩ Nguyên Anh Hậu Kỳ. Quái vật kia tàn hại sinh linh vô số nhưng khẳng định là chạy trời không khỏi nắng"
"Vạn Phật Tông, Thiên Xảo Môn?" Tròng mắt Lâm Hiên i co lại, trên mặt lộ vẻ bất ngờ: "Chẳng lẽ là thất đại thế lực. . ."
"Tiền bối nói không sai." Thanh niên gật đầu: "Cự quái này không biết là yêu ma dị chủng gì, nhưng từ khi nó xuất hiện thì phàm nhân thế tục đã thương vong hơn trăm triệu, ngay cả tu tiên giả chúng ta cũng tổn thất nặng nề. Chưa nói tán tu, tông môn gia tộc đã bị huyết tẩy hơn mười, nếu kể mặc kệ sẽ là một trường hạo kiếp đối với khắp cả Vân Châu. Đáng sợ nhất chính là quái vật này cắn nuốt càng nhiều tu sĩ, thực lực càng tăng lên nhanh chóng. Nếu tiếp qua vài năm nữa, không chừng không ai có thể khống chế, bởi vậy Vạn Phật Tông cùng Thiên Xảo Môn mới đứng ra triệu tập, mượn lực của đạo hữu khắp nơi, diệt trừ tai họa này."
Lâm Hiên trầm ngâm không nói.
Vạn Phật Tông là đệ nhất đại phái Phật Môn của Thiên Vân thập nhị châu, thực lực vô cùng hùng mạnh. Ngoài trụ trì thì trưởng lão của La Hán Đường, Bồ Đề Viện đều là đại tu sĩ Nguyên Anh Hậu Kỳ.
Bình thường hiển nhưng trong phường thị có đồn đại, nói thất đại thế lực nếu nhất định phân thắng bại, Vạn Phật Tông lực áp quần hùng, bài danh đệ nhất trong bảy phái.
Chỉ là đồn đại nhưng không có lửa làm sao có khói, ngoại trừ Thiên Nhai Hải Các. Môn phái nhiều khả năng có tu tiên giả Ly Hợp Kỳ nhất sợ rằng là Vạn Phật Tông này. Về phần Thiên Xảo Môn bài danh gần cuối trong bảy phái nhưng là môn phái thần bí nhất.
Sở học phái này hỗn tạp. Trong môn có chính, nho, ma, tu yêu giả, đồng thời am hiểu chế khí, trận pháp. . . Có điều nổi danh nhất chính là Khôi Lỗi Thuật.
Khôi lỗi cấp Ngưng Đan giao dịch ở bí thị, tu sĩ Nguyên Anh Kỳ sẽ tranh đoạt làm vật phòng thân.
Có người nói phái này cũng có thể chế tác khôi lỗi Nguyên Anh, có điều tiêu hao tài liệu quý hiếm cùng tinh thạch cấp cao cực lớn, không hề thấy bán trong phường thị. Nhắc tới phái này, Lâm Hiên không khỏi nhớ tới khôi lỗi Nguyên Anh Hậu Kỳ từng tập kích Tần Nghiên.
Vân Châu có thể chế tạo ra loại khôi lỗi đáng sợ này chỉ hầu như chỉ có Thiên Xảo Môn. Có điều Lâm Hiên không cho rằng việc này do bọn họ gây ra.
Tần Nghiên thân phận đặc thù, là ái đồ của Vân Châu đệ nhất nữ tu. Nếu nàng gặp bất trắc gì sẽ khiến hai đại phái xung đột kịch liệt. Chín là có người vu oan giá họa.
Lâm Hiên nhìn thoáng qua thanh niên kia: "Ngươi đã cung cấp tin tức hữu dụng, Lâm mỗ cũng không làm khó ngươi, ta khuyên tiểu đạo hữu tốt nhất mau chóng rời đi, nên biết có những tình nhiệt náo mà các ngươi không thể tham gia, nếu không sẽ đánh mất tiểu mệnh"
Lời đã tận, cả người Lâm Hiên nổi thanh quang, tăng tốc bay vút đi về hướng phía trước.
" Tiền bối !"
Tu sĩ họ Liêu ngẩn ngơ đứng ở tại chỗ do dự một hồi, qua nửa tuần trà thì cắn răng quay đầu bay trở về.
Cách mấy ngày kế tiếp, Lâm Hiên gặp ngày càng nhiều tu sĩ, trong đó có cả tu tiên giả Nguyên Anh Kỳ .
Đương nhiên Ngưng Đan Kỳ, Trúc Cơ Kỳ nhiều nhất, Lâm Hiên lẫn ở trong đó thì không khiến ai chú ý. Buổi sáng hôm nay hắn đang bay đi thì đột nhiên một trận thanh âm ầm ĩ truyền vào tai.
Ở xa xa nổi lên nhiều đạo kinh hồng đủ mọi màu sắc, như điện chớp hướng bắn về phía trước.
"Mau, quái vật kia bị vây ở Triều Vân Phủ, nghe nói rất nhiều tiền bối Nguyên Anh Kỳ đã tới"
"Thiệt hay giả?"
"Lời thừa, chuyện này sao có thể giả bộ, nghe nói dẫn đầu đội trừ ma chính là Thủ Tọa La hán Đường Vạn Phật Tông, Không Huyễn Thần Tăng Nguyên Anh Hậu Kỳ, có lão nhân gia xuất thủ, ma vật kia sao có thể làm ác nữa, tuyệt không thoát khỏi cái chết."
"Hừ, cũng không nhất định, ta nghe nói cự quái kia một đường đồ sát sinh linh, đã có vài tiền bối Nguyên Anh Kỳ chết ở trong tay nó. Cho dù Không Huyễn Thần Tăng đích thân xuất thủ, cũng. . ." Người nọ nói đến đây thì câm miệng, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, đột nhiên nhớ lại.
Không Huyễn Thần Tăng là một trong những trưởng lão có tu vị cao nhất của Vạn Phật Tông, há lại có thể để một tu sĩ Ngưng Đan Kỳ nho nhỏ như hắn tùy tiện nghị luận. Họa là từ ở miệng mà ra, cũng may đồng hành đều là lão hữu nhiều năm.
Lâm Hiên ẩn gần đó thì nghe rõ ràng, tiếp tục bay vút về phía trước.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/bach-luyen-thanh-tien/chuong-358/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận