Mộ Nghĩa rất kinh ngạc, vẫy vẫy đầu, sau đó ngồi dậy. Cứ như vậy vô tri vô giác mang theo tiếng rì rầm của các bác lao công đi khỏi, hắn thử nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, hình như là hắn uống nhiều, sau đó, hình như Ngân Ngân đã tới, và đang khóc, Mộ Nghĩa nghĩ tới đây, trái tim đột nhiên “bịch” một tiếng thật mạnh, rồi trầm xuống, như nhớ ra cái gì, hắn chạy nhanh về kí túc. Phòng ngủ không có ai, những nam sinh dậy sớm cùng lầu nhìn thấy quần áo Mộ Nghĩa xốc xếch, liền trêu ghẹo hắn, "A, Anh Mộ người mà Tiểu hoa khôi chúng ta định tìm hôm để tuyên chiến đây mà, trông dáng vẻ của Tiểu hoa khôi ngày hôm qua, chắc thằng này đã ăn phải hạt tiêu của Tiểu hoa khôi bách hợp rồi, hi hi, mùi vị thế nào, cũng không tệ lắm phải không?" Người nam sinh kia hạ lưu hì hì hai tiếng. "Ngân Ngân ngày hôm qua có tới đây không?" Mộ Nghĩa trực tiếp coi thường cái nhìn có chút vô sỉ của hắn, đi vào chánh đề. "Hả? Tối hôm qua hai người không gặp nhau à, Tiểu hoa khôi rõ ràng có tới đập cửa phòng cậu" Người nam sinh kia thắc mắc vì sao Mộ Nghĩa hỏi vậy. Mộ Nghĩa nghe xong liền hoảng sợ, đây thật sự là chuyện xấu. Hắn lấy điện thoại gọi cho Trình Mạc Nhiễm, "Ngài Trình, tôi là Mộ Nghĩa, Ngân Ngân. . . Vâng, tôi biết rồi." Lương Ngân mất tích, Mộ Nghĩa tìm không thấy cô, Trình Mạc Nhiễm, Tang Vũ cũng không tìm được. Ngày đó, khi Trình Mạc Nhiễm cùng Lương Ngân ở trong xe bàn chuyện, Lương Ngân bình tĩnh dị thường bước xuống xe, yên lặng thoát ly khỏi tầm mắt của hắn, lòng bi thương chảy nước mắt trở lại túc xá, khi đó Tang Vũ đang ngủ say, Lương Ngân gọi Tang Vũ đang mơ mơ màng màng dậy,nói những lời không giải thích được, rằng muốn rời khỏi đây một thời gian, bảo Tang Vũ không cần tìm cô, cô sẽ chủ động liên lạc, sau liền thu dọn đồ ra đi. Tang Vũ mơ mơ màng màng nghĩ mình đang mơ, nhưng khi chứng kiến hành lý cùng đồ đạc Lương Ngân đều biến mất vào buổi sáng, cô liền luống cuống. Cô đi tìm thầy quản lý, thầy nói cô làm đơn xin tạm nghỉ học, cụ thể thì không rõ. Gọi điện thoại cho cha của Lương Ngân, cha cô hình như không biết tin cô tạm nghỉ học, Tang Vũ chỉ có thể nói dối với cha Lương Ngân, cuối cùng, cô chỉ có thể gọi điện thoại cho Mộ Nghĩa, khi đó Mộ Nghĩa đang kể cho Trình Mạc Nhiễm chuyện của hai người, Trình Mạc Nhiễm vừa nghe tin Lương Ngân mất tích, trái tim đột nhiên có loại cảm giác đau như bị bỏng. Lương Ngân đối với hắn mà nói, cô là kiểu người yên tĩnh, cô thế nhưng mất tích, cũng không ai biết cô đi đâu, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, không còn tung tích. Lương Ngân cảm giác mình sắp chết, cô muốn kết thúc tánh mạng mình, nhưng cô sợ, cô sợ đau, cô sợ cảm giác mình không thể hít thở. Đã 3 ngày, cô vùi mình trên chiếc giường nhỏ tại một khách sạn, nằm, ngồi, lăn qua lộn lại, lòng sợ hãi, hốt hoảng, thậm chí bàng hoàng, có lẽ, còn có chút đau lòng. Cô thật không hiểu, Mộ Nghĩa, người cô thích hơn hai năm, thế nhưng lại làm vậy với cô, hắn bán đi cô, bán cô cho gã đàn ông thèm khát kia. Có người nói, cười khi khóc là đau đớn nhất, nhưng ai nào biết, đau đớn nhất, chính là không có chút nước mắt. Cô chẳng thể nghĩ gì, thứ trân quý nhất của phụ nữ đã không còn, cô không khỏi cảm giác trên người mình như thiếu đi một thứ gì đó, không thoải mái, hơn nữa, thậm chí là chán ghét loại cảm giác mất mát này. Trái tim Lương Ngân bị khuyết đi một lỗ hổng lớn, cô không biết mình vội vã nghỉ học, mất tích, liệu có ai sẽ hốt hoảng tìm cô không, có lẽ, sẽ có Tiểu Vũ, cùng ba cô, đúng rồi, cô còn có ba. Lương Ngân cuối cùng quyết định, cô không cần coi rẻ tính mạng của mình, cô phải về nhà, cô phải về bên cạnh ba cô, cứ như vậy, cô bắt một chuyến xe lửa, lấy phong cảnh làm bạn tâm sự, cô từ từ nhớ lại những chuyện đã qua, cảm thấy mọi thứ hệt như một giấc mộng, còn những kế hoạch tốt cho tương lai, đột nhiên lại mong manh như bọt nước, hệt như chỉ là ảo ảnh. Bồi hồi đứng trước của nhà mình. Lương Tề Phong đã đóng xong bộ quần áo chuẩn bị đi làm, mở cửa, bất ngờ nhìn thấy cô con gái. "Ngân Ngân." Lương Tề Phong nhỏ giọng kêu một tiếng. Lương Ngân ngẩng đầu nhìn ba, hốc mắt nhất thời đọng đầy nước, nhào vào lòng ông, sau đó ôm lấy ông như một đứa trẻ: "Ba, con rất nhớ ba!" Lương Tề Phong có chút bất ngờ, nhưng con gái ông đã trưởng thành, có một số việc ông không nên hỏi, ông bồng con gái vào cửa, sau đó xin phép nghỉ với lãnh đạo, ôm lấy cô con gái nhỏ ngồi trên sô-fa. "Ngân Ngân, con còn nhớ đã hứa gì với ba không? Con đồng ý với ba rằng dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ kiên cường đối mặt, tại sao hôm nay Ngân Ngân lại khóc nữa đây?" Lương Tề Phong dỗ con gái hệt như dỗ một đứa trẻ. Kể từ khi vợ ông qua đời, Ngân Ngân là do một tay ông nuôi lớn, ông lúc là cha lúc là mẹ, khi trái tim Ngân Ngân yếu ớt nhất, ông lại giúp đỡ cô, từng bước một cùng cô bước tới tương lai, hiện giờ, Ngân Ngân đã từ một cô bé thiện lương đơn thuần, biến thành một thiếu nữ xinh đẹp, ngọt ngào. "Ba, con rất đau, rất đau." Lương Ngân không thể nào kể cho ba những chuyện khó nói kia, cô chỉ có thể phát tiết trong lòng ba, bởi vì, đây là điều duy nhất cô có thể làm. "Ngân Ngân phải kiên cường, Ngân Ngân đã đồng ý với ba! Cho nên Ngân Ngân khóc xong phải quên đi những chuyện không vui, và đón chờ niềm vui mới, biết không?" Trong trí óc Lương Tề Phong, Ngân Ngân chính là máu thịt của ông, nhìn thấy con gái đau lòng thành ra như vậy, ông cũng rất tức giận, muốn hỏi, nhưng vẫn nhịn được, ông tôn trọng con gái mình, bởi vì “tôn trọng” là thứ tốt nhất ông dành cho con gái. "Vâng." Lương Ngân nghẹn ngào trả lời. Lúc tỉnh lại, Lương Ngân đang ngủ trên giường mình, chăn gối mềm mại mang hương lá trà quen thuộc, đây là nhà của cô, cảm giác về nhà thật tốt. Vuốt ve những con gấu bông đồ chơi lông nhung bên cạnh đầu giường, lòng dường như bình yên hơn chút. "Ngân Ngân, con đã tỉnh? Mau, ba có làm cháo trứng muối thịt nạc, ăn đi, nhân lúc còn nóng." Khi Lương Tề Phong bưng chén cháo vào cửa liền nhìn đến con gái đang ôm món đồ chơi Tiểu Hùng cười ngọt ngào. "A, tuyệt quá." Lương Ngân nhận lấy chén cháo, thổi thổi, rồi uống liền một hơi, cô đói bụng lắm, 3 ngày nay cô chỉ ăn mỗi cái bánh bao. "Chậm một chút, không có người giành với con, cô mèo ham ăn." Lương Tề Phong cưng chìu nhìn con gái. "Ngon thật! Con thích ăn cháo ba làm nhất” Lương Ngân thật sự rất cảm động. "Ngân Ngân, chuyện gì đã xảy ra, sao con lại khóc dữ vậy?" Lương Tề Phong cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi. "Ba, nếu như, nếu như ba bị người bạn thân nhất phản bội, ba nên làm gì?" Lương Ngân nói bóng nói gió, cô làm sao có thể mở miệng nói cho ba biết những chuyện kia? "Bé con ngốc, chuyện như vậy, trên thế giới xảy ra rất nhiều, cho nên, về sau càng phải dựa vào chính mình, đừng lệ thuộc vào người khác, dù đó có là bạn thân nhất, sẽ có lúc, con phải dựa vào bản thân mình." Lương Tề Phong giảng dạy cho con gái. Lương Ngân nghe xong lời của cha, tâm trạng tốt hơn một chút, đúng, cô phải kiên cường, phải bảo vệ mình. "Ba, con muốn ở nhà với ba thêm một thời gian, sau đó sẽ về trường, được không?" Lương Ngân có chút nũng nịu nhìn cha. Lương Tề Phong nhìn con gái, cũng chỉ có thể nói được, ai bảo cô đã về nhà rồi chứ. Đáp ứng yêu cầu của Lương Ngân, Lương Tề Phong không nói cho bất cứ ai là con gái ông đã về, Lương Ngân bình yên ở nhà, xem TV, đọc một ít tiểu thuyết, có lúc, sẽ cùng ba tản bộ, tâm sự, cuộc sống rất thoải mái, sự kiện kia hình như đã không còn quan trọng nữa. Lương Ngân đã tự mình khai đạo, thời đại này đã đâu còn trọng phong kiến lễ nghi, xử nữ đã không còn nhiều, cho nên đâu phải lo lắng, chắc chắn sẽ có một ngày, cô sẽ tìm được một bạch mã hoàng tử thật sự, nhưng, điều đầu tiên cô phải học, là dựa vào chính mình, cô phải khiến mình trở nên thật mạnh mẽ. Lương Tề Phong cùng vợ, năm xưa đều là công chức, vợ là kế toán, ông là cố vấn kĩ thuật, quen biết nhau tại buổi lễ kết hôn của người bạn, hai người họ vừa gặp đã yêu. Cha vợ là hiệu trưởng trung học, trong nhà cũng có thể nói toàn dân tri thức phong kiến, Lương Ngân lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, ai nấy trong nhà đều cảm thấy con gái nên ngoan hiền, tri thức, Lương Ngân cũng rất nhanh tiếp nhận, nhưng tại phương diện nào đó, quá thiện lương có lẽ chính là biểu hiện của hèn yếu, Lương Ngân lúc còn nhỏ cũng rất thích lệ thuộc vào người khác, vì thế, vợ chồng Lương Tề Phong khá khó xử, song, ông bà nghĩ sau này sẽ khá hơn. Lúc vợ ông qua đời, cũng chính là thời kì mấu chốt hình thành nên tính cách Lương Ngân, khi ấy Lương Ngân không nói lời nào, trừ nếp sống phải làm thường ngày, Lương Ngân chỉ thẫn thờ, lúc đi học chỉ ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ, ở nhà cũng rất ít cùng ông nói chuyện, có người nghĩ đứa nhỏ này bởi vì mất mẫu thân nên bị kích thích, nên tìm đến bác sĩ, nhưng Lương Tề Phong không làm vậy, mỗi ngày ông bỏ ra thật nhiều thời gian nói chuyện với con gái, dần dần Lương Ngân khôi phục tính cách trước kia, sôi nổi, hay cười đùa, ông cảm thấy từ đó con gái chỉ lệ thuộc vào mình. Cho nên tại thời điểm Lương Ngân dứt khoát muốn chuyển vào kí túc xá đại học B, ông không ngăn cản. Thời điểm Lương Ngân mất tích, Tang Vũ không nhận được một cú điện thoại nào, nhưng có một ngày hắn bỗng nhận tin nhắn của Lương Ngân, chỉ ba chữ: Đừng tưởng niệm. Chỉ ba chữ, không còn gì khác. Hắn gọi lại, Lương Ngân đã tắt máy. Mà Trình Mạc Nhiễm những ngày qua một mực phiền não, cô gái nhỏ này chơi trò mất tích với hắn, hắn còn phải lo lắng cho cô, hắn thấy mình thật hèn mọn, hắn tự mắng bản thân. Mà tất cả nhân viên trong công ty mỗi ngày đều sống trong run sợ, bởi vì ông chủ đã đuổi không dưới 3 quản lý rồi. Mộ Nghĩa, mặc dù trên lương tâm, hắn khiển trách chính mình, nhưng hắn không quên mình được cho mượn 500 vạn, hắn quên mình học tập, tất cả mọi người đều suy đoán là bởi vì bị Lương Ngân đá nên hắn bị kích thích, biến thành kẻ cuồng học rồi. Thời gian luôn trong lúc lơ đãng vội vã trôi đi, trông có vẻ thật nhanh. Nhưng, luôn có thứ thời gian không thể cuốn trôi được, chẳng hạn như đau đớn. . .