Cường đại ca sung sướng quá bèn đặt cho Què biệt danh: “Bậc thầy Wassily”. Không ai biết gã nghe được cái tên “Wassily” này từ bộ phim nào. Càng chẳng ai biết vì sao gã cảm thấy cái tên Tây đó rất hay, nên đặt ngay cho Què.
Trước hôm Què chuyển phòng giam một ngày, Cường đại ca thay mặt chính quyền nhân dân phòng số 9 trao thưởng cho Què, đeo lên trước ngực Què một cái nắp bia. Hôm đó, Què dùng cồn, mì chính, bột giặt pha chế thành một loại rượu, hoặc nói, là một loại chất lỏng giống rượu. Cường đại ca chỉ uống hai ba hớp đã trợn mắt líu lưỡi, ban nãy còn nói Wassily, thoắt cái đã nói thành Siwasly, lát sau lại biến ra Waslisy. Mọi người bảo gã nói sai tên rồi, gã chỉ cười ngơ ngẩn, bộ dạng nửa tỉnh nửa say. Cả đám thừa cơ nịnh nọt lãnh đạo, gạ gẫm gã đồng ý mang hết đường trắng trong kho ra chia nhau ăn. Gã chỉ nghe được phần đầu, không rõ đối phương đang nói gì đã huơ tay nói lớn: “Đồng ý! Tao đồng ý!...”
May mà chỉ là một ít đường trắng. Nếu lúc đó có kẻ thù nào muốn cắt đầu gã, có lẽ gã cũng sẽ không nghe hết đã đồng ý luôn.
Không biết từ bao giờ, gã cứ nắm chặt tay Què, đột nhiên có vẻ rất lạ lùng, mồm lẩm bẩm mấy câu ngắt quãng, làm chúng tôi nhận ra bộ mặt cười của gã thực ra là một bộ mặt khóc.
“Người anh em, cậu không thể đi. Cậu đi rồi, sáng dậy, tôi nhìn cái đồng hồ trên tường, nhìn cái vòi nước chỗ tắm, nhìn cái nồi nấu cơm canh cậu làm, lòng tôi... sẽ đau buồn lắm...”
Nhìn khuôn mặt nửa cười nửa khóc ấy, Què cũng khá cảm động.
“Anh Cường, tôi không đi, chẳng phải tôi vẫn ở trong bức tường cao này mà? Không chừng quả đất tròn, chúng ta lại gặp nhau trong một phòng nào đấy.”
Cường vẫn thống thiết:
“Mồm to đi rồi, lão Đường vịt cũng đi rồi, Cóc ghẻ cũng đi rồi, bọn Cá sấu đều đi hết. Mèo già không còn. Các người đều không để ý đến ta nữa, các người chẳng còn cho ta đê đê vê pê(1)_ à...”
Là gã chỉ chất lỏng tự chế đang cầm trên tay.
Đê đê vê pê! Uống đê đê vê pê! Gã cầm cái ly rỗng, thấy ai cũng chúc rượu, thấy ai cũng nói Mồm to đi rồi lão Đường vịt đi rồi Cóc ghẻ đi rồi Cá sấu đi rồi Mèo già đi rồi, còn giật mạnh cửa phòng giam đến mấy lần, không biết rằng cửa phòng giam không thể giật mạnh mà mở ra được, không phải thứ để cho gã mở. Dù gã có mở được cửa thì cũng không thể gặp lại Mồm to, lão Đường vịt, Cóc ghẻ, Cá sấu, Mèo già nữa. Các anh em thấy gã cứ trợn trừng mắt, như bị mất trí hoàn toàn, liền dìu gã vào một góc.
Lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng gã khóc ở đó, nhưng là khóc vì chuyện khác nào đó, mọi người không nghe rõ. Gã khóc bao diêm, nói gã đã dán được hai trăm ngàn vỏ bao diêm, vậy mà vẫn không được đi học. Người ta cướp bánh bao gã không đánh trả, người ta cướp mất mũ gã không đánh trả, bị người ta ném gạch vẫn không đánh trả, thế mà vẫn không đi học được. Gã không bằng một con chó, gã là một thằng ngu dễ mắc lừa...
Gã dần yên lặng lại. Không biết lúc nào đột nhiên trèo ra khỏi ổ, coi tôi là Què, túm chặt lấy tay tôi: “Cậu không được đi, cậu đi rồi tớ buồn lắm...”
Khuya hôm ấy, không biết trong bụng gã có cái gì không tiêu hóa được, đầu tiên đánh rắm mấy lần, sau đó gã đi một trận đì đẹt, nghe như tiếng bắn súng nước và tiếng xé vải bục, làm cả phòng giam chìm ngập trong một mùi thối kỳ quái, trong mùi thối có vị chua, trong chua có vị cay, trong cay có tanh, đến mức tôi phải nhảy ra tìm đường thoát đầu tiên, mấy tù nhân xung quanh cũng nhảy ra khỏi chăn, bịt mũi chửi rủa. Vì trong bóng tối, ngực hoặc cánh tay bị giẫm vào, càng nhiều tù nhân kêu ầm lên. Mọi người đồng thanh lên án hành động trái pháp luật: Anh Cường ơi anh Cường, anh ăn phải oan khuất gì? Thử nghiệm hạt nhân của anh khủng khiếp quá nhỉ? Hôm nay còn muốn để người ta sống hay không? Anh định đầu độc chết mấy người hả? Anh có nấu cháo Bát Bảo cho chúng tôi thì chúng tôi vẫn kiên quyết yêu cầu đổi phòng giam!...
Cường lúc này đã gần tỉnh rượu, tự biết mình đuối lý, có phần mất đi uy phong, không dám trách móc người khác, vừa kẹp đũng quần, vừa xách quần, chổng mông nhằm hướng hố xí chạy trốn. Gã vào hố xí rồi mới phát hiện ra hết giấy vệ sinh, từ đằng sau vách ngăn giơ tay cầu cứu: “Các vị, các vị, làm việc tốt một tí...”
Nói thực, lần đầu tiên tôi thấy gã thảm hại như thế, thấy các huynh đệ nhục mạ gã thỏa thuê đến thế, cảm giác vô cùng khoan khoái.
“Hết giấy rồi, hay xé sổ bài hát của anh ra nhé?” Tôi cố ý làm khó gã.
“Xé vải, xé khăn mặt, xin mày đấy...”
“Không được, ở đây chỉ có sổ bài hát là có thể xé.” Tôi lấy một tờ báo cũ xé ra, từng mảnh từng mảnh đưa vào cho gã, lần nào cũng dềnh dà dềnh dàng, tận hưởng vẻ khổ sở kêu cầu của kẻ bị bắt nạt ấy.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc!