Báo Cáo Chính Phủ Chương 4


Chương 4
Hắn sao vậy? Hắn bị tôi đánh ư? Tôi không biết, chỉ thấy miệng mình mằn mặn, khạc một cái, một chiếc răng lanh canh rơi ra.

Kẻ ra tay chính là tên đầu nhỏ, người đưa đồ ăn cho tôi tối qua. Bây giờ tôi mới trông rõ hắn ta vừa đen vừa gầy, người như bị vắt kiệt nước, đem phơi mấy ngày, rồi lại ướp muối vắt lên gác bếp cho lửa hun, biến thành món thịt sấy khô quắt, một giống người lùn châu Phi nhỏ bé. Mồm hắn không có đường viền môi, chẳng qua chỉ là một vết dao rạch trên khuôn mặt. Da đầu vừa mỏng vừa co rút khiến chỗ ấy toạc ra, nếu cười, cái mồm lúc nào cũng như vết rách há miệng, nửa khuôn mặt chỉ thấy toàn răng.

Tôi hy vọng hắn đừng lại gần, nhưng hắn đã bước tới. Tôi hy vọng bọn họ chỉ nói là nói vậy, hy vọng tên đầu nhỏ bỗng nhiên nở nụ cười, hoặc là gã đầu lĩnh bỗng nhiên cười, sau đấy không khí sẽ hoàn toàn dịu lại, tiếp đó mọi người nên làm gì thì cứ làm. Nhưng tôi phát hiện thấy chẳng có ai cười cả. Hoàn toàn ngược lại, mắt tên đầu nhỏ lộ vẻ thỏa mãn và khoái trá, sung sướng sải từng bước dài về phía tôi. Những kẻ khác đều theo hắn dồn lại, xô đẩy nhau để tranh một vị trí quan sát tốt nhất, dường như để xem tôi sẽ vùng vẫy và ngã gục ra sao, trở thành một con gà bị chảy máu như thế nào, một con gà bị vặt cổ, toàn thân giãy giụa.

“Mày muốn đau ngắn hay đau dài? Muốn đánh nhiều bằng tay hay đánh nhiều bằng chân?” Tôi không hiểu câu nói ấy của tên đầu nhỏ.

“Xin lỗi nhé, chúng ta kiếp trước không thù, kiếp sau không oán, hôm nay chỉ là làm việc công.” Hắn thở dài một tiếng, “trông cậu trắng trẻo non tơ giống con gái, tôi cũng không muốn mạnh tay. Hay là thế này, cậu gọi tôi ba tiếng cha?”

Phòng giam rú lên một trận cười dã man, xen lẫn có tiếng vỗ tay giậm chân. Không, bắt nó làm chó bò, cho nó chui háng, liếm đít.

Yên lặng.

Thực ra không phải yên lặng, mà là tôi bị mất thính giác bởi cái bạt tai mạnh như trời giáng. Tôi có cảm giác mình bồng bềnh trong không trung, trước mắt chỉ thấy vài vệt đen lặng lẽ bay lượn, một số con côn trùng đang bò. Trong phút đó, có lẽ tôi quá khiếp sợ, quá tuyệt vọng, quá căm phẫn, chỉ một cái bạt tai cũng đủ ngất đi. Nhưng mê man lại đâm hay, không sợ hãi nữa, cũng không bị đánh nữa, bỗng có cảm giác tự do tự tại hồn phách phiêu diêu. Sau này tôi mới biết, tôi không dám chống trả nhưng thực tế lại là chống trả, không dám ra tay nhưng thực tế là đã ra tay, tuy không hề có chút tự tin giành chiến thắng nào song trên thực tế tôi đã đưa một đường quyền trúng đũng quần tên đầu nhỏ, vớ một cái bát ăn cơm đập vào đầu hắn, còn tung một cước đạp giữa ngực hắn - đó là những điều sau đó mọi người kể lại, toàn những chuyện tôi không sao tin được. Bọn họ còn nói lúc tôi túm gáy tên đầu nhỏ dộng đầu hắn vào tường, âm thanh nghe tiếng sấm nổ, vậy mà tôi cũng không nghe được. Bọn họ bảo tôi cắn rách cả bàn tay tên đầu nhỏ, nhưng tôi không tài nào nhớ được cảnh tượng đẫm máu ấy.

Tóm lại, sau một đoạn ký ức trống rỗng phải để người khác điền vào, mũi tôi sủi bong bóng máu, tôi tựa vào tường hổn hển mãi mới đứng thẳng dậy. Tôi cứ tưởng sự việc còn chưa xong, cứ tưởng đầu và thân mình còn phải tiếp tục hứng những đòn đánh nặng nề, nhưng không hiểu sao không có ai ra tay cả. Tôi định thần nhìn rõ vài người, mới nhận ra không thấy tên đầu nhỏ đâu. Ngó nghiêng một lúc, rốt cuộc mới thấy hắn nằm trợn mắt dưới đất, mấy người đang đổ nước lạnh lau rửa.

Hắn sao vậy? Hắn bị tôi đánh ư? Tôi không biết, chỉ thấy miệng mình mằn mặn, khạc một cái, một chiếc răng lanh canh rơi ra.

Khi tôi lảo đảo đi về phía bể nước, các tù phạm đều nhường đường, đưa khăn mặt, múc nước, có người còn đưa một cục bông để nút mũi, vô cùng ân cần. Có người hô to: “Mẹ mày muốn đánh nhau nữa à? Không mau mang muối lại đây.” Tôi bỗng nhận ra, là họ mang muối cho tôi rửa vết thương. Như thế nghĩa là tôi đã chiến thắng. Thực sự chiến thắng rồi. Tôi thắng cho nên đã đứng trên kẻ khác. Từ nay, ở đây, tôi sẽ là nhân vật không dễ bị bắt nạt, không còn phải nhìn sắc mặt của kẻ khác nữa, không còn phải khom lưng cúi mặt nhường nhịn kẻ này kẻ nọ. Cuối cùng, tôi đã dùng cái giá của một chiếc răng và một miệng máu để lấy được thể diện và uy phong, muốn ho hắng thế nào thì ho hắng, muốn khạc nhổ thế nào thì khạc nhổ! Tôi khạc ra một miệng máu, lấy khăn ướt đắp lên mặt, cố ngăn một tiếng khóc bỗng trào lên trong cổ họng.

Không ai biết nước mắt của tôi.

“Ai muốn thử nữa? Tới đây! Tới đây!” Tôi gào lên như điên.

Chỉ nghe thấy tiếng vỗ tay.

Tội nghiệp cho tên đầu nhỏ vì quá khinh địch mà chịu thất bại đau đớn, bị tôi đánh cho chẳng còn mặt mũi nào về nhìn bô lão Giang Đông. Từ đó, hắn mất đi địa vị vốn có trong buồng giam. Mọi người đều cười hắn chân tay kém cỏi, vô dụng, Cường đại ca chỉ còn cách nghe theo dân ý, cảm thấy hắn ngay cả một cậu học sinh cũng không hạ nổi, liền phế truất chức vụ của hắn, không cho phụ trách cất giữ mì ăn liền và xúc xích nữa. Hắn còn bị phạt quét chuồng xí một tháng, chịu phạt chui gậm giường, buộc phải chuyển giường ra bên cạnh chuồng xí - đó là vị trí tồi tệ nhất trong phòng giam, vừa ẩm, vừa bẩn, vừa hôi.

Từ đó hắn đâm trầm lặng ít lời, thỉnh thoảng ho khan, lưng còng thêm một chút, chỉ chăm chú vào việc quét cọ hố xí. Mọi người nói chỗ ấy đã cọ rửa sạch sẽ rồi, hắn vẫn lặng lẽ cọ tiếp. Mọi người rủ hắn chơi tú-lơ-khơ, hắn sờ sờ mấy quân bài, một thoáng không để ý tới đã thấy lủi đi cọ hố xí, cái lưng lom khom nhấp nhô sau vách tường ngăn, chẳng ai hiểu hắn làm sao cả.

Hắn không còn cơ hội lấy lại địa vị và uy tín của mình nữa sao? Nghe nói hắn phạm tội sát thương, hắn dùng xẻng đập một phát khiến tình nhân của vợ bị chấn thương sọ não, lại còn phạt gãy chân vợ. Tội đó nghe nói không quá nặng, chính hắn trước đó cũng không coi là gì, hùng hổ bảo rằng khi nào ra tù sẽ tiếp tục cho đôi gian phu dâm phụ kia một trận, cho nhát dao đi đời hai kẻ đốn mạt. Nhưng từ sau khi đi quét nhà xí, hắn bỗng thay đổi hẳn, suốt ngày lẩm bẩm điều gì đó. Người bên cạnh để ý lắng nghe mới biết lẩm bẩm nói vợ hắn sẽ tới hại hắn, rằng vợ hắn sẽ thông đồng với chỗ này chỗ kia, kể cả cấu kết với cậu của tên gian phu đang làm chủ tịch huyện nào đó để hại hắn. Chỉ cần bị một cảnh sát viên lừ mắt, bên ngoài tường bao có tiếng còi xe hú lên, hay một phạm nhân vô tình vấp vào chân là hắn đã xem như chính là bằng cớ chứng tỏ mụ vợ hắn thông đồng cấu kết ngấm ngầm hại chồng.

Hắn còn lảm nhảm rằng mình chắc chắn sẽ bị xử tội chết, hoang mang lo lắng cả ngày, lúc nào cũng chú ý tới ngày tháng. Nghe nói cứ đến những ngày lễ lớn, cảnh sát sẽ xử tội một vài tội phạm, hắn chắc chắn không thoát rồi. Hắn còn chú ý nghe ngóng động tĩnh ở nhà bếp. Nghe nói mỗi lần trước khi hành hình, nửa đêm nhà bếp sẽ dậy nấu một bữa cho tử tù, tiếng dao thái cà rốt hay bí ngô kêu cành cạch, đấy chính là chuẩn bị cho hắn.

Mỗi lần đến giờ ấy, hắn không ngủ được, dậy sớm, rửa mặt, lau người, tròng bộ âu phục nhàu nhĩ vào, đó là phần thưởng hồi hắn được bầu là nhân viên bán hàng xuất sắc. Hắn sẽ soi bóng xuống bể nước để cạo râu - đáng tiếc là trong tù không thể có dao cạo râu, hắn tìm được một mảnh thủy tinh, cạo đi cạo lại trên mặt. Râu không cạo sạch mà da mặt vạch ngang vạch dọc những vết máu, giống như vết son chưa lau sạch.

Cái mặt lèm nhèm vết son ấy đứng đợi mãi bên cửa buồng giam tới cả một hai tiếng đồng hồ cho đến khi cửa phòng giam mở, rồi cảnh sát đến gặp hay tra hỏi người khác, không liên quan gì tới hắn.

Vậy mà lần sau, chỉ cần nghe tiếng dao băm lách cách lúc tinh mơ của nhà bếp, hắn lại ra bể nước cạo râu.

Cuối cùng, cảnh sát cũng cảm thấy hắn có vấn đề, đưa hắn đến phòng y tế hai lần, còn chuyển hắn sang buồng khác, để xem thay đổi môi trường có tác động tốt tới hắn không. Tôi không còn gặp lại hắn nữa, chỉ biết hắn họ Chu, biệt danh là Quý Bát Điều, không biết là có ý gì. Tôi từng qua nhân viên đưa cơm gọi thêm một suất thịt kho gửi sang cho hắn ở phòng giam số 16, nhưng tôi không biết liệu hắn có được ăn hay không. Tôi hy vọng đầu lĩnh của phòng giam ấy ít nhiều cũng để thừa lại cho hắn chút đỉnh. Tôi càng không biết suất thịt ấy có khiến hắn hoảng hốt không - có cho đó là suất cơm tử tù hay không?

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật một cách nhanh nhất !

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/26174


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận