Báo Cáo Chính Phủ Chương 5-6


Chương 5-6
Anh ta không hề hối hận, nói củi bó đốt một lần, người sống cũng một hơi thở, hơi thở nghiệp chướng của anh ta thoát ra âu đã đủ, thế cũng đáng!

 

CHƯƠNG 5

 

Có rất nhiều người trôi dạt gặp gỡ như thế, khiến cho đến tận bây giờ tôi vẫn không thể nào quên được. Tôi còn quen một người, một tử tù thực sự, biệt danh là “Mồm to”.

Hồi đó, tử tù sau khi bị tuyên án phải mang cùm - không phải là đeo xiềng chân, càng không giống loại xích nhẹ dưới năm kilôgam như bây giờ. Cùm chân còn gọi là bảng chân, có đôi chút mùi vị văn vật truyền thống, to sù nặng trịch, đẽo gọt sơ sài, trông hơi giống thanh tà vẹt gỗ trên đường ray, do hai nửa trên dưới hợp thành. Trên thanh tà vẹt ấy khoét ra hai cái lỗ, cùm chặt hai bàn chân của người tù, khiến họ không thể đi lại, thậm chí đứng cũng khó, là công cụ hữu hiệu trong nhà tù. Hai đầu tà vẹt bắt bulông chặt cứng, phải dùng dụng cụ đặc biệt mới vặn ra được.

Loại cùm chân này nhằm ngăn ngừa tử tù tự sát, làm những việc quẫn trí, để bảo đảm đúng cái hôm hành hình theo quy định của luật pháp viên đạn không bị bắn vào không khí.

Mồm to vừa vào phòng giam đã phải mang một cái cùm chân to tướng, khiến lồng ngực tôi như bị đè nặng đến ngạt thở, toàn thân không ngớt nổi gai ốc. Khi ấy, cảnh sát dẫn theo hai lao động viên, là những phạm nhân tội nhẹ đã kết án, có thể tham gia lao động. Cảnh sát bảo họ giúp Mồm to tắm rửa, thay áo rồi cho chân vào cùm. Mồm to nghe cảnh sát nói mấy lời an ủi, tinh thần cũng ổn định phần nào, gật đầu lia lịa. Cảnh sát phân công tôi giúp anh ta viết đơn kháng án, anh ta nhìn tôi thoáng cười, coi như cảm ơn.

Bỗng nhiên cảnh sát phát hiện ra một chiếc bu lông ở cái cùm chân đã biến mất. “Bu lông đâu? Vẫn còn một chiếc nữa cơ mà? Kẻ nào lấy, mau nộp ra đây!” Anh ta hét lên.

Không có ai trả lời.

“Không mau nộp ra à? Lục soát thấy tội nặng gấp đôi, coi như chết chắc!”

Ánh mắt cảnh sát chĩa vào Mắt lác: “Có nhìn thấy cái bu lông không?“

Cường đại ca có vẻ phật ý, thủng thẳng nói: “Cứ tìm đi.”

Đúng rồi, tìm đi! Tìm đi! Tìm đi! Tìm ra thì cắt cổ! Tìm ra thì rút gân chân! Cả đám hùng hổ gào thét, cứ như vô can trong chuyện này, đồng lòng phẫn nộ cùng cảnh sát. Tay cảnh sát hơi dao động, săm soi từng người một lượt, đại khái ước chừng có khuấy mãi lên thì ao nước lại càng đục nên đành việc lớn coi thành việc nhỏ, tự mình tìm đường thoái lui, dẫn hai lao động viên khiêng cái cùm đi mất.

Lát sau, họ lại khiêng một cái khác tới, là một bộ cùm cũ, hình như dùng đã nhiều năm, hai lỗ đút chân lâu ngày mòn vẹt, trở nên rộng hơn, cũng trơn nhẵn hơn, người đeo cùm sẽ dễ chịu hơn.

Thấy Mồm to sắc mặt tươi lên đôi chút, tôi mới hiểu chuyện bu lông là thế nào - chắc chắn lúc nãy có người bực bội bộ cùm mới kia quá, thừa lúc cảnh sát sơ ý đã ngấm ngầm giấu đi.

Tôi không biết ai làm việc này. Mãi đến hơn một năm sau, khi đã rời khỏi cái nơi quỷ quái đó rồi, tôi vẫn không biết ai đã làm, cũng như không biết vô số bí mật ở trong tù, theo luật thì cũng không thể nghe ngóng hỏi han những bí mật này, vĩnh viễn không được nói ra những bí mật ấy. Ví dụ như tôi không biết vì sao trạm gác có tường vây cao đến thế, kéo nhiều mạng điện đến thế, lắp nhiều cửa sắt kiên cố đến thế, ngay một con gián cũng khó lòng chui lọt, vậy mà vẫn có nến, thuốc lá thơm, mì chính, xì dầu, rượu trắng tuồn qua lỗ khóa, thậm chí có cả giũa, đinh, dao, ảnh khiêu dâm, những đồ nghiêm cấm ấy vẫn chui được vào phòng giam. Có nữ phạm nhân còn mang thai ở đây! Chỗ này là một cái ao nước ngầu đục, vĩnh viễn không thể lắng sạch, mọi chuyện bên trong không sao hiểu hết được.

 

CHƯƠNG 6

 

Cảnh sát dẫn lao động viên đi rồi. Mọi người như bầy ong ùa lại trước mặt Mồm to, hỏi han lai lịch và án phạm, biết ra anh ta làm thợ ở mỏ than, nhân vì chủ mỏ cắt lương hai năm nên đi khiếu kiện lên trên, đã không kiện được đối phương lại còn bị chủ mỏ cho người nện một trận tơi bời, vết thương trên đầu phải khâu tám mũi, do đó mới nảy sinh ý đồ giết người.

Anh ta không hề hối hận, nói củi bó đốt một lần, người sống cũng một hơi thở, hơi thở nghiệp chướng của anh ta thoát ra âu đã đủ, thế cũng đáng! Quan tòa bảo, anh ta chỉ giết sáu người, không phải bảy người như anh ta nói, vì có một đứa trẻ không chết. Anh ta còn rất kinh ngạc: “Sao vẫn chưa giết chết được à? Tôi đã bồi thêm một dao nữa kia mà.” Quan tòa giơ ảnh đứa trẻ bị thương, ép anh ta thừa nhận sự thực người chết không đủ bảy. Anh ta xem ảnh giậm giậm chân, ánh mắt kích động: “Không phải đứa này chứ? Nó là đứa con thứ ba nhà thằng Hồng à? Ôi, nó vẫn sống re. Ông trời ơi! Nếu tôi nhổ cỏ không nhổ tận gốc, sau này nó lớn lên chắc chắn sẽ làm hại cả nhà tôi!”

Cường đại ca xưa nay vốn khâm phục những tội phạm giết người, nghe xong hai mắt long lanh, còn quạt liền một hơi cho Mồm to, mấy hôm sau, cứ xúc động lại gọi nhầm “Ngô đại ca” Mồm to thành “Cao đại ca” hoặc “Triệu đại ca”, số lần gọi nhầm không ít. Gã còn ra lệnh thủ hạ bón cơm cho Mồm to, đấm lưng bóp chân, cho kẻ tử tù ấy hưởng đãi ngộ chẳng khác gì mình. Lúc khiêng Mồm to ra nhà xí gã cũng nhúng tay đỡ một đầu cùm, hô một hai một hai để mọi người đi đều bước, không nghiêng bên nọ ngả bên kia. Thực ra, gã lo lắng có phần hơi quá. Không cần phải hò hét như thế, mọi người cũng có thể bước đi chỉnh tề. Lúc thấy đại ca bị táo bón, gã có săn sóc bày tỏ thế nào cũng chẳng giúp gì hơn, đành phải nghiến chặt răng, thôi thì người ta ra được thì ra, không ra được cũng chịu.

“Xin lỗi, bắt tội các anh em, tôi chỉ có thể kiếp sau báo đáp.” Mồm to hơi cong mông để tôi nín thở giúp anh ta lau chùi. Vào lúc đó, tôi phát hiện ra anh ta bỗng nhiên đổ mồ hôi như tắm, chắc là vì quá căng thẳng ngại ngùng khi người khác lau đít hộ.

Anh ta không khóc lóc, không nôn mửa, không mất ngủ, không gào thét lung tung, không có những cái tật thông thường mà tử tù thường mắc phải, thậm chí không hứng thú với việc kháng án. Anh ta đeo cùm ngồi đó, chỉ thỉnh thoảng ngây nhìn ô cửa sổ cao cao kia, ngây nhìn khoảng trời bên ngoài cửa sổ, nhớ nhà, đặc biệt là nhớ đứa con gái vừa tròn tám tuổi. Hễ thấy mặt trời mọc lên đằng đông, anh ta lại nói Tiếu Mai nhà anh ta sắp đi học rồi. Những lời ấy nói ra không biết bao nhiêu lần. Anh ta còn nói trước đây mỗi lần đi từ mỏ về nhà, Tiếu Mai đều đứng ở cổng thôn đợi bố, cho nên bây giờ hễ cứ nhắm mắt lại, là có thể nhìn thấy đôi mắt của con gái tít xa kia. Ngoài tường cao của trại giam vọng đến một tiếng khóc trẻ con, anh ta cũng rúng động toàn thân, rồi bảo: “Đứa trẻ này chắc bảy tám tuổi, cũng là con gái đây mà.”

Những lời nói ấy nghe thật chua xót. Cường đại ca cho một túi thịt bò khô Ngũ Hương, anh ta mân mê hồi lâu cái túi chân không ấy, lật đi lật lại hai mặt, nói Tiếu Mai chưa từng ăn đồ thú vị mới mẻ này. Anh ta hy vọng tôi tìm được người gửi ra cho con gái.

“Thôi anh ăn đi.”

“Không ăn đâu. Dăm bảy ngày nữa, tôi phải đi rồi, còn ăn làm gì?” Anh ta lắc đầu.

Nghe thấy mấy chữ “đi rồi” không phải để chỉ đi dạo, đi phố hay đi làm, tôi giật thót, cố gắng an ủi anh ta: “Anh đừng nghĩ ngợi lung tung. Đơn kháng án sẽ có tác dụng, tòa phúc thẩm sẽ xem xét, họ chẳng phải đã đến đây hỏi chuyện rồi sao? Chẳng phải có phóng viên bảo sẽ nói hộ anh sao?...” Thực ra, tôi cũng hiểu lời an ủi này chỉ là nói suông thôi, đơn kháng án tôi viết hộ hoàn toàn không có sức thuyết phục.

Anh ta cười đau khổ, nói mình giết người nhiều quá rồi, giết quá độc ác, dù thế nào cũng phải đền mạng. Chính quyền nhân dân không giết anh ta thì không còn đạo lý, không còn giống chính quyền nữa, phải không? Anh ta chỉ sợ lúc chết quá đau đớn, dáng vẻ sẽ quá khó coi. Anh ta từng nghe bố mình kể chuyện ngày xưa giết thổ phỉ, một viên đạn lao tới, đỉnh đầu của thổ phỉ liền bay tung lên mấy thước, giống như khoét đi chóp của cái mũ tròn. Còn có một nữ thổ phỉ, dưới một loạt đạn, hai con mắt đẹp tuyệt vời nảy tung lên trời, cuối cùng treo trên cành cây, lung linh trong nắng, bị trẻ con lấy làm quả nho dại.

Anh ta hỏi tôi: “Cậu nói xem, người có linh hồn không?”

“Tôi không biết.”

“Nếu có ngày tôi chết đi, có thể gặp được những người thân đã chết không?”

“Tôi không biết.”

“Nếu tôi còn đầu thai, có thể đầu thai vào thôn Cao Tỉnh, huyện Hoàng Bách không? Cậu có biết không? Tiếu Mai nhà tôi rất sợ chó, đi học rất khổ. Nếu tôi có thể biến thành một con chó, thì có thể bảo vệ nó. Cậu nói xem có phải không? Nếu tôi biến thành chó, thì có thể quanh quẩn xung quanh nó nhỉ. Cậu nói xem có đúng không?”

Tôi xúc động nắm lấy tay anh ta, “Ngày tháng còn dài, rồi có ngày tôi sẽ ra được, nhất định sẽ đến thăm con gái anh. Chỉ cần tôi có cái ăn, thì sẽ không để cô bé thiếu ăn một bữa. Anh hãy yên tâm.”

“Cậu là đại ân nhân của tôi. Tôi ở chỗ Diêm Vương ngày ngày sẽ thắp hương thơm cảm tạ cậu.”

Anh ta cố vùng vẫy để khấu đầu trước tôi. Vì cái cùm gỗ ghìm chặt chân, không sao đứng dậy nổi, chỉ có cái đầu phía trên còng tay khẽ gật gật.

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật một cách nhanh nhất !

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/26175


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận