Ngày hôm sau, bà Cam lên lầu, nhưng khi vừa tới bực thang thứ năm, ngay phía trên cái tủ nhỏ mà tối hôm trước Lý Văn nói với bà là nơi người đàn bà bận đồ đen bước ra, đột nhiên bà như bị tràn ngập bởi một nỗi kinh hoàng cực độ và cảm thấy một cách không rõ rệt như có một cái gì hết sức kinh khủng đang xẩy ra ngay dưới chân bà mà bà không thể mường tượng được là điều gì.
Tuy là một phụ nữ có đạo, mạnh dạn, không mê tín, không tin những chuyện ma quỉ, bà Cam đã phải cố gắng tối đa mới có thể tiếp tục bước lên lầu.
Tuy cảm thấy rõ rệt có một cái gì bất thường đang xẩy ra trong nhà, bà không nói lại việc này cho Lý Văn mà chỉ cho rằng có lẽ bà tưởng tượng quá nhiều về câu chuyện ngày hôm trước.
Rồi ngay cả Pop cũng đột nhiên không muốn lên lầu nữa, suốt ngày chỉ quanh quẩn dưới nhà. Nó cũng không tới nằm ngay dưới chân cầu thang, chỗ nằm thường lệ của nó nữa.
Còn Miu thì tuy chưa thấy có thái độ sợ hãi lạ lùng như Pop hôm trước, cũng luôn luôn nằm bẹp ở nhà dưới.
Mấy ngày trôi qua không có gì bất thường xẩy ra. Giữa lúc Lý Văn và bà Cam gần như không còn nhớ tới câu chuyện người đàn bà áo đen nữa thì một buổi sáng, đang ở trong bếp, bà Cam chợt nghe tiếng Tâm la hét kinh hoàng trước khi đâm bổ vào bếp, ngồi bịch xuống ghế, mặt mày tái nhợt, thở chẳng ra hơi.
Sau khi hoàn hồn, Tâm cho bà hay rằng trong khi cô đang leo lên lầu để lo quét dọn thì đột nhiên có một vật gì bay ngang đầu cô, rơi ụych xuống phía dưới cầu thang. Tuy không nhìn thấy nhưng cô cảm thấy rõ rệt rằng đó là một cái gì vô cùng khủng khiếp khiến cô chạy vội xuống bếp với bà.
Bà Cam cố trấn an Tâm, nói rằng cô ta chỉ quá tưởng tượng mà thôi. Nhưng Tâm nói với bà rằng cô không thể ở lại thêm một phút nào nữa. Cô phải rời khỏi căn nhà ngay lập tức.
Bà Cam bèn đưa cô lên gặp Lý Văn. Sau khi nghe cô gái kể chuyện và thấy rõ sự sợ hãi của cô, Lý Văn nói đôi lời khuyên nhủ, đồng ý cho cô nghỉ việc.
Khi trả trọn lương tháng thứ nhì cho cô, tuy cô chưa làm hết tháng, Lý Văn còn cho cô thêm một đồng và nói với cô rằng bất cứ khi nào cô muốn trở lại, chàng cũng sẵn sàng.
Tối hôm đó, khoảng chín giờ, bà Cam không có nhà và Lý Văn ngồi đọc sách một mình trong phòng khách. Tất cả đều yên tĩnh ngoại trừ tiếng kêu tích tắc của chiếc đồng hồ quả lắc trên tường và tiếng mưa đập đều đều ngoài cửa sổ.
Giữa lúc Lý Văn đang say sưa làm việc thì đột nhiên, một tiếng thét kinh hoàng vang lên như xé rách màng tai khiến Lý Văn rùng mình. Tiếp theo là tiếng một vật gì rơi mạnh xuống đất khoảng ngay trước cửa.
Lý Văn thu hết can đảm đứng dậy mở cửa nhìn quanh nhưng không thấy gì hết.
Chàng vừa trở lại ngồi xuống ghế chưa được một phút thì chợt nghe có tiếng bước chân tiến tới phía cửa trước, tiếng khóa mở lạch cạch và cánh cửa phía trước từ từ mở rộng... Một người đàn bà sừng sững xuất hiện... Bà Cam!
Lý Văn chợt cảm thấy vui mừng như vừa trút được một gánh nặng trên vai.
Ngày hôm sau, cô Mùi, một người tớ gái khác, bà con của bà Cam, tới thay thế cô Tâm.
Mọi sự trở lại yên tĩnh cho tới một hôm, khoảng một tuần lễ sau khi cô Tâm nghỉ việc, cô Mùi nói với bà Cam:
- Có một tấm ván trên cầu thang bị sút ra, nhưng mỗi lần cháu muốn đặt lại cho ngay ngắn thì không biết tại sao, hai bàn tay của cháu tự nhiên như bị tê liệt. Cháu không thể làm gì được.
Bà Cam bèn bước lên thang lầu. Và đúng như giác quan thứ sáu của bà báo động, tấm ván bị sút ra chính là tấm ván của bực thang thứ năm, nơi bà đột nhiên bị tràn ngập bởi nỗi kinh hoàng ngày hôm trước. -
Đọc truyện ma kinh dịBà cúi xuống tìm cách đặt lại tấm ván cho đúng chỗ, nhưng đôi tay bà đột nhiên tê dại, không cử động được. Đúng lúc đó, Lý Văn xuất hiện phía trên cầu thang, hỏi bà đang làm gì.
Chưa kịp trả lời ông chủ, đột nhiên hai bàn tay của bà Cam lại hoạt động được như cũ và bà đặt tấm ván lại thật ngay ngắn. Bà bèn nói cho Lý Văn nghe những gì cô Mùi nói với bà và những gì vừa xẩy ra cho bà.
Lý Văn chau mày có vẻ suy nghĩ nhưng không nói gì.
Mấy ngày sau đó, mọi việc trở lại yên tĩnh. Trong khi Lý Văn và bà Cam, hai người biết chuyện người đàn bà lạ mặt, hi vọng sẽ không có chuyện gì lôi thôi xẩy ra nữa, thì một buổi sáng, cô Mùi mặt xanh như tàu lá đầy vẻ hãi hùng chạy tới hỏi bà Cam xem người đàn bà lạ mặt là ai.
Không biết trả lời ra sao, bà Cam hỏi lại:
- Người đàn bà nào? Làm gì có ai!
Cô Mùi run lẩy bẩy:
- Mới đây này... Lúc cháu đang tính lên lầu thì chợt thấy một người đàn bà bận đồ đen, mặt trắng nhợt trông thật khủng khiếp đi ngang qua chỗ cháu đứng. Cháu nhìn xem bà ta đi đâu thì đột nhiên bà ta biến mất... Cháu không bao giờ muốn thấy bà ta nữa.
Bà Cam đoán rằng người đàn bà gây kinh hoàng cho cô Mùi cũng chính là người đàn bà mà Lý Văn hỏi bà hôm trước. Tuy bà không muốn gặp người đàn bà ma quái này, bà cũng không tránh khỏi.