Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau Chương 37


Chương 37
phu nhân

Hai ngườithương thắm thiết nằm nghiêng nghiêng cáchlớp chăn, bên trong phòng yên tĩnh, năm tháng bình yên lẳng lặng trôi qua.

“Dạ dày còn đau?”

“Ừm.”

“Ngày hôm qua. . . . . . Sau đó, thế nào?”

“Không sao cả.”

“Tiểu Bạch. . . . . .”

“. . . . . . Bảo vệ nghĩ anh quên tắt đèn, nênvào xem, cho rằng anh bị người khác đánh ngất xỉu, nên anh ta đưa anh tới bệnh viện.”

“Em chỉ đẩy anhcái! Không có đánh anh ngất xỉu!”

“Anh đâu cóem, em kích động làm gì?”

“. . . . . .”

“Trần Ngộ Bạch.”

“Hả?”

“Emnên ra tay,xin lỗi.”

“Ừ, anh tha thứ cho em.”

“Nhưng mà trước kia anh luôn giả bộ bệnh, cho nên. . . . . . anh,có nghe qua câu chuyện chú bé chăn cừu sao?”

“. . . . . .”

. . . . . .

Tần Tang ngủ thẳng đến ba giờ chiềubị đồng hồ báo thức đặt trongện thoại di động gọi dậy.

“Đến trường học của Tiểu Hòe.”

Nhìn nhắc nhởện thoại di động, Tần Tang nhớ tới chuyệnđồng ý với Tần Dương. Cô đứng lên rửa mặt, thay quần áo ra cửa. Vừa xuống lầu, vừa gọiện thoại cho Lý Vi Nhiên, hẹn bữa ăn tối cùng ăn ở gần trường học của Tần Hòe.

Tần Hòehọc lớp 12, chủ nhiệm cũng mới đổi, làngười đàn ông trẻ tuổi họ Vương, cao kều, ốm tong teo. Đây là lần đầu tiên Tần Tang gặp mặt, Thầy Vương vốn là rất để ý chuyện phụ huynh Tần Hòe chậm chạpđến, nhưng đối mặt với Tần Tang, hiển nhiên là anh tathể khó chịu được nữa.

Thật ravấn đề bản thân của Tần Hòe rất đơn giản, thành tích học tập giảm sút. Mà phức tạp là,tìm được nguyên nhân trong đó.

“Tôiqua với Tần Hòe rất nhiều lần, em ấy chẳng thèmchữ. Tôi rất lo lắng, có phải bởi vì áp lực thi tốt nghiệp trung học, tình trạng tlý của em ấy xuấtvấn đề hay? Trong quá khứ, thành tích của em ấy luôn luôn rất tốt, nhưng màtại cứ phát triển tiếp theo tình thếnay, cậu ấy muốn thi đậu trường đại học trọngểmrất khó.” Thầy Vương phân tích tình trạng gần đây của Tần Hòe với Tần Tang, cuối cùng tổng kết lại như vậy.

Trong lòng Tần Tang rấtràng vấn đề của Tần Hòe, nhưng tuyệtthểra miệng. Thầy Vương rất muốn biểu đạtchút quan tđối với Tần Hòe, hơn nữa vì vậy mới có cơ hội tham thảo nhiều hơn nữa với Tần Tang. Côthể làm gì khác hơn là bình tĩnh ngồi nghe anh ta kể lại từng chuyện trôi chảy.

Đi ra khỏi phòng làm việc của thầy Vương, cũng kịp lúc với giờ tan học ăn tối của học sinh. Tần Tang đứng chờ ở bên ngoài cửa phòng học của Tần Hòe.

Có lẽ Tần Hòeđoán được anh traigiao chuyện này cho Tần Tang xử lý từ trước. Cho nên khiở phía sau bạn học, cậu liếc nhìnTần Tangcó ngạc nhiên bao nhiêu, chỉ là bình tĩnh cười cười.

“Khỏi phải càu nhàu em.” Tần Hòe đánh đòn phủ đầu, sắc mặt hờ hững,với chịnhư vậy.

Tần Tang xước mái tóc dài, cười: “Ai muốn càu nhàu em, chịchê em càu nhàu chị là tốt rồi. Đi thôi, chị mời em ăn cơm, thuận tiện cho em cái vinh hạnh đặc biệt, gặp bạn trai của chịlần.”

Tần Hòe nghe vậy lấy làm kinh hãi, ngay sau đó lại mỉm cười, khoác vai của Tần Tangra ngoài.

Hai chị em chờ ở cửa trường học trong biển người nhộn nhịp, cả hai đều là phong cách hơn người, sắc đẹp thanh tú, rất nổi bật trong đám người qua lại. Lý Vi Nhiên liếcđược, anh chậm rãi dừng xe lại, nhấn kèn xecái, Tần Tang ôm Tần Hòetới.

Mặc dù Tần Hòe tuổi còn, nhưng cũng là con em thế gia, nên lễ phép làcó gì phải bàn . Cậu tatới trước ghế lái, khom người xuống chào hỏi với Lý Vi Nhiên: “Chào anh, bạn trai của Tần Tang.”

Lý Vi Nhiên vui, “Chào em, em trai của Tần Tang.”

Ngược lại hai người đàn ông này cảmnhững lời như vậy cũng chẳng có gì. Còn Tần Tang đối với những chữ này hết sức nhạy cảm, cố nén nụ cười xấu xa trong lòng, mỉm cười bước lên xe cùng Tần Hòe.

. . . . . .

Buổi tối Tần Hòe còn phải đến lớp tự học, cho nên Lý Vi Nhiên dự định ăn cơm ở địaểm gần trường học, chỉ cần lái xe năm phútđến nơi.

Tần Tang chọn mấy món em trai thích ăn, lại dặn dò phục vụ, đừng cho hành gừng tỏi vào,bỏ quá nhiều tiêu …. Lý Vi Nhiên rất ít khibộ dáng mẹcon của, trong lòng anh ấm áp, ánhnhìncàng dịu dàng hơn.

Cơmxong, Tần Tang mua vài món ăn bỏ hộp ở nhà hàng, giao cho Tần Hòe, để cho cậu ấy mang về mời đám bạn học ở túc xá ăn.

Đến cửa trường học, Lý Vi Nhiên ngừng xe, Tần Tang đưa Tần Hòevào, anh dựa vào cửa trường học chờ.

Lúc ba người định muốn chia tay, trước mặt chợt xông rachiếc xe màu trắng, chính là xe hơi mi ni cảnh sát tuần tra rất phổ biến ở gần khu đại học, nhưng mà dấu hiệu phíabị xóa, thay vào đó làhàng chữ HELLO KITTY màu hồngto.

Mộtbé xinh đẹp mặc T shirt màu trắng, quần dài màu hồng, nhảy ra khỏi xe, vô cùng vui mừng chạy đến trước mặt Lý Vi Nhiên.

“Di Nhiên? Em làm cái gì ở đây?” Lý Vi Nhiênbéhơi kinh ngạc,thương xoa xoa đầu của.

“Em về đây lấy hồ sơ.” Lý Di Nhiên cười khanh khách. Cô là học sinh trong đợt thi tốt nghiệp này, đây là trường học cũ của. “Ngược lại, anh làm cái gì ở đây?”

Lý Vi Nhiên đưa tay khẽ ngăn Tần Tang lại, cười giới thiệu với Lý Di Nhiên: “Đây là Tần Tang, sinh nhật lần trước của emgặp rồi. Bây giờấy là bạncủa anh.”

Lý Di Nhiên cười rất quỷ quái, khoa trương khom lưng đưa tay, “Chào chị dâu! Thật raemsớm biết, chị trốnthoát móng vuốt của anh em.”

Tần Tang chìa tay cầm lấy, cười cười, lắc lắc tay củaấy,gì.

“Đây là em trai của Tần Tang, Tần Hòe. Cậu ấy cũng học trường này ——”

“—— Em biết rồi, ” Lý Di Nhiên liếcnhìn sắc mặt lạnh lùng của Tần Hòe, lúm đồng tiền xinh như hoa, “Hot boy nổi tiếng của trung học C của chúng em, làm sao em có thểbiết chứ. Xin chào hot boy, tôi là đàn chị của cậu, tôi tên là Lý Di Nhiên. Chữ Di Nhiên trong dương dương tự đắc.”

Tần Hòephản ứng nhiều lắm, hơi cười cười với Lý Di Nhiên, yên lặngđứng ởbên.

Thời giancòn sớm, Tần Tang đưa Tần Hòevào trước, Lý Vi Nhiên và Lý Di Nhiên đứng tán gẫu ở cửa trường học.

Sắc trời dần dần tối xuống, ánh đèn đường soi sáng hoàng hôn, sân trường vang lên tiếng đài phát thanh nho. Hai chị em họ từ từ tản bộ dọc theo con đường lớn trong sân trường,aivới ai cái gì.

Gần đến cửa ký túc xáTần Hòenhịn được, “Được rồi, chị phải dạy dỗ emmở miệng! Em cũng sắp bịim lặng của chị lăng trì rồi!”

Tần Tang cười đập cậu ấycái,khí cũng nhất thời hòa hoãn hơn.

“Thậtchịcó gì muốn dạy dỗ em. Em cũnglớn như vậy rồi, cuộc sống của mình còn cần người khác làm chủ sao.” Tần Tang vén tóc, kéo tay em traivề phía trước từ từ tiếp tục, “Chị rất thíchngười có trí thức uyên bác, giải thích tìnhcủa mình với người đời thế này:phải tôi là vì đồng tính luyến ái mà thương anh ấy, cũngphải là vì thương anh ấy mà đồng tính luyến ái. Tôi chỉ làngười, mà bọn tôi lại đúng là đồng tính thế thôi. Chỉ làtác phẩm dung tục, xin bỏ qua.”

Tần Hòe nghe thế, thân thể bỗng cứng ngắc. Tần Tang nắm cánh tay của cậu ấy xoa xoa, hai người lại yên lặngđoạn đường, cuối cùngtới cửa ký túc xá của Tần Hòe.

“Em có ý nghĩ của em, chịcan thiệp. Nếu như em cảmhoang mang, em có thể xem con đường chịtừng, chịnhư thế nào mới có được ngày hôm nay, em là ngườinhất. Tần Hòe, có bỏ mới có được, thế giới nàythể nào cho em được như ý nguyện. Cho nên, tự mình phải giải quyết cho tốt.”

Tần Hòe im lặng nghe lời của chị, ánhlong lanh.

“Chị!” Tần Tang xoay người muốn, bị cậu ấy gọi lại, ” Lý Vi Nhiên đó —— chị cũng hãy tự lo thân.”

Tần Tang gật đầucái, cười phất tay hẹn gặp lại với cậu ấy.

. . . . . .

Lúc Tần Tangra, Lý Di Nhiên mới vừa, chiếc xe màu trắng đánglẫn vào đoàn xe,">mẽ tiến lên, cực kỳ buồn cười.

“Cũng lấy cho emchiếc nhé?” Lý Vi Nhiên nhìnvẫn nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia, cho làcũng thích. Ôm eo của, hôn lên mặtcái và hỏi.

“Anh lấy chiếc xe này chobé ư?”

“Ừ! Lúc dẫn con béchọn trường học, nào biết con bé nhìn trúng xe tuần tra trong trường học người ta. Embiết đâu, con nhóc này rất khó chiều, anh sợ nó lắm.” Ngoài miệng Lý Vi Nhiên mặc dù oán trách, nhưng nụ cười tronglại mang theothương.

“Emmuốn. Ngây thơ quá.” Tần Tang cười cười với anh, hai ngườitới trước xe,vỗ vỗ cửa xe, “Chiếc xe này của anh đưa em cũng được mà.”

Lý Vi Nhiên mày cũnghề nhăn nhó, lập tức đôi tay dâng lên cái chìa khóa, “Phu nhân, mời!”

Tần Tang cười đánh anh, anh ômvào tronghôncái, lại tác phong nhanhn mở cửa xe thay, đưalên xe.

“Tang Tang, cuối tuần này nhà anh tụ hội, khách cũng là người thân với gia đình, em cũng tới có được hay?”

ÁnhTần Tang nhìn nơi khác, cười thản nhiên, “Tuần sau em bắt đầulàm, tuần này em muốn chubị trướcchút, lần sau.”

Lý Vi Nhiên khởi động xe, rathờ ơ nhìncái.

Trong xe bỗng an tĩnh, qualúc lâu, Lý Vi Nhiên mới từ từ mở miệng, “Tang Tang, em còn có gì chưa xác định với anh sao?”

Tần Tanglật CD, nghe anhnhư vậy, bỗng nhiên sửng sốtchút, “Không có.”

“Nhưng mà em cho anh cảm giác chính là như vậy. Không xác định,thừa nhận.”

Nhiều lần Lý Vi Nhiên muốn dẫngặp bọn Lương Phi Phàm, nhưng mỗilần Tần Tang đều có lý do cự tuyệt, nghe như thể chính đángcó gì bắt bẻ được.

“Lý Vi Nhiên, xin chú ý ttình của anh, bây giờ anh chỉ cách “người chồng hay hờn trách”bước ngắn thôi.”

Giọngcủanhõm hài hước, Lý Vi Nhiên cũng nhướng mày, quay tay lái, cho xe tấp lại bên lề.

“Tang Tang, đâyphải là lần đầu tiên anh mời em tham gia tụ hội như vậy. Nếu như emcó bất kỳan tnào với anh, vậy tại saomuốn dung nhập vào cuộc sống của anh chứ? Em vốn là người lý trí tỉnh táo, có lúc thậm chí anhnhìn ra rốt cuộc là em cóanh hay.”

Tần Tang nhìn đôinghiêm túc của anh,thể né tránh.

Lý Vi Nhiên này,là —— oan gia!

“Vi Nhiên, khi nàoanh thay đổi đa sầu đa cảm như vậy chứ?” Cô vẫn cố gắng khiến chokhínhõm vui.

Lý Vi Nhiên bắt được tayđưa lên bóp mũi anh, nắmchặt, đặt ở bên môi khẽ hôn, “Từ —— từ lúc anh phátra, mỗiphút giây anh cũng muốn ở chung với em. Tang Tang, anhtrải qua vài chuyện tình, có lẽ cũng có thể được xưng tụng là tình. Cho nên anh biếtcảm giác của anh đối với em. Tần Tang, em làanh muốn lấy về chung sống cả đời.”

Tlý thu mình vào vỏ của Tần Tang, bỗng như núi bị địa chấn.

Tang Tang, có lẽ mày nênra ngoài tắm ánh nắng mặt trời, tự do hít thở.

“Chuyện này. . . . . .” Tần Tang muốn mở miệngvài lời trêu chọc anh, nhưng mà giọngchợt nghẹn ngào,và mũi đều nong nóng ê ẩm,phátmình, mất khống chế đáng sợ.

“Em xem, em chính là như vậy!” Lý Vi Nhiên quay gương mặt muốn quay ra ngoài cửa sổ che giấucủalại. Anh ghé đến gần hôn tỉ mỉ lên đó, chóp mũi cũng cọ xát, “Tang Tang, có lẽ người khác hi vọng em xinh đẹp, dũng cảm, lý trí, quả quyết. Nhưng đối với anh mà, anh chỉ cần bộ dạng emnhất. Anhlà Tần Tangchính, bất kể là hình dáng gì cũng được. Ừ, nếu nhưđếnểm quan trọng,đặc biệt là ——bộ dạng lập dị của em . . . . . .” Anh cười mút lấy môi của, cũng duy trì mút luôn cảcủa, kiên nhẫn dụ dỗtừng chút.

Ngày đóphải là ngày gì đặc biệt, mặt trời thành phố C vẫn mọc lên rồi lại lặn như cũ. Hơn bảy giờ tối, ởđường lớn xe qua xe lại, đèn đường cũngthắp sáng. Trong chiếc A8 dừng ở ven đường,người con trai trẻ tuổi dịu dàng nhẫn nại dỗ dành, ômngười conxinh đẹp, chỉ bằngvài lời,chuyển biến được trái tim của.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/52949


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận