Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau Chương 41


Chương 41
Giấu

Chân của Sở Hạo Nhiêntháo bỏ thạch cao, chỉ còn lại cái tay vẫn bị treo. Thân hình của anh ta cao ráo, lúc nhìn Tiểu Ly cũng phải nhìn xuống, như vậy cànganh cao lớn hơn.

“Anh ở đây mấy ngày rồi, cuối cùng cũng đợi được em đến”. Giọngcủa Sở Vương Tử vẫn ôn hòa mê người như năm đó. Cười vớihết sức cưng chiều và dịu dàng.

“Chuyện gì?” An Tiểu Ly nhớ tới sữa đậu nành trong xe chắc làlạnh, giọngvô cùng miễn cưỡng.

Sở Vương Tử đưa tay lên đầurất tự nhiên,: “Tiểu Ly, chúng tachuyện chút có được hay? Đã lâugặp, anh có rất nhiều chuyện muốnvới em đấy.”

Tiểu Ly do dự, lờicủa Núi Băng lần trước vẫn còn vang ở bên tai, nếu như bị anh phát,nhất địnhrất thảm đó? Bất quá là, gia đình Sở Hạo Thiên cũng có quyền thế,chừng,có thể thoát khỏi Núi Băng đó………….. thoát khỏi, ặc, tốt thôi……….. hết rối rắm. An Tiểu Ly nhướng em, dángthanh tú,nhìn Sở Hạo Nhiên, nụ cười của anh ta càng tỏ ra chắc c.

Cuối cùng hai người hẹn ở quán cà phê ở trước bệnh viện, Sở Hạo Nhiên quay về bệnh viện thay quần áo, An Tiểu Ly chỉsơ sơ là muốn đưa đồ cho người thânnằm viện, lát nữagặp lại ở quán cà phê.

. . . . . .


Tiểu Ly vừa bước vào phòng bệnh lại có khách ở đó. Lương Phi Phàm ngồi trước giường của Trần Ngộ Bạch, hai người to thảo luận cái gì đó. Cố Yên ngồi ghế salon chán ngán lật tạp chí.

“Tiểu Ly, có mang món gì ngon?” Cố Yến cười đứng dậy, vây tíu tít xung quanh Tiểu Lycầm hộp giữ nhiệt trong tay.

Núi Băngnằmgiường ngoắt ngoắt ngón tay, An Tiểu Ly tự giácqua, để hộp giữ ấmđầu tủ giường, vặn nắp đổ ra chén, lễ phép hỏi Cố Yênở phía sau: “ Cô muốn uống hả?”

“Ừ.” Cố Yên rất thích Tiểu Ly, đồng thời đối với đồ ăn đen sì này rất tò mò, Uốngngụm đặc sệch vào, mùi hương lan tỏa, coi như còn có hương vị.

Trần Ngộ Bạch cau em xem xét trong hộpchút, sữa đậu nành còn lạinhiều lắm nên cũng uống vài hớp, cthận sỡ nóng, cầm chén uốngcách vui thích. Anh đưa tay đẩykiếng lên, sắc mặtđổi, hỏi Tiểu Ly: “ Bữa ăn sáng là bánh quẩy và bánh bao hấp phải?”

Tiểu Ly vừa gật đầu, vừa kinh ngạc: “Sao anh biết?”

Trần Ngộ Bạch chỉ chỉ sữa đậu nành trong tay, cười hiền lành: “Nếm là biết.”

Tiểu Ly lúng túng cười hai tiếng: “Cái đó hả, haha, còn dư lạitới nữa chén, đổtiếc, nên em đổ chung vào mang tới đây…..”

Trần Ngộ Bạch kéo kéo bàn taybé của, ngửa đầu uốnghớp lớn, cũnggì nữa.

Cố Yên cũng im lặng nhưng mà cũngcó đưa cái chén trong tay lên nữa, ngồi thêmchútbắt đầu gây rối muốn. Lương Phi Phàm còn có rất nhiềung việc chưa có xử lý xong,bịquấy rầy cảmphiền phức, dùng lời ngon ngọt dụ dỗngồi đợi thêmlát nữa. Cố Yên bắt đầu phát cáu, khuôn mặtnmở cửa ra, phủi tay xong lập tứcra ngoài. Lương Phi Phàmthể làm gì khác vội vãlời từ biệt, đuổi theo.

Trong phòng liền trở lại yên tĩnh, Trần Ngộ Bạch che miệng vui, sắp xếp lại văn kiện cho gọn, đặt ởbêngiường. Gọi An Tiểu Ly lại phục vụ anh ăn cơm.

Tiểu Ly cầm lên muỗng cà phê đút từng muỗng từng muỗng sữa đậu đen cho anh uống như mèo,ttrạngng tử nhà họ Trần tốt,liền mở miệng cố gắng đến mức bình thường nhất: “Em muốn ra ngoài, mua chút đồ, xế chiềuquay lại. Bữa cơm trưa anh tự ănmình nha.”

Công tử nhà họ Trần nhìncái lạnh lùng, cũngcó phản đối, bình thản: “Ừ”tiếng.

. . . . . .
Trong quán cà phê, tại vị trí gần cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu sáng, có Sở vương tử ngồi đợi mỉm cười nhìn .
“Thật xin lỗi, hơi trễ chút.” An Tiểu Ly vừa ngồi xuống, khẽ xin lỗi với anh.
Sở Hạo Nhiên mỉm cười: “Không sao. Vì em, có lâu bao nhiêu anh cũng đợi.”
Tiểu Ly cúi đầu chọn đồ uống, thoải mái đùa giỡn: “Sở Hạo Nhiên, năng lực dụ dỗ con của anh ngày càng tăng nha.”
Sở Hạo Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như mặt xúc động: “Thật ra , bây giờ anh hy vọng năng lực đó hoàn toàn biến mất………. nên chọn món này, cho ấy ly trà sữa Hương Thảo đặc biệt” Tiểu Ly chọn món Mocha lạnh bị anh ngăn cản “Con thường uống những đồ lạnh là tốt, đặc biệt vào khí trời mùa thu này.”
Lúc này, bé phục vụ ghi order hé miệng len lén cười, ánh h mộ nhìn về phía Tiểu Ly.
An Tiểu Ly nhận vậy, đánh vào băng vải của Sở Hạo Nhiên, đẹp trai của anh vẫn như cũ hề suy giảm, huống chi anh ta là người đàn ông dịu dàng, tỉ mỉ.
Mà cái tên Tiểu Bạch kia, cho cơ hội gọi món ăn, chỉ gọi những món mà anh thích ăn, luôn là hai phần giống nhau như đúc, chẳng quan t có thích món đó hay.

“Công việc sao rồi?” Trong quá trình chờ mang thức uống lên, Sở Hạo Nhiên trò chuyện vớirất tự nhiên. Tiểu Lycười ríu rít, hai người giống như bạn bèlâugặp.

“Mấy năm nay, anh thường xuyên nhớ đến em” Sở Hạo Nhiên khuấy khuấy tách cà phê của mình, khoan thai uốnghớp, gương mặt hơi cúi xuốnglênphần chua xót: “Cólầnngang qua trường học của em, anhtìm em.”

Tiểu Ly kinh ngạc: “à”tiếng,hề biết chút gì về chuyện này.

“Emđổi sốện thoại di động làm anhtìm được em. Sau đó, anh gọiện thoại cho Tần Tang.” Ngón tay Sở Hạo Nhiênnhững khớp xương màu trắng, láng mịn đan vào nhau: “Lúc đó anh…….. rất muốn gặp em. Nhưng Tần Tangmuốncho anh biết tình trạng của em,ấy chỉ hỏi anhvấn đề, nếu như An Tiểu Ly chết rồi, cậu có thể chết theo?”

Tiểu Ly im lặng, Tần Tiểu Tang BT,có người nào địch lại.

“Anhthể, anh trả lờiấycách đàng hoàng. Tần Tang, vậyanhthể gặp được em, bởi vì emcần anh.”

Giọngcủa Sở Hạo Nhiên càng ngày càngdần,dần, phối hợp với tiếng nhạc du dương trong quán cà phê, quảlàm cho người ta tan nát cõi lòng.

“Khi đó anh…..hiểu. Cho nên anh cũngcótìm em nữa. Sau đó, những năm gần đây anh vẫn lặp lại cuộc sống như vậy. Cho đến tháng trước, anh thoát khỏi tai nạn xe cộ.” ÁnhSở Hạo Nhiên nhìnnhư tìm được đường sống trong chỗ chết, sau đó đột nhiên nhìnđược ánh sánglý, tim của Tiểu Ly run lên.

“Nếu con ngườitrải qualần sinh tử như vậy,thể nào biết được cảm giác trong nháykia. Giống như là, tất cả những tiếc nuối tốt đẹp trước kia đều dâng lên trong lòng, từng việc, từngkiện hết sứcnét. Sau khi anh tỉnh lại, vẫn còn cảmrối loạn, cho đến ngày đó gặp được em trong thang máy, anh mới biết được những ngày gần đây anh luôn trầm tư suy nghĩ về cái gì.” Sở Hạo Nhiên hơi kích động, siết chặt tay của Tiểu Ly ởbàn: “Tiểu Ly,ều tiếc nuối tốt đẹp của anh chính là em.”

An Tiểu Ly lặng lẽ rút tay mình ra nhưng anh ta siết quá chặt,lạithểbiết ý tứ mà trở mặt, đành phải tiếp tục im lặng.

“Tiểu Ly, anhsai rồi, chúng ta có thể bắt đầu lạilần nữa được?” Mắt Sở Hạo Nhiên long lanhchứa, tình cảm nồng,thành hỏi.

. . . . . .
Buổi sáng hôm nay nhức đầu, còn có tiểu cầm thú đáng của chúng ta nữa.

Tần Tống mởracả trần nhà xoay tròn 360 độ, đầu của anh đau như bị nứt ra, rên rỉtiếng, ôm đầu vùi vào trong chăn, cuộn tròn xoay qua lộn lại nhưngười nổiên ởgiường.

“Có bệnh à. Rời giường.”

Cách cái chăn, bị đá">cướcmông. Tần Tống ngừng lại nghe giọngquen thuộc, trong lòng anh cuồn cuộn nổi sóng.

Lý Vi Nhiênhồi lâu vẫncó động tĩnh, lại đạp thêmcướcnặng. Lần này, Tần Tống nhảy lên">mẽ, đầu tóc rối bù đứngcao, giương quả đấmgiường: “Mẹ kiếp, đừng có chọc em.”

“Mẹ anh là dì hai của em. Mẹ kiếp, leo xuống cho anh. Em muốn làm phản hả?” Lý Vi Nhiênthể nào chịu được cái kiểu lớn lối của Tần Tống, nắm cái chăn của Tần Tốnggiẫm, kéocái">, làm cho anh ta ngả chỏng vó.

Tần Tống lăn từgiường xuống, ôm lấy thắt lưng Lý Vi Nhiên, cùng ngả xuống với nhau. Lý Vi Nhiên ngã">mặt thảm, nhưng ngay sau đó nhấcáp chếngười Tần Tống, xoay ngườicái, nện quả đấm từxuống, nhắm ngay gương mặt đẹp đẽ của anh ta.

Sáng sớm hai anh em vận động vô cùng náo nhiệt.

Có lẽ đánh nhau được nửa tiếng, Tần Tống say rượu, thể lực chống đỡ hết nổi, rốt cuộc thở hổn hển hô to đầu hàng.

Lý Vi Nhiên lăn từngười anh ta xuống, thở hổn hển bò lên ghế salon, bộphập phồng dữ dội.

“Tôi đết đỡ được. Mẹ nó, anh ra tay nặng quá đó! Đau quá” Tần Tống che khóe miệng, kêu thảm thiết liên tục.

Lý Vi Nhiên liếc anh, hừ lạnhtiếng: “Cái này gọi là dạy dỗ, từ giờ về sau phải nhớ, đừng có mẹ nóbiết lớn. Bình thường anhso đo với em, nhưng nếu em còn tiếp tục hỗn nữa, anhtrừng phạt em.”

Tần Tống ngồi dưới đất, colại, đầu ngửa ra giường, lẳng lặng nhìn trần nhà, trong phòng im ắng, chỉ còn tiếng hít thở của hai anh em.

“Anh Năm.” Tần Tống bỗng nhiên mở miệng. Lý Vi Nhiên rầu rĩ đáptiếng.

“Anh thích Tang Tang nhiều?”

“Thích đến nỗi muốn cướiấy về nhà, chăm sóc cả đời.”

“………. Nếu như,…”

“………..có nếu như.” Lý Vi Nhiên cắt lời Tần Tốngcách dứt khoát: “A Tống, bất kể lúc trước em và Tang Tang xảy ra chuyện gì,tạiấylà bạnanh.”

Lý Vi Nhiên nửa nằmghế salon, nhìn trần nhàkiên định.

Tần Tống ngữa đầugiường im hơi lặng tiếng.

“Là em thíchấy trước……..” Thật lâu sau, Tần Tống mớigiọng lẩm bẩm. Tiếngluôn luôn trong trẻo,biết vì say rượu hay vì nguyên nhân gì, mà giọnglại có chút đê mê: “Anh Năm, coi như em, cầu xin anh có được?”

“Đâyphải là chuyện có thể van xin. Nếu có thể, anh cũng van xin em đừng làm khó anh nữa.”

“Anh cút.”

Lý Vi Nhiên nghe được hai chữ run rẩy cương quyết của đứa em trai mình, mà tan nát cõi lòng. Anh thầm thở dàitiếng, chỉnh đốn lại trang phục mở cửara ngoài. Trước lúc đóng cửa, anh ngừng lạichút: “Anhkêu thức ăn bên ngoài lập tứccó người mang đến. Tiền anh đểtủ giày trước cửa. Dì dọn dẹp nhà cửađến rồi, ngoài việc muốn treo quần áo lên, những thứ khác trong valisắp xếp xong hết rồi. Tập báo cáo của em, anhgiúp em mang đến cho anh cả, tiến trình kế tiếp để anh theo, em nghỉ ngơithời gian ngắn.”

Anh đóng cửara ngoài, trong phòng ngủyên tĩnh phía sau, lại có tiếng đồ đạc ầm ĩ cả lên.

Mặt Lý Vi Nhiên lạnh lùng, nắm tayý thức siết chặt lại.

Tiểu Lục,xin lỗi. Nhưng Tang Tang,có ở trong phạm vi anh có thể khoan nhượng cho em.

. . . . . .
Lúc Tiểu Ly quay về nơi của Trần Ngộ Bạch, trong phòng bệnh lại có khách đến.

Lão Nghiêm dẫn theođội ngũ trụ cột củang ty, mua trái cây và hoa đến thăm tổng giám đốc, Vương Chí cũng có mặt trong nhóm người đó.

NhìnTiểu Lyvào, mọi người giữ vững sắc mặt nhìnmỉm cười. Thật rachuyện của Tổng giám đốc với thư ký cảng ty có ai màbiết.

“Chthêm trà đem tới đây” Trần Ngộ Bạch vừa sai bảo Tiểu Ly, giọngệu tự nhiên, vừa chào mọi người trongng ty: “Mời mọi người ngồi.”

Tiểu Ly bưngmcó những ly giấy tới, Vương Chí ngồi ở phía ngoài cùng, nhìncthận, vội vàng nhận lấy. Tiểu Ly cườiềm đạm: “Cảm ơn anh rất nhiều.”

Vương Chí dường như cười khổtiếng, gật đầu.

Mọi người ngồi chút lập tức xin phép về, Trần Ngộ Bạchcó xuống giường, An Tiểu Ly tiện thể đưa tiễn. Lúc trở về phòng, phátkhí trong phòngthay đổi, núi băng cũng lạnh mặt xuống.

Đi theo núi băng lâu như vậy, An Tiểu Lyrút ra được kinh nghiệm. Sự lãnh đạm của anh là mãi mãithay đổi, nhưng cũng chia ra vài loại. Tình hình chung, anh ta hờ hững lãnh đạm, dùng những mảnh băng bao bọc lấy mình ở bên trong, người lạđược tới gần, nhưng vẫn giữ lễ phép. Lúc tức giận, xung quanh anh tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, cả người đều là đao băng, người nào trêu chọc vào, anhbắn những đao băng bay vèo vèo, cả ngườibị những lỗtrong suốt. Còn có tình huống, Tiểu Ly dường như cảm nhận được. chính là….. lạnh lùng nhưng ấm áp, giống như cái núi băng kia, nhưng cảm giác rất mềm mại, anh khẽ nhếch khóe môi, nhìnấm áp.

“Tới đây”ệu Núi Băng mượt mà, mặtthay đổi ngoắt ngoắt tay với.

Tiểu Ly nghe lời bước qua, mới vừatới bên giường, anh vươn người ngồi dậy, duỗi cánh taybị thương lôi kéo, ấnởgiường, anh xoay người, vô cùng thuần thục đặtở dưới thân mình.

“An Tiều Ly,phải anhvới em, phải che giấu kỹ.” Anh cọ cọ những sợi râuvào tránlàmnhột nhột. Tiểu Ly nghiêng đầu, bị anh nắm lấy cằm. Bốnnhìn nhau, tronganh như có gió thổi mưa giông trước cơn bão lạnh lẽo. Tim An Tiểu Ly đập nhanh, xong đời, bị anh phátrồi.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/52956


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận