Bí Mật Núi Ma Chương 4

Chương 4
Võ Minh bị Cà Tha mắng cho một trận. Võ Munh phân bua:

- Tôi đã làm hết sức mình rồi. Thằng Chánh Nguyên quả là thông minh, nó

luôn làm đổ bể chuyện của tôi.

Cà Tha nói rít qua kẽ răng:

- Ông lớn mà biết được sẽ không tha cho chúng ta đâu, mày làm gì đó thì
làm.

Võ Minh tỏ ý sợ hãi:

- Nhưng chuyện này ngoài sức của tôi kia mà.

- Mày thật là vô dụng, làm mỗi việc như thế mà cũng không xong.

Võ Minh lo lắng nhìn Cà Tha:

- Tiếp theo chúng ta phải làm gì?

Ngó Võ Minh một cái, Cà Tha lắc đầu bảo:

- Mày vô dụng thế này chắc chắn ông lớn sẽ sa thải mà thôi.

Đôi môi Võ Minh run lên bần bật. Anh biết tính của ông chủ lớn là sẽ “xử


đẹp” tên nào không còn lợi dụng được nữa, Võ Minh van xin Cà Tha:

- Xin anh hãy nói giúp tôi một chuyến, tôi thề cắn cỏ ngậm vành mang ơn
anh suốt đời.

Cà Tha nhìn Võ Minh thông cảm:

- Vậy thì mày nên làm được việc cho ông lớn hài lòng đi.

Võ Minh sáng mắt:

- Vậy anh hãy giao nhiệm vụ cho tôi một lần nữa đi, tôi nhất định sẽ thành
công.

- Đó là mày nói đó nha! Tao không có bắt buộc mày đâu.

- Vâng, em xin đội ơn anh nhiều,

Cà Tha kề tai Võ Minh nói nhỏ. Minh nghe xong, người đổ mồ hôi dầm dề
mặc dù là đang đêm có sương lạnh. Mặt anh tái dần vì sợ hãi, nhưng miệng cố
nói:

- Vâng ạ! Em sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.

Võ Minh đã từng chứng kiến cảnh chết đau thương của anh em làm thuê ở
đây. Anh nghĩ không biết chừng nào mới đến lượt của mình đây. Hình ảnh
Sương Mai hiện ra trước mặt anh. Một cô gái xinh đẹp mà yếu đuối, hoặc là cô
ấy chết hoặc là anh. Cả hai phải có một người ra đi. Chánh Nguyên ơi! Mày sẽ
thất điên bát đảo sống không bằng chết đâu.

- Thế nào, liệu mày có kham nổi hay không?

Võ Minh gật đầu với thái độ đầy tự tin:

- Nhất định tôi sẽ làm được.

Võ Minh lui ra. Anh đi thật nhanh về phía chuồng ngựa, rồi cưỡi ngựa phi
nước đại về nhà mình.

Bà Hạnh mếu máo khi thấy anh:

- Con ơi! Giàng bắt em con đi rồi.

Võ Minh xuống ngựa. Anh bước vội vào nhà:

- Lanh! Em sao rồi?

Lanh thều thào nói:

- Anh đừng nghe theo bọn xấu nữa anh ạ. Chúng hại dân bản mình đấy!

Võ Minh nạt ngang:

- Em lo cho mình kìa!

Lanh lắc đầu:

- Em có gì phải lo. Em lo cho anh thì đúng hơn.

Võ Minh cười lớn:

- Anh có gì phải lo chứ. Anh đang sống sung sướng, em không thấy sao? Em
lo chạy chữa thuốc đi!

Lanh lắc đầu:

- Em không cần uống thuốc. Nêu thương em, thì anh đừng làm hại người
khác nữa.

- Thôi đi, em đừng có lộn xộn nữa! Anh phải đi làm nhiệm vụ.

Lanh gắt lên:

- Hai người ấy là ân nhân của nhà ta đấy. Anh không được làm hại họ.

Võ Minh lắc đầu:

- Em mà biết gì chứ? Còn tụi nó là anh ăn ngủ không yên đâu.

Lanh biết dùng lời lẽ để nói với anh mình thì cùng bằng không thôi, nên cô
nói:

- Anh và chị ấy vừa cứu mẹ và em thoát khỏi thần chết đấy. Anh không được
hại người ta.

Võ Minh lắc đầu:

- Họ giả bộ vậy thôi. Họ là người xứ xa mới đến, ai tin là họ tốt.

Bà Hạnh xót xa:

- Mẹ không ngờ con lại có tư tưởng kỳ quặc như thế. Đúng là bọn chúng thật
là xấu xa. Mẹ sẽ không thèm nhận bất cứ đồng tiền nào của con đâu.

Võ Minh căn dặn:

- Mẹ và Lanh không được bước ra khỏi nhà đấy nhé, nếu gây chuyện con đỡ
không nổi đâu.

Lanh gượng ngồi dậy, đầu cô đau như búa bổ, cô nói như van xin:

- Đừng tiếp tục gây tội ác anh ạ. Hãy biết ăn năn làm người tốt.

Võ Minh không quan tâm đến lời cô em gái nói, mà anh bảo:

- Lúc này khi đêm về có nhiều chuyện phức tạp lắm, mẹ và Lanh chớ nên ra
ngoài nhé.

Lanh mím môi nén giận:

- Ma xuất hiện chứ gì? Ai làm việc ác thì sợ, còn mình là người ăn ngay nói
thẳng mà sợ gì.

- Có thật em không sợ chứ?

- Ma bắt coi mặt người ta, anh ạ. Em không làm điều gì xấu nên chẳng sợ gì
ma đâu.

Võ Minh bật cười:

- Giỏi lắm, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.

Lanh lại nói:

- Anh thật là hết thuốc chữa rồi.

Võ Minh bỏ ra ngoài. Một lát sau, Chánh Nguyên cùng Sao Liên xuất hiện:

- Chị Sao Liên!

- Em khoẻ chưa Lanh?

Lanh gật đầu:

- Nhờ thuốc của chị cho, em thấy đỡ nhiều rồi.

Sao Liên ngồi cạnh Lanh, chị đưa tay vuốt lại mái tóc cho Lanh:

- Em còn xanh xao lắm, cần phải nghỉ ngơi cho nhiều.

Lanh cười bẽn lẽn:

- Em khoẻ nhiều rồi đó chị. Có lẽ do mất lao động nên mới thế.

Chánh Nguyên động viên:

- Em đừng lo, sẽ có chuyện để em làm thôi.

Bỗng Lanh ngập ngừng:

- Nhưng mà...

Chánh Nguyên nhìn Lanh:

- Có chuyện gì sao em?

- À không! Em muốn cám ơn anh và chị Mai Anh đã cho thuốc chữa lành
bệnh cho mẹ của em.

Chánh Nguyên khiêm tốn nói:

- Chuyện ấy có gì mà em phải bận tâm.

Sao Liên đứng lên:

- Anh Chánh Nguyên sẽ ở lại đây. Còn chị, chị đi công chuyện, lát sẽ ghé lại.

Sau khi đưa cho anh thêm mấy lọ thuốc nữa, Sao Liên băng qua rừng thưa để
vào rừng sâu. Cô rất rành đường đi nước bước ở đây.


Đêm ở đây lạnh nhiều hơn so với ngoài bản. Rừng chằng chịt dây leo, một
mình mà Mai Anh tiến gần hơn nữa, nơi bọn tội phạm đang tập trung đông đúc.
Tiếng tên trùm oang oang:

- Tụi bây là một lũ ăn hại, chỉ vài bọn nhóc cỏn con vậy mà cũng không giải
quyết được.

Tiếng của Cà Tha vang lên chắc nịch. Hắn hoênh hoang hơn:

- Nội trong ngày mai bọn chúng sẽ thành ma hết mà thôi.

Tên trùm buôn lậu nhìn Cà Tha bằng ánh mắt nẩy lửa:

- Nếu ngày mai mà không giải quyết xong tụi nó thì cậu cũng đừng hòng còn
chỗ để đội nón.

Cà Tha đưa tay vò đầu:

- Nếu mất chỗ đội nón dưới bàn tay của ông lớn, tôi cũng vui lòng.

Tên trùm nhìn Cà Tha gắt gỏng hỏi:

- Chuyện ấy lo đến đâu rồi?

Cà Tha khúm núm thưa:

- Dạ, chuẩn bị xong. Nhưng còn chờ lệnh của ông chủ nữa ạ.

- Tuyệt đối bí mật, nhanh và gọn nhẹ nhé.

- Vâng! Em biết rồi ạ.

Chiếc máy ảnh trên tay Mai Anh làm việc liên tục. Cô bạo gan tiến gần sào
huyệt của chúng. Khó khăn lắm cô mới lọt được vào tận cửa hang,vì bên ngoài
chúng cho cài mìn dày đặc.

Võ Minh xuất hiện. Mai Anh giật mình khi nghe anh ta nói:

- Báo cáo, tên Chánh Nguyên và cô gái có cái tên Mai Anh biến mất rồi.

Tên trùm văng tục, ông ta gắt lên:

- Tụi bây là đồ ăn hại, chính nó là công an đó.

Võ Minh lắc đầu:

- Không! Hai đứa nó là kỹ sư khí tượng Địa Sơn mà thôi.

- Còn cô gái lạ kia?

Võ Minh nói một cách lưu loát:

- Cô ấy là Sao Liên người ở thị trấn gần đây. Là nhà từ thiện đì giúp người
nghèo khổ.

Tên trùm phán đoán:

- Cô ta xuất hiện không chỉ cứu trợ đơn thuần mà còn khuyến khích dân làm
rẫy, làm nương nữa đấy.

Cà Tha gật:

- Có thể cô ta là một công an được biệt phái vào đây để theo dõi hành tung
của chúng ta.

Võ Minh lắc đầu:

- Suy đoán vậy thôi, chứ thật ra cô ta sợ ma đến nỗi đêm cũng không dám đi
tiểu nữa.

Cà Tha nhìn xoáy vào Võ Minh:

- Sao cậu rành đến như vậy?

- Cô ta và em gái tôi chơi rất thân với nhau.

Tên trùm gật đầu:

- Vậy thì không phải là công an, nhưng cũng có khả năng bị người khác mua
chuộc xúi giục làm việc bậy thì sao?

Mai Anh sốt ruột. Bọn chúng toàn là nói chuyện linh tinh, chẳng chịu vào đề
tài chính gì cả.

Bỗng ngoài vách núi có tiếng nổ lớn, cả bọn kéo ra hết ngoài ấy. Mai Anh
liền thừa cơ hội ấy đột nhập vào bên trong. Tuy cũng chưa thể phát hiện được
gì, nhưng ít ra cô cũng thu thập được một số chứng cứ. Và đặc biệt là chụp được
hình của tên trùm ấy.

Sáng hôm sau, Sao Liên mang đến trước mặt già làng và Chánh Nguyên
bốn trái mìn mà cô đã gỡ của bọn chúng:

- Đây là chiến lợi phẩm đấy.

Già làng trố mắt kinh ngạc:

- Sao con lại có thứ này?

Sao Liên cười cười, tinh nghịch nói:

- Con lượm được thôi già làng ạ.

Nhưng Chánh Nguyên hỏi già làng:

- Thật ra, trong rừng ấy có mỏ vàng hay kho báu gì không?

Già làng miên man suy nghĩ, ông nói:

- Trước đây thì ông nội của tôi có bảo trong phía sau chân núi ấy là có mỏ
vàng.

- Mỏ vàng ư? Thế là đã rõ ràng rồi còn gì, bọn này đang làm ăn phi pháp.

Già làng gật gù nói tiếp:

- Trong chuyện này nó còn dính dấp đến nhiều người dân ở đây.

Chánh Nguyên xen vào:

- Chính họ là người chỉ điểm cho bọn ấy phải không?

- Đúng như vậy.

Thao từ đâu xuất hiện, cậu nói với mọi người:

- Chị Sương Mai đã tỉnh nhưng lại đòi đi tìm mọi người tôi ngăn không
được.

Chánh Nguyên lộ vẻ vui mừng:

- Cô ấy khoẻ là mừng rồi. Nhưng còn Mai Anh

Thao lắc đầu:

- Chị ấy nhờ em chăm sóc chị Sương Mai, rồi cũng biến mất luôn.

Chánh Nguyên đành phải nói với Thao:

- Em về cố gắng thuyết phục chị Sương Mai giùm anh nhé.

- Còn nữa, chị ấy đòi gặp Mai Anh cho bằng được.

Già làng từ từ nói:

- Ai biết Mai Anh hiện đang ở đâu mà tìm. Con nên về an ủi cô ấy.

Thao gật đầu:

- Vâng ạ!

Chánh Nguyên nói với già làng:

- Xem ra cô ấy cũng kiên cường đấy, già làng thấy có nên cho cô ấy đi cùng
không?

Sao Liên nhăn mặt:

- Chị ấy còn yếu lắm, liệu có đi được hay không? Với lại nơi rừng núi cụng
nguy hiểm lắm.

Chánh Nguyên cũng thấy thế nên nói:

- Được rồi, chúng ta tạm thời để cô ấy ở lại.

Mọi người lại tiếp tục đi. Trên đường đi, họ gặp rất nhiều chướng ngại vật.
Sao Liên nhiều lần phải ôm chặt cánh tay của Chánh Nguyên vì sợ hãi:

- Trời ơi! Sao lắm ma thế này, chết khiếp mất.

Già làng cũng thấy ớn lạnh:

- Oan hồn đấy!

Ánh trăng non xuất hiện, cảnh vật càng thêm lung linh huyền ảo. Tiếng rên
siết nghe rợn cả người.

Chánh Nguyên động viên:

- Cố lên nhé. Vượt qua con suối này thử xem.

Sao Liên có lẽ rành đường đi nhất, cô xung phong dẫn đầu:

- Con biết đường, để con dẫn đường cho.

Già làng căn dặn Sao Liên:

- Con không được hồ đồ nữa nhé. Vìệc gỡ mìn nguy hiểm lắm!

Sao Liên hơi liếc nhìn Chánh Nguyên, cô tủm tỉm cười:

- Vâng ạ! Chuyện ấy con sẽ nhường lại cho anh Chánh Nguyên.

Chánh Nguyên cũng cười theo cô:

- Em là cô gái gan dạ mà anh gặp lần đầu.

Mọi người ngồi nghỉ chân, Sao Liên đưa cho anh ít bánh và bình nước:

- Mời già làng! Mời anh!

Chánh Nguyên cầm lấy rồi bảo:

- Cám ơn cô, cô chu đáo lắm.

Sao Liên nói rất tự nhiên:

- Đây là thói quen của chúng em, đi xa thì phải chuẩn bị thật kỹ, phải không
già làng?

- Ừ, thì đúng rồi. Không có sự cẩn thận của các con thì chúng tôi sẽ đói và
khát.

Cả ba cùng cười. Tiếng rên rỉ lại văng vẳng bên tai. Sao Liên giật thót mình
khi nhìn thấy một thây ma đang theo tòn ten trên cây to, cô chỉ kịp kêu lên một
tiếng:

- Ối! Ma...

Chánh Nguyên cũng đã nhìn thấy, anh cố gắng bình tĩnh hơn, nắm chặt tay
Sao Liên:

- Đừng sợ!

- Nhưng...

Già làng cũng cố trấn tĩnh:

- Ma thì ma, mình cứ bình tĩnh.

Sao Liên nói như rên rỉ:

- Dường như nó muốn tiến lại phía sau mình thì phải.

Chánh Nguyên cố căng mắt ra mà nhìn về phía con ma xuất hiện. Nó ốm
cao, dài ngoằng treo lơ lửng trên ngọn cây.

- Họ chết thảm vậy sao?

- Hu... hu...

Mọi người không thể ngồi lâu ở chỗ này. Họ lại tiếp tục đi theo lối khác. Sao
Liên như đã định lại tinh thần, cô nói:

- Hôm rồi con có gặp trường hợp thế này già làng ạ.

- Sao chứ?

- Một bà cụ than khóc, bảo rằng con bà đi làm ăn gì đó trong rừng lâu lắm
rồi mà không thấy về.

Già làng vốn là người ít nói, ông cảm thấy điều ấy rất lạ. Ông thở dài than:

- Biết chừng nào dân làng mình hết cảnh này đây?

Chánh Nguyên động viên:

- Nhanh thôi mà già làng, chúng ta tìm được bọn người xấu ấy sẽ rõ nguyên
nhân thôi mà.

Họ tìm đến nhà của bà Hạnh, gặp Lanh đang thuyết phục mẹ mình:

- Mẹ nên cho con đi một chuyến thôi mẹ nhé?

Bà Hạnh vẫn từ chối:

- Đừng Lanh ạ! Mẹ không muốn điều xấu xảy ra đến con đâu.

Lanh cố nói:

- Con muốn giúp anh Minh thôi mà mẹ. Con không muốn mẹ con mình mất
anh ấy đâu.

Bà Hạnh rầu rầu nói:

- Con có thuyết phục bao nhiêu nó cũng không chịu nghe đâu, đừng phí thời
gian vì nó nữa.

Thấy già làng, bà Hạnh càng thêm bối rối. Bà sợ ông quở trách vì có đứa con
hư đốn như vậy:

- Già làng ơi! Tôi khổ lắm!

Già làng bối rối:

- Có chuyện gì, bà hãy bình tĩnh lại đi.

- Thằng Võ Minh nó...

Già làng lặp lại:

- Võ Minh nào? Có phải...

Bà Hạnh gật đầu:

- Phải, chính nó!

- Sao lại thế?

Bà Hạnh kể:

- Cách nay mười năm nó bỏ nhà đi lên thành phố đâu đó với bọn xấu. Nó
mới về đây thôi.

Già làng thở ra nhè nhẹ:

- Tôi chẳng nhận ra nó. Vậy mà khi gặp tôi, nó không thèm thưa một tiếng.

- Vâng, tôi xin lỗi ông đấy.

- Thế hiện giờ nó đang ở đâu?

Bà Hạnh lắc đầu, ánh mắt rưng rưng:

- Tôi cũng không biết được! Đầu hôm nó có về, rồi đi vội vã.

- Vậy à?

Thao cùng Sương Mai xuất hiện, Chánh Nguyên lo lắng thật sự:

- Sao em lại vào đây? Em còn yếu lắm đó!

Sương Mai cười yếu ớt:

- Dù vậy, nhưng em đâu thể ở lại.

Sao Liên năm lấy tay Sương Mai lắc lắc:

- Chị còn yếu thế này vào đây nguy hiểm lắm.

- Cám ơn em, chị sẽ không sao. Để mọi người đi, chị đâu thể an tâm.

Chánh Nguyên nhìn cô bằng ánh mắt trách móc:

- Em chẳng chịu nghe anh gì cả.

Sương Mai hơi cúi đầu:

- Em chỉ mong gặp lại chị Mai Anh để cám ơn chị ấy thôi.

Chánh Nguyên hỏi cô:

- Em biết chuyện ấy rồi à?

- Vâng! Thao đã kể cho em nghe tất cả rồi. Em muốn gặp Mai Anh.

Chánh Nguyên lắc đầu:

- Mấy hôm nay anh không thấy cô ấy đâu cả. Cô ấy đi và về rất bí mật,
dường như đang làm việc gì đó rất quan trọng.

Sương Mai lo lắng:

- Có khi nào chị ấy đang gặp chuyện gì đó không may chăng?

Chánh Nguyên trấn an:

- Em đừng tự nhát mình như vậy. Mai Anh không có gì đâu.

Sương Mai nói giọng run run:

- Em chỉ sợ mình không còn gặp lại chị ấy nữa!

Sao Liên an ủi:

- Chị ấy thông minh, lanh lẹ như vậy chắc chắn sẽ không có gì xảy la với chị
ấy đâu.

Lanh mang ra chén thuốc gia truyền đưa cho Sương Mai:

- Chị uống chén thuốc này sức khoẻ của chị sẽ bình phục nhanh thôi.

Không ngần ngại, Sương Mai cầm chén thuốc:

- Cám ơn em, cám ơn mọi người.

Mai Anh đứng lặng nhìn cảnh bị tàn phá của những luống rau xanh, rẫy
bắp mà lòng dâng lên niềm căm phẫn. Cô nghiến răng ken két:

- Chúng mày giỏi mà phá nhé! Phá cái này chúng tao bày cái khác.

Dân làng chán nản lắc đầu:

- Con ma ở đây không muốn cho mình làm cái nương cái rẫy nữa rồi.

Nhưng Mai Anh nói một cách dứt khoát với dân làng:

- Xin mọi người đừng nản lòng, hãy cứ tiếp tục mà làm. Chúng càng phá, ta
càng làm nhiều hơn.

- Làm như thế giàng sẽ bắt tội.

Mai Anh giải thích:

- Giàng lúc nào cũng thương yêu muôn loài, không muốn làm hại dân làng
đâu. Đó chỉ do bụng một số người xấu mà thôi.

- Nhưng làm mãi có được gì đâu.

Mai Anh khuyên:

- Từ nay, chúng ta sẽ canh chừng kỹ hơn trước.

Một cụ già gần tám mươi than:

- Tôi thức suốt đêm để canh mà xem ra chẳng ăn thua gì cả.

- Chỉ cần một sự lãng quên một chút thì tan thành theo mấy khói.

Mai Anh xắn tay áo, cô vào việc:

- Con sẽ phụ giúp mọi người một tay, chúng ta sẽ lại tỉa ngô nhé?

Mọi người vui vẻ làm theo cô. Đến chiều, hạt ngô cũng đã được bỏ xuống lỗ,
Mai Anh nói với mọi người:

- Chỉ cần vài người ở lại đây thôi, còn bao nhiêu nên về trại hết, đêm ở đây
phức tạp lắm.

Mọi người đồng thanh:

- Chúng tôi sẽ ở lại đây. Ta dựng lều ngủ ở đây!

- Tôi đã chuẩn bị gậy rồi, con ma có đến chúng ta sẽ quyết ăn thua đủ với
chúng.

Mai Anh cảm động:

- Nếu như thế thì ta sợ gì nữa. Được rồi, ta hạ lều trại ở tại đây.

Đêm ấy, tiếng rên rỉ, than khóc, tiếng gió rì rào thổi lại. Bà con ai nấy xôn
xao:

- Mẹ ơi! Con đói lắm!

- Em lạnh lắm!

- Hu... hu...

Mai Anh trấn an mọi người:

- Đừng sợ!

Bà lão già nhất trong đám đứng ra nói to:

- Làm gì sợ, chúng nó chỉ là hồn ma, bóng quế mà thôi. Còn chúng ta có sức
mạnh, có gậy sẽ đánh trả lại bọn chúng.

Chẳng hiểu bà Hơ Lao trà trộn vào dân bản lúc nào, bà lên tiếng:

- Có lẽ chúng ta động đất làm ảnh hưởng đến thần linh đấy.

Mai Anh nhìn bà đăm đăm:

- Bà là ai thế?

- Tôi là Hơ Lao dân bản này.

Mai Anh phản ứng:

- Thế sao tôi chưa từng thấy bà vậy?

Bà Hơ Lao mỉm cười:

- Tôi là dân ở đây, tôi muốn đi đâu và làm gì phải hỏi cô à? Cô là ai chứ?

Mai Anh mím môi:

- Tôi là dân miền xuôi, lên đây tham quan thấy dân bản khổ nên ở lại giúp
thôi.

Bà Hơ Lao cười khan:

- Có thật cô giúp chúng tôi không? Hay dụ dỗ dân làng làm chuyện nghịch
với thiên địa?

- Giúp dân làm cái rẫy, cái nương để có cái ăn mà sai à?

- Ở đây chúng tôi có dư kiến thức để làm ăn, nhưng do giàng bắt tội không
cho làm ăn đó thôi.

- Giàng nào mà bắt tội, chỉ do một số người xấu làm bậy thôi.

Bà Hơ Lao cười gằn:

- Vậy còn hiện tượng con ma đêm đêm phá rối dân làng kia là gì?

- Điều này tôi cũng đang nghiên cứu và sẽ giải thích rõ ràng thôi!

Bà Hơ Lao cao giọng:

- Liệu cô có giữ được cái nương cái rẫy nầy đến lúc thu hoạch không?

Mai Anh gật đầu chắc nịch:

- Dĩ nhiên là được, nếu không có bàn tay ai đó phá hoại.

- Cô nói vậy là sao?

Mai Anh gằn giọng:

- Và chúng tôi cũng sẽ không tha thứ cho bất cứ ai có hành động sai quấy.

- Cô...

- Bà sao thế, bà Hơ Lao? Bà không sao chứ?

Bà Hơ Lao tức giận hậm hực:

- Rồi mày sẽ biết thế nào là lễ độ.

Mai Anh hỏi dân làng:

- Bà ấy là người thế nào?

Bà cụ lớn nhất lên tiếng:

- Bà Hơ Lao là người giàu nhất ở đây. Keo kiệt lắm, bà chưa từng giúp đỡ ai
bao giờ cả.

- Thế dân làng có chịu nghe theo bà ấy không?

Mọi người đồng thanh:

- Dĩ nhiên là không rồi, vì bà ấy đâu có đem lại sự no cái bụng cho chúng tôi.

Mai Anh gật đầu:

- Vậy thì được.

Bà Hạnh cùng Lanh cùng xung phong đứng đầu việc canh chừng nương, rẫy
vừa gieo hạt. Mai Anh thông cảm cho hoàn cảnh hai mẹ con của bà.

Đêm ấy mọi chuyện bình yên cả. Bà Hạnh nói với Mai Anh:

- Chúng ta nên đem theo nhiều thùng thiếc, mỏ, để khi phát hiện ra chúng, ta
đánh trống tụ tập dân làng xua đuổi chúng.

Mai Anh tán thành ý kiến ấy, cô cho làm ngay.

Một buổi chiều, thấy không thể để trong lòng được, bà Hạnh nắm lấy tay
Mai Anh ra ngoài vắng, bà đưa cho cô cuộn giấy rồi nói:

- Thật ra, tôi đã biết cô là cán bộ miền xuôi lên đây là để bắt bọn làm ăn phi
pháp, giúp dân làng chúng tôi.

Mai Anh ngỡ ngàng nhìn bà, cô kịp thời đính chính:

- Dạ không có đâu. Con chỉ là khách du lịch vì cảm kích cuộc sống vất vả
khó khăn, cho nên con muốn giúp dân thôi.

Bà Hạnh nuốt nước bọt:

- Sao cũng được! Có lẽ ngày nào đó cô sẽ cần đến nó.

Bà Hạnh bỏ đi, Mai Anh mở cuộn giấy ra xem, mắt cô sáng lên vì trước mắt
cô là một tấm bản đồ dẫn vào sào huyệt của bọn chúng. Mai Anh lấy máy ảnh ra
làm việc nhanh chóng. Cô lưu lại tất cả đường đi nước bước vào hang ổ của
chúng.

Tối ấy, già làng, Chánh Nguyên tìm đến Mai Anh. Mai Anh vui lắm nên nói:

- Ôi! Mọi chuyện ngoài sức tướng tượng của em đó!

Chánh Nguyên nhìn Sương Mai, anh giải thích rõ ràng:

- Chính Sương Mai nằng nặc đòi đi gặp cô đấy.

Mai Anh nhìn Sương Mai bằng ánh mắt đầy xúc động:

- Muốn tìm tôi sao Sương Mai? Có việc gì không?

Sương Mai mấp máy đôi môi:

- Tôi muốn cám ơn chị về việc chị cho máu để cứu tôi.

Mai Anh cười hiền:

- Chỉ có thế thôi mà Sương Mai bận lòng đến vậy sao?

Sương Mai hơi cúi đầu:

- Nếu không có chị chắc là tôi chết vì thiếu máu rồi.

Mai Anh mỉm cười độ lượng:

- Không có tôi thì cũng có người khác mà thôi.

Chánh Nguyên xen vào:

- Dầu gì thì cô cũng nên nhận lời để cô ấy an tâm.

Mai Anh nhìn Sương Mai bằng ánh mắt thân thương:

- Được rồi, tôi sẽ nhận, nhận tất cả, được chưa?

Sương Mai mỉm cười một cách yếu ớt:

- Em cám ơn chị.

Mai Anh xua tay:

- Thôi được rồi đừng áy náy chuyện ấy nữa nhé!

Nghe tiếng mìn nổ, tiếng ma rên siết, Sương Mai sợ hãi:

- Ở sâu trong này mà vẫn có ma hay sao?

Già làng trả lời:

- Ở đây dân làng đông lắm, cô đừng có lo.

Lanh đã lo chỗ ngủ cho Sương Mai, cô nắm tay cô kéo vào:

- Chị vào đây nằm nghỉ em thấy chị mệt lắm đấy.

Sương Mai chưa kịp đi thì Mai Anh cũng đã nắm tay Chánh Nguyên kéo ra
ngoài. Sương Mai nhìn thấy mà đau lòng.

- Anh ra đây, em có chút chuyện này muốn nói với anh.

Không cần do dự, không cần quan tâm đến mình nữa, Sương Mai đành nén
nỗi buồn mà bước theo Lanh.

Chánh Nguyên được Mai Anh đưa cho bản đồ vào sào huyệt của tội phạm.
Xem xong Chánh Nguyên bàn:

- Nếu đã có bản đồ thì ta đâu còn sợ gì nữa.

Nhưng Mai Anh lại nói:

- Chưa biết nó là thật hay giả nữa, chúng ta chưa thể tin được.

Chánh Nguyên ngạc nhiên:

- Tại sao?

- Vì người đưa cho em là mẹ của Võ Minh.

Chánh Nguyên giật mình:

- Là Võ Minh sao?

- Vâng!

- Anh ta hiện đang làm cho bọn chúng đó.

Chánh Nguyên suy nghĩ:

- Vậy thì ta cần phải tiếp cận hắn nhiều hơn nữa.

Mai Anh lại nói:

- Ngoài con suối, đường vào hang ổ của bọn chúng còn hai tên rất lợi hại
ngày đêm trực phòng rất nghiêm ngặt.

Chánh Nguyên do dự:

- Bà Hạnh có thể tin được không?

- Chúng ta cần phải cân nhắc anh ạ. Còn bà Hơ Lao thì là tay sai của bọn
chúng.

Chánh Nguyên suy nghĩ, anh nói:

- Anh cố tình muốn đánh lạc hướng tụi nó mà thôi.

Lắc đầu, Mai Anh tỏ ra không đồng tình với suy nghĩ của anh:

- Làm như vậy rời rạc lắm anh ạ. Lúc này chúng ta cần phải sát cánh bên
nhau chứ. Phải lo gìn giữ rẫy cho bà con, chăm sóc sức khoẻ cho họ nữa.

Chánh Nguyên gật gù:

- Em nói cũng phải.

Mai Anh kề tai Chánh Nguyên nói nhỏ gì đó rồi hai người quay trở lại lều.

Trời về đêm, ánh trăng mười sáu tròn sáng vành vạch, bọn tội phạm cũng
ngán ngẩm không dám lộ diện nữa. Tiếng ma rên quỷ khóc cũng thưa.

Sáng dậy, Sương Mai đòi trở lại đài khí tượng một mình, Chánh Nguyên từ
chối ngay:

- Em về đó một mình làm gì?

Sương Mai đáp mà không hề quay lại:

- Ngày mai, anh, Sương Mai và già làng sẽ quay trở lại đài khí tượng Địa
Sơn.

Mai Anh ngạc nhiên:

- Anh còn quay về đó để làm gì?

- Em còn nhiệm vụ của mình.

Chánh Nguyên nhăn nhó:

- Em làm khó anh chi vậy, em biết là anh không thể để em ở đó một mình
mà.

Sương Mai mai mỉa:

- Anh quan tâm đến em như vậy sao? Vậy mà em cứ lầm tưởng...

Chánh Nguyên nhăn nhó:

- Em làm sao vậy Sương Mai? Em biết là anh rất lo cho em mà!

- Nhưng bây giờ thì em tự lo cho mình được rồi, anh khỏi cần phải bận tâm
nữa.

Già làng nghe được liền lên tiếng:

- Cô đừng có như vậy được không? Chánh Nguyên đâu có bỏ cô một mình
được. Nơi này không phải là chỗ để chúng ta có thời gian mà giận dỗi.

Hiểu câu đầy trách móc của già làng, Sương Mai nói:

- Con xin lỗi!

Sương Mai bước vào lều mà tâm trạng không vui. Cô không thể trách Mai Anh vì cô ấy là người ơn cứu mạng mình. Còn với Chánh Nguyên, càng lúc cô càng thấy khó hiểu về con người này.

Đêm trở xuống, mọi vật xung quanh như chìm vào giấc ngủ. Bỗng có tiếng gào liên hồi. Mọi người bừng tỉnh chạy ra tiếp ứng.

- Đuổi chúng nó đi?

- Có ma...

- Đánh chúng đi!

- Bà con ơi! Ma xuất hiện phá rẫy. Mau đuổi chúng nó đi!

Ánh đuốc sáng trưng, mọi người đổ xuôi ra rẫy. Những bóng đen chân đi cà thọt, chạy trên mặt đất biến vào trong rừng rậm. Ai nấy đều lo sợ. Đêm nay vẫn giữ được rẫy nguyên vẹn.

Cà Tha nổi giận khi nghe tiếng trống tiếng chiêng nổi lên về phía rẫy mới trồng. Anh ta lầm bầm:

- Tụi này muốn chết sao chứ, tao sẽ cho tụi bây chết.

Hắn cho gọi Trọng và Nhì vào:

- Tụi bây nghe lệnh của tao tiếp tục làm ô nhiễm nguồn nước suối.

Trọng ngó Nhì rồi nói:

- Họ đâu có xài nguồn nước suối, họ tự mang nước theo.

Cà Tha trợn mắt:

- Có thể mang nước theo để tưới luôn rẫy à?

- Vậy thì không.

Nhì lanh lợi hơn:

- Chúng ta sẽ làm kiệt nguồn nước tưới của họ.

- Mày thông minh đấy!

Trọng thắc mắc:

- Vậy mình làm cách nào để tiêu diệt chúng đây?

Nhì đưa ra ý kiến hết sức thuyết phục:

- Chúng ta mua thuốc diệt cỏ thả xuống dòng suối, rau màu sẽ chết héo hết.

Cà Tha nhìn Nhì tán thưởng:

- Ý kiến hay lắm. Hai đứa bây mau đi đường tắt ra thị trấn gom mua hết tất
cả thuốc diệt cỏ vào đây.

Nhì lắc đầu, ngần ngại:

- Mua với khối lượng lớn như vậy, người ta sẽ sinh nghi ngờ.

Cà Tha nhìn nó:

- Theo mày thì làm sao?

Nhì suy nghĩ:

- Tôi và Trọng đi so le, tôi đi quầy này, Trọng đi quầy kia và ngược lại. Cà Tha không cần suy nghĩ nhiều, đưa ra một cọc tiền lớn bảo:

- Chúng mày làm sao mua được thuốc mang về đây thì thôi.

Nhì cầm cục tiền lớn xoa xoa:

- Được, chúng tôi sẽ đi ngay. Kỳ này cho bọn chúng trắng tay luôn.

Cà Tha nghiến răng:

- Tụi nó thật là cả gan dám vuốt râu hùm. Được, ông sẽ cho bọn bây biết tay!

Nhác thấy bóng hai người, Thao liền bám theo sau. Đến cửa hàng thuốc trừ sâu, hai người nói với nhau chuyện gì đó rồi Nhì bỏ đi. Thao thấy tên Trọng mua rất nhiều thuốc diệt cỏ, cậu ba chân bốn cẳng chạy về báo cho dân làng biết.

Mai Anh mang túi xách ra đi. Cô chờ cho hai người mang thuốc cỏ về kịp quay camera để làm bằng chứng.

Chánh Nguyên nói với mọi người:

- Chúng mua thuốc diệt cỏ rải xuống dòng suối. Ta tưới rau sẽ bị héo mà chết đấy, bà con nên cẩn thận.

Dân làng im lặng, xem như không có chuyện gì xảy ra cả. Âm thầm múc nước ở nơi khác đến tưới rau.

Sao Liên một thời gian đi vắng, cô quay trở về bản làng, tìm vào nơi họ đang trú ngụ. Thấy cô, ai cũng vui vẻ:

- Sao Liên về rồi!

- Đi lâu thế nhé?

Sao Liên xúc động nhìn mọi người:

- Đã có thuốc và muối để mọi người đủ dùng rồi và có cả hạt ngô và các loại
rau khác nữa.

Mọi người vui vẻ:

- Từ nay mình không sợ đói nữa rồi.

Bà cụ lên tiếng:

- Đừng vội mừng như vậy. Bọn chúng chưa thể buông tha cho chúng ta đâu.
Hãy cẩn thận một chút!

- Phải, chúng ta cần phải canh chừng cẩn thận.

Đêm ấy, dường như yên tĩnh. Bọn con ma không dám đến quấy rầy dân bản nữa. Đêm thứ hai rồi thứ ba cũng thế, nhưng đến đêm thứ tư thì giữa đêm khuya, một tiếng nổ vang động cả núi rừng, cả nhóm dân đều giật mình tỉnh
giấc.

Già làng là người có mặt ở hiện trường trước tiên:

- Chúng cho nổ mìn trên rẫy của chúng ta rồi.

Chánh Nguyên cùng Mai Anh cũng xuất hiện kịp lúc. Ai nấy đều đau lòng trước cảnh này. Anh nghiến răng:

- Bọn này thật là quá đáng! Dám đến đây phá rối dân lành.

- Chúng ta phải làm sao đây anh? Em không thể chờ đợi được nữa.

Chánh Nguyên gật gù:

- Hành động dã man của bọn chúng không thể tha thứ được!

Mai Anh mím môi:

- Phải, không thể tha thứ được.

Sương Mai bước ra, cô nói rất khẽ:

- Anh và chị vào ăn cơm.

Mai Anh nhìn Sương Mai nói một cách dịu dàng:

- Vâng, mà cô có khoẻ hẳn chưa?

- Cám ơn, em khoẻ nhiều rồi.

- Sao cô cứ vẫn khách sáo với tôi như vậy? Dù sao... à, chúng ta cũng cùng cảnh ngộ kia mà.

Sương Mai cười chua xót:

- Vâng!

Chánh Nguyên nhìn Sương Mai lo lắng:

- Em lành bệnh thật rồi chứ.

- Vâng!

- Em buồn à?

Cô lắc đầu, quay gót, Chánh Nguyên bước theo cô. Mai Anh chợt hiểu ra một điều: Sương Mai ghen.

Đúng là như vậy rồi. Sương Mai ơi! Chị không làm điều xấu ấy với em đâu.
Chị chỉ vì công việc mà thôi.

Chánh Nguyên gọi Sương Mai:

- Chờ anh vớl Sương Mai.

Nhưng Sương Mai hấp tấp đi vào lều, mọi người đang chờ hai người vào để ăn cơm. Sương Mai như người mất hồn. Cầm chén cơm ăn mà cô nghĩ như mình đang nhai đá vậy.

Mai Anh là người hiểu tâm trạng của cô nhiều nhất. Nhưng phải nói gì đây chứ? Phân minh ư? Không được, mà câm nín thì cũng không xong. Chuyện bản làng đang ngổn ngang, chưa có biện pháp giải quyết. Mai Anh thở dài. Thôi
mặc, rồi đây nó sẽ hiểu ra mà thôi.

Sương Mai ạ! Em nhất định sẽ hiểu chị đấy nhé.

 

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t68372-bi-mat-nui-ma-chuong-4.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận