Long khẽ đẩy Đào ra, nhìn cô đang đau khổ, mếu máo mắt nhòa lệ, anh nói nghiêm túc và quyết đoán:
- Bọn ma quỷ kia không cho ta một lối thoát. Cả những người sống, pháp luật cũng không buông tha cho ta, chúng ta lấy gì để minh chứng, ngoài những chuyện ma quái khó ai tin được…. – Rồi Long khẽ cương quyết mà nói - Hãy cứu lấy mình trước, tìm lối thoát, giành lấy cuộc sống ta đã bị tước mất!
- Tình thế anh giờ cũng là một kẻ sát nhân như em. Nếu cảnh sát bắt được ta, trước hết em sẽ bị vào tù, còn anh phải chịu án tình nghi là kẻ sát nhân.
Đào lại hỏi:
- Thế anh sẽ làm sao?!
Long nói:
- Anh được đưa vào giải quyết vụ này, chẳng may bị ngồi tù vì tình nghi giết người, anh không thể đến Sở cảnh sát Long Hà đầu thú, họ sẽ lại nhốt anh, mà cũng không thể trở về Sở cảnh sát Phúc An, không ai thích chào đón một chiến binh bỏ cuộc trở về…
- Vậy là sao?
- Anh thuộc lực lượng chiến binh tinh nhuệ, anh được đào tạo chỉ để đi chiến đấu và mang chiến tích về cho Sở. Thân thế của anh là dân lao động thấp hèn ở thế giới thứ hai dưới lòng đất. Một lần, anh tham gia đấu võ cá cược cho một võ trường “chui” ở dưới lòng đất, để kiếm tiền trả nợ cho gia đình, anh đã đồng ý tham gia một cuộc đấu chí tử, giữa hàng chục võ sỹ khác, cuối cùng chỉ còn mình anh sống sót và kiếm được ít tiền trả giũ nợ cho cha mẹ anh, may thay lần đó, có một tay sỹ quan cảnh sát Phúc An trong lần thăm quan thế giới lòng đất, hắn đã cải trang thành người thường để đi xem võ trường. Hắn nhận thấy tố chất anh có thể trở thành chiến binh, lúc đó tại Sở cảnh sát Phúc An đang thiếu một số người để đào tạo lên chiến binh, hắn đã đề xuất Sỏ cảnh sát trên mặt đất ký lệnh đặc biệt giải thoát cho anh khỏi thế giới hạng 2 mà không cần phải lao động khổ sai trả nợ. Một tháng sau, anh được đưa lên thế giới trên mặt đất và bí mật đào tạo chiến binh, tên tuổi và lý lịch của anh lập tức được sửa lại và đặt mới hết, còn hồ sơ cũ của anh bị hủy bỏ. Tất cả hồ sơ của anh là giả tạo do Sở cảnh sát lập ra, nếu truy nguyên đến cùng, chẳng ai biết anh là ai ở đâu. Mà anh cũng không biết ở dưới kia mình tên đầy đủ là gì, anh chỉ có một mã số lao động dài dòng. Còn người khác trong hội võ trường hay gọi anh là Tom “quả chùy” vì anh hay đánh đấm thuê cho bọn họ ăn tiền lúc giờ rảnh rỗi.
Đào ngây ngô hỏi:
- Sao lại có chữ “quả chùy”
- Ah, vì anh hay ra đòn quyết định bằng tay vào thái dương đối thủ, khiến hắn ngã ngay bất tỉnh
- Áh, cái này em đã được xem hôm anh cướp xe!
Long lại phân trần:
- Lên đây, lý lịch của anh được tô hồng giả tạo với những thành tích tốt. Nhưng thực chất, anh là một con chốt thí mạng, họ sẽ sử dụng anh đến khi nào mình chết. Nếu may mắn sống sót và phá hàng loạt vụ án nguy hiểm, đủ loại, kinh tế, hình sự, chống khủng bố, và cả ám sát … anh sẽ được phóng thích thành người thường với lý lịch khác và tiếp tục sống và đóng thuế công dân.
- Anh đã ám sát ai chưa?
- Chưa!
Long nói thành thật:
- Anh chỉ vừa tốt nghiệp khóa siêu chiến binh! Và vụ này là vụ rắc rối nhất mà anh từng gặp … và “kẹt” ở đây!
Đào hỏi:
- Thế anh định làm gì tiếp?
- Anh định tiếp tục đơn phương phá vụ này, vì ngoài nhiệm vụ, anh còn mối thù riêng với lũ yêu tinh … đã đưa anh vào ngục. Anh, anh còn muốn …
- Gì nữa!
- Anh muốn cứu một cô gái đáng thương cũng lâm vào cảnh này như anh!
- Là ai!
Long nói:
- Một nữ doanh nhân, con gái của một tay đại gia về cà phê tại Phúc An. Cô ta cũng bị nhốt như anh.
- Có nghĩa là cũng trong vụ án cô dọn phòng tại khách sạn!
- Đúng!
- Cô ta cũng bị tình nghi, và bị bắt! Tuy nhiên, Sở cảnh sát Long Hà, theo anh, họ rất “bù nhìn” và họ sẽ không cho thả cô ta nếu chưa có bằng chứng chính xác.
- Vậy anh cứu cô ta ra thì có ích gì?
- Cứu cô ta ra khỏi nhà tù, và đưa trở lại Phúc An. Long Hà là một tỉnh tự trị, có cảnh sát riêng, khi chưa ra khỏi địa phận tỉnh này, thì không sao thoát khỏi, nhưng khi đưa cô ta sang Phúc An thành công, thì họ sẽ không còn thẩm quyền để cáo buộc cô ta với những tội trạng mơ hồ! Anh nắm rõ điều này vì anh làm trong lực lượng an ninh …
- Sao anh tham lam, muốn cứu hai người đàn bà một lúc!
- Em nói là em và cô nữ doanh nhân kia
- Phải
Long nói rõ ràng, anh lại gần nàng nhìn vào khuôn mặt đẹp rạng rỡ
- Em đã cứu anh, anh không thể quên em! Còn cô kia, cô ta vô tội, anh giúp cô ta vụ này thành công, thì thế lực gia đình kia sẽ có ngày trả ơn anh!
Long nói tiếp:
- Em biết anh vẫn đang ở trong nhiệm vụ phải chiến đấu, cha mẹ và người thân anh vẫn đang mắc nợ và phải lao động ở dưới kia. Anh dù kiếm được thêm chút tiền trả nợ cho họ rút ngắn quãng thời gian dưới mặt đất … dù ít bao nhiêu anh cũng ra sức cố gắng!
- Em hiểu, anh cũng có gia đình cha mẹ, như em vậy!
Lúc này, dường như hai người đã hiểu nhau mọi chuyện. Anh đưa tay kéo Đào vào vai anh, ôm hôn, tình cảm diễn ra nồng cháy hơn bao giờ hết.
***
2- Giải cứu nữ doanh nhân
Long và Đào dành hẳn hai ngày để sống bên nhau. Hai ngày quá ngắn ngủi trong quãng đời tăm tối đầy hiểm nguy của họ. Tất cả căn buồng chật, chiếc giường đôi, máy điều hòa, tủ bàn ghế, gạt tàn đầy vương vãi tro thuốc, và những điếu thuốc oằn èo dụi tắt. Chỉ trong hai ngày đó, Long phải làm người đi chợ, thực phẩm cho anh nào bánh mì, mì spagheti, bơ, pho mai, sữa hộp … còn thức ăn cho Đào, anh cảm thông và đã hiểu những con gà Tây còn sống to béo mà anh mua ngoài chợ trời, khi về gần đến Motel, anh phải bẻ cổ chúng chết tươi mang ngay vào phòng để Đào “xơi” ăn tươi nuốt sống. Những lúc như vậy, thật khác biệt và xấu hổ giữa hai người, thùng rác của họ lúc nào cũng bị nhét đầy túi nilon, hộp thức ăn, trong đó có gói ghém kỹ lưỡng lông gà …
Những màn ân ái nồng cháy nhất cũng qua nhanh … chưa có gì qua nhanh như khi được sống bên nhau, còn ngày làm việc sao quá dài lê thê. Để tính chuyện giải cứu thật sớm Anna còn đang bị nhốt trong nhà tù, Long cũng thắc mắc không biết giờ này họ đã giải Anna đi đâu hay vẫn ở trong Sở cảnh sát Long Hà. Đêm đến, hai người trên chiếc xe môtô đi ăn cướp, nghề bạo lực và hành động nhanh là sở trường của Long, chỉ trong một đêm anh có thể thực hiện vài ba vụ trấn lột, trói gông nạn nhân vào một góc nào đó, và nhanh chóng lên xe tẩu thoát mà Đào đã chờ ở một góc nào và thình lình xuất hiện rồi cả hai biến mất hút trong xa lộ. Đáng kể nhất, họ đã thực hiện thành công một vụ cướp hầm rượu khi gần đóng cửa ngay ở thị trấn bên cạnh. Số tiền gom góp được sau khi nhẩm tính anh thấy cũng kha khá, tất cả sẽ dùng để đi ra khu chợ đen đổi lấy súng, và các thứ khác cần thiết.
Khoảng một tuần từ ngày họ đến Motel, một buổi chiều Long nói Đào:
- Đêm nay, anh cần đi mua ít súng đạn!
- Thật không? Anh xem cần mua loại nào!
Long nói, anh đã được đào tạo bài bản về vũ khí nói:
- Một số khẩu lazer có band năng lượng, mìn điện tử hẹn giờ, áo giáp và quần áo cải trang …!
- Anh xem sao mua nhiều thế!
- Anh đã tính rồi! Chỉ loại tối tân mới kháng cự lại với cảnh sát và các tay cảnh binh của Sở, loại súng lục, AK, revolver … nói chung đã lỗi thời, nặng nề lại không có đạn thay thế nhiều.
- Anh đã lên kế hoạch giải cứu chưa? – Đào hỏi
Long giờ này mới nói thoáng qua về chi tiết giải cứu:
- Hiện giờ anh chưa biết họ giam Anna ở đâu! Nhưng không may, Anna vẫn còn ở Sở cảnh sát thì ta phải đột nhập vào Trung tâm huấn luyện ở đâu đó, hôm trước trong tù anh quan sát thấy họ đang lập một đội “Biệt đội diệt yêu tinh” và mang đi một số quân trang, và phương tiện máy bay, xe cơ giới … điều động sang một khu trại nhỏ Àh, hình như bên Trung tâm huấn luyện cảnh sát Long Hà.
Anh nói tiếp:
- Ta cần ra tay nhanh và chớp nhoáng sau đó bỏ trốn, anh đã nghĩ kỹ, chỉ có tiếp cận và rút đi bằng đường không là nhanh nhất. Anh sẽ lẻn vào Trại của Biệt đội này, đột nhập vào nhà để máy bay phi thuyền, lấy một chiếc, sau đó ta sẽ bay sang biên giới giấu phi thuyền, đợi hai ba ngày sau, bất ngờ tấn công Sở cảnh sát và thả dây xuống kéo Anna lên …
- Làm sao anh có thể lại gần Sở cảnh sát!
Long giải thích:
- Anh cần em giúp là vậy! Một mình anh không thể nào cứu nổi Anna, em sẽ nhảy vào Sở, đi tìm quanh các phòng giam, mỗi phòng giam đều có tường hướng nhìn ra ngoài. Em sẽ ngồi đợi ở đó, anh bay lại và tấn công vào hệ thống mạng điện ngầm của Sở cảnh sát, khi đã phá hủy được, toàn bộ khu này sẽ tối, cảnh binh nháo nhác, lúc đó em lại gần phòng giam Anna. phát tín hiệu đèn nháy, ở trên cao anh sẽ biết, bay đến, thả dây kéo cả hai người lên. Anh hy vọng em sẽ nhanh chóng làm quen và thuyết phục được Anna, cô ta rất đáng mến! OK
- Em sẽ phải biến hình và bay vào!
- Ừ, đó là khả năng của em để đột nhập!
- Và sau đó!
- Ta sẽ bay nhanh sang hết địa phận Long Hà, qua chốt kiểm tra, thả Anna xuống giáp ranh hai tỉnh Long Hà và Phúc An, và sau đó là cuộc tẩu thoát mà anh chưa hình dung được!
- Tại sao?
Long nói:
- Khi một tàu bay nào đến gần giáp ranh hai tỉnh, các chốt chặn của cả cảnh sát lẫn quân đội ở dưới sẽ nhận biết. Bình thường, họ phải hạ xuống một sân để kiểm tra an ninh và giấy tờ. Nếu tàu bay nào vượt qua, tức tốc sẽ có phi đội bay đuổi theo chỉ trong vài phút sau đó. Tốc độ của phi thuyền hạng trung hiện chỉ đạt tối đa 500km/h, mà khu vực này rộng như vậy, nên ta không thể bỏ chạy được, ở trên không rất rộng lớn, dù có chạy hết tốc lực cũng chỉ như một cái kim bay trong khoảng không bao la.
- Vậy ta phải liều mình hả anh!
- Anh chưa biết, nếu may mắn anh có thể bắn đáp trả khiến phi đội này bỏ cuộc, anh không được phép bắn cháy, vì thế anh càng gánh thêm tội giết người và phá hoại tài sản. Còn không may, ta sẽ bị bắn hạ, và bị bắt trở lại.
Đào lo âu:
- Không thể nào! Em rất sợ khi cả hai ta bị bắt và giải vào tù. Rồi ai sẽ cứu chúng ta!
- Anh cũng đã nghĩ đến điều này! Thật kinh khủng.
Long trầm ngâm nói:
- Họ bắt được ta, anh sẽ vào ngục tối và có thể bị án tử hình! Còn em, hồ sơ của em đã nằm trong Sở cảnh sát Long Hà về các hiện tượng bí ẩn, anh không chắc là họ sẽ đem em ra làm thí nghiệm để nghiên cứu về loài yêu tinh này, em sẽ trải qua hàng loạt các thí nghiệm rất đau đớn thân xác.
- Em sẽ không thể chịu nổi! Thà chết còn hơn!
Lúc này, Long nhìn Đào hỏi ngắn:
- Nếu phải chết, em có cam tâm chết bên cạnh anh?
- Em sẵn sàng!
Đào nói:
- Cuộc sống này, ngoài cái thân xác ma, gia đình em không còn, người anh của em đã lẩn trốn bọn yêu tinh trong nhà. Em không còn gì để mất, em thà chết còn hơn làm vật thí nghiệm cho họ. Bên cạnh anh, em thấy mãn nguyện với cuộc sống này!
Long cảm động mà nói:
- Cuộc sống này không còn gì nhiều cho hai ta, ngày trước anh chỉ ao ước được lên mặt đất để thấy ánh mặt trời hàng ngày và một cuộc sống thanh bình. Nhưng nó không thể đến với những số phận như anh.
- Em lo cho chuyện này, kết cục nó sẽ đến đâu!
Long nói thản nhiên:
- Có thể không đến đâu, bên em, anh đã nghĩ đến con đường tẩu thoát sang biên giới vào thành phố tự trị của Miến Điện. Hay là phải chết! Hay là phải đấu tranh để tìm đường sống! Có thể anh sẽ bỏ lại nơi này!
- Thôi anh đừng nói điều quá ghê! Hãy chuẩn bị cho đêm nay.
Đêm đó, và hai đêm sau, Long đưa Đào ra khỏi Motel, họ đi dọc ra mạn ngoại thành và xa đến bìa rừng bên hẻm núi. Họ dựng lều ở tạm, rồi lại vào thị trấn. Long đưa Đào đến gần Sở cảnh sát để nàng lẻn vào thám thính. Anh hẹn giờ gặp, sau đó chạy đi tìm mua vũ khí.
Đào tiếp cận được Sở cảnh sát, cô bay lên một chòi gác, rồi biến mình lẻn chạy vào cầu thang đi xuống. Sở cảnh sát rất rộng, trông hàng rào uy nghi bao quanh chẳng khác gì một thành trì, với các pháo đài bên trên. Khoảng sân bên dưới rộng trải dài với nhiều khu biệt lập, là nơi giam giữ tù nhân, khu hành chính, khu điều hành Sở cảnh sát, và cả một khu nhà ở cho các cảnh binh. Tất cả cảnh binh hầu hết tập trung ở Sở, ngày đêm rèn luyện và cố bảo vệ cái thành trì này … là vị trí an ninh nhất đại diện cho chính quyền của tỉnh Long Hà. Đào lần dò đến khu trại giam, lẻn ra phía sau hàng rào và tường, cô đi dọc các buồng. Theo mô tả của Long về vị trí nhà giam nữ, và ngoại hình của Anna, Đào nhanh chóng phát hiện Anna đang bị nhốt trong buồng giam cuối dãy cùng với vài ba nữ phạm nhân khác. Cô vui mừng vì kế hoạch không mấy thay đổi, Anna vẫn còn bị giam ở đây. Nhưng Đào nghĩ lại, vậy là họ sẽ phải thực hiện hai nhiệm vụ, theo Long, là ăn cắp một chiếc phi thuyền, trốn đi và quay lại cứu Anna.
Đúng giờ, Long gặp lại Đào, cô thấy anh chở theo một thùng to như thùng sữa và rau quả bên ngoài. Đào cho biết:
- Anna vẫn đang bị giam ở Sở!
- Vậy hả! Nhiệm vụ sẽ gian nan và nguy hiểm!
- Em biết
Long nói:
- Chỉ hai người mà đánh thẳng vào trung tâm Sở cảnh sát Long Hà, khác nào trứng chọi đá, anh nghĩ có thể giải thoát được Anna, nhưng kế hoạch đường về gần như là tối tăm.
Đào trấn an Long:
- Anh đừng lo, ta sẽ xem lại địa hình bản đồ, em nghĩ ta sẽ vạch ra được đường bay và địa điểm trú ẩn an toàn nhất!
Chợt Long lóe lên một ý nghĩ,
- Ừ nhỉ! Điều này anh chưa nghĩ ra!
- Sao! Ta sẽ đi ven đường biên phòng tại Long Hà, vì ở đó không có tàu bay, chỉ có vài chốt biên phòng với vũ khí và trực thăng loại thường.
- Vậy là đi vòng!
- Dĩ nhiên, anh lại phải ăn cắp thêm vài thùng nhiên liệu của họ rồi!
Họ vừa đi đường, vừa trao đổi về kế hoạch giải cứu suốt chặng đường dẫn đến chỗ dựng lều. Long hỏi trêu Đào:
- Em biết anh từ một kẻ không có tội, giờ anh bao nhiêu tội rồi không?
- Để em xem! Tội ăn cướp!
- Không! Tình nghi giết người. Tấn công cảnh sát, trấn lột, ăn cướp, và đồng lõa tiếp tay cho tội phạm là em!
Đào vội nói:
- Em cũng đã phạm tội sát nhân, quá nhiều người tại nhà! Và cả ông họa sỹ!
- Thật kinh khủng! – Long thốt lên
Đào đột nhiên hỏi sang chuyện khác:
- Sao anh lại chọn Trung tâm huấn luyện cảnh sát để vào cướp phi thuyền
- Anh biết họ vừa lập một đội đặc biệt, đóng biệt lập ở khu trại Trung tâm cảnh sát, nhưng đóng rất xa trung tâm an ninh.
Đào đưa tay ôm vào lưng anh cúi xuống nghe:
Long nói tiếp:
- Anh không ngu si mà vào trung tâm an ninh cảnh sát ăn trộm, ngoài số cảnh sát viên đang phục vụ đến hàng trăm người, còn có cả học viên ăn nghỉ và luyện tập trong đó, làm sao anh có thể vào đó mà lại thoát ra an toàn.
- Nhưng anh biết “Biệt đội” vừa lập hoạt động bí mật và theo chỉ đạo duy nhất của chỉ huy, nghĩa là, khi chuyện gì xảy ra, hay tàu bay ở đấy bay ra bay vào, các cảnh vệ khác không can thiệp. Hình như, anh nghe ngóng họ đã cho cảnh vệ đi lùng sục các cánh rừng bằng phương tiện tuần qua rồi, và kế hoạch hành động vây bắt là một tuần ba lần.
Ngày hôm sau, Long lại một mình đi nhờ xe ra thị trấn, lần này anh lại ghé vào một garage cũ, xoay sở bằng vài cước đấm đá, anh nhanh chóng tìm được một chiếc xe tải nhỏ cũ của tiệm Grocery tạp hóa, anh đi mua thêm dụng cụ và các khí cụ, thiết bị cần thiết. Trong đầu Long đã tính ra ngay thêm những thứ cần thiết khi biết tin Đào báo lại Anna vẫn đang bị giam trong Sở cảnh sát.
***
Tối hôm sau, đúng 10g, Long và Đào cải trang trong bộ áo rằn ri, mặt mũi họ quét đầy sơn nâu quanh mắt mũi miệng. Sau khi chuẩn bị ít hành trang, cả hai lao đi trên chiếc mô tô hướng sang Trung tâm huấn luyện tại huyện Sơn Đông. Hôm nay là ngày thứ bảy, Biệt đội vừa trở về sau đợt rà soát khắp các cánh rừng phía biên giới tối thứ sáu. Các cảnh binh hơn phân nửa quân số được nghỉ về nhà. Trong khu trại riêng của Biệt đội có một nhà garage nhỏ để xếp hai chiếc tàu phi thuyền, hai chiếc xe tải, hai chiến xa, và một trực thăng vận tải. Khu trại này nằm biệt lập trong Trung tâm huấn luyện, cách xa trung tâm quản lý hành chính và nằm gần hàng rào kẽm gai cao sát một bìa rừng. Chính vì lý do hành động mật và tuyệt đối kín tiếng tránh tai mắt, nên khu trại được bố trí ở vị trí lỏng lẻo và yếu kém nhất về an ninh và bảo vệ. Trên cao chỉ có một chốt gác, và chỉ có một cảnh binh đứng gác, chốt gác này sẽ được thay ca luân phiên liên tục ba lần một ngày. Còn lại các cảnh binh khác, hằng ngày tập luyện, chuẩn bị vũ khí phương tiện, và tiếp nhận các xe tải tiếp tế từ bên ngoài vào. Trời đêm bên bìa rừng lạnh lẽo và âm u, đêm nay trăng sáng mờ mờ, chỉ có nửa vầng trăng treo trên cao phía sau bìa rừng. Tường rào kẽm gai cao ngất đến cả chục mét. Trên kia, một tên cảnh vệ, đeo súng, dao, giáp đồng phục đen láy như một con rôbô ngồi lọt thỏm trong chốt, thỉnh thoảng hắn lại lấy ống nhòm ra đứng lên nhìn chung quanh.
Long và Đào đậu xe sát bìa rừng cả hai mon men trườn lại gần hàng rào, ngay dưới chân chốt gác. Long rỉ tai Đào nói thì thầm. Sau đó, Đào trườn sang chỗ khác, cô nhảy lên gần hàng rào giả vờ đánh động khe khẽ, thu hút sự chú ý của tên cảnh binh. Hắn bắt đầu nhận thấy hàng rào phía bên tay phải bị rung động, nhưng nhìn kỹ hắn không thấy gì, Đào đang đu ngay dưới hàng rào, thỉnh thoảng lại tạo tiếng động giả. Khi thấy tên cảnh binh chú tâm lấy ống nhòm ra quan sát kỹ về hướng tay phải. Hắn không biết bên dưới chân chốt gác, Long vừa tung dây móc vào một thanh của chốt, nhẹ nhàng anh bám dây leo lên. Khi vừa đến chốt, Long nhảy lên phang vào gáy tên cảnh binh đang loay hoay nhìn, lúc này Long mới nháy đèn hai nháy, Đào hạ xuống và chạy về dưới chốt gác, cô cũng leo lên. Trên chốt gác, Long đã trói tên cảnh binh lại, tháo quần áo giáp và mũ của hắn ra. Đào lên đến chốt, cô mặc bộ giáp đó vào giả làm cảnh binh đứng gác. Quan sát tình hình an toàn, Long mới hạ dây leo xuống bên trong trại. Anh phải hết sức nhìn quanh, vì bên ngoài cửa trại còn một chốt bảo vệ cửa cũng có một tên cảnh binh chỉ trực cửa ra vào. Toàn bộ khu trại đèn tối mờ mờ, chỉ đốt vài bóng điện đỏ nhỏ để tránh sự chú ý của người ngoài.
Long đã lần mò đến cửa garage, anh lấy máy cắt lazer cắt chốt cửa lẻn vào. Bên trong này tối om, Long rọi đèn pin đi quanh tìm ra chỗ để tàu phi thuyền, anh còn chắc ăn đi quanh lục tìm chỗ để các bình nhiên liệu lỏng. Anh nhẩm tính số đơn vị nhiên liệu đủ để có thể thực hiện bay dài ngày. Anh lại sang một chỗ khác, nhìn thấy vài thùng đầu đạn, vũ khí. Khuân những thùng đó mang vào cabin tàu, Long vào khoang lái tìm bảng điều khiển. Việc khó nhất có vẻ không nằm ở mở cửa garage, mà ở mở khóa điện tử để điều khiển, anh lại lấy máy cắt lazer ra rạch một đường ngay ổ khóa điện tử tháo tung toàn bộ nắp nhựa cứng ra. Nhìn mạch đấu dây chằng chịt, Long bắt đầu đổ mồ hôi trán cố tìm ra đường dây nào nối trực tiếp vào khóa điện tử để cắt vô hiệu hóa nó. Buộc lòng, anh phải lấy thiết bị điện tử thử nối dây, cắt dây và thử, trên màn hình máy hiện ra một loạt các con số báo điện thế và đường mạch đi vào trong. Mồ hôi trán vẫn đổ từng hạt xuống khắp mặt, anh cứ thử cắt dây, nối vào thiết bị đo cầm tay, trật, lại nối lại, cứ thế nhiều lần. Thời gian trôi qua chậm rãi, mười lăm phút, rồi hai mươi lăm phút. Cuối cùng, anh tìm ra đường dây nối vòng qua khóa điện tử và mạch công tắc khởi động, anh cắt nối tắt hai đường dây lại, thế là chiếc tàu phi thuyền giờ ai cũng có thể mở động cơ một cách thủ công mà không cần mật mã gì. “Super! Tuyệt! Một cỗ máy chiến tranh tuyệt hào chưa từng có trong lịch sử quân sự!” Long thì thầm. Anh mừng rỡ, lấy bộ đàm ra gọi cho Đào biết chuẩn bị rút khỏi chốt gác. Long chui ra khỏi cabin, từ từ anh kéo cửa garage mở ra. Anh nhá tín hiệu sáng trong cabin, mở công tắc, tiếng máy hoạt động thật êm, toàn bộ con tàu phi thuyền hạng trung mà nếu không phải thiết kế cho quân sự, chỉ có những tay đại gia mới sắm nổi, giờ đang trong bàn tay điều khiển của anh. Niềm vui trong thoáng chốc khiến anh quên đi nguy hiểm còn trước mắt. Anh cho tàu trườn nhẹ nhàng ra cửa. Đào bên ngoài chốt, cô gỡ áo giáp và mũ, súng dựng lên tạo thành một hình nộm giả đang ngồi gác tay cầm ống nhòm, cô bỏ chốt cô đu dây hạ xuống nhanh chóng chạy ra xe môtô giấu tại bìa rừng. Khi ấy vừa kịp lúc, Long cho máy chạy nhấc bổng con tàu lên khỏi mặt đất và mở hết tốc lực, toàn bộ chiếc tàu rú ầm lên như một chiếc cối xay, chỉ sau mười giây nó đạt tốc độ gần 300 km/h lao vút về phía trời tối đen sau núi. Tên cảnh binh gác cửa vừa nghe tiếng rú đã nhấn còi báo động. Vài chục tên cảnh binh khác đang ngủ trong khu trại, vội vã chạy ra, mặc áo thun quần đùi, mắt nhắm mắt mở, tay vơ súng chạy ra sân khu trại xem động tĩnh gì. Bọn họ ngơ ngác nhìn thấy chiếc tàu phi thuyền vừa bay mất hút về góc trời, trên chốt cao hình như tên cảnh binh đang dựa súng ngủ gật.
Đào theo đường xa lộ, phóng mô tô về lại hướng căn lều bên hẻm núi. Long bay tàu nên anh đi nhanh hơn, trên màn hình bản đồ, anh hướng về phía huyện Kiên Minh, xác định được vị trí căn lều bên ngoài hẻm núi. Chỉ khoảng 7 phút sau, Long đã về đến ngoại thành huyện Kiên Minh, anh tắt đèn khoang cabin và đèn rọi, dò dẫm trong đêm và trên bản đồ tìm ra vị trí hẻm núi và bay đến đáp phi thuyền vào một khe núi kín đáo nằm gần căn lều. Mở cửa ra, Long vơ vội đống cành cây, lá cây che chiếc tàu lại. Và đi ra ngoài trở về lều, trong lòng anh cầu Chúa sao cho Đào trở về từ huyện Sơn Đông được an toàn. Trong thời gian này, theo anh nhẩm tính, đã đủ lâu để Biệt đội này báo động về Trung tâm huấn luyện cảnh sát và Trung tâm đầu não của Sở cảnh sát Long Hà truy tìm kẻ cắp tàu phi thuyền của Biệt đội.
Lúc này, một lần nữa anh mới thấy yêu cô nàng yêu quái này tưởng chết đi được. Anh ra vào không yên. Chừng một giờ sau, có tiếng động cơ xe môtô bên ngoài bìa rừng, anh chạy ra quan sát xem. Thì ra Đào đang về, không phải trong quần áo đen mặt mũi đen xì như ngụy trang lúc nãy, mà một cô gái ăn mặc khiêu gợi, trong dáng của một tên cowgirl đi chơi đêm đang về nhà.
Long mừng rỡ ra đón Đào. Anh nói “Thật không ngờ, em tuyệt quá, còn biết cải trang lại thành người dân trên đường trở về!”. Đào cười trả lời “Tuyệt vời, anh không nói nhưng em phải biết!” “Thật sự, anh quên mất chi tiết cuối cùng!”. Đào nói “Từ Kiên Minh về lại đây còn khó hơn lúc đi!” “Tại sao em” Long vừa ngạc nhiên hỏi, anh nhìn mắt Đào tình tứ anh cười trả lời “OK, anh hiểu rồi!” “Ý em muốn nói, lúc đi em đi với anh, không có gì nguy hiểm. Nhưng lúc về, trong bộ quần áo này, có lắm kẻ chơi đêm bám theo em gạ gẫm phải không?” Đào nháy mắt tán đồng, cô nói “Em đã cắt đuôi vài tên găngster mê gái cứ đeo bám suốt đoạn đường … Có tên bám dai quá em đã dọa hắn bằng bộ mặt ghớm ghiếc, không ngờ hắn yếu bóng vía quá ngã xe xuống đường, he, he, he!” Đào cười để hé hàm răng tráng loáng. Long nói “Công việc còn rất nhiều, hãy ngủ chút, ngày mai anh đoán là anh phải làm cả ngày với chiếc tàu vừa ăn cắp được”. Đào hỏi “Anh làm gì với nó nữa?”. Long không nói, anh ghé môi hôn cô, một lúc sau anh nói “Hãy để mai nói, em phải giúp anh một tay đấy!” Lúc này Đào dần dần hiểu ra tại sao anh ăn cắp được xe tải nhỏ và tha về một đống máy móc, công cụ … đang giấu dưới hẻm núi.
***
Ngày hôm sau, từ tờ mờ sáng, Long dậy trước Đào, nhìn nàng còn trần truồng quấn chiếc khăn qua người, anh không thể ngờ một cô gái đẹp vậy giờ đang là một con yêu tinh khi đói. Đôi chân nàng lớp chăn phủ không hết, anh đi lại gần kéo lớp chăn xuống đắp kín đôi chân. Anh mặc nhanh bộ quần áo gilêt cắt ngang vai, tay vớ khẩu súng lazer, anh không quên đặt một khẩu súng lục revolver gần đôi tay nàng đang xoãy ra bên gối, đi ra ngoài, kéo lều che kín. Anh lo ngại trong chuyến đi dạo sớm có kẻ nào lẻn vào có thể làm hại nàng. Ít ra anh cũng đã dạy nàng sử dụng súng, và lái xe cách đây vài hôm. Nàng tiếp thu thật nhanh, khá thành thạo, lúc đó anh nhủ thầm trong lòng, cô gái này có thể trợ chiến với anh trong một số tình huống. Anh đi dạo ra ngoài khoảng rừng bên hẻm núi. Đi sâu vào trong rừng rậm một chút. Long định chuẩn bị một bữa sáng cho nàng khá thịnh soạn trước khi mặt trời lên và một ngày làm việc cật lực đang chờ họ.
Long phóng lên ngọn cây cao hơn đầu, đạp khinh công bay nhẹ qua từng nhánh cây, nhẹ nhàng, tiếng cành cây trĩu đập nhau kêu loạt xoạt. Từ trên cao, phóng tầm mắt anh có thể nhìn được xa hơn, mong chờ một con hoẵng, lợn rừng nào đi ăn đêm còn chưa về. Không! Trời gần sáng cũng là lúc nhiều loại động vật đi ngủ, anh lấy ống nhòm ra nhìn quanh chưa tìm thấy một con nào. Anh nghe thấy tiếng chim con kêu quanh đây, vội vã lần theo tiếng động. Đi lại gần, đột nhiên, trực giác linh tính anh cho biết có kẻ nào cũng đang chú ý đến con mồi đó. Anh im lặng, chờ đợi, dù những vết thương ở tay sau lần tra khảo đã lành, nhưng nó còn đau làm anh không thể hành động thiện nghệ hơn.
Anh nhẩm tính sẽ lùi một bước, và để cho kẻ rình con chim kia sẽ ra tay trước, khi đó anh sẽ nhìn thấy nó là loài nào và hạ nó lại còn mang được cả bữa sáng về cho nàng. Long giật mình là anh đã chọn nơi dựng lều quá sâu vào trong rừng, nhiều loài yêu tinh có thể vẫn đi lại nơi đây.
Một cái bóng người vừa chạy khỏi lùm cây bên trái trước mặt. Long chú tâm, anh đoán kẻ này không phải người thường, vì nó có vẻ rình rập hơn là ngang nhiên đi săn chim. Tổ con chim đại bàng cái nằm trên cao trước mặt. Long nghĩ “Mình chờ kẻ kia săn trước, hay là ra tay trước, liệu hắn đi mấy người?” Anh đưa tay chuẩn bị súng, tay trái anh còn cẩn thận chạm vào cán dao đeo bên đùi. Long đã thấy một cái đầu người lấp ló sau bụi cây. Lần này, anh nghĩ là nên tấn công nó trước, không thể một trong hai bên cứ đứng nhìn nhau và nhìn tổ chim được. Long kề súng lazer về phía lùm cây bắn “xèo xèo xèo” ba lần, ba tia sáng nhanh như chớp chiếu vào lùm cây.
“Áh, áh” một tiếng rít rùng rợn vang lên, anh biết là kẻ đó đã trúng đạn. Long tay phải cầm súng, tay trái tạo thăng bằng, đạp cành cây bay sang bên kia, và nhảy xuống. Lại gần chỗ đó, anh thấy một xác cô gái ăn mặc gần gần giống kiểu Đào ngày anh mới gặp nằm chết tại đó. Long bần thần, không lẽ anh vừa giết một người nữa, anh lại gần đá cái xác lộn lại, một khuôn mặt ghê rợn răng nanh dài, hình mõm chồn đang nằm chết trước mặt anh. “Hà, hà” Long nghĩ thầm “Vậy là bọn yêu tinh này không hẳn vô phương đánh bại, súng lazer với dòng điện cao có thể đốt và xuyên thấu bọn này!”
Đang mải đứng nghĩ, Long nghe tiếng gió từ phía gáy, phản xạ cho anh biết là không nên quay lại đứng nhìn, mà ngay lúc đó anh lộn một vòng, sang bên cạnh, tay phải giơ súng lên chuẩn bị bắn.
“Quá chuẩn xác!” Một con yêu tinh, có lẽ đồng đảng với con vừa chết, bay xuống tấn công anh, nó không ngờ vồ hụt anh, nên bay thẳng vào cái xác ngã con yêu vừa chết dúi dụi. Long đã ngồi lên, con yêu kia cũng giở đầu lên, định lao về phía anh, răng nanh và móng tay nó sắc như của loài sói, anh bóp cò, tia lazer chiếu ra thủng bụng, con yêu ôm bụng máu xanh chảy ròng ròng. Bất ngờ một con khác bên lùm cây tay trái chỗ anh đứng lao lại, anh không kịp quay súng, nhưng một động tác nhanh lẹ, Long quay báng súng vào mặt nó. Hai chiếc răng nanh ở mõm nó gãy rụp, nó đau đớn văng ra. Lại một con khác lao từ phía sau lưng, Long cúi xuống, hay tay nó vồ hụt trên không khí, tay trái anh rút dao ra chém phăng phăng, con yêu rách từ sườn đến bụng, ruột và máu xanh tuôn xối xả.
“Không còn thời gian xem tụi này ở đâu nữa!” Long biết mình đang bị lạc vào một tốp yêu tinh đang cùng săn tổ chim đại bàng trên cao. “Thật may cho mình, là đối đầu nó lúc đi săn, nếu chúng lại gần lều đêm qua lúc ta ngủ, sẽ khó xoay sở!”
Bất ngờ hai con yêu đực, ăn mặc trông như lính triều đình ngay xưa, bay đan chéo xuống phía đầu anh. Bọn yêu đực khỏe hơn yêu cái, và giỏi võ hơn, anh đã né được chúng, nhưng một con tay dài đã chụp lấy khẩu súng của anh. Vì tay nó quá khỏe, làm anh bị văng mất súng, chỉ còn dao bên tay trái. Long lộn ra phía trước, con yêu đực cũng bắt chước anh nhặt khẩu súng, đưa tay vào cò bóp, nhưng nó không biết cầm nhắm nên lazer phun lung tung một góc, Long sợ quá xoay người bỏ chạy, lần này bọn chúng lại đuổi anh chứ không phải anh đuổi bọn chúng.
Long nghĩ “Mờ sáng nay, tao phải giết hết bọn mày không sót một đứa, nếu không tàu phi thuyền ta để đây làm sao yên ổn mà gia cố sửa chữa lại với bọn này!”
Một toán nữa chừng năm sáu con yêu cái, ba bốn con yêu đực đuổi theo Long, con cầm súng lazer chạy sau, nó vẫn tò mò khẩu súng nhưng chưa biết cách cầm ngắm. Long nhảy lên một cành cây, đạp cây bay ngược lại phía con đang chạy sau, tay anh rút dao ra, lao vào chém bọn chúng, anh ra chiêu thật nhanh, khi thì chém bên phải, bên trái, bốn con yêu cái nằm chết tay chân đầu đứt văng tả tơi. Còn tốp bốn con yêu đực vừa chạy sau đang rầm rầm đổ tới, sẵn có khoảng chạy phía trước, Long chạy một đoạn rồi tung cước bay, anh phóng lên cao đến 2m, bay đến tung chân đạp liên hồi một, hai, ba, cả bốn con bị văng ngược lại phía sau. Khi đáp xuống đất, Long vung tay dao chém liên hồi, một lúc hai con đứt ngang người, nội tạng bay khắp nơi, hai cái xác đứt thành bốn, vẫn còn giãy giụa trước mặt anh. Con cầm súng vừa chạy lên, Long nhanh như chớp chẳng cần cho nó thấy, thì một lưỡi dao phóng ngược cắm vào sọ nó, nó ngã ra, tay bóp cò súng lazer bắn loạn xạ về phía anh. Long đảo người né những chùm sáng đó. Con cuối cùng, thấy vậy, kinh hãi quá, tản sang một hướng khác chạy mất. Trong lúc, lo tránh đạn, Long không thấy nó, nên anh đã để sổng một tên chạy mất. Anh nhẩm đếm đã hạ một lúc sáu con yêu cái và 3 con yêu đực, hình như một con đã sổng mất.
Long thu lại súng, lắp dao vào bao và trở về chỗ tổ chim. Anh vừa đi mặt bình thản, lạnh lùng như mọi khi “Hóa ra yêu tinh cũng chẳng có gì ghê, đánh bọn nó cũng như đánh cướp, chỉ ghê nếu chúng biến hình!”. Anh nhảy lên cây, lại gần tổ chim, con chim đại bàng cái đưa cái cổ dài và cái mỏ ra định đe dọa sẽ cắn anh, bảo vệ những cái trứng to trong tổ. “Ồ, con đại bàng béo quá!” Long đưa tay chụp ngay cổ con chim siết nhẹ, con chim hai mắt long lên sòng sọc, một hồi thì ngừng giãy giụa vỗ cánh. “Tốt quá, mày tự đưa cổ để tao bóp, đỡ mất công đuổi theo mày!” Anh vơ lấy đống trứng chim cho vào bao mang về.
Quả là một tay sát thủ bản năng, chỉ vài động tác của anh ta, là những chiêu tấn công kinh khủng mau lẹ.
Long trở về lều, Đào đã mặc lại quần áo, ngồi đợi anh.
“Bữa sáng cho hai ta!” Long giơ con chim lên ra dấu
“Cám ơn! Anh thật tuyệt!” – Đào nói.
“Có yêu tinh quanh đây!” “Thật sao?” “Đúng, anh đã hạ hết, một con sổng mất!” …
Long chuẩn bị bữa sáng, rồi anh lại hỏi:
“Không hiểu sao, anh gặp loài gì, ăn mặc như người, chúng nó chỉ có răng nanh và vuốt, biết đánh nhau, nhưng không biến hóa, tàng hình như người ta nói …” Đào trả lời “À, anh chỉ mới gặp loại cương thi thôi, chúng là loài chuyển hóa một phần đang sang yêu tinh, chúng là người bị yêu tinh cắn chết, và biến thành cương thi, bọn này chưa biết biến hóa. Chỉ có những con yêu tu luyện ngàn năm mới có phép biến hình, và bay lượn!”. Long ngạc nhiên “Thật hả, thảo nào, anh đánh chúng chẳng có gì khó, song nếu sơ hở thì cũng khá nguy hiểm”. Đào lại nói:
- Khi bị cương thi cắn, anh sẽ chết, thời gian sau trở thành cương thi như chúng. Những con cương thi sống lâu năm, luyện săn mồi và hút máu, sống tu luyện từ từ, bọn này sẽ thành yêu tinh, yêu quái. Và cao nhất đó là ma, với lũ ma, số này rất ít, chỉ ít con còn lại trên mặt đất, chúng thoát được cửa trời mà chưa về trời nên ở lại mặt đất hoành hành.
- Anh sẽ đánh bọn ma ra sao? – Long tò mò hỏi
Đào ngạc nhiên, cũng gắng trả lời:
- Bọn yêu tinh bị giết bởi lửa, hay loại súng laser điện của anh. Còn bọn ma, khi chúng tàng hình, anh khó lòng giết nó, mà chỉ theo phán đoán và trực giác, phản đòn nó nản thì bỏ đi. Bọn ma phải giết bằng bùa, hay lừa khi nó hiện nguyên hình lúc đó ta mới tấn công như yêu tinh thường, chúng cũng chết.
Long chú tâm từng lời của Đào. Anh hỏi:
- Làm sao anh có mấy lá bùa đó!
Đào nói:
- Rất khó tìm, chỉ vài pháp sư biết vẽ, thời đại các anh người ta còn làm bùa làm gì!
- Có nghĩa, thời này sẽ khó diệt ma!
- Không hẳn, anh quên em nói rồi sao?
- Gì
- Phải mưu trí, để lúc chúng hiện nguyên hình là thân xác người, khi đó tấn công nó cũng sẽ trúng đòn và chết. Còn khi tàng hình, anh chỉ mất sức đánh vào những cái bóng!
- Phức tạp!
***
Bữa sáng kết thúc! Đào theo Long đi chuẩn bị. Long không nói hết kế hoạch làm gì. Chỉ làm đến đâu anh giải thích đến đó.
Long đi lấy thùng công cụ và cái máy phát điện, anh chạy máy để lấy điện cho công cụ, anh cầm máy cắt đi vào cabin tàu, cưa bớt vài chiếc ghế ngồi, cabin giờ đã trống và rộng hơn, con tàu nhẹ nhơn chút. Long nói “Chỗ này sẽ để chiếc môtô của anh và ít thùng đạn và nhiên liệu”. Đào gật gù. Rồi Long ra ngoài tàu, mở các nắp bóng đèn, anh tháo hết bóng đèn bên ngoài tàu ra. Đào hỏi “Anh làm vậy có ý gì” “Để cho tàu khi bay tối không có đèn, sẽ ít bị phát hiện”.
Rồi Long đi lấy máy sơn, Đào giúp anh pha sơn, anh chạy máy sơn thổi sơn lại toàn bộ vỏ tàu cho màu đen, và mất các chữ ghi về Sở cảnh sát Long Hà. Sau đó, Long lấy các lớp nhựa dán vào thân tàu. Công việc khá tỉ mẩn, trời đã gần 10 giờ sáng. Đến đây, Long cũng chẳng cần giải thích cho Đào nghe, vì anh hiểu cô sẽ không am tường về kỹ thuật quân trang quân dụng lắm. Long sơn lại và dán nhựa lên vỏ tàu, để tàu trông xa như một quả khí cầu nhỏ, nhưng công dụng chính của nó là hạn chế các radar của Sở cảnh sát và trạm gác biên giới phát hiện. Xong công đoạn sơn và dán tàu, anh lại sang bên đạn. Long chạy máy cắt cắt đầu đạn tên lửa. Anh đếm số đạn tên lửa có tất cả trên tàu và dự trữ. Anh cắt một số đầu đạn, lấy ngòi nổ chúng ra, nhồi sắt thép vào cho nặng, sau đó lại hàn lại cẩn thận. Chỉ để quả đầu tiên có ngòi nổ lắp vào ổ đạn dưới chân tàu trước Long nghĩ “Cái này sẽ cho Sở cảnh sát Long Hà”. Những quả sau là đạn không có ngòi nổ, chỉ là đầu đạn thép được anh cho vào sau. Long còn cẩn thận kiểm tra dây thả, máy tời trên tàu, kiểm tra nhiên liệu và dự trữ. Cabin tàu giờ đã trống có ghể đưa cả chiếc xe máy của anh vào trong đó “Nếu may mắn ta cướp lại được chiếc môtô mấy tay cảnh sát Long Hà đã lấy mất của mình!”
Công việc đến gần tối mới xong. Ngồi nghỉ, châm điếu Marlborrow, thở những làn khói trắng xóa, Long thở phào dù trong lòng còn lo âu. Anh nói Đào, “Đêm mai chủ nhật, hy vọng sẽ giải cứu được Anna, ngày mai cũng là mốc đánh dấu một sự kiện mới cho chúng ta!”. Bên cạnh anh, Đào nói “Sao, có gì nguy hiểm!”. Long nói “Không! Đúng kế hoạch, anh sẽ giải cứu được Anna, và đưa cô ta ra khỏi Long Hà an toàn. Cái khó là sau đó, chúng ta sẽ phải chạy trốn khỏi sự truy đuổi của một phi đội của quân đội và lực lượng hỗ trợ của Chính phủ Hoàng Gia. Họ rất mạnh và là những tay thiện chiến, nhưng anh lại không được quyền bắn trả, bắn cháy tàu của họ!”. Đào hỏi:
- Vậy chúng ta cứ chịu chết mà bỏ chạy ư?
- Gần như là vậy! Nếu anh bắn lại, anh trở thành kẻ phản quốc, và tội ngày càng nặng, giải cứu Anna là đã phạm pháp, tấn công vào phi đội của quân đội hay Hoàng gia thì sẽ ra tòa án binh, hình phạt có thể tử hình ngay tức khắc.
- Tại sao anh phải làm vậy!
- Vì dù cuộc đời dù có cay đắng với anh, nhưng chưa đẩy anh đến mức phản quốc. Anh không thể cầm súng giết hại những cảnh binh vô tội của lực lượng Hoàng Gia và binh lính.
Đào với sang hôn Long, cô nói “Anh thật là tuyệt, nhân đạo và trung thành với quốc gia!”. Long nói “Dù có bị đày xuống thế giới dưới lòng đất lao động vất vả, song anh vẫn sống, có thức ăn, áo mặc và một cabin nhỏ để trú trong khu trại người lao động, công bằng ở một phạm vi nhỏ vẫn còn dành cho anh … Anh vẫn còn hy vọng sẽ được tái gia nhập công dân thành phố trên mặt đất.”
Đào nhìn anh như muốn anh nói tiếp về chính kiến của mình “Đó chỉ là những mâu thuẫn mức dân sự, có thể giải quyết bằng lao động và ý chí. Một khi anh cầm súng bắn trả, tiêu diệt quân đội, cảnh sát Hoàng Gia, anh sẽ thành kẻ tội phạm hủy diệt, sẽ không còn công lý, nữa mà là chuỗi ngày sống chui nhủi ngoài vòng pháp luật, tội lỗi thêm nhiều”. Đào hỏi “Thế còn anh định bỏ trốn sang biên giới thì làm sao?” Long phân trần “Bỏ trốn để giữ mạng sống và bảo vệ sự vô tội của mình là cần thiết, anh bị tình nghi giết người, sự thật anh không giết người! Nhưng cảnh sát hiểu lầm và kết tội anh, anh được quyền lẩn trốn trong lúc này, chờ đợi ngày tìm ra sự thật, chứng tỏ mình vô tội, khi đó anh quay trở lại”. “Thế anh đã từng giết ai trong những điệp vụ?” “Giết kẻ thù trong thi hành nhiệm vụ, trước pháp luật anh vẫn hoàn toàn đúng!” “Còn nếu họ giết anh khi đang lẩn trốn?” “À, điều đó là một rủi ro. Mình phải chịu, cảnh binh nào giết anh có thể chịu kỷ luật sau khi điều tra.” … Long nói “Sống để chiến đấu cho công lý, bao giờ cũng chịu thiệt thòi, đó là bài học đầu tiên khi anh được ân huệ phóng thích trước thời hạn khỏi thế giới dưới lòng đất và kết nạp vào thành viên chiến binh đặc biệt!”. “Em yêu anh” Đào nói và tiếp tục ôm chầm lấy anh ôm hôn. Màn đêm từ từ kéo đến bên lều của họ.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !