Cảnh vật đi vào tối lờ mờ trong một góc phòng, trên giường một người đàn bà nằm ngủ, đột nhiên cô trở mình và mở mắt. Trong đêm khuya, ánh trăng sáng tràn vào cửa sổ cho thấy một thân thể đẹp lạ lùng của cô, dù cho nó có phủ bởi một lớp áo ngủ trắng. Cô chợt tỉnh giấc, mắt mở sáng, lia đảo như có gì đáng nghi. Dường như cô cảm nhận điều gì đó bất thường so với mọi ngày. Đêm nay, sao cô trở giấc, kéo nhẹ lớp chăn mỏng ra khỏi ngực để lộ hình một cổ áo khoét rộng trễ xuống khỏi cổ, bên trong không mặc gì. Cô Đào ngồi dậy, tay quờ lấy lửa đốt nến trên bàn gương, cô đi nhẹ bước đến trước bàn gương. Từ đằng sau, mái tóc và bờ vai, ngày nào từng được bao nhiêu người trộm nhìn khi cô ở nhà, giờ xõa lềnh bềnh. Đào ngồi lại trước bàn gương, lặng ngắm nhìn mình thật lâu, dường như cô cũng cảm nhận được sự thu hút khi ngắm chính mình trong gương. Tạo hóa đã ban cho cô một khuôn mặt đẹp tuyệt trần, làm mê lòng cả chính cô, có khi cô đã ngồi hàng giờ đồng hồ lõa thể chiêm ngưỡng chính dung nhan và thân thể đẹp tuyệt vời của mình trước gương. Đôi mắt đen và sâu thẳm, nó không giống mắt người thường, nó nhìn quyến rũ hơn, và từ đôi mắt này đã không ít đàn ông phải chạy theo. Chỉ riêng mình cô biết và thầm cười nhủ với mình, nụ cười nở trên môi cô lạnh lẽo và đáng sợ. Đẹp nhưng tàn ác, thu hút nhưng nguy hiểm. Ngồi một lát, cô đưa ngón tay lên sờ nhẹ vào đôi môi, khơi mào cho cảm giác từ chính cơ thể mình, khẽ ngẩng đầu lên, mắt cô hơi nhắm lại, tay phải cô đưa xuống tháo bớt cổ áo trễ xuống, vạch một bên ngực trái, một tay Đào khẽ vuốt ve ngực bên trái, nhẹ xuống phần nhũ hoa, cảm giác dường như tràn trề dâng lên, sau đó cô đưa cả hai tay, tay phải ngực trái, tay trái ngực phải, khẽ vuốt vê bóp. Chậm, nhẹ sau đó mạnh và nhanh hơn, Đào ngẩng cổ cao hơn cuốn theo động tác của hai tay, cổ áo chếch lên, kéo xuống, xệch qua trái qua phải theo động tác của hai tay, lấp ló làn da và hai bờ ngực căng tròn hình bầu rượu săn chắc. Được một lát, hai tay cô bóp mạnh, dừng lại rồi kẹp chặt như ôm trọn ngực cô lại, đẩy hai bầu ngực nhô lên, hơi thở mạnh hơn, các ngấn cơ căng phồng nảy nở; rồi gục xuống, cô khoanh hai tay lại trước mặt rủ đầu xuống khóc bên bàn gương. Khóc được một lát, khi ngẩng đầu lên nhìn lại mình trong gương, lúc này tóc tai đã rối bù thêm chút, môi Đào đã cong cớn, mắt đã nhòe lệ, Đào nhìn chính mình, thật lạ lùng mặt cô thay đổi hẳn của một người con gái tuổi đôi mươi hiền dịu. Lúc này, cô như hóa thân của người khác. Cô đã khóc thật sự, có thể vì nỗi đau tận sâu trong lòng.
Thổi tắt nến, Đào quay trở lại ra giường. Đào đã linh cảm chuyện gì, cô biết mình đang có một kẻ phá đám đâu đó. Ngày mai, Đào nghĩ, liệu có nên gặp bà chủ quán gần nhà hỏi chuyện hay không. Ban sáng nay, hình như Đào thấy một bóng thanh niên đi ngang qua đây, rồi ngồi uống nước. Nhưng cũng không thể dám chắc vì quán nước đó hằng ngày từ sáng đến chiều cũng rải rác có trên chục khách. Còn Đào thỉnh thoảng cô mới xuất hiện ở đấy.
Căn phòng trở lại cảnh lờ mờ của người con gái nằm đó dưới tấm chăn kéo hờ ngang người, bên cửa sổ ánh sáng trăng đã dịch thêm một đoạn lùi vào trong giường.
***
Thật tình cờ, lúc Đào nhổm dậy và linh tính cũng là lúc Long đang lục lọi mấy ngôi mộ gia đình của cô. Cô đã bực tức vì linh cảm nhưng chưa rõ kẻ phá đám đang làm gì hay ở đâu, điều đó cũng là lúc Long cảm thấy gió lạnh thổi qua tay đến cổ. Anh còn kịp trấn an mình, trời đêm sao lạnh thế, dù anh đã mặc áo khoác da kín người.
Trên đường trở ra, Long vấp phải một cái gì bằng đất thì phải, cúi xuống nhìn, hóa ra là một cái bình hoa cũ bằng đất. Tiện chân anh đá nhẹ nó lăn lên phía trước vỡ toang, mấy con kiến bị văng ra vài con bay lên dính quần anh, chiếu đèn, anh đưa tay ra vội phủi chúng đi và chạy nhanh bỏ qua đám kiến đang nháo nhào hỗn loạn vì tổ chúng bị tấn công; hóa ra cái bình đó là chỗ ẩn nấp và xây tổ tuyệt vời cho đám kiến lửa, trong miệng anh lẩm nhẩm “Khỉ thật, ở đâu lăn lóc ra nhiều bình lọ thế!”.
Trở lại căn nhà, anh đi vòng ra phía sau, một khoảng đất rộng rãi, tối lờ mờ, sàn lát bê tông rộng trải dài một khoảng chạy ra phía sau, rồi dừng lại tiếp đó là một lối nhỏ có trải từng bậc đá tạo thành lối đi dẫn tiếp ra một quãng cuối vườn. Nhà trồng cây đủ loại để làm vật chắn gió, cành và nhánh tỏa um tùm. Tại chỗ mình đứng, Long nhận ra đây là một kết cấu sân đất nện kiểu công trình mở có thể hoán đổi cho nhiều tổ hợp sản xuất. Nhìn lên, là một mái rộng khung bằng sắt có đèn và hệ thống điện mắc sẵn, một góc đằng kia những bàn đã cũ kỹ, một nơi người ta có thể ngồi nặn đất và và bàn xoay để tạo hình các bình và lọ. Cách đó chừng chục bước là tháp xây kiểu lò gạch để nung các bình lọ đất nặn. Đằng kia bên phải là giếng nước lộ thiên, vành xây bằng đá xanh. Không có gì đáng chú ý cho việc điều tra. Long đi dò dẫm trong sân. Anh bắt đầu nghĩ cách đột nhập vào khu nhà, vì căn cứ theo hồ sơ vụ án, tình tiết chỉ liên quan đến con người, hoàn cảnh và nơi sản xuất vốn không còn tạo sự chú ý vì tất cả hoạt động sản xuất đã tạm ngưng nhiều năm nay. Thêm nữa, gia đình họ đã dần chuyển sang mô hình kinh doanh mua bán, không còn sản xuất làm đồ đất tại chỗ nữa trước khi sự việc bắt đầu xảy đến cho gia đình.
Máy bộ đàm - Điện thoại trong túi anh có tín hiệu, Long bật máy trả lời:
- Trinh sát số 03, nghe
Từ máy phát ra giọng nói đàn ông:
- Trinh sát số 03, báo cáo tình hình!
- Tôi đã đột nhập vào căn nhà, và đang từng bước xem xét hiện trường, vẫn chưa thấy dấu hiệu đáng nghi
- Trinh sát số 03, theo tin mới nhận từ Ban chuyên án cho biết, hiện cô Đào đã được xác định mất tích cách đây gần một năm. Mọi hoạt động cho thuê nhà do anh Tạ đảm nhận. Nhưng theo một số người dân địa phương, thỉnh thoảng họ thấy có bóng phụ nữ về nhà vào ban đêm nhưng rất khó xác định vì không thể nhìn rõ. Những thời điểm đó trùng khớp với lúc nhà có người đến thuê. Sau một thời gian nhà lại vắng người thuê và treo biển cho thuê. Vậy anh cần chú ý trong lúc làm nhiệm vụ, có động tĩnh người nào vào nhà, phải nhanh chóng rời khỏi căn nhà để tránh bị lộ.
- Vâng, đã rõ. – Long đáp
- Trinh sát số 03, báo cáo lại tình hình điều tra từng ngày cho đơn vị. Chỉ được sử dụng số khẩn cấp trong trường hợp bất khả kháng nguy hiểm đến tính mạng để gọi lực lượng hỗ trợ, khi đó việc điều tra sẽ bị lộ trước khi tìm ra kết luận, khiến cho hung thủ phát giác bỏ trốn. Anh cần nhớ, vụ án này đã ba năm vẫn không xác định được manh mối. – Giọng đàn ông bên máy vẫn nói đều đều
- Rõ, thưa chỉ huy.
Máy bộ đàm kêu tút tút, chấm dứt cuộc hội ý của cấp trên với Long.
Anh suy nghĩ lời nói của cấp trên rồi lại nghĩ về hiện tượng này, nếu đơn giản chỉ có người đến nhà ắt hẳn phải có tiếng xe đến, tiếng mở cổng và đèn trong nhà sáng lên. Tại sao anh lại nhận được chỉ dẫn phải cẩn trọng khi có người về nhà mà bản thân anh là một trinh sát đột nhập lại không thể nhận ra điều đó. Không lẽ những người này tàng hình đi vào trong nhà, hay ở một nơi nào đó ví dụ từ trên không trung đáp xuống hay từ trong tán rừng phía sau nhà leo vào. Giả thiết của Long đi đến chỗ luẩn quẩn, anh cảm thấy rối trí trước suy nghĩ này. Hay căn nhà này có hiện tượng ma quái, điều mà Long trước giờ có nghe nói nhưng anh không mấy tin. Và anh cũng chưa từng tin nhiều vào chuyện ma quái, ở vai trò của một trinh sát điều tra, anh chỉ được lấy nghiệp vụ và chứng cứ để đi đến kết luận thôi. Ngoài ra, tố chất của người đi điều tra phải có máu lạnh và gan dạ, nếu quá nhát gan anh đâu thể tiếp cận với những chuyện như vậy.
Một thoáng mải mê với suy tư, anh liếc vội lên trên nhận thấy những cánh cửa sổ kiểu gấp, từ đó anh có thể bật cửa để vào. Quay lại, trước mặt là một cửa hậu bằng gỗ nhỏ khóa sơ sài, anh cũng có thể dùng bộ chìa khóa để mở. Anh chọn hướng là sẽ vào nhà bằng cửa hậu trước. Đi lại gần thò tay trong túi lấy ra xâu chìa khóa đủ loại và các thanh đinh để chọc ổ bi, trong giây lát, khóa đã mở anh mở cửa ra nhẹ nhàng lẻn vào nhà.
Bên trong, đi lên phía trước một chút, tối om, anh bật đèn pin rọi xung quanh, gian nhà cũng khá thoáng và sạch sẽ, ngược lại với suy nghĩ của anh với những căn nhà bỏ hoang. Đồ gỗ và các vật dụng trong nhà vẫn còn, trên tường nhìn các móc treo anh biết trước đây có treo ảnh nhiều khung ảnh, nhưng chúng đã được gỡ ra, chỉ còn lại trên tường những khoảng vuông vuông tường còn sáng hơn chỗ bên cạnh. Có lẽ những khung hình đã được mang đi để trả lại cho căn nhà thoáng hơn vì còn dùng vào mục đích cho thuê. Nhà khá rộng nhưng anh thắc mắc, khi nhớ lại trong hồ sơ, tại sao lại chỉ cho đàn ông một mình đến thuê mà không phải là nhiều người ở chung hay một gia đình nhỏ. Bàn sa lông tại gian chính diện là một loại bộ bàn ghế kiểu cổ, gỗ tốt đánh vecni đen bóng, và từ các tay dựa và thành đỡ có chạm khắc hình rồng phượng. Vẫn không có gì đáng chú ý. Căn nhà là kiểu ba gian nửa cổ giống các nhà ba gian ở vùng quê, nửa hiện đại là thay vào các gian bên tả và bên hữu không có, mà làm thành các phòng có khóa phía sau. Trước bàn sa lông là một tấm bình phong đã cũ nhưng tấm vải vẫn chưa sờn rách, bụi bám đôi chút. Từ phía sau tấm bình phong đó là một hai phòng ở và dẫn ra nhà bếp cũng là nhà ăn. Bộ bàn ăn bên bếp trống trải. Anh chiếu đèn pin lại gần tìm tòi trong bếp. Không có dấu hiệu của chuyện nấu nướng, tức là những người đến đây thuê hình như không sử dụng bếp. Và có thể tạm cho là họ chỉ ở đây một thời gian rất ngắn rồi lại chuyển đi đâu đó. Đi đến bên góc nhà tắm, đẩy cửa bước vào anh soi đèn loạng choạng tìm kiếm chi tiết. Vẫn không có gì, chiếu đèn vào gương nhỏ và khay bên dưới, anh để ý thấy có một vài hộp dao cạo râu nhiều loại khác nhau, đưa tay nhặt vài thứ lên xem. Long thấy nhiều loại, chứng tỏ nhiều người đàn ông đã sử dụng nhà tắm.
Trở ra ngoài gian chính diện, đi đến góc nhà, chỗ để giày dép, Long chú ý thấy giá để giày dép có đến trên vài đôi giày cũ, dép xốp đi trong nhà, giày tây xếp chồng chéo không ngăn nắp, tất cả là giày nam. Nhìn tổng quan lại toàn bộ gian phòng, Long không thấy có đặc điểm gì đáng chú ý, duy chỉ có giàn để dép và một mớ dao cạo nhiều loại đã dùng trong toa lét là khớp với các chi tiết có nhiều đàn ông từng đến ở đây và rời đi. Lấy máy chụp hình, anh chụp lại giá dép và chụp cận cảnh một số đôi giày bỏ tại góc đó.
Anh lần theo cầu thang cuốn tại góc nhà, nhẹ nhàng leo lên từng bậc thang lên lầu một, gian phòng trên này thoáng đãng hơn với cách bố trí các phòng nhiều hơn, anh thấy có vài ba cánh cửa, phần giữa gần cạnh cầu thang là một không gian nhỏ có bàn nước, từ đây có thể nhìn xuống một khoảng dưới ở tầng trệt. Đằng xa về bên tay trái lại một chiếc cầu thang nhỏ dẫn lên lầu trên. Chọn phòng đầu tiên, mở khóa vào thử một phòng nghỉ, Long thấy căn phòng có tủ áo, giường đơn, toa lét riêng, cửa sổ kéo rèm khép lại… và tất cả giống như phòng bình thường. Đến bên tủ, tất cả trống trơn, những người đến thuê không còn để lại gì, vài ba chiếc mắc áo cheo leo trong tủ. Bỏ ra ngoài, Long lại qua phòng thứ hai, vẫn không có gì, mở một cửa tủ quần áo và giường, ngoài ba chiếc mắc áo anh vẫn không thấy gì. Khoan đã, hình như anh tìm thấy bên dưới tủ một nửa tờ giấy gấp lại, nhặt lên mở ra anh thấy nó đã bị xé mất một đoạn. Anh rọi đèn vào đọc thấy dòng chữ rất ngoằn ngoèo chứng tỏ người nào đã ghi tốc ký một sự việc gì “Ngày …./…./20…, nàng đã xuất hiện lần thứ hai, từ sâu thẳm trong thâm tâm mình, ta biết mình hoàn toàn bị ngự trị bởi sắc đẹp của một người con gái như từ cõi mộng, biết trước những gian nan, ta vẫn một lần …” đến đây mảnh giấy bị xé toạc không thể đọc thêm được gì. Long vội cho mảnh giấy vào túi, cất kỹ làm tư liệu. Anh chưa thể hiểu chuyện gì, có thể từng có một nhà văn nào thuê nhà tại đây và viết nhật ký tự sự.
Nhìn đồng hồ đã chỉ gần 2 giờ sáng, Long bồn chồn, thời gian trôi qua thật nhanh, đêm càng trở về sáng, anh đã hơi thấm mệt. Gian nhà là nơi sinh hoạt chính của gia đình, lại không cho thấy dấu vết gì. Anh cảm nhận bắt đầu đi vào phức tạp của một vụ án, điều mà giờ anh hoàn toàn không ngạc nhiên, tại sao chuyện này các lực lượng điều tra của huyện này vẫn chưa tìm ra giải đáp. Được đặc phái là người điều tra cho các dạng vụ án có tình tiết bí ẩn, anh nhận những chuyên án mới, nhưng luôn rơi vào tình huống thiếu thông tin chính xác và đang đi dần vào bế tắc. Mỏi mệt, Long chiếu đèn tìm một chiếc ghế. Anh đi đến bàn tại gian trên lầu một, ngồi xuống, mở đèn tròn nhỏ tại góc bàn, anh đèn mờ tỏ của phòng ngồi trên lầu chỉ tỏa sáng quanh góc bàn, châm một điếu thuốc, ngồi trầm ngâm …
Chợt nhớ là trên cùng còn một gian nhỏ là phòng thờ hay nhà kho, nếu đứng từ dưới lầu nhìn lên nó hơi giống một đỉnh ngọn tháp, có bốn cửa sổ mở ra bốn hướng. Anh nghĩ nên lên lầu cuối cùng để rà soát hết căn nhà này. Ngồi đợi hút xong điếu thuốc, anh tắt đèn, lần theo cầu thang anh lên lầu cuối cùng. Cầu thang trên tầng một lên lầu nhỏ gọn và uốn quanh lên cao khoảng bốn đến năm mét trước khi anh lên đến sàn lầu sau cùng. Có một cửa nhỏ và một ống khóa nhỏ ngăn lại, cài then cẩn thận, Long lại lần trong túi ra lấy xâu chìa khóa và một thiết bị điện tử để nghe tiếng vòng bi. Anh cho chìa khóa vạn năng vào, khẽ áp tai, cách, vòng bi đã xác định, Long mở được khóa, từ từ gỡ then đẩy cửa bước vào. Theo phỏng đoán của anh, anh đã đúng tầng sau cùng là một phòng thờ, anh lại bật đèn và soi khắp trong gian lầu. Đến một góc anh nhìn thấy một tủ cao, là bàn thờ, dưới có một hai thảm tròn nhỏ để ngồi hoặc quỳ khấn vái, rọi đèn trực diện vào bàn thờ. Anh giật nảy mình khi nhìn thấy lại những hình thù tượng đá lúc nãy anh thấy ở mấy ngôi mộ. Nhưng con tượng người-lân này to hơn, tóc xù hơn, mặt mũi dữ hơn với cái mõm há toác như muốn táp, đôi mắt của nó không phải là đá mà là hai viên đá màu được cẩn vào trong hốc mắt, bên cạnh nó, là một con cái thấp hơn, cũng nhe nanh đang há mồm, phần dưới chạm khắc hình bộ ngực lớn và đẹp hơn, gần giống tượng thần Vệ nữ. Long thầm nhủ, có phải là vợ của cái tượng bên kia, sao lại đặt gần nhau trông quá cân xứng. Đi đến gần bàn thờ, anh nhìn thấy có vài bó nhang, một vài chiếc bát bằng đồng. Cầm một chiếc lên xăm xoi, anh sờ vào thấy trơn và rất sạch, anh thử đưa lên mũi ngửi xem có mùi gì lạ không. Cũng không nhận ra, thật lạ lùng, dường như những chiếc bát này đã được rửa sạch bong. Vậy là từ đây anh có thể tạm kết luận, gia đình này trước đây hoặc những người còn sống vẫn đang thờ cúng một loại tượng rất đặc biệt, một giáo phái lạ. Lấy máy ảnh anh chụp tiếp vài tấm về chiếc bàn thờ này. Đi đến một cửa sổ hướng ra phía sau nhà, anh lấy ống nhòm hồng ngoại ra quan sát. Trong đêm anh vẫn nhìn được cảnh dãy núi sau nhà xanh rì, trên đó nhiều lùm cây lan tỏa từ các khe đá, cố quan sát một lúc anh phát hiện ra có một lạch nhỏ theo dòng nước chảy xuống tạo thành một lối dẫn xuống một gian phòng nhỏ sau vườn. “À, hóa ra lối mòn nhỏ sau sân phía sau còn một căn phòng nhỏ mà mình chưa vào” Long thầm nghĩ. Lại đi sang cửa sổ đối diện hướng ra cổng chính, khẽ kéo màn ra, anh nhìn qua ống nhòm, phía xa xa quang cảnh nơi thị trấn này còn nhấp nhô chỉ vài căn nhà mới xây, một đồng bằng trải dài trước mặt. Vui mắt với viễn cảnh trước ống nhòm trải dài tận chân trời, lấp lóe những mái nhà từ phía xa, đèn điện từ các cột đèn và điện từ những mái nhà xa xa … Hạ dần ống nhòm xuống phía dưới, là tường rào khu nhà này, lia ống nhòm đến cổng, anh chợt chú ý thấy cánh cổng đã được mở hờ, khác với lúc nãy anh đến là cổng đã khóa kín. Anh vội chú ý, đoán đã có ai vào nhà này lúc nào mình không hay, có thể trong lúc anh đang ở trên này. Anh vội quay sang cửa sổ bên cạnh, nhìn qua ống nhòm tập trung quan sát.
Cảnh vật là nơi những ngôi mộ của gia đình, từ không gian đó huyền ảo trong màn đêm là một màn khói. Anh giật mình chú ý thấy trên lối dẫn đến mấy ngôi mộ có một bóng trắng, tóc xõa xuống vai. Cái bóng đó đi nhưng không hề thấy bước, chỉ thấy nó lướt nhẹ theo từng động tác đi. Bóng đó đi đến bên ngôi mộ và quỳ xuống. Trên này Long vẫn im lặng tập trung quan sát, anh chú ý khẽ kéo màn cửa lại, chỉ để lộ một khe nhỏ từ đó anh đưa ống nhòm ra nhìn. Chiếc bóng đó lúc này là hình một cô gái đang ngồi trước mấy ngôi mộ. Tập trung điều chỉnh lại ống nhòm, để nhìn rõ vào khuôn mặt cô gái đang hơi cúi xuống, Long nhận ra một khuôn mặt đẹp đến lạ kỳ, chính xác là khuôn mặt của cô gái ban sáng anh đã thấy tại quán nước. Bên dưới lớp áo mỏng đó là một thân thể tuyệt đẹp, dù là qua ống nhòm có hồng ngoại, anh vẫn quan sát được một phần cơ thể của cô gái đó, tim anh khẽ đập mạnh hơn, môi anh mím lại, cô gái đó có phần ngực rất đẹp ẩn dưới lớp áo mỏng, hai bàn tay cô khẽ đặt trên đùi, đôi tay trắng mộng nhỏ bé, rất thon đẹp, nhìn kỹ, anh thấy các móng tay của cô hơi nhọn và hình như vẽ màu đen vì trong đêm tối và qua ống nhòm anh không thể nhận diện màu. Gần như cô lõa thể bên dưới lớp áo trắng kia. Dưới màn sương khói đang bay bổng, Long thầm nhủ đúng là:
“Bỗng nghe sương khói mờ nhân ảnh” – theo một câu thơ anh từng nghe qua. Một bài thơ đâu đó nay anh chỉ còn nhớ mang máng câu đầu, nhưng trong tình cảnh này, cảm xúc dâng trào, khiến anh cũng thấy nao nao, rồi anh lại tự họa một câu:
“Bỗng thấy trong lòng xao xuyến
Con tim ta loạn nhịp chỉ một lần thấy người …”
Đứng ngắm cô gái với thân thể tuyệt đẹp đó một lúc, Long thấy mình bồn chồn, anh thấy như mình muốn dừng hơi thở trong chốc lát, tâm trạng lay động, hai mắt chú ý theo dõi. Chợt nhớ lại chỉ thị của Ban, là phải rút lui tránh để lộ chuyện điều tra, thầm nghĩ là cô gái có thể sẽ trở vào nhà bất kể lúc nào không biết chừng. Và chuyện anh đang ngồi trên này, không tìm đâu chỗ ẩn nấp nếu có người lên đây. Anh vội vàng thu ống nhòm lại, nhanh chóng trở xuống nhà, lẻn ra góc sân sau bên phải là gian nhà kho, chọn một lùm cây anh chui vào, ngồi im lặng ẩn mình trong đó.
Từ đây anh lại im lặng ngồi quan sát, dõi mắt theo hướng khu nhà và hướng lối đi từ phía mấy ngôi mộ, được một lúc thấy bóng trắng đó đi như lướt nhẹ về gian nhà rồi không thấy đâu nữa. Long đi nhẹ ra lại chỗ tường nơi anh đã vào, trèo qua và bỏ đi ra góc đường, hành tung thật nhanh để không ai thấy anh từ đây đi ra. Mải chạy một hơi cho đến khi gần đến đường.
Bỏ ra đến đường lớn, anh bước nhanh qua từng khu nhà nằm cách đoạn. Được một lúc khi đến gần một căn nhà bên đường, anh tình cờ nghe được tiếng nói của một cô gái và hai chàng trai sột soạt trong một góc của căn nhà.
Cô gái kia khẽ nói:
- Ấy, hai anh muốn tàu nhanh chỗ sau nhà này tiện rồi còn đòi đi đâu.
Một trong hai người đàn ông đáp:
- Đêm hôm thế này, sao em không chiều bọn anh đi thêm vào trong kia cho thêm thoải mái – một người nói
- Phải, ngoài này trời sáng nhiều người qua lại quá – người đàn ông khác đáp tiếp một câu
- Thôi, ở đây thôi, hai anh có đi hay không thì bảo, để em còn biết, nếu không em gọi xe về.
- Thì vào đằng kia chỗ tối kìa.
- Ứ, ư, không được đâu, em nghe nói vào đấy sợ lắm, thôi không vào đâu
- Hừ, không vào thế thì nhanh đi, mà làm ở đây là phải bớt tiền lại cho bọn anh đấy – vẫn là giọng người đàn ông ban đầu
- Phải đấy – người kia bồi tiếp
- Thôi nhanh đi nào!
Được một lúc, lại nghe cô gái nói:
- Em chỉ cởi đến đây thôi, hai anh tranh thủ đi!
Rồi lại không nghe thấy gì, chỉ lại thấy tiếng sột soạt. Long hiểu ra đây là một cuộc mua bán nhanh của một cô gái bán hoa và những kẻ đi chơi đêm. Hình như anh nhận ra hai giọng nói quen quen từ hồi tối. Hồi tưởng lại, anh nhận ra vẫn là hai gã thanh niên thi cơ bi-a hồi tối, hóa ra bọn họ thi đánh bi-a, ai thua phải trả tiền cho những cuộc chơi đêm sau đó.
Đi được một đoạn, gặp xe lai, Long vờ đưa tay che miệng ngáp nói:
- Ày, uể oải quá, bác cho đi nhờ ra khu khách sạn ngoài thị trấn.
- 20 đồng, đêm hôm anh bồi dưỡng thêm cho – người xe lai đáp
- Không có gì, ta đi thôi – Long trả lời
Anh bắt một chiếc xe máy trở về hướng khách sạn nằm ngoài thị trấn. Trong đầu anh, vẫn miên man suy nghĩ về hình ảnh cô gái trong vườn ban nãy. Được một lúc khá lâu trên xe, anh đã đến khách sạn, trả tiền và gõ cửa vào bên trong, nhìn đồng hồ đã chỉ hơn 3 giờ sáng. Anh lên phòng, thu dọn lại và tranh thủ nằm nghỉ. Đêm vẫn chưa hết, anh nghĩ mình cần ngủ một chút. Trong đầu anh vẫn lờ mờ hình ảnh của cô gái kia, rồi anh thiếp dần vào giấc ngủ say.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !