và trứng thối, mà là mùi của ma thuật. “Dee biết chú,” cậu nói, “ông ta biết chúrất rõ,” cậu nói thêm.
Fleming đi vòng quanh tiệm sách,
nhặt lấy những cuốn sách cũ xưa và lạiquăng chúng rơi trên sàn nhà. “Ồ, hắnbiết chú mà,” ông nói. “Hắn cũng biết cảPerry. Hắn biết tụi chú từ rất lâu rồi... rấtlâu rồi.”Ông nhìn hai đứa trẻ, đôi mắtgần như không màu của ông bây giờ trôngtối tăm và lo lắng. “Bây giờ thì hai đứacháu đã vào cuộc, thật đáng tiếc. Giaiđoạn của những lời nói dối và sự lẩntránh đã qua rồi.Nếu hai cháu muốnsống sót, hai cháu sẽ cần phải biết sựthật...”
Josh và Sophie đưa mắt nhìn nhau. Tự
nhiên cả hai cô cậu bé đều thốt lên cụm