Bí Thư Trùng Sinh
Tác giả: Bảo Thạch Tiêu
Chương 79: Sóng sau đè sóng trước, thế hệ sau mạnh hơn thế hệ trước.
Nhóm dịch: Masta4ever
Nguồn: Metruyen.com
Trên hội nghị kinh tế toàn huyện, nhân viên tham dự ngoài lãnh đạo số một số hai của tuyến xã thị trấn, các lãnh đạo phụ trách đơn vị trong huyện, còn có một bộ phận không kém phần quan trọng: Chính là hơn mười vị giám đốc các xí nghiệp trong huyện. Những người này có nhiều người là đại biểu nhân dân, là ủy viên mặt trận tổ quốc, điều này cũng phù hợp với lẽ thường: Kiếm được nhiều tiền thì chuyển sang kiếm chút danh lợi. Vì thế đừng nghĩ rằng đám người này thường ngày hò hét vênh váo trong nhà máy xí nghiệp, bây giờ đến trường hợp thế này thường luôn hạ thấp tư thái, rất trật tự, cực kỳ khách khí.
Ngồi cách Vương Tử Quân không xa chính là trưởng phòng Dương phòng tài chính, lúc này hắn đang vung vẫy bàn tay mập mạp để nói chuyện với đám lãnh đạo xã thị trấn ở chung quanh. Dù bọn họ đều là cấp bậc chính khoa, nhưng trong đó cũng có sự khác nhau.
Trưởng phòng tài chính là gì? Là một vị thần tài của huyện, ngoài bí thư và chủ tịch huyện, tất cả các lãnh đạo tuyến dưới không muốn rơi vào khó khăn thì chỉ có cách chạy theo nịnh bợ thần tài mà thôi.
Vương Tử Quân ngồi xuống tất nhiên sẽ rơi vào trong mắt đám người kia, vị trưởng phòng Dương cũng không thèm nhìn sang, trong lòng thầm nói:
- Hừ, đừng nghĩ mình là dạng chó hình người mà đến địa bàn của ông làm càn!
Tin tức Vương Tử Quân bị ghẻ lạnh ba ngày ở phòng tài chính huyện được lan truyền ra rộng khắp, đám lãnh đạo xã thị trấn có ai là không biết?
Bí thư đảng ủy xã Đông Tân Truân là Hác Lập Phong vừa rồi luôn đứng bên cạnh nói lời xu nịnh với trưởng phòng Dương, bây giờ ánh mắt hắn chợt xoay chuyển nói:
- Trưởng phòng Dương, tôi nghe nói hắn ta đi tìm anh? Hiếu kính cái gì? Đúng Trường giang sóng sau đè sóng trước, thế hệ sau mạnh hơn thế hệ trước, hậu sinh khả úy.
Vương Tử Quân ôm cây đợi thỏ vài ngày trước phòng tài chính huyện, trưởng phòng Dương vốn cảm thấy sự kiện đó rất không đáng nói, bây giờ Hác Lập Phong mở miệng thì càng làm hắn bức bối, trong lòng bừng lên mồi lửa, càng thêm bực.
Những lãnh đạo xã thị trấn khác đều hiểu có chuyện gì xảy ra, bọn họ vừa thầm mắng Hác Lập Phong vô liêm sỉ vừa khâm phục không thôi. Một cơ hội tốt như vậy sao lại ném cho tên khốn kiếp Hác Lập Phong thế nhỉ? xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Trưởng phòng Dương nở nụ cười hèn mọn, hắn đã đồng ý với Lâm Giang Hà là cho tên khốn Vương Tử Quân kia biết tay, Lúc này hắn cảm thấy rất đắc ý, thế cho nên cũng vui vẻ tiếp nhận lời nịnh hót của đám cán bộ bên cạnh.
Hác Lập Phong hơn bốn mươi tuổi, tóc cắt rất hợp thời, bộ tây phục bọc lấy cơ thể có hơi mập. Thật ra hắn cũng thuộc loại hình ưa nhìn, nhưng khóe mắt mơ hồ bùng lên tinh quang lại chẳng ra gì khi liên hệ với thân phận của chính mình. Lúc này hắn thấy mình ném ra mồi lửa có hiệu quả, thế là hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt vui sướng, cũng thầm bội phục chính mình:
- Xem ra sau này nếu có chuyện cần tiền đến tìm trưởng phòng Dương cũng có hy vọng cao hơn, một hòn đá ném hai chim vừa rồi quả nhiên rất tốt.
Vương Tử Quân cũng chưa từng gặp mặt trưởng phòng tài chính, nhưng hắn nhìn tình huống sao vây quanh trăng ở phía bên kia, cũng đoán ra được vài phần.
- Cậu em, nếu tôi đoàn không sai thì cậu là bí thư Vương Tử Quân của xã Tây Hà Tử phải không?
Hác Lập Phong đến nói chuyện với Vương Tử Quân, hắn vung tay ném ra một điếu thuốc.
Vương Tử Quân nhận lấy và xem xét, lại là Hồng Tháp Sơn, trong lòng thầm than, hòa thượng nghèo mà giống như thương gia giàu có, kinh tế các xã thị trấn không được tốt nhưng lãnh đạo thì hút thuốc quá phô trương.
Vương Tử Quân thuận tay đốt thuốc, hắn dùng giọng khách khí nói:
- Tiểu đệ là Vương Tử Quân, cũng không biết anh tên gì?
- Anh là Hác Lập Phong của xã Đông Tân Truân, này tiểu đệ, tôi nghe nói câu có chuyện cần tìm trưởng phòng Dương phòng tài chính? Tôi thấy không bằng vừa vặn, à, đây không phải là trưởng phòng Dương sao? Cậu còn không mau đi đến?
Hác Lập Phong vừa nói vừa chỉ tay về phía trưởng phòng Dương.
Lúc này trưởng phòng Dương đang được đám người bên cạnh nói lời nịnh bợ, vẻ mặt hớn hở, đỏ hồng.
Vương Tử Quân nhìn chằm chằm về phía trưởng phòng Dương, sau đó hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt:
- Cám ơn bí thư Hách quan tâm, nhưng xã Tây Hà Tử của chúng tôi đã có ý định khác, cũng không phiền đến trưởng phòng Dương.
Hác Lập Phong nhìn vẻ nghiêm trang của Vương Tử Quân mà thiếu chút nữa không cười thành tiếng, người này rõ ràng còn ngại xấu hổ, còn đứng đây giả vờ. Hắn đứng đó mà thật sự muốn vung tay xem da mặt đối phương dày bao nhiêu, chẳng lẽ bị người ta cười như vậy còn chưa đủ, còn muốn làm ra những trò hề khác?
- Cậu Vương, hai ta cùng cấp bậc, tôi có một câu muốn nói, cậu nghe vào cũng đừng nổi nóng. Làm người đã cúi đầu một lần, nếu còn vênh váo tự đắc thì sẽ có kết cục tốt sao? Trưởng phòng Dương ở trong huyện Hồng Bắc chúng ta dù là phó chủ tịch cũng không dám động vào, cậu còn giả vờ thanh cao làm gì?
Hác Lập Phong nói ra những lời này rất thấm thía, nhưng khóe mắt cũng không khỏi lóe lên cái nhìn trêu tức lại bị Vương Tử Quân phát hiện ra. Vương Tử Quân mở miệng khách sáo với Hác Lập Phong một phen, nhưng trong lòng liên tục bùng ra hận ý.
Trưởng phòng Dương tuy đang vui vẻ nghe lời nịnh hót nhưng cũng luôn ném lực chú ý về phía Vương Tử Quân, thấy Hác Lập Phong đến cũng không kéo Vương Tử Quân sang phía bên này, thế là tỏ ra không hài lòng.
- Trưởng phòng Dương, tên kia cứng mềm cũng không chịu, không tán thưởng.
- Hừ, tính làm gì, anh Hác, sau khi kết thúc hội nghị thì anh đến tìm tôi.
Trưởng phòng Dương vung tay lên với Hác Lập Phong rất có bộ dạng của lãnh đạo, sau đó dùng giọng chân thật đáng tin nói.
Trưởng phòng Dương nói như vậy thì Hác Lập Phong thầm vui vẻ, tiền của xã mình sẽ có thể lấy được nhanh chóng, thế là hắn không khỏi chắp tay cảm tạ trưởng phòng Dương một phen. Đồng thời hắn còn chân tình mời trưởng phòng Dương bớt chút thời gian đến xã Đông Tân Truân để thăm thú, vui vẻ một phen.
Đám lãnh đạo xã thị trấn khác ở bên cạnh thầm mắng Hác Lập Phong, con bà nó đúng là giỏi lừa dối, vị trưởng phòng Dương này cũng chẳng phải là người thủ đô rời xa nông thôn, còn mời trưởng phòng Dương xuống nông thôn? Về thiên nhiên? Đúng là nịnh bợ lãnh đạo, da mặt dày như tường thành.
Mọi người đang thầm oán hận thì một hàng gồm sáu lãnh đạo sắp xếp đi lên đài chủ tịch, khi hai người đi đầu ngồi xuống thì tiếng xì xào bàn tán bên dưới đã không còn.
Hội nghị bắt đầu.
Có ba chương trình hội nghị, mọi người đều là cán bộ công tác lâu năm, tất nhiên sẽ vô cùng quen thuộc như đi trong sân nhà mình. Vài vị lãnh đạo lên tiếng đơn giản yêu cầu các xã thị trấn bên dưới giải phóng tư tưởng, xây dựng phát triển kinh tế, thúc đẩy kinh tế huyện phát triển lên bậc thang mới.
Hội nghị vẫn cứ tiếp tục được tiến hành, ngay sau đó đã đến lượt bí thư huyện ủy Tôn Lương Đống làm tổng kết. Vị bí thư này rõ ràng là nhất tuyệt, tuy cầm trong tay bản thảo của thư ký, thế nhưng lên tiếng cũng không máy móc mà tự do mở miệng, trình bày các phương diện và tầm quan trọng trong phát triển kinh tế.
- Các đồng chí, mục tiêu đã được xác định, kèn đã thổi lên để cho chúng ta nhiệt tình phấn đấu trên con nước lớn phát triển kinh tế. Mọi người cần thi triển thần thông, nắm chặt các phương diện phát triển kinh tế, hợp mưu hợp sức, đồng tâm hiệp lực, sức mạnh thành đồng, từng bước từng bước đẩy mạnh phát triển kinh tế toàn huyện.
Sau khi bí thư chấm dứt câu khẩu hiệu, tất nhiên sẽ có những tiếng vỗ tay vang lên như sấm động. Vương Tử Quân nghe những tiếng vỗ tay như sóng dậy mà chợt nhớ đến một sự kiện liên quan đến vị bí thư Tôn này.
Khi đó bí thư Tôn phát biểu còn chưa đến trình độ cao thế này, mỗi lần có đại hội là thư ký phải làm sẵn bản thảo. Có lần khoa thư ký tiếp nhận một sinh viên mới ra trường, cậu sinh viên này rất thận trọng, vì làm cho bản thảo của bí thư du dương trầm bổng có khí phách, lại muốn thể hiện trình độ của mình, thế là dứt khoát ghi hai chữ vỗ tay vào dấu móc ở cuối bài để đánh dấu. Kết quả là vị bí thư Tôn này máy móc nói ra hai chữ vỗ tay, nhân viên tham dự hội nghị không dám cười, dưới tình huống bị động vẫn vỗ tay như sấm dậy, tiếng vỗ tay che giấu tiếng cười, cuối cùng cũng không bị tức bụng đến chết.
Vài năm qua đi, bây giờ bí thư Tôn sẽ không phạm vào sai lầm như vậy, xem ra quan trường là nơi đào tạo con người.
Tiếng vỗ tay vang lên, bí thư Tôn dùng hai tay áp xuống nói:
- Được rồi, các đồng chí, tiếng vỗ tay của mọi người nên dùng vào bữa tiệc khánh công của chúng ta vào cuối năm, bây giờ các vị lãnh đạo xã thị trấn và đơn vị có ý kiến gì không?
Sau khi kết thúc hội nghị thì bí thư sẽ phát biểu tổng kết, dựa theo quy củ thì trước khi kết thúc hội nghị, bí thư thường nói ra một câu như vậy. Tất nhiên ai cũng hiểu là một câu cho qua, không ai cho là thật. Vì thế bí thư Tôn nói xong thì đám cán bộ dưới đài đã bạo động, bí thư Tôn cũng nhìn xuống đài, đừng nói là các vị lãnh đạo huyện khác, bản thân lão cũng bắt đầu thu thập sổ sách của mình.
- Bí thư Tôn, tôi có ý kiến.
Một âm thanh vang dội chợt xuất hiện, giống như rạch đất phá trời, làm cho đám lãnh đạo đang định tan họp chợt ngây người.
Người lên tiếng chính là Vương Tử Quân, đám lãnh đạo xã thị trấn ở bên cạnh cũng không khỏi kinh ngạc nhìn hắn, bọn họ cũng không biết đối phương đang giả vờ hay ngây ngốc, không biết đó chỉ là một câu nói cho có lệ của bí thư mà thôi?
Khi Vương Tử Quân đến báo danh thì bí thư Tôn đã từng tiếp kiến, lúc đó lão còn cảm thấy cậu thanh niên kia có bằng cấp đại học, kiến thức rộng, hiểu nhiều thứ, đầu óc linh hoạt, dám mở miệng nói thẳng, dám giả ngu, bản thân rất ưa thích. Lúc này thấy đối phương đột ngột đứng lên thì có hơi nhíu mày, thầm nghĩ tính cách trầm ổn vứt đi đâu rồi? Nói cho cùng cũng là cán bộ thanh niên.
- Bí thư Vương, cậu có ý kiến gì cứ nói, cậu là một bí thư đảng ủy xã sinh viên đại học đầu tiên của huyện Hồng Bắc chúng ta, tôi chờ cậu nói ra những lời mới mẻ, tạo ra những niềm vui mới.
Bí thư Tôn khẽ nói với Vương Tử Quân.
Trưởng phòng Dương an vị cách Vương Tử Quân không xa thấy sự việc xảy ra như vậy thì không khỏi khinh thường, tên kia dám đứng lên cho ý kiến, đúng là quá ngu dốt.
Vương Tử Quân lúc này tiếp nhận ánh mắt của biết bao người, hắn mơ hồ có chút hưng phấn.
“Họ Dương kia, nếu anh đã bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa!”