Tôn Trọng Quân ngẩn người ngừng tay lại, người nọ nhảy sang bên tránh và cắm đầu chạy thẳng xuống dưới núi.
Mai Kiếm Hòa cười nói:
- Sư muội tha thứ cho y để sư tổ ban khen cô một phen.
Tôn Trọng Quân mỉm cười. Ngờ đâu, tên nọ chạy một khoảng khá xa, bỗng ngừng chân quay trở lại chửi:
- Con giặc cái, đồ khốn nạn!
Thấy y không biết điều gì cả, Mai Kiếm Hòa lẫn Thạch Tuấn cũng phải nổi giận.
Phùng Bất Thôi quát lớn:
- Mi là cái thứ gì mà dám tới Hoa Sơn đây quấy nhiễu như vậy?
Nói đoạn, chàng cầm cây thiết tiên xông xuống núi. Tôn Trọng Quân lại càng tức giận hơn, lớn tiếng nói:
- Không giết chết tên tiểu tử này, ta thề không làm người? Đành để cho sư tổ chặt thêm một ngón tay nữa cũng cam tâm.
Nàng múa móc đuổi theo tên nọ. Xưa nay vẫn tận tâm bảo vệ sư muội, Mai Kiếm Hòa sợ nàng giết người lại bị khiển trách lần nữa, liền nghĩ: “Ta hãy bắt sống tên này đánh một trận thật đau, để sư muột đỡ tức tối, như thế thì hơn.”
Chàng liền chạy đường tắt đón bắt tên nọ.
Khinh công cao siêu hơn người nọ, chỉ trong chốc lát, Mai Kiếm Hòa đã vượt qua tên nọ rồi, thấy có người chận đường, người nọ vội chạy sang đường hẻm bên trái.
Thạch Tuấn và anh em họ Phùng đều lấy ám khí ra. Phùng Bất Phá nhằm phía sau tên nọ ném một viên phi hoàng thạch.
Người nọ cũng khá lanh lẹ, nghe tiếng gió động, vội nhảy sang bên trái để tránh nhưng y tránh không nổi mũi trụ tiễn, đùi trúng ám khí, đau chịu không nổi, ngã nằm lăn ra đất. Mai Kiếm Hòa tiến lên định đè chặt y bỗng nghe bên cạnh có tiếng động, tiếp theo tên nọ bay lên cao.
Chàng giật mình kinh hãi vội cúi đầu để tránh, nhận kỹ lại mới hay tên nọ bị người ta dùng mấy chục sợi dây trói cho và kéo sang bên kia. Lúc ấy Tôn Trọng Quân và mọi người vừa chạy tới đều thất thanh kêu la. Thì ra người ra tay cứu tên nọ lại là một thiếu nữ rất đẹp, mặc y phục trắng, tóc tỏa xuống hai vai, hai chân không đi giày, cổ tay và cổ chân đều đeo vòng vàng, ăn mặc rất kỳ lạ, không ra Mân Mường, miệng tủm tỉm cười đứng yên nhìn mọi người.
truyen8.mobi
Tay phải của thiếu nữ đó trắng như ngọc ngà, đang cầm một bó mấy chục sợi dây, giây đó không phải là dây tơ hay dây kẽm. Sau nàng lại có một thiếu nữ trẻ hơn, từ đầu chí chân đều bao bọc bằng áo khoác lông Hồ Ly trắng, chỉ để lộ bộ mặt thôi.
Tuy nhan sắc đẹp như mỹ nữ trong tranh, nhưng trông vẻ rất tiều tụy. Hai thiếu nữ ấy là Hà Thích Thủ và A Chín.
Thì ra sau khi Thừa Chí rời khỏi kinh đô chừng độ một ngày, Hồ Quế Nam cũng thăm dò tới khách sạn Uyển Bình đã hay hết chuyện của anh em họ Ôn, Hà Hồng Dược và Thanh Thanh, liền trở về bàn với mọi người. Hà Thích Thủ biết mấy con vật đóng ở góc tường là dấu hiệu triệu tập giáo chúng Ngũ Độc giáo, chỉ sợ Thanh Thanh ngộ độc thủ của mụ ăn xin là mình có lỗi với sư phụ, nàng nghĩ như vậy. Nhưng nàng đã nhận lời trông nom A Chín rồi, bỏ đi sao được? Trong lúc loạn ly này nhỡ A Chín có chuyện gì không may xảy ra thì sao? Bàn đi tính lại, nàng chỉ có một cánh lưỡng toàn là dắt A Chín đi cùng thôi. Nàng liền đem chuyện đó bàn với A Chín, đêm hôm ấy viết lá thư để lại, hai người lẳng lặng tìm tới nơi vua Sùng Chính tự ải để cho A Chín tế lễ qua rồi mới lên đường. Tuy bị thương nặng, A Chín nhờ có Hà Thích Thủ là người giàu kinh nghiệm trông nom và săn sóc cho, không đến nỗi đau khổ, và vết thương chỉ có khỏi dần chớ không nguy kịch như trước nữa. Cũng vì vậy, tình cảm của hai người càng ngày càng mật thiết thêm. Lúc hai người lên tới Hoa Sơn vừa gặp Hồng Thắng Hải ác chiến với Tôn Trọng Quân. Sau thấy Thắng Hải bị ám khí đánh ngã, Hà Thích Thủ vội lấy Nhuyễn Hồng Chân Sách (lưới nhện bằng sợi dây vàng) ra cứu.
Không biết Hồng Thắng Hải đã theo hầu Thừa Chí rồi, Mai Kiếm Hòa và Tôn Trọng Quân càng không hay Hà Thích Thủ với A Chín là ai, chỉ đột nhiên thấy hai nàng lên trên Hoa Sơn quấy nhiễu đều tức giận vô cùng.
Tôn Trọng Quân quát hỏi:
- Các người là thủ hạ của môn phái nào? Tất cả có phải là đồng đảng của phái Bột Hải không?
Hà Thích Thủ cười đáp:
- Tỉ tỉ cao tánh đại danh là chi? Không biết bạn này có điều gì thất lễ với chị?
Tiểu muội xin đứng trung gian giảng hòa cho đôi bên nhé?
Thấy nàng ăn mặc quái dị, giọng nói lại ỏn ẻn, Tôn Trọng Quân liền thóa mạ rằng:
- Mi là yêu quái của tà giáo nào? Có biết nơi đây là đâu không?
Hà Thích Thủ chỉ cười chớ không thèm trả lời. Hồng Thắng Hải nói:
- Hà cô nương, con giặc cái này ác độc lắm. Biệt hiệu của nó là Phi Thiên Ma Nữ, nhà tôi với ba đứa con, còn bà mẹ ngoài bảy mươi tuổi nữa cũng bị nó giết chết cả.
Nói xong, chàng tức giận đến hai mắt như nổ lửa. Từ khi ở Kim Linh chịu một bài học rất sâu sắc của Thừa Chí đến giờ, Mai Kiếm Hòa đã mất tánh ngạo mạn, vả lại y biết ngày hôm nay, sư tổ thế nào cũng tới, không muốn gây sự với ai, vội lớn tiếng nói:
- Các ngươi mau mau xuống dưới núi đi, đừng có ở đây nói lôi thôi nữa.
Phùng Bất Thôi cũng lên tiếng nói:
- Các người có nghe sư thúc ta nói gì không? Mau mau đi ngay xuống núi.
Nói xong, chàng xông tới trước mặt A Chín làm bộ xua đuổi. A Chín tay cầm gậy thanh trúc, liếc mắt nhìn với vẻ oai nghi của một vị hoàng tộc, Bất Thôi bỗng tự dưng rùng mình thất kinh. Nhưng giây phút sau, Bất Thôi thức tỉnh, nổi giận quát hỏi:
- Các người muốn chết phải không?
Chàng vừa nói vừa giơ tay định kéo áo A Chín, muốn đẩy nàng đi ra. Được Trình Thanh Trúc dạy bảo cho từ hồi nhỏ, võ công đã được chân truyền, A Chín chỉ múa thanh trúc đánh một vạch và một móc. Phùng Bất Thôi đã đứng không vững, ngã lăn ra đất. May võ công đã có căn bản, lưng vừa sát đất, chàng đã nhún một cái đứng dậy.
Tuy vậy, chàng cũng phải thua người một tiếng rồi. Tánh người thanh niên bao giờ chẳng hiếu cường hiếu thắng, chàng xấu hổ quá, giơ roi sắt xông lại đánh.
Hà Thích Thủ cười nói:
- Các vị là người của phái Hoa Sơn phải không? Chúng ta là người nhà cả đấy mà!
Phùng Bất Thôi quát lớn:
- Ai là người nhà với nữ yêu tinh như mi?
Mai Kiếm Hòa là người lịch duyệt giang hồ lâu năm, kiến thức nhiều hơn, thấy Hà Thích Thủ vừa rồi ra tay cứu Hồng Thắng Hải, thân thủ khác người, biết ngay nàng là người có lai lịch liền đưa mắt ra hiệu bảo anh em họ Phùng hãy yên, rồi lên tiếng hỏi:
- Chẳng hay tôn sư là vị nào?
Hà Thích Thủ đáp:
- Sư phụ tôi họ Viên tên là Thừa Chí, là môn hạ của phái Hoa Sơn.
Mai Kiếm Hòa và Tôn Trọng Quân đưa mắt nhìn nhau, bán tín bán nghi.
Thạch Tuấn cười nói:
- Viên sư thúc còn là đứa bé con không biết đã học hiểu ba thế võ của bổn môn chưa mà dám thu nhận đồ đệ như vậy?
Hà Thích Thủ mỉm cười hỏi:
- Có thật không?
Tôn Trọng Quân đã bị thất bại nặng nề trong tay Thừa Chí, sau đó bị sư tổ chặt đứt một ngón tay, tánh đàn bà hẹp hòi, đều đổ lỗi vào đầu Thừa Chí, hễ nghĩ đến tiểu sư thúc là hầm hực tức tối. Nhưng khi nàng nghĩ tới bản lãnh của Thừa Chí cao cường hơn, lại là bề trên của mình, và người ta còn có ơn cứu sống đứa con yêu quý của sư phục mình nữa, nên nàng chỉ có ân hận trong lòng chớ không dám thốt ra lời bao giờ.
Bây giờ nàng nghe Hà Thích Thủ tự nhận là đồ đệ của Thừa Chí, lửa uất hận lại bốc lên sùng sục, liền lớn tiếng nói:
- Nếu mi là đệ tử của phái Hoa Sơn tại sao lại đi đôi với tên cuồng đồ này?
Hà Thích Thủ đáp:
- Y là người tùy tòng của sư phụ tôi. Tôi không thấy y có cái gì là vô sỉ cả.
Xong quay sang phía Thắng Hải, nàng quát:
- Tại sao anh lại thất lễ với cô nương này?
Mấy người ở hậu sơn cãi lộn, tiếng vang ra phía trước. Không bao lâu, Phùng Nan Địch, Lưu Bội Sinh, với các đồ đệ khác đều lần lượt kéo về phía hậu sơn xem.
Phùng Bất Phá nói:
- Thưa cha, người đàn bà này nhận là đệ tử của tên tiểu… à tiểu sư thúc họ Viên đấy ạ.
Phùng Nan Địch “hừ” một tiếng rồi nói:
- Bọn họ đang cãi vã nhau chuyện gì thế?
Phùng Bất Thôi tranh nói trước, bèn kể đầu đuôi câu chuyện vừa rồi cho cha nghe.
Các đệ tử đời thứ ba của phái Hoa Sơn thì Phùng Nan Địch là người lớn tuổi hơn hết, và vào học môn này sớm nhất, lại thêm tên tuổi lừng lẫy trên giang hồ, đương nhiên là lãnh tụ của các đệ tử rồi. Chàng nghe con thứ kể xong, quay lại hỏi Tôn Trọng Quân rằng:
- Tôn sư muội tại sao kết thù với tên nọ?
Mai Kiếm Hòa thấy Tôn Trọng Quân mặt đỏ bừng không trả lời được, bèn lên tiếng nói giúp:
- Tên cuồng đồ này có một người anh kết nghĩa, không biết tự lượng, cứ đòi hỏi lấy sư muội, bị sư muội mắng cho một phen…
Hồng Thắng Hải xen lời nói:
- Nhận lời hay không tùy ở nàng thật. Nhưng không chịu thì thôi, tại sao nàng lại cắt luôn hai tai của nghĩa huynh tôi…
Phùng Nan Địch trợn mắt nói:
- Ai hỏi ngươi nào?
Mai Kiếm Hòa lại nói:
- Ngờ đâu tên cuồng đồ này mời rất nhiều người tới giúp sức, nhân lúc sư muội đi một mình nhảy bao vây và bắt đi. May thay sư mẫu chúng em hay tin tới cứu kịp.
Phùng Nan Địch trợn tròn xoe đôi mắt, quát lớn:
- Ngươi táo gan thật? Còn muốn dây dưa mãi câu chuyện này phải không?
Hà Thích Thủ đáp:
- Bắt cóc người để ép bức kết hôn như vậy anh em y có lỗi thật. Nhưng Tôn sư tỉ đã giết chết nghĩa huynh của y, như thế cũng hả dạ rồi, tại sao chị ấy lại còn tới nhà y giết luôn bốn người. Xin chị cho hay, đứa con lên ba và bà cụ ngoài bảy mươi của y có tội tình gì mà chị đang tay giết chết như vậy?
Ai nấy đều công nhận Tôn Trọng Quân hạ thủ quá ác độc.
Phùng Bất Phá nói:
- Nguyên nhân cũng chỉ tại ngươi lập tâm bất lương trước. Bây giờ người nhà người đã chết rồi, ngươi muốn làm gì nữa?
Hà Thích Thủ nói:
- Vấn đề này để tôi vào thỉnh giáo sư phụ rồi xem ông ta định đoạt ra sao.
Lưu Bội Sinh nói:
- Hiện giờ Viên sư thúc đang bận rộn, chắc không được rỗi đâu.
Mai Kiếm Hòa hỏi:
- Sư phụ chúng ta đâu?
Lưu Bội Sinh đáp:
- Sư phụ, sư nương, và sư bá, sư thúc đang bận nghĩ cách cứu người.
Phùng Nan Địch nói:
- Nếu vậy, hãy giam tên này lại trước, chờ lát nữa thỉnh thị sư phụ và hai vị sư thúc hãy hay.
Anh em Phùng Bất Phá nghe nói liền xông lên bắt người. Tuy đã cải tà quy chính rồi, Hà Thích Thủ vẫn chưa giảm hết dã tính, thấy mọi người coi mình không ra gì, xưa nay độc bá nhất phương, làm quen Giáo chủ, thì khi nào nàng lại chịu nhịn được?
Nàng tủm tỉm cười nói:
- Muốn trói người phải không? Đây tôi có dây thừng.
Nàng lấy cái lưới Nhuyễn Hồng Châu Sách ra đưa thẳng tới. Phùng Bất Thôi lườm nàng rồi nói:
- Ai thèm lấy giây của mi.
Đi thẳng tới cạnh Hồng Thắng Hải, hai anh em vừa giơ tay định động thủ, bỗng có tiếng cười khì rồi cả hai anh em đều thấy chân bó chặt, người bị nàng bồng lên trên không, như là đằng vân giá vũ bay thẳng đi. Hai anh em họ hoảng sợ mất hến hồn vía, bỗng nghe bên tai có tiếng đàn bà nói:
- Mau xử miếng “Lý Ngư Phiên Thân” (cá chép trở mình) đi. Miếng võ đệ nhất này, chắc cha cậu đã dạy rồi phải không?
Phùng Bất Phá nghe lời, dùng luôn miếng Lý Ngư phiên thân, hai chân đứng xuống đất tức thì, vẻ mặt ngơ ngác giây lát. Còn Phùng Bất Thôi trẻ người bướng bỉnh, không chịu nghe lời, định sử dụng miếng võ khác, nhảy tránh sang bên đứng luôn, tỏ ra một dáng điệu rất đẹp, ngờ đâu lúc xuống nhanh quá, cả cái mông đít ngồi phịch xuống đất đến “đét” một cái. Chàng vừa đau vừa xấu hổ, mặt đỏ bừng lên như gấc chín.
Thấy con mình bị khi thị, Phùng Nan Địch cả giận, quát lớn:
- Con yêu nữ này lúc đầu mi nhận là đệ tử của bổn môn, chúng ta còn bán tín bán nghi, nhưng bây giờ mi giở võ công hạ tiện kia ra, đủ thấy mi không phải là môn phái của bổn môn. Mi lại đây.
Chàng tức giận đến nỗi không kịp cởi từng cái khuy áo một, chỉ kéo mạnh một cái đứt hết mấy cái khuy, rồi vứt luôn cái áo ngoài ra một bên, bên trong lộ cái áo ngắn vải xanh, thần thái rất oai tráng, tựa như một cái tháp sắt vậy.
Hà Thích Thủ cười nói:
- Vị sư huynh này muốn đấu thử vài hiệp với tiểu muội phải không? Thế thì còn gì bằng nữa, nhưng chúng ta đánh cuộc cái gì nào?
Vừa rồi thấy nàng ra tay khá lanh lẹn, Phùng Nan Địch tự thị đã được chân truyền của sư môn, oai trấn Tây Lương, nên coi thường người thiếu nữ kia. Tuy vậy tánh rất nhân từ, chàng thấy Hà Thích Thủ có vẻ e sợ, tức khí nguôi liền, trong lòng nảy nở ngay thiện chí, dõng dạc nói:
- Bọn chúng tôi đây còn dễ nói chuyện, chờ lát nữa Quy nhị nương ra đây, bà ta là người coi người ác như kẻ thù, thấy người yêu quái như cô thể nào cũng không tha cho đâu, tôi khuyên cô nên đi ngay thì hơn.
Hà Thích Thủ nói:
- Anh có phải là sư phụ tôi đâu, mà có quyền đuổi tôi đi?
Vừa rồi vô cớ bị quật ngã hai cái, Phùng Bất Thôi uất hận khôn tả, liền đưa mắt ra hiệu cho anh hay, rồi la lớn:
- Chúng ta đấu với mi đây, nhưng không được sử dụng quỷ kế như hồi nãy nghe chưa?
Hai anh em đều múa roi sắt xông lên. Hà Thích Thủ cười nói:
- Hay lắm, tôi đứng yên, không cử động và cũng không đánh trả, như thế đã bằng lòng chưa?
Nói đoạn, nàng quấn chiếc Nhuyễn Hồng Chân Sách vào lưng, hai tay thọc vào trong tay áo trong tay áo. Song thiết tiên của hai anh em họ Phùng đánh đều xuống, không thấy nàng né tránh gì cả, khi thấy khí giới sắp đụng tới đầu nàng, cả hai đều thâu roi lại. Tuy còn ít tuổi, anh em họ được cha dạy từ hồi nhỏ, xưa nay không hề vô cớ đả thương người.
Phùng Bất Thôi nói:
- Mau lấy khí giới ra đi?
Hà Thích Thủ cười nói:
- Nếu chân tôi cửa động rời khỏi nơi đây nửa tấc, và tay tôi thò ra ngoài tay áo là coi như tôi thua cuộc rồi, như thế đã bằng lòng chưa?
Phùng Bất Thôi nói:
- Nhỡ anh em chúng tôi lỡ tay đả thương cô thì đừng có oán trách đấy nhé?
Hà Thích Thủ cười đáp:
- Cứ việc xông vào đánh đi. Các cậu trẻ con cứ hay nói lôi thôi mất cả thì giờ.
Xấu hổ vô cùng, Phùng Bất Phá giơ roi đánh vào đầu nàng tức thì.
Hà Thích Thủ ngã người sang bên, tránh khỏi roi đó. Phùng Bất Thôi bị nàng đánh ngã, liền dùng hết sức bình sinh múa thiết tiêu đánh xuống vai nàng một cái thật mạnh, ngờ đâu cây roi vừa xuống tới nơi, thân hình của đối thủ đã biến mất. Hai chân của Hà Thích Thủ vẫn như đóng đinh 10000 vào mặt đất, còn người của nàng thì tránh Đông né Tây. Song tiên của anh em họ Phùng càng đánh nhanh bao nhiêu, thân hình nàng càng tránh né nhanh bấy nhiêu, nàng vẫn tươi cười, song tiên của anh em họ không saođánh trúng mảnh áo của nàng. Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau không hiểu người thiếu nữa này ở đâu tới, nàng lại tự nhận là đệ tử của phái Hoa Sơn nhưng thân pháp và võ công không có một tí nào giống võ công của phái Hoa Sơn cả, mà tài lại tinh xảo đến thế.
Ba người đánh thêm mấy chục hiệp, anh em họ Phùng bỗng huýt còi miệng bảo nhau, cùng quất song tiên vào chân Hà Thích Thủ và cũng nghĩ rằng: “Hai chân mi không nhích động, xem mi chống đỡ bằng cách nào?”
Hà Thích Thủ bỗng nhiên cười nói:
- Cẩn thận nhé!
Nàng cúi cong mình xuống, khuỷu tay trái đẩy mạnh lưng Phùng Bất Phá một cái, khuỷu tay phải đụng vào lưng Bất Thôi. Cả hai anh em chỉ cảm thấy đau nhức, song tiên rơi xuống đất, loạng choạng ngã bắn ra xa.
Phùng Nan Địch khẽ nói:
- Mai sư đệ, người con gái này lạ lùng lắm, để huynh lên đấu trước thử xem.
Mai Kiếm Hòa gật đầu, Phùng Nan Địch nhún mình nhảy ra lớn tiếng nói:
- Tôi xin lãnh giáo vài hiệp.
Thấy chân đi nặng nề và vững chắc, Hà Thích Thủ biết ngay người này võ công rất cao cường, vẻ mặt nàng vẫn tươi cười, hai má lộ hai đồng tiền trông rất xinh đẹp, trong lòng nàng thì giới bị cẩn thận, cười nói:
- Nếu tiểu muội địch không nổi, xin sư huynh chớ có cười nhé?
Phùng Nan Địch đáp:
- Cô khéo ăn nói lắm. Nào, mời cô ra tay trước!
Nói đoạn, chàng liền cúi chào theo lối con nhà võ, tả chưởng hữu quyền, hợp hai tay vào nhau vái một cái, rồi sử dụng luôn miếng “Phá Ngọc quyền” để giữ thế. Hà Thích Thủ đáp lễ lại, rồi khẽ giơ tay đẩy lui thế võ của đối phương. Phùng Nan Địch khen thầm: “Tài ba lắm!”
Chàng đang định tiếp tục tấn công, đột nhiên nghe dưới lưng núi có tiếng kêu la hò hét, có người đang đánh nhau đuổi nhau. Phùng Nan Địch ngẩn người ra, trong lòng chần chờ, đưa mắt nhìn đối phương.
Hà Thích Thủ cười nói:
- Anh nghĩ tôi đem người tới đánh giúp phải không? Nếu vậy chúng tay hãy ngưng tay xem sao đã rồi hãy thi đấu nhé?
Tiếng hò hét càng ngày càng gần, trong đó có cả tiếng mắng chửi của đàn bà, Phùng Nan Địch gật đầu đáp:
- Cũng được.
Mọi người đều chạy tới mỏm núi nhìn xuống xem, thấy một thiếu nữ hồng y đang chạy vội lên núi, phía sau có bốn đại hán tay cầm khí giới đuổi theo đánh. Thấy trên sườn núi có bóng người, thiếu nữ hồng y tinh thần phấn khởi, cấp tốc chạy lên, trông thấy Phùng Nan Địch liền gọi:
- Bát Diện Oai Phong, mau cứu tôi.
Phùng Nan Địch giật mình nói:
- Ồ, Hồng Nương Tử đấy à?
Khắp thân thể đầy những máu tươi, Hồng Nương Tử không sao chịu đựng được nữa, liền chết giấc nằm lăn ra đất. Tiếp theo đó, bốn người kia vừa lên tới trên núi, không thèm đếm xỉa tới mọi người đứng đó, giận dữ xông thẳng tới định tróc nã Hồng Nương Tử.
Phùng Nan Địch giơ tay trái ra, đánh luôn một chưởng vào người đi đầu, và quát lớn:
- Bọn kia, phải nên hiểu biết nơi đây là đất đai gì?
Người nọ đưa tay phải lên đỡ, hai chưởng đụng nhau đến “bốp” một tiếng, cả hai cùng bị lui ra mấy bước. Thì ra người đó võ nghệ cao siêu vô cùng. Hai người đưa mắt nhìn nhau có vẻ kinh hãi trong lòng.
Người nọ quát lớn:
- Tôi thừa lệnh Tổng quân sư dưới trướng của Sấm Vương tróc nã vợ tên phản nghịch Lý Nham, sao người dám ngăn cản?
Biết Lý Nham là nghĩa huynh của sư phụ, Hà Thích Thủ nghĩ thầm: “Vị Hồng Y nữ này đã là vợ của Lý Nham thì ta phải ra tay cứu mới được.”
Nghĩ đoạn, nàng xông lên cười nói:
- Thiên hạ ai chẳng biết Lý Nham là một vị anh hùng hào kiệt, xin quý vị nể tiểu muội đôi chút, buông thả cho vị nương tử này!
Thái độ của người nọ kiêu ngạo vô cùng, tự thị võ nghệ hơn người, y không coi Hà Thích Thủ vào đâu, không thèm trả lời, giơ tay ra hiệu cho ba người kia tiến lên bắt trói Hồng Nương Tử.
Hà Thích Thủ cười nói:
- Giỏi lắm, các ngươi không muốn sống chắc?
Nàng liền để tay vào cạnh sườn bấm cái máy ám khí “Hàm Sa Xạ Ảnh” (ngậm cát bắn bóng) những đinh độc bắn ra tức thì. Ba tên nọ võ nghệ tầm thường làm sao tránh nổi những ám khí “thần bất tri quy bất giác” ấy. Tên đi trước bị luôn bảy tám mũi đinh độc bắn vào mặt, không kịp kêu la đã ngã lăn ra chết liền. Mấy tên nọ sợ hãi vô cùng, đều quát hỏi:
- Ngươi là ai?
Cái móc sắt trên tay trái của nàng vẫn giấu trong tay áo, lúc đánh nhau với anh em họ Phùng cũng không lộ ra. Đến bây giờ, nàng mới lật tay áo lên để lộ cái móc sắt ra. Người đi đầu sợ đến nỗi mặt tái mét, giọng nói run run hỏi:
- Cô… cô… cô là… Ngũ Độc giáo… Hà giáo chủ phải không?
Hà Thích Thủ mỉm cười, tay phải lại lộc cái móc vàng ra, ánh sáng lập lòe. Ba tên nọ mất hết hồn vía, quay đầu chạy liền, bỏ cả xác của đồng đảng ở đó. Một tên sợ hãi quá, chạy tới sườn núi trợt chân ngã lăn long lóc. Mọi người đứng đó đều ngạc nhiên và nghĩ thầm: “Sao ba tên nọ lại sợ nàng đến thế?”
Phùng Nan Địch và Mai Kiếm Hòa lăn lộn trên giang hồ lâu năm, đều biết tiếng tăm của Ngũ Độc giáo, vội chạy lại đỡ Hồng Nương Tử, đang định hỏi han nguyên nhân thấy phía bên sườn núi có một đạo sĩ vừa gầy vừa cao đi tới, cúi đầu nhìn xuống lưng núi lớn tiếng kêu gọi:
- Ba tên hèn nhát như rái, có mau bò lên đây không?
Tiếng hò hét của y vang động như tiếng chuông kêu vậy, rung chuyển cả sơn cốc.
Ba tên nọ trông thấy mặt đạo nhân cả mừng, ngưng chân lại không bôn tẩu nữa, và quay mình bò trở lên núi liền. Mọi người thấy đạo nhân mặc áo đạo bào, không phải là tơ và cũng không phải là vải, quý giá hoa lệ vô cùng, trên mũ của đạo nhân một viên ngọc trắng tinh, ánh sáng chói lọi, thật là một báu vật vô giá, trên lưng đeo một thanh trường kiếm, đôi lông rất đạo mạo, hiển nhiên là một vị đắc đạo cao nhân.
Phùng Nan Địch tiến lên vái chào rồi nói:
- Xin đạo trưởng cho hay pháp hiệu? Chẳng hay đạo trưởng có phải là bạn hữu của Tổ sư tệ phái đây không?
Người đạo nhân nọ không đáp lễ lại, chỉ phe phẩy cái phất trần, đưa mắt ngắm nhìn mọi người rồi hỏi:
- Các người tụ họp ở đây làm gì thế?
Phùng Nan Địch đáp:
- Tổ sư của tệ phái triệu tập các đệ tử ở đây để hội họp đại hội thường niên đấy ạ.
Đạo nhân nọ lại hỏi:
- Thế à. Mục Nhân Thanh đã tới chưa?
truyen8.mobi
Thấy đạo nhân dám gọi quý danh của tổ sư mình, hình như là bạn hữu chí thân với nhau vậy, Phùng Nan Địch lại càng lễ phép hơn, vội đáp:
- Tổ sư chúng tôi chưa giá lâm ạ.
Đạo nhân nọ mỉm cười, chỉ Tôn Trọng Quân, Hà Thích Thủ và A Chín, ba người mà nói rằng:
- Lão Mục thâu khá nhiều nữ đồ đệ đẹp đẽ như tiên kia, y cũng diễm phúc thật.
này, ba cô kia lại đây bần đạo xem nào!
Thấy đạo nhân ăn nói vô lễ như vậy, mọi người đều thất kinh. Tôn Trọng Quân cả giận hỏi:
- Ngươi là ai?
Đạo nhân nọ cười nói:
- Được lắm, tiểu nương tử hãy theo đạo gia về ta sẽ thong thả nói cho biết đạo gia là ai.
Thấy thái độ của đạo nhân suồng sã quá, Tôn Trọng Quân nổi giận thét:
- Ngươi nói gì? Dám đến đây quấy nhiễu thế ư?
Đạo nhân nọ cười tít mắt lại, giơ tay vuốt má nàng một cái, rồi để tay lên mũi ngửi, cười nói:
- Thơm tho quá.
Tôn Trọng Quân cả giận, thuận tay đâm luôn một móc. Khẽ giơ tay phải lên đỡ, đạo nhân đã nắm được cổ tay của nàng. Mạch môn bị địch nắm chặt, Tôn Trọng Quân cảm thấy tê cả người, không còn hơi sức nữa. Đạo nhân lôi nàng vào lòng, ôm chặt lấy hôn lên má một cái rồi khen rằng:
- Con bé này xinh ghê!
Phùng Nan Địch, Mai Kiếm Hòa, và Lưu Bội Sinh cả giận, vỗ ra một chưởng. Chỉ thấy đạo nhân nhún chân mạnh một cái, tay vẫn ôm chặt Trọng Quân mà người đã lui về phía sau mấy bước rồi. Mọi người thấy y ôm theo một người mà vẫn còn lanh lẹ như vậy, ai nấy đều kinh hãi, biết tên đạo sĩ ấy không phải là tay tầm thường. Tuy vậy, chẳng lẽ bó tay không cứu Trọng Quân hay sao? Nên ai nấy đều rút khí giới ra xông cả lên vây chặt kẻ địch. Đạo nhân nọ cũng lẹ tay rút luôn thanh kiếm ở sau lưng ra.
Trong các đệ tử chỉ có Mai Kiếm Hòa thân pháp nhanh hơn, và hơn nữa chàng quan tâm đến Trọng Quân cũng hơn ai hết, nên chàng là người thứ nhất xông vào tấn công.
Thấy thanh kiếm của đạo nhân sáng quắc, biết ngay kiếm đó là bảo vật, Mai Kiếm Hòa không dám để kiếm của mình chạm kiếm của địch, chỉ nhằm khe hở ở người đạo sĩ đâm luôn ba kiếm. Từ khi chàng bị Thừa Chí đánh cho rơi kiếm ba lần mới hay võ công của bổn môn quả tinh xảo lắm, mình chỉ hiểu biết có chút ít thôi, nên chàng giảm bớt tánh kiêu ngạo, và xin sư phục và sư mẫu dạy thêm kiếm pháp. Nửa năm trời, chàng không ra cửa một bước, suốt ngày chàng chăm chú nghiên cứu học tập kiếm pháp, quả nhiên võ công của chàng tiến bộ hơn trước nhiều.
Ba chiêu dùng tấn công đạo nhân là tuyệt học bình sinh của chàng, nhanh chóng và ác độc, đã được tinh yếu kiếm pháp của phái Hoa Sơn.
Đạo nhân khen liền:
- Khá lắm!
Chưa dứt lời, chỉ nghe thấy keng một tiếng, kiếm của tên đạo nhân đã chặt đứt thanh kiếm của Kiếm Hòa ra làm đôi rồi. Sợ hãi quá, Kiếm Hòa vội nhảy lui. Theo luật thì chàng phải ném đoạn kiếm này vào địch thủ rồi mới rút lui, để đề phòng địch thủ thừa cơ tấn công mình. Sở dĩ chàng không làm theo như vậy là e nhằm phải sư muội.
Nhưng dù chàng rút lui rất nhanh mà búi tọc trên đầu chàng cũng bị đạo nhân cắt đứt ngay lúc ấy rồi.
Sau khi Mai Kiếm Hòa thất bại rút lui, Phùng Nan Địch, Lưu Bội Sinh, Thạch Tuấn, Phùng Bất Phá, Phùng Bất Thôi, và Tứ đệ tử cùng lục đệ của Hoàng Chân đều cầm khí giới xông vào tấn công. Đạo nhân nọ liền múa trường kiếm chống đỡ, chỉ nghe mấy tiếng keng keng đã có người bị chém đứt khí giới, có người bị y đá bắn ra xa, sau cùng chỉ còn lại hai người.
- Thanh kiếm này cũng tốt đây để ta chơi đã rồi ta sẽ gởi lại trả, nghe chưa!
Nói xong, y cắn kiếm vào bao, tiến tới trước mặt Hà Thích Thủ cười nói:
- Cô cũng theo ta đi nhé?
Hà Thích Thủ rất khôn ngoan lanh lợi, thấy đạo nhân đi tới, biết y định giở thủ đoạn gì rồi, nhưng vừa rồi nàng đã trông thấy võ nghệ của đạo nhân rất cao cường, tự nghĩ khó bề tránh thoát nổi, liền bảo Hồng Thắng Hải rằng:
- Anh mau đi mời sư phụ tới đây.
Hồng Thắng Hải vừa quay mình đi, đạo nhân nọ đã tiến tới trước mặt rồi.
Nàng cười nói:
- Võ nghệ của đạo trưởng cừ khôi quá! Chẳng hay đạo hiệu của đạo trưởng là gì thế?
Thấy nàng tủm tỉm cười, không có vẻ gì hãi sợ cả, đạo nhân ngạc nhiên vô cùng, ngắm nghía nàng từ trên đầu xuống tới chân. Y thấy hai chân không của nàng trắng như tuyết, hai má đỏ hồng, lời ăn lẽ nói và nhứt là tiếng cười của nàng làm cho người hồn siêu phách lạc, nên đạo nhân nhũn cả hai chân tay, lại tiến lên một bước, cười nói:
- Tên ta là Ngọc Chân Tử, cô bé tên là gì thế? Cô khen võ nghệ của ta cao siêu, cô muốn học những môn võ ấy, cứ đi theo ta, ta sẽ dạy cho.
Hà Thích Thủ cười nói:
- Ông chớ có lừa dối tôi đấy nhé? Và chúng ta đã nói cái gì là phải theo đúng mà làm, không được nuốt lời, nghe chưa?
Ngọc Chân Tử đáp:
- Ta không lừa dối cô em đâu. Thôi, đi theo ta đi!
Vừa nói y vừa giơ tay ra kéo tay nàng. Lùi lại một bước, Hà Thích Thủ cười nói:
- Hãy khoan đã, chờ Sư phụ tới, để tôi hỏi xem ông có bằng lòng cho tôi đi hay không!
Ngọc Chân Tử nói:
- Hừ! Cô theo sư phụ dù có học được như bọn kia cũng vô ích mà. Những sư phụ cơm nguội ấy có tài ba gì đâu mà cô còn muốn theo học nữa! Thôi, theo ta đi đi. Hà, hà…
Hà Thích Thủ đáp:
- Bản lãnh của sư phụ tôi cao siêu lắm. Nếu ông ta biết tôi theo ông đi thể nào cũng không cho đâu.
Bọn Phùng Nan Địch thấy Tôn Trọng Quân bị tên đại nhân ôm trong lòng mà con yêu nữ nọ lại nói bông nói đùa với kẻ địch như vậy, ai nấy đều tức lộn gan lộn ruột.
Mai Kiếm Hòa quát tháo:
- Tặc đạo giỏi thật, hôm nay ta phải thí mạng với mi!
Chàng múa kiếm xông lên. Vẫn trò chuyện với Hà Thích Thủ, Ngọc Chân Tử không thèm quay người lại nói:
- Ta lại giở thêm một miếng võ nữa cho cô bé xem nhé? Cô sẽ thấy ta tài ba hơn hay là sư phụ cô lợi hại hơn.
Vừa nói y vừa né mình tránh thế kiếm của Mai Kiếm Hòa, và mồm lại nói tiếp:
- Với kiếm pháp này, tên kia có thể nói là một tay cao thủ hiếm có của phái Hoa Sơn các ngươi nhưng mà gặp phải ta. Hừ, hừ, cô bé cứ đếm từ một tới mười, ta tay không sẽ cướp được kiếm của y, không quá thời gian đó cho mà xem!
Thấy đạo nhân miệt thị mình quá như vậy, Mai Kiếm Hòa càng bực tức thêm, thế kiếm càng đánh càng lợi hại hơn trước nhiều. Hà Thích Thủ cười nói:
- Có phải tha hồ tôi đếm nhanh thế nào cũng được không? Được, một, hai, ba, bốn, năm…
Rồi nàng đếm thẳng một hơi, Ngọc Chân Tử cười nói:
- Con bé này hư lắm đấy nhé! Này nhìn kỹ đi!
Mai Kiếm Hòa vừa đâm kiếm ra, đột nhiên thấy địch né sang bên, và giơ thẳng cánh tay ra, không hiểu đối phương làm cách gì, đã xỉa thẳng hai ngón tay vào mặt mình rồi. Chàng kinh hãi vô cùng, rồi giơ tay trái lên gạt. Ngọc Chân Tử rụt tay lại, khuỷu ta thuận thế đụng thật mạnh vào cổ tay đối phương một cái. Mai Kiếm Hòa cảm thấy tay mình tê liệt, buông rơi trường kiếm bị Ngọc Chân Tử nhanh như chớp nhoáng cướp mất thanh kiếm đó rồi. Lúc ấy Hà Thích Thủ mới đếm tới tám. Ngọc Chân Tử kha khả cười, tay trái cầm kiếm, dùng hai ngón tay, ngón trỏ và giữa bên tay phải kềm chặt mũi kiếm rồi đè mạnh một cái, chỉ nghe thấy “cắc” một tiếng, thanh kiếm gãy ngay một mẩu. Mọi người trông thấy những ngón tay của đạo nhân được bọc bằng bao gang đen nhánh. Nhưng thần lực như vậy cũng là hiếm có lắm rồi. Lại nghe thấy “cắc cắc” mấy tiếng liền, thanh trường kiếm nọ đã bị đạo nhân bẻ gãy làm mươi mảnh.
Ngọc Chân Tử vứt luôn cán kiếm gãy xuống đất, thét lớn một tiếng thật dài giơ tay định kéo cổ Hà Thích Thủ. Cố tâm sử dụng kế hoãn binh để kéo dài thời gian nhưng Hà Thích Thủ chờ mãi không thấy Thừa Chí tới. Lúc này không thể nào có thể chờ đợi thêm được nữa, nàng giơ luôn tay trái ra cho đạo nhân nắm lấy, yên trí sẽ nắm được một cái bàn tay thơm tho, Ngọc Chân Tử không ngờ lại nắm phải một cái gì cứng rắn và lạnh buốt, giựt mình kinh hãi, vội buông ngay tay ra, đã thấy một luồng sáng vàng chói lóe mắt, một chiếc móc vàng đã bổ tới sống mũi rồi.
Hà Thích Thủ tấn công vừa nhanh vừa đúng, dù Ngọc Chân Tử võ nghệ có cao tới đâu cũng không thể né tránh nổi. Trong lúc nguy cấp, Ngọc Chân Tử chỉ còn có một cách là ngửa đầu về phía sau để tránh, cái móc của Hà Thích Thủ vừa lướt qua đầu mũi, chỉ thấy mùi tanh hôi lạ lùng, thì ra móc của nàng có tẩm thuốc độc. Ngọc Chân Tử không ngờ cô bé xinh đẹp như thế mà ra tay lại ác độc như vậy, hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh. Y đang ngẩn người nghĩ ngợi, cái móc sắt bàn tay trái của Hà Thích Thủ lại tấn công tới. Chỉ trong chớp mắt, song câu đã tấn công luôn đến miếng độc. Ngọc Chân Tử tay không có khí giới, lại đang ôm Tôn Trọng Quân trong lòng nên bị nàng tấn công đến cuống cả chân tay đành phải đẩy Tôn Trọng Quân ra khỏi lòng, nhảy sang bên một bước để tránh, rút trường kiếm ra, kha khả cười nói:
- Thật không ngờ cô bé này lại có hai miếng khá lợi hại đấy, được lắm, chúng ta sẽ tái đấu nào?
Vừa rồi, nhân lúc bất ngờ mới liên tiếp tấn công được tên đạo nhân mấy miếng, Hà Thích Thủ cũng tự biết sức mình nên cô tranh đấu thật với đối phương tất không sao địch nổi nhưng tình thế bắt buộc, nàng đành phải liều lĩnh một phen, liền cười nói:
- Ông không được đánh thật nhé? Chúng ta chỉ đùa giỡn chơi thôi.
Lúc này, Ngọc Chân Tử sinh nghi rồi, biết người con gái này bề ngoài xinh đẹp như tiên nữ, mà ra tay thì ác độc vô cùng, nhưng y tự thị võ công thiên hạ vô địch nên không coi đối phương vào đâu, liền nói:
- Nhưng cô thua thì phải theo ta đi đấy nhé?
Hà Thích Thủ đáp:
- Được, hãy coi móc của tôi đây.
Nàng múa song câu, tấn công rất nhanh. Ngọc Chân Tử không dám sơ ý, phải dùng thế gỡ thế, hai người tranh đấu rất hăng hái.
Mai Kiếm Hòa vội chạy lại đỡ Tôn Trọng Quân dậy. Lúc đầu mọi người thấy Hà Thích Thủ đánh ngã anh em họ Phùng, còn tưởng là hai thiếu niên chưa được tinh xảo nhưng lúc này thấy nàng đối những thế võ quái dị, song câu của nàng y như đạo hoàng khí và một luồng hắc khí nổ lực địch trường kiếm của Ngọc Chân Tử. Ai nấy đều tắc lưỡi khen thầm, và định tiến lên trợ giúp một tay, nhưng thấy hai người tranh đấu kịch liệt và lợi hại quá nên không ai dám xông vào, vì tự biết tài nghệ quá thấp kém, có vào đánh cũng chỉ chết oan uổng dưới trường kiếm của tên đạo tặc mà thôi.
Hai người càng đấu càng nhanh, bỗng nghe thấy “keng” một tiếng, chiếc móc vàng của Hà Thích Thủ đã bị Ngọc Chân Tử chém gẫy một mẩu, Hà Thích Thủ vội phẩy tay áo một cái, liền đó có một ám khí bay ra, “bốp” một tiếng, ám khí đó bùng nổ, một làn khói màu hồng tỏa ra trước mặt Ngọc Chân Tử, ánh sáng mặt trời chiếu vào, trông thực đẹp đẽ.
Ngọc Chân Tử vội nhảy sang bên tránh, lớn tiếng quát mắng:
- Ngươi là người của Ngũ Độc giáo phải không? Tại sao lại trà trộn vào đây?
Thạch Tuấn và Phùng Bất Thôi đứng phía cuối gió, ngửi phải hơi độc của ám khí, đầu óc mê man, ngã lăn ra đất bất tỉnh liền.
Hà Thích Thủ cười nói:
- Hiện giờ ta đã cải tà quy chánh, xin gia nhập làm môn đệ của phái Hoa Sơn rồi. Ngươi cũng nên cải tà quy chánh đi thì hợp.
Ngọc Chân Tử vận dụng song chưởng thành gió, phát ra tiếng vù vù, đánh tan làn hơi độc đó, và đánh tiếp luôn một chưởng sức mạnh như thôi sơn bài hải đẩy tới. Thấy đối phương kiếm pháp di tinh diệu, Hà Thích Thủ không ngờ chưởng pháp của địch còn lợi hại hơn, vội rút luôn roi đuôi bò cạp ra, né mình tránh chưởng lực của địch.
Ngọc Chân Tử biết roi của nàng có chất độc rất mạnh, nghĩ thầm: “Võ công của mình độc bộ thiên hạ, nay lại để cho một người con gái tiếp mình nhiều hiệp thế này, thì còn gì sĩ diện nữa? Bây giờ ta không cho cô gỡ quá ba hiệp để cho chúng biết tay ta mới được.”
Nghĩ đoạn, y nhắm kỹ thế công của Hà Thích Thủ rồi giơ tay trái ra nắm luôn đầu roi. Nhờ có bao gang đeo trên ngón tay, y không sợ cây roi của đối thủ có chất độc nữa. Hà Thích Thủ hết sứ giằng mạnh một cái, thấy giằng không chuyển mà trường kiếm bên tay phải của địch đã đâm tới, vội buông roi ra, cười nói:
- Tôi chịu thua rồi, xin bái ông làm sư phụ vậy!
Nói xong, nàng quỳ xuống vái liền.
Ngọc Chân Tử cả cười, vứt cây roi đuôi bò cạp xuống đất, đột nhiên thấy trước mặt có ánh sáng xanh lập lòe, biết có sự nguy tai đến nơi, vội phẩy tay áo một cái, nhảy ngay lên trên cao, thấy một loạt đinh nhỏ bay qua dưới chân, rồi rơi cả xuống bụi lau.
Thì ra khi Hà Thích Thủ quỳ xuống vái bấm ngầm cái máy ám khí Hàm Sa Xạ Ảnh, lần này xuất kỳ bất ý, yên trí thế nào cũng bắn trúng kẻ địch vài cái đinh là ít.
Nhưng nàng đâu có ngờ Ngọc Chân Tử lại có võ công cao siêu đến thế, chỉ còn cách một sợi tóc là bị trúng mấy chục đinh ngay, mà y lại tránh khỏi được. Y ở trên không xà xuống, tựa như con diều hâu nhắm Hà Thích Thủ mà đâm bổ xuống.
Đứng cạnh đó quan sát, A Chín giờ phút nào cũng lo lắng cho Hà Thích Thủ, nhưng khổ một nỗi, tay nàng còn bị thương chưa khỏi nên không thể ra tay trợ giúp được. Lúc này thế đánh của Ngọc Chân Tử quá độc ác, mà Hà Thích Thủ đang sợ hãi đến mất hồn vía, nàng liền phóng luôn hai cái thanh trúc tiêu vào người Ngọc Chân Tử, đồng thời la lên:
- Tiếp lấy!
Nàng ném luôn thanh Kim Xà kiếm cho Hà Thích Thủ, Ngọc Chân Tử dùng tay áo phẩy một cái, cả hai chiếc phi tiêu bằng tre xanh đều bắn trở lại. Hà Thích Thủ tránh chưởng của địch, tiếp lấy thanh kiếm, gạt hai chiếc phi tiêu, tấn công kẻ địch, một hơi liên tiếp theo đó, hai người lại giao chiến. Lúc này, nàng đã có thêm bảo kiếm chém sắt chặt đá như chơi. Thế là, tay phải cầm kiếm, tay trái có thiết câu, về phương diện khí giới, nàng đã được lợi thế hơn kẻ địch. Thấy đấu mãi vẫn không hạ nổi đối phương, Ngọc Chân Tử nóng lòng nóng ruột vô cùng, đột nhiên quày tay trái rút cây phất trần ra trợ chiến. Như vậy khí giới của y có nhu có cương, dũng mãnh vô cùng. Hà Thích Thủ xưa nay không thiện dùng kiếm, tay trái thiết câu còn miễn cưỡng chống đỡ nổi, tay phải Kim Xà kiếm thì dần dần bị đối phương khắc chế.
Mọi người thấy nàng lâm nguy, không ai bảo ai, đều xông lại trợ chiến. Chỉ nghe thấy phất trần quất đến “vù” một tiếng, vai của Lưu Bội Sinh bị đánh trúng, đau buốt tận xương cốt. Tuy trong phất trần có cả sợi thép, nếu phải tay võ nghệ kém hơn, đã bị cái đánh ấy quất ngã rồi. Mai Kiếm Hòa nói với Tôn Trọng Quân rằng:
- Cô mau đi mời sư phụ, sư mẫu, sư bá, sư thúc ta đây đối phó tên đạo tặc này.
Chàng thấy võ công của Ngọc Chân Tử cao cường, bình sanh ít thấy ai tài giỏi như vậy, có lẽ phải hợp sức mấy tay cao thủ mới kềm chế nổi y.
Tôn Trọng Quân vâng lời, quay mình định đi, bỗng cả mừng kêu rút lên:
- Đạo trưởng, mau lại đây, mau lại đây!
Mọi người đang chăm chú vây đánh, không dám quay đầu nhìn lại, chỉ nghe thấy một giọng già lão cất lên:
- Giỏi lắm, tưởng là ai, không ngờ lại là chú!
Ngọc Chân Tử đánh liên mấy miếng thật mạnh đẩy lùi mọi người, rồi nhảy ra ngoài vòng vây, lạnh lùng đáp:
- Sư huynh mạnh giỏi đấy chứ?
Mọi người quay lại nhìn thấy Mộc Tang đạo nhân tay cầm bàn cờ, tay ông hai họp quân cờ, đứng ở phía sau.
Mọi người vốn biết đạo nhân là bạn thân của tổ sư, võ công giỏi ngang với tổ sư, nếu ông ta chịu ra tay, thì đối phương dù lợi hại đến đâu cũng phải rút lui ngay. Nhưng lại nghe thấy Ngọc Chân Tử gọi ông ta là sư huynh, ai nấy đều ngạc nhiên vô cùng.
Mộc Tang nói:
- Chú tới đây có việc gì thế?
Ngọc Chân Tử cười đáp:
- Anh tới đây đánh cờ, còn tôi đi bắt một người.
Vừa nói, y chỉ về phía Hồng Nương Tử rồi lại nói tiếp:
- Và còn thâu nhận thêm ba đồ đệ nữa.
Mộc Tang cau mày nói:
- Không ngờ mấy chục năm qua, chú vẫn không thay đổi tánh tí nào. Mau mau đi xuống núi ngay!
Với giọng mũi, Ngọc Chân Tử “hừ” một tiếng rồi nói:
- Năm xưa, sư phụ cũng không quản thúc nổi tôi chẳng lẽ bây giờ tôi lại phải phiền tới anh dạy bảo hay sao?
Mộc Tang nói:
- Chú thử nghĩ xem, mấy chục năm nay, chú đã làm bao nhiêu việc mai một lương tâm rồi? Có nhiều lần, ta định đi Tây Tạng kiếm chú…
Ngọc Chân Tử cười nói:
- Thế à? Chúng ta, hai anh em, đã lâu không gặp nhau rồi nhỉ?
Mộc Tang nói:
- Ngày hôm nay, ta khuyên chú một lần chót, nếu chú không chịu hối cải thì đừng có trách ta là kẻ bất nhân đấy nhé?
Ngọc Chân Tử cười nhạt nói:
- Ta một mình một kiếm tung hoành khắp thiên hạ, từ xưa tới nay không một kẻ nào dám nói nửa câu vô lễ với ta như vậy.
Mộc Tang nói:
- Phái Hoa Sơn có thù hằn gì với chú đâu, mà chú nỡ đánh đệ tử của phái đó bị thương như thế kia? Khi Mục sư huynh trở về thì biết ăn nói làm sao đây?
- Tôi ở Tây Tạng bấy lâu nay, ai chẳng rõ là tôi với anh đã đoạn tình tuyệt nghĩa rồi. Mục Nhân Thanh chỉ có hư danh thôi, người khác sợ y chớ tô, Ngọc Chân Tử này, đã có gan lên tới núi Hoa Sơn thì không tên khỉ già bảy hay tám chân ấy vào đâu cả.
Thở dài ra một tiếng, Mộc Tang nói:
- Trước sau cũng không sao tránh khỏi một trận đánh. Nếu biết thế này thì từ ba mươi năm về trước ta đã diệt chú rồi, có phải bao lâu nay nhiều người lương thiện khỏi bị chết oan chết uổng bởi tay chú không? Nào chú tiến lên đi!
Ngọc Chân Tử mỉm cười nói:
- Anh muốn đấu võ với tôi phải không? Cái này là cái gì có biết không?
Y bỗng móc túi lấy một thanh kiếm sắt rất nhỏ ra, rồi hay tay nâng cao lên trên đỉnh đầu. Ngắm nhìn thanh kiếm đó hồi lâu, Mộc Tang đạo nhân sắc mặt tái mét, giọng run run nói:
- Giỏi lắm, chú không uổng công sống ở Tây Tạng bấy nhiêu năm, quả nhiên đã kiếm được rồi.
Ngọc Chân Tử quát lớn:
- Mộc Tang đạo nhân! Tại sao ngươi trông thấy Thiết kiếm của sư môn lại không chịu quỳ lạy.
Mộc Tang vội vàng để bàn cờ và hộp cờ xuống, hướng về phía Ngọc Chân Tử mà quỳ xuống vái lạy.
Mọi người vẫn yên trí có Mộc Tang đạo nhân sẽ đánh bại được kẻ địch, ngờ đâu ông ta lại phải quỳ lạy trước mặt đối phương, nên ai nấy đều kinh hãi và ngạc nhiên vô cùng.
Ngọc Chân Tử giơ tay trái lên, vù một tiếng, đánh thẳng xuống. Mộc Tang không chống đỡ, không trốn tránh, vận hơi sức lên trên lưng để chịu đựng. Chỉ thấy “bộp” một tiếng, áo rách tả tơi từng mảnh một bay tung lên. Mộc Tang lảo đảo mấy cái, y nguyên như vậy. Sầm nét mặt lại, Ngọc Chân Tử lại bồi thêm một chưởng nữa, đánh vào vai Mộc Tang. Chưởng này không nghe thấy tiếng kêu gì cả, và áo cùng không thấy rách.
Ngờ đâu kình của chưởng lại mạnh một cách kỳ lạ. Chịu không nổi, Mộc Tang ngã gục về phía trước, miệng thổ máu tươi, phun đầy ra đỉnh núi, Ngọc Chân Tử lại khoa tay nhằm đầu Mộc Tang đánh xuống. Mọi người kêu thầm “nguy to!” Chưởng của y đánh xuống, Mộc Tang tất phải táng mạng, ai nấy đều lấy ám khí ra, nhắm cả vào cổ tay của Ngọc Chân Tử lao tới.
Tựa như cái quạt sắt, Ngọc Chân Tử múa chưởng gạt tất cả ám khí của mọi người rơi xuống mặt đất, rồi lại giơ tay lên đánh. A Chín đứng gần Mộc Tang, thấy ông ta đầu tóc bạc phơ mà bị ác đạo hà hiếp như vậy, liền động lòng nghĩa hiệp, nhảy vội tới phía Mộc Tang rồi dùng thân hình nàng làm mộc đỡ che đầu ông ta.
Ngọc Chân Tử ngẩn người ra chưa kịp hạ thủ bỗng đột nhiên phía sau lưng có tiếng ho, tiếp đó một ông cụ mặt áo nho sinh bước tới. Hà Thích Thủ thấy người đó bỗng xuất hiện bên cạnh A Chín một cách đột ngột, thân pháp kỳ lạ, trên thế gian này hiếm có, lại tưởng lầm là kẻ địch đã có người đến giúp sức. Nàng sợ A Chín bị hãm hại, vội xông ngay lại, vừa giơ chưởng đánh vào người ông già nọ, vừa quát lớn:
- Mau bước ra đằng khác!
Ông cụ liền giơ cánh tay lên gạt, Hà Thích Thủ cảm thấy có một sức lực rất mạnh đẩy nàng giật lùi không thể gượng đứng vững được, phải lùi lại mấy bước rồi ngã ngồi phịch xuống đất.
Nàng xấu hổ quá, nhìn mọi người, thấy ngoài Ngọc Chân Tử và tên sư đồ của y ra, ai nấy đều quỳ xuống vái lạy và đồng thanh chào:
- Sư tổ.
Thì ra Bát Thủ Tiên Viên Mục Nhân Thanh đã tới.
Hà Thích Thủ vừa kinh hãi vừa xấu hổ, trong bụng nghĩ thầm: “Nguy tai! Thế này thì mình khó bề được thâu nhận vào môn phái Hoa Sơn rồi.”
Lúc ấy Mộc Tang đã đứng dậy, tay vịn vào A Chín, nổ lực điều hòa hô hấp nhưng miệng vẫn cứ thổ huyết không ngớt. Mục Nhân Thanh nói với Ngọc Chân Tử rằng:
- Vị này là Ngọc Chân đạo trưởng chắc? Sao đạo trưởng đối xử với sư huynh lại nỡ hạ độc thủ đến thế? Thôi được, tôi chỉ còn mấy cái xương cốt già này, cũng vui lòng tiếp đón đạo trưởn vài hiệp!
Ngọc Chân Tử cười nói:
- Ta lên núi Hoa Sơn cũng vì mục đích này đấy. Xem ta Ngọc Diện Hồ Ly hơn hay người lão khỉ già hơn?
Mọi người thấy sư tổ sắp ra đấu với ác đạo, ai nấy vừa kinh hãi vừa cả mừng. Họ chưa thấy sư tổ đấu với ai bao giờ, bây giờ mới được mục kích thật dịp may hiếm có.
Lưu Bội Sinh nghĩ, sư tổ tuổi già sức yếu, võ công tuy cao cường đến đâu nhưng tinh thần sức lực tất không thể bằng được tên ác đạo đang lúc tráng niên này. Chàng vội chạy đi mời sư phụ và sư mẫu ra giúp sức.
Vừa vào tới thạch thất, chàng trông thấy Thừa Chí đứng trước giường, nước mắt đầm hai má. Còn sư bá, sư phụ, sư mẫu, Hồng Thắng Hải và chàng Câm đều ủ rũ u buồn. Chàng lẳng lặng đi tới bên giường, trông thấy Thanh Thanh hai mắt sâu hoắm, sắc mặt xám đen, hơi thở hồng hộc như sắp tắt thở đến nơi. Bên ngoài, người ác đạo quấy nhiễu đến trời lỡ đất long mà mấy người này ở trong thạch thất không ra xem xét chắc hẳn là vì Thanh Thanh sắp chết đến nơi chăng? Lưu Bội Sinh khẽ nói:
- Sư phụ, tên ác đạo lợi hại lắm, sư tổi đã phải ra tay đối phó.
Thừa Chí hồi nhỏ có khổ điêu linh, nhờ được sư phục nuôi dạy mới có ngày nay, thấy Lưu Bội Sinh nói có vẻ nghiêm trọng, biết đối phương là một địch thủ đáng ngại, trong lòng lo lắng cho sư phụ, liền ẵm Thanh Thanh lên nói với Hoàng Chân và vợ chồng Quy Tân Thụ rằng:
- Chúng ta cùng đi ra cả.
Mọi người rảo bước theo ra. Lưu Bội Sinh thấy tay Thừa Chí bồng một người mà chân bước đi nhanh nhẹn hơn mình, trong lòng cảm phục vô cùng.
Mọi người đi tới phía sau núi thấy Mục Nhân Thanh tay cầm trường kiếm, Ngọc Chân Tử tay phải cầm kiếm tay trái cầm phất trần. Hai người cúi chào nhau, vừa định ra tay giao đấu.
Thừa Chí vội kêu gọi:
- Sư phụ, xin cho đệ tử được phép đối phó với y.
Mục Nhân Thanh với Ngọc Chân Tử đều hiểu biết nhau là võ lâm đệ nhất cao thủ, cuộc tranh tài này, hễ sơ xuất một tí là danh tiếng cả một đời sẽ tiêu mạng ngay, và tánh mang cũng khó mà bảo tồn được là khác, cho nên cả hai đều tập trung tinh thần vào nhau, không nghe thấy tiếng kêu gọi của Thừa Chí.
Thừa Chí Liền đưa Thanh Thanh cho Hà Thích Thủ bồng, Thừa Chí chỉ nói được một câu:
- Chị làm ơn trông nom cô ta.
Chỉ thấy Ngọc Chân Tử phất cây trần một cái, đột nhiên đánh vào vai trái, thì không sao gỡ ra được. Chàng là đệ tử tất phải đỡ đần hộ sư phụ liền nhún chân nhảy tựa như con chim đại bàng bay vù đến, xông thẳng vào người Ngọc Chân Tử. Ngờ đâu không những chàng định như vậy, mà Hoàng Châu lẫn Quy Tân Thụ cũng thế, ba người không hẹn mà nên nhảy tấn công Ngọc Chân Tử cùng một lúc.
Thâu vội phất trần lại, lùi về phía sau hai bước, Ngọc Chân Tử giữ luôn thế thủ, chỉ thấy tiếng gió soạt một cái, một người bay qua đầu, y vội rụt cổ lại, thấy trên đầu mát lạnh. Cái mũ đạo sĩ của y đã bị Thừa Chí hai tay chộp mất. Ngọc Chân Tử cả giận, múa kiếm nhắm cánh tay trái Thừa Chí chém luôn một nhát. Miếng võ này vừa độc vừa hiểm. Thừa Chí ở trên không, không sao tránh kịp, vội rụt tay lại. Chỉ nghe thấy “sẹt” một tiếng, cả một cái tay áo bị thanh kiêm đối phương chém đứt liền. Tuy áo là vật mềm mại, ở trên không, không chịu một sức ép nào, mà bị bảo kiếm chém đứt, như vậy đủ thấy thanh kiếm đó sắc bén biết nhường nào? Và nội công của lão đạo sĩ cũng kinh người. Thừa Chí xuống tới đất, ba sư huynh đệ đều đứng cả một lượt ở trước mặt sư phụ.
Mọi người thấy hai bên vừa trao đổi một miếng, vì quá nhanh chóng quá, chưa kịp chú mục tới. Lúc nẫy nghĩ lại cảnh vừa qua, ai nấy đều toát mồ hôi lạnh.
Ngọc Chân Tử nếu chỉ hơi tránh chậm một tí là bị ngay chưởng lực của Thừa Chí giáng vỡ sọ. Còn Thừa Chí nếu rụt tay kém nhanh một ly cũng bị đối phương chặt đứt cánh tay rồi. Chung quanh đấy, người nào cũng võ nghệ khá cao, định thần xong, không hẹn mà nên, ai cũng đều kêu lên một tiếng “giỏi!”
Ngọc Chân Tử cậy có sư phụ truyền cho tuyệt nghệ, tự kêu là thiên hạ vô địch.
Tuy y biết oai danh của Mục Nhân Thanh đã lâu nhưng cứ giữ vững thế thủ, y lợi dụng kéo dài thời cuộc đấu tranh khiến Mục Nhân Thanh vì tuổi già sức yếu chịu đựng không nổi, là y chiếm thế thắng ngay. Ngờ đâu đột nhiên có cao thủ nhảy vào đánh trộm, y định thần nhìn kỹ, thấy Thừa Chí là một thiếu niên trạc độ hai mươi tuổi vừa kinh hãi vừa tức giận múa trường kiếm, quát lớn:
- Ta hãy chém chết con khỉ nhỏ này đã, rồi sẽ giết con khỉ già này sau.
Thừa Chí thưa Mục Nhân Thanh rằng:
- Xin phép sư phục cho đệ tử tranh đấu với tên đạo sĩ này trước, nếu đệ tử không địch nổi y thì mời đại sư huynh và nhị sư huynh vào đánh tiếp, như vậy có nên không?
Mục Nhân Thanh đáp:
- Cũng được, nhưng con chớ khinh địch, nghe chưa?
Hoàng Chân và Quy Tân Thụ biết sư đệ này tài ba hơn mình, nhưng vì khiêm tốn mà nói như vậy. Một thiếu niên có thể không tranh cường hiếu thắng như thế, thật là hiếm có, nghĩ vậy hai người đều nói:
- Sư đệ, đừng có khiêm tốn nữa, cần nhứt là đừng có kiêng nể gì hết.
Ngọc Chân Tử kiêu ngạo nói:
- Ngươi muốn đạo gia dùng khí giớ 7a72 i hay bằng tay không tống tiễn nhà ngươi về Tây phương?
Hà Thích Thủ đưa Kim Xà kiếm cho A Chín và bảo rằng:
- Cô đưa thanh kiếm này cho sư phụ tôi.
A Chín cầm thanh kiếm tới trước mặt Thừa Chí. Đột nhiên trông thấy nàng, Thừa Chí ngẩn người ra. A Chín khẽ gọi:
- Anh… anh…
Cô bỗng mắc nghẹn không sao thốt nên lời. Chờ Thừa Chí cầm lấy thanh kiếm rồi, nàng lui ngay ra. Lúc ấy sương mù vừa tan, mặt trời đã mọc, chiếu sáng cả quả núi, mọi người đứng quây thành vòng tròn. Mục Nhân Thanh lùi lại đứng ở bên cạnh, xoa bóp cho Mộc Tang, Hoàng Chân tay cầm bàn tính, Quy Tân Thụ cầm cái bừa điểm huyệt, đều đứng trong vòng để áp trận.
Ngọc Chân Tử cười nói:
- Nếu các người muốn vào đánh cả một lúc cũng được.
Kiếm của đối phương điểm tới trước mặt. Y vội lấy phấn trần lên đỡ, tay trái cầm kiếm đâm luôn, nhưng bỗng thấy đối phương thâu kiếm lại, nhắm huyệt môn của mình điểm tới, nếu mình đâm kiếm đó là địch thừa hư điểm mà đâm thẳng vào ngay.
Y không ngờ một thiếu niên mặt mày thanh tú thế kia mà sử dụng thế kiếm lão luyện và độc ác đến thế? Y nhảy sang bên để tránh.
Thừa Chí biết đối phương sử dụng miếng này vừa thủ vừa tấn công, nếu kiếm của mình đâm ra một thước là kẻ địch tấn công vào bên phía phải ngay, chàng liền giơ ngang thanh kiếm và bảo vệ lấy thân mình trước. Cao thủ đấu kiếm khác hẳn với người thường, hai người bất cứ di động thế nào, đối phương đã biết ngay dụng ý ra sao rồi.
Những người đứng xem, có mấy người tài nghệ còn non nớt chỉ thấy hai người nhìn nhau, thân pháp và chân bước rất chậm chạp và ngây ngô, hình như không có vẻ gì là khẩn trương cả. Ngờ đâu, sự thắng bại của họ chỉ trong chớp mắt là quyết định xong ngay, sự sống chết như cột trên sợi tóc, sự thật nguy hiểm gấp bội lần đánh chém lung tung.
Tôn Trọng Quân hận Ngọc Chân Tử vừa rồi làm ô nhục mình, hờn giận vô cùng.
Nàng muốn giơ thiết câu đâm trộm vào phía sau lưng kẻ thù. Mai Kiếm Hòa thấy nàng đã tiến lên một bước, sợ hãi quá, vội giơ tay kéo lại và khẽ nói:
- Cô làm gì thế? Muốn chết hay sao?
Tôn Trọng Quân đáp:
- Anh để mặc em, em quyết định thí mạng với tên tặc đạo này rồi.
Mai Kiếm Hòa lại nói:
- Tên tặc đạo ấy đã biết tiểu sư thúc rất lợi hại, bây giờ y đang dùng kiếm pháp tối thượng thặng để bảo hộ toàn thân y. Nếu cô xông lên lúc này chỉ mất mạng mà thôi.
Tôn Trọng Quân cố gắng kéo tay ra, kêu la:
- Em không biết, để em lên giúp tay sư thúc.
Trước kia nàng thù ghét Thừa Chí hết sức, không bao giờ chịu tôn chàng là sư thúc cả. Lúc này, nàng thấy Thừa Chí ra tay đối địch với ác đạo, trong lòng quên hết oán hận cũ.
Mai Kiếm Hòa nói:
- Được, cô ném một cái ám khí thử xem!
Tôn Trọng Quân lấy kim tiêu ra, vận sức nhằm lưng Ngọc Chân Tử ném tới. Ngọc Chân Tử đang chăm chú nhìn vào mũi kiếm của Hà Thích Thủ hình như không biết gì kim tiêu phi tới, Tôn Trọng Quân đang mừng thầm sắp sửa ném trúng, bỗng nghe thấy “coong” một cái, Mai Kiếm Hòa thất thanh la lớn:
- Nguy tai!
Vừa la, chàng vừa kéo Tôn Trọng Quân cùng rập mình xuống đất. Nhưng không kịp vì Tôn Trọng Quân nhìn lên đã thấy phi tiêu của mình bắn trở lại, nhằm ngay giữa ngực phi tới. Biết không sao tránh khỏi, nàng chỉ còn cách đợi chết.
Bỗng thoáng một cái, một bàn tay ngọc giơ ra bắt luôn miếng vải đỏ buộc sau phi tiêu.
Mai Kiếm Hòa và Tôn Trọng Quân trống ngực đập mạnh, nhìn xem ai là người đã ra tay cứu mình, thấy người đó là Hà Thích Thủ, trong lòng hai người vừa cám ơn vừa xấu hổ, chỉ có gật đầu một cái để tỏ ý tạ ơn cứu mạng.
Lúc ấy, Thừa Chí và Ngọc Chân Tử kiếm pháp bỗng biến đổi hẳn, hai người đều tấn công nhanh như chớp nhoáng, dùng toàn lực mà đối phó với nhau. Ngọc Chân Tử là sư đệ của Mộc Tang, về khinh công rất tài nghệ độc đáo, đột nhiên y giở “Bách Biến Quỷ Ảnh” ra, chạy quanh người Thừa Chí để làm Thừa Chí hoa mắt là tấn công vào chỗ hiểm ngay nhưng y có ngờ đâu Thừa Chí cũng thạo “Bách Biến Quỷ Ảnh.” Cho nên tha hồ y hư hư thật thật, thiên biến vạn hóa, Thừa Chí vẫn chăm chú như thường không bị khinh công của đối phương làm huyền hoặc tý nào. Đấu tới lưng chừng, Ngọc Chân Tử trong lòng nghi ngờ, nghĩ thầm: “Chẳng lẽ y cũng tinh thông môn khinh công này chăng?”
Y bỗng nhảy ra ngoài, lấy Thiết kiếm ra, giơ lên, rồi quát lớn:
- Ngươi đã là đệ tử của Thiết Kiếm môn thì thấy Thiết kiếm này phải quỳ xuống lạy tức thì!
Thừa Chí nói:
- Thiết Kiếm môn cái gì? Xưa nay ta không nghe thấy ai nói tới cả.
Ngọc Chân Tử quát lớn:
- Ngươi không phải là đệ tử của Mộc Tang, tại sao ngươi lại biết khinh công “Bách Biến Quỷ Ảnh?” Mà đã là đệ tử của y tại sao lại không biết là người của Thiết Kiếm môn? Bây giờ kiếm ở trong tay ta, mau quỳ xuống nghe ta cư xử.
Thừa Chí đáp:
- Ta không biết đồng kiếm thiết kiếm gì cả!
Ngọc Chân Tử quay đầu hỏi Mộc Tang rằng:
- Bách Biến Quỷ Ảnh của y có phải anh dạy cho đấy không?
Mộc Tang lắc đầu. Biết sư huynh xưa nay không nói dối bao giờ, Ngọc Chân Tử ngạc nhiên vô cùng, ngẫm nghĩ giây lát lại nhảy đánh tiếp…
Vừa đánh Thừa Chí vừa ngẫm nghĩ những lời của đạo sĩ vừa nói, bỗng nghĩ: “Thảo nào, trước khi Mộc Tang đạo trưởng dạy tới Bách Biến Quỷ Ảnh, chỉ nhận là thua cờ phải dạy ta thôi chớ ông ta không chịu nhận ta là sư phụ là thế đấy? Và còn dạy chú Thanh trước rồi dạy lại ta sau, thoạt tiên ta tưởng tánh ông ta hoạt kê mới làm ra trò như vậy, chớ có ngờ đâu bên trong còn lắm chuyện rắc rối như thế này?”
Nghĩ tới Thanh Thanh, chàng đưa mắt nhìn thấy Thanh Thanh đang ngậm một miếng thuốc màu đỏ, Hà Thích Thủ đang cắt cổ tay thả máu độc ra cho nàng. Chàng mừng rỡ vô cùng, liền nghĩ: “Nàng trúng phải chất độc rất mạnh của Ngũ Độc giáo, mà Hà Thích Thủ là Giáo chủ tất nhiên biết cách giải cứu, như vậy nàng có cơ thoát nạn rồi!”
Nhưng cao thủ tỷ võ, không để ý một tí là nguy đến thân ngay. Trong khi hớn hở, Thừa Chí chỉ sơ xuất một chút, vai trái tránh hơi chậm, để hở một chỗ. Chờ mãi mới có dịp may này, Ngọc Chân Tử liền nhắm ngay sườn bên trái của Thừa Chí đâm luôn một kiếm.
Mọi người đều kinh hãi kêu rú, ngờ đâu Ngọc Chân Tử càng kinh hãi hơn. Thì ra kiếm ấy đâm trúng rồi mà kiếm lại bị bật ra, chớ không đâm vào người Thừa Chí được. Y có biết đâu Thừa Chí mặc cái áo cánh sợi vàng của Mộc Tang tặng cho. Y tưởng đối thủ võ công đã luyện tới mức đao kiếm chém không đứt, liền toát mồ hôi lạnh sợ hãi vô cùng.
Thanh Thanh vừa mới tỉnh lại, bỗng thấy Thừa Chí bị trúng một kiếm, trong lòng thương xót, vội móc túi lấy ống sắt, rút nút ra vẫy mạnh vào người Ngọc Chân Tử. Con Kim Xà bắn tung ra, nhe nanh vuốt cắn luôn Ngọc Chân Tử. Đạo sĩ cúi đầu tránh, có ngờ đâu con rắn vàng linh tính vô cùng, trầm mình xuống nhắm đầu y cắn luôn.
Nếu là người khác, không thể nào tránh khỏi Kim Xà trầm xuống cắn miếng ấy, nhưng Ngọc Chân Tử có phải là tay thường đâu, múa cây phất trần một cái đã cuốn luôn con vật nọ lại. Y biết nếu lại dùng sức hất con rắn đi, Thừa Chí sẽ thừa cơ tấn công ngay, đành phải vứt bỏ phất trần lẫn con Kim Xà xuống đất nhảy ra mấy bước.
Đánh mãi không hạ nổi đối phương, Thừa Chí chưa nghĩ ra nên dùng kiếm pháp gì để thắng y được. Lúc này chàng trông thấy con rắn vàng liền nghĩ ngay lại ngày nọ con Kim Xà này đấu với Tề Vân Ngao những thân pháp tinh diệu vô cùng, những khi nhàn rỗi, chàng vẫn đem những miếng võ ấy ra luyện tập và biến hóa. Thế là chàng không cần nghĩ ngợi thêm nữa, thân theo kiếm tẩu, liên miên tiến lên.
Ngọc Chân Tử giựt mình kinh hãi cố hết sức chống đỡ, nhưng kiếm pháp và thân pháp của đối phương tuyệt nhiên không phải là những thế võ gia truyền của các phái võ lâm, chỉ thấy những miếng võ lạ những bóc kén rút tơ, không sao hết được. Trong lúc y kinh hoàng, chỉ có cách lùi về phía sau. Thấy bộ pháp của y đã loạn, thét lớn một tiếng, tấn công mạnh mấy miếng, múa kiếm chém đứt một khúc tóc của đạo sĩ, tay trái giáng luôn một chưởng “đốp” một tiếng trúng ngay ngực Ngọc Chân Tử.
Chưởng đó gọi là Phá Ngọc quyền đích truyền của phái Hoa Sơn. Ngọc Chân Tử chịu đựng không nổi, ngã ngửa về phía sau, bỗng nghe cổ đau như cắt, thì ra y đã bị con Kim Xà đang cắn chặt. Y bị một chưởng của Thừa Chí chưa đến nổi chí mạng nhưng nọc độc kỳ lạ của Kim Xà mới khiếp người, vả lại con vật nọ lại cắn trúng chỗ yếu huyệt của y nên chỉ trong chốc lát, toàn thân đạo sĩ phát đen mà chết.
Ba tên theo y tới tróc nã Hồng Nương Tử thấy thủ lãnh đã chết, không dám ở lại nửa phút, vừa chạy vừa lăn xuống núi, cấp tốc đào tẩu liền.
Các đệ tử thấy Thừa Chí ra tay đánh bại kình địch, ai nấy khâm phục chàng vô cùng. Mộc Tang than thở luôn miệng và sai chàng Câm đem xác Ngọc Chân Tử đi chôn, rồi tay cầm thanh Thiết kiếm nói câu chuyện xưa.
Thì ra, Ngọc Chân Tử với ông ta năm xưa là đồng môn. Phái của ông ta là Thiết Kiếm môn, thanh Thiết kiếm của khai sơn tổ sư sử dụng, đời đời tương truyền. Một năm kia, sư phụ ông ta tạ thế ở tỉnh Tây Tạng, Thiết kiếm liền mất tích. Thoạt tiên, Ngọc Chân Tử học võ rất chăm, người lại chánh phái. Ngờ đâu sau khi sư phụ chết, không ai quản thúc, tánh nết thay đổi hẳn không còn lương thiện như trước nữa. Y tu hành từ hồi còn nhỏ, không gần nữ sắc, thế mà lúc đó lại thích hái hoa, cưỡng gian, không điều ác gì là không làm. Nhờ có võ nghệ cao cường không ai làm gì được y. Mộc Tang đã khuyên can y nhiều lần nhưng y không chịu nghe, còn cãi lại là khác, vì vậy hai sư huynh đệ mới tuyệt giao từ đấy. Ngọc Chân Tử biết võ công của sư huynh cao cường lắm chỉ sợ đối phó không nổi nên không ở lại một mặt tìm Thiết Kiếm. Chẳng ngờ y đã tìm ra được Thiết kiếm từ bao lâu không rõ.
Theo quy luật của Thiết Kiếm môn, hễ trông thấy Thiết kiếm y như trông thấy tổ sư vậy, nên người nào có Thiết kiếm sẽ được coi như là người Chưởng môn (đứng đầu môn phái), được quyền ra lịnh và xét xử người trong môn phái, thậm chí bắt chết cũng phải chịu. Cho nên Mộc Tang trông thấy Thiết kiếm không dám đánh lại y nữa.
Mục Nhân Thanh nghe xong câu chuyện ấy, vừa than vài tiếng quay đầu lại hỏi Hồng Nương Tử rằng:
- Tại sao bọn chúng đuổi bắt con?
Hồng Nương Tử quỳ sụp xuống vái lạy, vừa khóc vừa nói:
- Xin Mục lão gia cứu giúp chồng con!
Trước kia, Thừa Chí chưa hề gặp mặt Hồng Nương Tử bao giờ, nhưng do An đại nương giới thiệu, mới hay nàng là vợ của nghĩa huynh Lý Nham và cũng là một vị nữ hào kiệt. Nghe thấy nàng thưa với sư phụ như vậy, Thừa Chí kinh ngạc hỏi:
- Nghĩa huynh tôi làm sao hở chị?
Hồng Nương Tử đáp:
- Ngô Tam Quế liên kết với quân Mãn Thanh tấn công vào Sơn Hải Quan chiếm liền mấy trận, Sấm Vương đều bất lợi, vội đem quân rút ra khỏi Bắc Kinh. Ngờ đâu quân sư Tống Hiến Sách ở trước mặt Sấm Vương đặt điều thị phi, vu khống Lý tướng quân định mưu phản, tự lập làm vua chúa, Sấm Vương đã hạ lệnh bắt giam Lý tướng công, nên tôi phải vội vã lẻn trốn lên đây cầu cứu. Ngờ đâu tên lùn họ Tống lại phái người đuổi theo tôi…
Mọi người nghe thấy quân Mãn Thanh đã tiến vào Quan ải rồi đều sửng sốt tựa như đột nhiên nghe thấy tiếng sấm vậy. Thừa Chí lo ngại quá, vội đỡ Hồng Nương Tử dậy và nói:
- Chúng ta phải đi cứu ngay mới được. Tôi e đi chậm một bước là không kịp đâu.
Nhưng khi chàng nghĩ lại, lần này sư phụ triệu tập tất cả môn hạ tạ núi Hoa Sơn, tất phải có việc cần bàn tới. Vậy biết làm sao bây giờ đây? Chàng nhìn sư phụ, tỏ vẻ lo ngại.
Mục Nhân Thanh nói tiếp:
- Các người đã tới đông đủ cả, ta tuyên bố mục đích của buổi họp này.
Nói xong, ông ta cho thỉnh bức hình của sư tổ ra, thắp hương nến đâu đấy, các đệ tử đều quỳ xuống vái lạy. Hà Thích Thủ đứng núp vào một góc, đưa mắt nhìn Thừa Chí.
Mục Nhân Thanh mỉm cười nói:
- Cô cứ cương quyết đòi nhập môn phái của ta, sự thật võ công của cô cũng đủ tung hoành thiên hạ rồi. Vừa rồi tôi đẩy một cái, cô lùi có bốn bước thôi. Trong môn phái ta trừ ba đệ tử do ta đích thân dạy bảo ra không có người thứ tư có được công lực như cô. Thôi được, ta cũng vui lòng cho cô nhập môn, quỳ xuống vái Sư tổ đi!
Hà Thích Thủ cả mừng, chạy tới sau lưng Thừa Chí quỳ xuống vái lạy sư tổ. Hành lễ xong, Mục Nhân Thanh đứng vào chính giữa lớn tiếng nói:
- Hiện giờ thiên hạ đang đại loạn, ta tuổi tác đã cao, không muốn dính tới việc đời nữa. Từ nay tất cả mọi việc của môn phái Hoa Sơn này ta sẽ trao cho đại đệ tử Hoàng Chân đảm trách.
Hoàng Chân sợ hãi vội nói:
- Võ công của đệ tử còn kém, nhị sư đệ và tam sư đệ…
Mục Nhân Thanh vội ngắt lời nói:
- Con cứ giữ trọng trách chưởng môn, trông nom các đệ tử, bắt chúng tôn kỷ cho nghiêm, hành hiệp trượng nghĩa. Thôi, con đừng từ chối nữa.
Hoàng Chân không dám từ chối, liền quỳ xuống vái lạy tổ sư và sư phụ một lần nữa, rồi nhận phù trưởng môn. Mọi người xúm lại chúc mừng.
Thừa Chí thấy đại sự đã xong, trong lòng thương nhớ nghĩa huynh, liền quỳ lạy sư phụ, xin xuống núi ngay và nói với Thanh Thanh rằng:
- Chú Thanh, chú hãy ở lại đây điều dưỡng, chờ khi tôi cứu nghĩa huynh ra khỏi tù lao, sẽ trở lại đây với chú ngay.
Thanh Thanh thấy A Chín cũng theo lên núi, càng tức giận thêm, đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt chảy ròng. A Chín đột nhiên chạy tới trước mặt Thanh Thanh, với giọng nghẹn ngào nói:
- Chị Thanh, chị không hận em nữa chứ!
Nói xong, nàng lột mũ da xuống, để lộ ra cái đầu trọc lóc. Thì ra nàng thấy cha đã quốc vong, lại biết Thừa Chí nhứt tâm yêu thương Thanh Thanh, chán nản vô cùng, liền cắt tóc đi tu. Thấy nàng như vậy, ai nấy đều ngạc nhiên. Thanh Thanh hổ thẹn vô cùng. Thừa Chí trong lòng bối rối như mớ bòng bong, không biết xử sự thế nào cho phải.
Mộc Tang bỗng nói:
- Cô nương này vừa rồi đã cứu bần đạo thoát chết. Bình sanh bần đạo chưa hề thâu nhận đồ đệ bao giờ. Bây giờ môn phái của bần đạo đã quét sạch những kẻ tồi bại rồi, nếu cô nương vui lòng, để bần đạo sẽ dạy bảo vài miếng võ cho.
A Chín cả mừng, vội tiếng tới trước mặt Mộc Tang quỳ xuống vái lạy. Sau này nàng học được hết tuyệt nghệ của Mộc Tang trở nên một đời đại hiệp về triều đại Mãn Thanh. Những môn hạ của nàng là Cam Phượng Trì, Bạch Thái Quan, Lã Tứ Nương đều là anh hùng nghĩa hiệp, tiếng tăm lừng lẫy nhứt thời vua Ung Chính, đó là những chuyện về sau.
Hãy nói Thừa Chí và Hồng Nương Tử, Thanh Thanh, Hà Thích Thủ đều đi cứu Lý Nham nhưng tới nơi hơi chậm, Lý Nham đã bị Sấm Vương xử trảm rồi. Khóc lóc một hồi, Thừa Chí kiếm được thi hài của Lý Nham, bèn đem đi mai táng hẳn hòi. Một hôm tế lễ trên mộ Lý Nham xong bỗng thấy một vị thư sinh trạc độ trung niên, áo trắng đứng ngoài cánh đồng hướng về phía Bắc khóc lóc.
Thừa Chí lấy làm lạ, liền tiến lên hỏi nguyên do người đó, mới hay là Hầu Triều Tôn, mười mấy năm trước đã gặp nhau ở trên núi Lão Nha. Lúc này Hầu công tử đầu tóc bạc phơ, không còn anh tuấn như xưa nữa. Hai người cùng trở về khách sạn, ăn uống no say một bữa. Hầu Triều Tôn lấy giấy bút ra viết luôn một bài thơ tặng Thừa Chí, rồi cáo từ đi liền. Đại khái bài thơ đó nói rằng: Những cảnh phồn hoa xưa kia bây giờ không còn nữa. Triều đại đã thay đổi khiến bao kẻ vong quốc phải đau lòng xót thương. Mỗi năm tới ngày hàn thực, ở chân trời góc biển, khóc một hồi để nhớ tới vua chúa và đất nước. Đây là lời đau thương của tôi, trước giờ từ biệt, để bày tỏ cho bạn hay.
Thừa Chí đọc xong bài thơ, trong lòng ngao ngán. Ngay ngày hôm đó, chàng thu xếp hành trang lên đường, bỗng trông thấy tờ địa đồ của vị quan Tây Dương tặng cho lúc trước, liền nghĩ tới chuyện ngao du hải ngoại. Thế là chàng đem Thanh Thanh, Hà Thích Thủ, chàng Câm, Thôi Hy Mẫn các người, lại còn triệu tập thêm Tổ Trọng Thọ, cha con Mạnh Bá Phi, vợ chồng Uyển Nhi, Sa Thiên Quảng, Hồ Quế Nam, cùng hào kiệt bảy tỉnh đi một thể. Và còn được Thất thập nhị đảo, Đảo chủ Trịnh Khởi Vân giúp đỡ, viễn chinh đất lạ. Từ đó chàng với mọi người ở hải ngoại thiết lập một thế giới mới.
Thật là:
Mãn đường hoa túy tam thiên khách.
Nhứt kiếm sương hàn tứ thập châu.
Tạm dịch:
Hoa nở đầy nhà, say ba ngàn khách.
Một thanh kiếm tỏa, lạnh bốn mươi châu
*** THE END ***