Bích Vân Thần Chưởng Chương 34


Chương 34
Quần hùng thọ khổn

Lúc ấy bọn Bạch Cốt Thần Quân mấy người đã nhanh vào đến trong phòng, thân hình của họ nhanh như một luồng gió, nhẹ như một sợi bông tiến thẳng vào, trong viện này có một căn phong đang có người thầm thì chuyện trò.

 Bạch Cốt Thần Quân lướt tới cửa sổ đang nhìn vào bên trong, thấy có một đạo sĩ cao lớn vạm vỡ đang ngồi xoay lưng ra cửa, tay cầm một cái hộp gấm đang khẽ dặn một lão đạo sĩ rằng :

 - Hộp thuốc giải này Quan chủ giao cho đệ tử và bảo chuyển lại lão đạo trưởng trông coi. Ông ta còn bảo kẻ địch đêm nay tới đây mục đích chỉ vì hộp thuốc giải này.

 Lão đạo sĩ ấy đang ngồi tựa trên một cái sập vải gấm rất lớn, mở to hai mắt nhìn rồi lạnh lùng nói ra ngoài cửa sổ rằng :

 - Quý khách ở xa tới, sao không vào đây trò chuyện?

 Bạch Cốt Thần Quân giật mình kinh hãi, bụng bảo dạ rằng :

 - “Lão đạo sĩ này lợi hại thật...”

 Nghĩ đoạn, ông ta liền cười nhạt một tiếng rồi nhanh nhẹn nhảy vào trong phòng.

 Đồng thời Bạch Dật Phong, Củng Phàm, Long Điền như mấy cái bóng ma cùng tiến thẳng vào trong phòng.

 Lão đạo sĩ thấy mấy người phi thân vào liền cười hí hí :

 - Hay lắm! Hay lắm! Khách đã tới nhiều, hí hí...

 Bốn người vào tới trong phòng đều đứng yên, lão đạo sĩ như nghĩ ra việc gì, mặt lộ vẻ hoài nghi, vì y thấy Củng Phàm đeo một thanh đao cong và người nào cũng đeo mặt nạ sài lang trắng, nên y cứ ngơ ngác nhìn bốn người hoài.

 Bạch Cốt Thần Quân liên lên tiếng hỏi :

 - Hình như đạo trưởng có việc gì muốn chỉ giáo phải không?

 Lão đạo sĩ thở dài một tiếng rồi thủng thẳng hỏi :

 - Các vị có phải là người của Bích Ba hồ ở núi Chung Nam tới đây không?

 Mọi người nghe thấy đạo sĩ hỏi như thế đều ngạc nhiên, vì người trên giang hồ tuy biết gần đây có Bích Ba bang nổi lên thật, nhưng không ai biết Tổng đàn ở đâu, như vậy bốn người không kinh ngạc sao được?

 Nhưng người nào người nấy đều lão luyện giang hồ, khi nào vì một lời hỏi của đối phương mà sợ hãi, cho nên Long Điền vội đáp :

 - Đạo trưởng sành lắm! Phải! Tại hạ và các người ở Bích Ba hồ tới đây cầu linh dược, chẳng lẽ đạo trưởng không nể mặt anh em mỗ hay sao?

 Lão đạo sĩ liền dịu nét mặt, với giọng ôn tồn nói tiếp :

 - Đến đây cầu linh dược, huống hồ lại là người của Bích Vân kiếm khách, tiểu đạo đâu dám không đưa thuốc giải cho quý vị, nhưng quý vị nào đã vào chốn mai phục trùng trùng này, ai ai cũng khó thoát thân được lắm.

 Nói xong y đưa hồ lô thuốc giải cho Bạch Cốt Thần Quân.

 Người giàu kinh nghiệm như Bạch Cốt Thần Quân, nay thấy đối phương đưa thuốc giải cho mình một cách quá dễ dàng như vậy, cũng phải ngạc nhiên hết sức, không biết nên xử trí như thế nào cho phải, riêng có Bạch Dật Phong đã tiến lên một bước đỡ lấy hộp thuốc giải và đáp :

 - Dám hỏi đạo trưởng với Bích Vân kiếm khách có liên can đặc biệt gì, mà lúc này tại nơi đây lại chịu giúp đỡ chúng tôi như thế?

 Lão đạo sĩ khẽ thở dài một tiếng rồi đáp :

 - Hơn ba mươi năm về trước, tiểu đạo vào núi hái thuốc bị một rắn độc cắn phải, may được Bích Vân kiếm khách đi qua thấy vậy cứu cho thoát chết, nên đến bây giờ cũng còn ghi nhớ và chỉ mong trả được cái ơn ấy...

 Long Điền lạnh lùng xen lời nói :

 - Có người tới đó!

 Mọi người lắng tai nghe, quả thật có tiếng gió động tà áo nghe phần phật. Lão đạo sĩ nghiêm nét mặt lại, nói tiếp :

 - Quan chủ của Cửu Thiên đạo cung ngày nay là sư điệt của tiểu đạo. Năm trước y vào hậu cung, vì liên tiếp gặp những sự kỳ ngộ và được tệ sư huynh đặc biệt cưng chìu, cho nên võ công của y mới tiến bộ nhanh chóng như thế. Gần đây tệ sư huynh đột nhiên tuyên bố nhường ngôi Quan chủ cho y và còn tệ sư huynh thì một mình đi ngoài vân du. Gần đây vì sư điệt lại tuyên bố là y đã phát giác kẻ thù lớn nhất của y ở đâu rồi, và phải đem toàn lực của bổn cung ra đối phó. Lúc ấy tiểu đạo không ngờ kẻ thù của y lại là các vị hào hiệp ở Bích Ba hồ, nên mới nhận lời, không ngờ trên đời lại có những sự lạ lùng như thế. Việc đã xảy ra như vậy, bần đạo đành phải đứng ra bên ngoài, không giúp bên nào cả.

 Nói xong, lão đạo sĩ chào mọi người một cái rồi vượt qua cửa sổ đi luôn. Y vừa qua cửa sổ thì Bạch Dật Phong đã kêu gọi :

 - Xin đạo trưởng ngừng bước!...

 Nhưng lão đạo sĩ đã quyết tâm không giúp hai cả, và võ công của ông ta lại cao siêu, nên lời nói của Bạch Dật Phong chưa dứt thì ông ta đã đi mất dạng rồi.

 Bạch Cốt Thần Quân nghĩ ra được một kế, khẽ nói :

 - Chúng ta mau lui ra khỏi nơi đây ngay!

 Lúc ấy bỗng có tiếng kêu “lách cách” rất khẽ, ánh sáng tối om hẳn, những cửa sổ ở bốn vách đều vụt mất tích, bốn bề tối đen như mực.

 Long Điền trái tay nhắm chỗ có cửa sổ tấn công một chưởng kêu đến “bùng” một tiếng, lúc ấy y mới hay vách tường cứng rắn như vậy. Tiếp theo đó lại có những tiếng kêu “soẹt soẹt”, bốn bên khe liền có những điểm sao lạnh nhanh như mưa nhằm mọi người bắn tới.

 Củng Phàm múa tít thanh đao, liền đó có những tiếng kêu “leng keng”, tất cả những ám khí ở bốn bên bắn tới liền biến thành sắt vụn rớt xuống đất ngay.

 Long Điền trầm giọng nói :

 - Chúng ta phải nghĩ cách thoát khỏi mới được.

 Bạch Dật Phong liền nói :

 - Tôi chắc muốn ra khỏi nơi đây cũng không phải là chuyện dễ đâu.

 Bạch Cốt Thần Quân lạnh lùng xen lời nói :

 - Theo lão phu, chúng còn giở thêm trò khác ra nữa, chứ không phải bấy nhiêu thôi đâu.

 Củng Phàm trầm giọng nói tiếp :

 - Không biết hiện giờ Bang chủ ở đâu? Không biết có gặp kẻ địch như chúng ta.

 Long Điền vội đỡ lời.

 - Bang chủ mưu trí hơn người, quyết không ngu xuẩn như chúng ta mà bịmắc hợm đối phương như thế này đâu.

 Bạch Cốt Thần Quân ngẫm nghĩ giây lát và nói tiếp :

 - Có lẽ nơi đây là một cái hộp gang có gió thông hơi cũng nên.

 Ông ta vừa nói dứt thì trên đỉnh đầu có tiếng người khẽ nói :

 - Cẩn thận.

 Bốn người vội đứng nép vào bốn bên vách, đồng thời Bạch Cốt Thần Quân còn quát lớn :

 - Nước độc!

 Bốn người liền giơ bốn chưởng lên đánh vào những nước từ bên trên chảy xuống.

 Lúc ấy trong phòng mùi tanh hôi bốc lên khó ngửi hết sức mà những vòi nước độc vẫn cứ tiếp tục chảy xuống. Chỉ trong chốc lát, khắp phòng đã dính đầy nước độc.

 Bốn người dùng chưởng phong đẩy những nước độc ở bên trên chảy xuống nhưng thấy những vòi nước độc đó cứ tiếp tục phun xuống hoài, khiến bốn người cuống cả chân tay lên.

 Đột nhiên ngoài phòng có tiếng cười nhạt vọng vào, tiếp theo đó lại có giọng rất lạnh lùng nói :

 - Các vị sắp có tuồng hay trình diễn đây.

 Tiếng nói ấy từ trên đỉnh phóng vọng xuống, nhưng không biết rõ từ một phương hướng nào? Tiếng nói vừa dứt thì có tiếng kêu “cách” một tiếng “sè sè” rất khẽ, bốn bên vách đột nhiên có vô số lỗ hổng nho nhỏ lộ ra, nước độc ở trong lỗ hông ấy nhanh như mũi tên bắn vào.

 Long Điền thấy vậy quát lớn một tiếng :

 - Tập trung!

 Cả bốn người đều tập trung đúng ở giữa căn phòng, lưng sát lưng nhau, giở chưởng ra tấn công về phía những lỗ hổng để cho những nước độc không bắn vào người mình được.

 Tuy những vòi nước độc đó đã bị bốn người đẩy bắn sang tứ phía, không sao bắn được vào thân của họ, nhưng nước ở dưới đất càng ngày càng nhiều. Bốn người đều lo âu vô cùng, không biết đối phó với những nước ở dưới đất bằng cách nào.

 Đang lúc ấy lại có tiếng “phì phì”, trên đỉnh đầu lại có nước đen chảy xuống, đồng thời bốn bên vách lại có khói trắng phun ra.

 Bạch Cốt Thần Quân thấy vậy cả kinh, vội giơ tay áo lên phe phẩy mấy cái đẩy những làn khói trắng và thuốc độc sang một bên, và mồm thì quát lớn :

 - Cẩn thận khói trắng có độc đấy!

 Y vừa lên tiếng nói, mũi đã ngửi thấy mùi thơm và hơi độc ấy đã bốc lên trên óc liền, khiến ông ta loạng choạng đứng không vững, ngã lăn ra đất tức thì.

 Củng Phàm vừa thấy sự tình xảy ra như vậy, liền xoay người qua, đưa tay xốc lấy Thần Quân và dìu ông ta đứng dậy.

 Trong lúc bốn người đang lâm vào tình trạng tuyệt vọng thì trên nóc phòng đột nhiên có mấy tiếng kêu “hự hự...” và hình như có mấy thân hình người ngã lăn long lốc từ trên mái nhà rơi xuống đất.

 Tiếp đó trên nóc phòng vụt mở toang một khoảng trống và có tiếng của Kiếm Phi vọng xuống :

 - Mau hãy thoát ra khỏi nơi đây!

 Củng Phàm mừng rỡ lên tiếng :

 - Bang chủ đã đến cứu chúng ta.

 Dứt lời ôm chặt lấy Bạch Cốt Thần Quân và tung mình lên trên nóc, theo sau Củng Phàm là Bạch Dật Phong và Long Điền hai người.

 Kiếm Phi thoáng nhìn sắc mặt của Thần Quân liền vội bảo :

 - Thần Quân huynh hãy mau vận sức dồn độc khí ra ngay đi, kẻo để lâu...

 Chàng nói chưa dứt lời thì đã có mấy đạo sĩ nhảy lên mái nhà đứng vây quanh bọn chàng. Trong số mấy người đạo sĩ đó có một đạo sĩ vạm vỡ bịt mặt.

 Đạo sĩ bịt mặt có vẻ đắc ý, ngạo nghễ lên tiếng :

 - Kiếm Phi! Nơi này sẽ là mồ chôn của ngươi đó!

 Kiếm Phi khinh thường đáp :

 - Phải nói là của ngươi mới đúng hơn.

 Đạo sĩ bịt mặt cười gằn một tiếng, tay trái đưa lên không vẫy một cái ra hiệu, liền có nhiều đạo sĩ của Cửu Thiên đạo cung từ bốn phía xuất hiện và cùng tiến lại, thân pháp cực kỳ mau lẹ, chứng tỏ họ đều là những cao thủ trong võ lâm. Đồng thời tay mặt của vị đạo sĩ vạm vỡ đưa lên kéo tấm vải bịt xuống, miệng quát lớn :

 - Kiếm Phi! Có còn nhớ ta là ai không?

 Kiếm Phi ngạc nhiên khẽ thốt :

 - Vạn Thích! Té ra là huynh...

 Đạo sĩ bịt mặt chính là Vạn Thích, cất giọng cười như quỷ khốc rồi chỉ tay vào Kiếm Phi ra lệnh cho các đạo sĩ :

 - Giết hết cả bọn này... không được để cho một người nào sống sót.

 Mệnh lệnh của Vạn Thích vừa thốt ra xong thì có mấy đạo sĩ tuốt trường kiếm ra, xông thẳng vào bọn Kiếm Phi.

 Long Điền ồ ồ la to :

 - Muốn chết thì lão cho chết.

 Thế là một trận quyết đấu đã phát động ở ngay trên mái nhà. Bóng người thấp thoáng qua lại và ánh đao kiếm chiếu sáng loang loáng.

 Củng Phàm vì sử dụng Loạn nguyệt đao, hễ thấy kẻ địch là đâm, chém, còn Kiếm Phi thì dùng Bích Vân kiếm múa tít đến nỗi mưa gió không sao lọt được. Bốn người bảo vệ Bạch Cốt Thần Quân, đang ngồi điều hơi vận khí để dồn nọc độc ra khỏi người. Tiếng kêu la thảm khốc nổi lên, những luồng mưa máu bắn tung khắp nóc nhà nhưng bọn đạo sĩ càng tới càng đông, chúng bao vậy chặt lấy bốn người.

 Một tiếng canh sau, bốn người đã thấm mệt, mồ hôi trên mặt toát ra, bốn cái mặt nạ sài lang trắng cũng dính rất nhiều máu tươi và áp lực bên ngoài vẫn tiếp tục đè nặng tới.

 Cửu Thiên đạo cung ngoài những người đang đấu ở đó võ công rất cao cường ra, lại còn có những đạo sĩ đứng cạnh đó xem, võ nghệ cũng không kém.

 Vạn Thích đắc chí cười vang và nói :

 - Hà hà! Đặng Kiếm Phi! Lần này dù có muốn sống thì thật khó hơn là lên trời.

 Nói xong y múa trường kiếm cùng mười tên đạo sĩ xông ngay vào trận đấu.

 Đột nhiên có một bóng trắng phi lên và có tiếng người lạnh lùng nói :

 - Chưa chắc!

 Lại có mấy tiếng kêu la thảm khốc, mưa máu lại bắn lên tung tóe. Bạch Cốt Thần Quân giở Bạch Cốt trảo đã lâu không sử dụng tới xông vào trận đấu.

 Áp lực chung quanh càng nặng thêm, Kiếm Phi liền lớn tiếng hỏi :

 - Thiên Sát huynh, đã mạnh rồi đấy chứ.

 Bạch Cốt Thần Quân cũng lên tiếng đáp :

 - Như thường rồi, cám ơn Bang chủ!

 Kiếm Phi ngẩng đầu lên nhìn trời, rú lên một tiếng sài lang hú, nghe rất rùng rợn.

 Bốn người nọ cũng giở toàn lực ra tấn công. Thế là bên phe chàng lại chiếm ưu thế ngay.

 Đột nhiên trong khu núi Cửu Cung bỗng có tiếng lang hú rất rầu rĩ. Long Điền liền hú lên như tiếng hổ gầm :

 - Lại đây! Phen này các ngươi sẽ chết hết!

 Y lại ngẩng đầu lên rú một tiếng sài lang hú, cũng rùng rợn hơn.

 Vạn Thích cười quái dị một tiếng rồi nói :

 - Chúng ta hãy diệt những tên này đi trước, rồi hãy giết mấy tên kia sau!

 Y giơ trường kiếm lên ra hiệu một cái, tất cả các đạo sĩ đứng ở đó liền xông vào trong trận đấu. Thế là trên mái nhà đã có hơn ba mươi đạo sĩ bao vây năm người.

 Đấu được một hồi lâu, năm người hình như đã thấm mệt. Đột nhiên Kiếm Phi quát lớn :

 - Xông xuống.

 Kiếm của chàng hóa thanà một đạo ánh sáng xanh, nhằm dưới nhà phi thân xuống.

 Tiếp theo đó Bạch Cốt Thần Quân, Bạch Dật Phong, Củng Phàm các người cũng nhảy xuống theo Kiếm Phi và mọi người xông vào trong đám đông. Dưới ánh sáng lập lòe, bóng người thấp thoáng, tiếng kêu la thảm khốc cứ vọng lên luôn luôn, máu tươi càng bắn ra càng nhiều.

 Cánh tay trái của Bạch Dật Phong đã bị thương nặng, Củng Phàm cũng bị thương nhưng nhiệm vụ mọi người là dù còn đến giọt máu cuối cùng cũng phải đánh lại kẻ địch.

 Kiếm Phi giở toàn lực ra sử dụng Bích Vân tam thức, đồng thời tay trái thì múa thanh Kim Húc thần kiếm phát huy đến hết oai lực, ánh sáng kiếm xanh và vàng của chàng tới đâu là đối phương chết tới đó.

 Nên dù đối phương võ công cao siêu đến đâu, người nhiều đến đâu cũng không làm gì nổi chàng. Nhưng rồi Kiếm Phi cũng thấy mỏi mệt dần...

 Bỗng đằng xa có tiếng hú rất dài vọng tới, các anh em của Bích Ba bang đã giở hết lực khinh công tới cứu viện nhưng ít nhất họ cũng còn ở ngoài xa mười dặm mà bọn Vạn Thích đang giở hết toàn lực ra dồn éo thật là nguy vô cùng...

Hết chương 34

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/2945


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận