Bông Hồng Thủy Tinh Chương 4

Chương 4
Tôi k sợ ma

Đúng là tôi không biết sợ ma là gì thật, vì chẳng ai đi sợ một con gì đó chưa bao giờ được gặp, mà lại không có khả năng hại mình. Có điều tôi không tin chuyện thằng cha kia hiện về lắm, nhưng phải nói vậy để an ủi cô bé. Nhưng vô ích, cô bé vẫn khóc và lắc đầu:

- Cậu không hiểu, không thể hiểu… Cậu không biết mỗi lần anh ấy vào phòng tớ, nhìn tớ và nói với tớ những gì đâu… Anh ấy sẽ không buông tha tớ… không bao giờ!

Cô bé đóng sập cửa lại, chạy vụt vào trong nhà. Tôi lắc đầu. Mệt thật. Tôi cảm thấy tội nghiệp cho cô bé.

Anh chàng sau lưng tôi vẫn hát nãy giờ, nhưng lạ cái là cô bé vẫn không hề để ý đến anh ta. Tôi lại gần anh ta, ngồi xuống bên cạnh. Tôi thích guitar, thích lây luôn cả những người chơi guitar. Tôi muốn học guitar, đã từng học và học cũng khá, nhưng sau đó lại phải bỏ vì thiếu thời gian. Và tôi thích bài hát này…

“Những đắm say tìm đến, khi thời gian chưa xóa mờ vết thương… Dù cho năm tháng trôi, cuộc tình chia cách xa đôi đường, ngày xưa ta đã yêu…”

Tôi muốn bắt chuyện với anh ta, nói gì thì tôi cũng chưa biết. Tôi định ngồi đợi cho anh ta hát xong bài rồi sẽ bắt chuyện. Anh ta vẫn chơi đàn, vẫn hát và không để ý gì đến tôi.

“Vì tình yêu kia mong manh như thủy tinh, anh không muốn trong đời thiếu em… Rồi thời gian ta chia xa không phai nhòa, vì ngày mai ta sẽ mãi mãi không quên… Xin em hãy giữ kỉ niệm bông hồng thủy tinh…”

Người thanh niên kết thúc bài hát bằng một giọng buồn xa xăm. Tôi đang định bắt chuyện với anh ta thì có một ông cụ khoảng tám chục tuổi chống gậy đi lại gần. Anh ta lập tức xách đàn đứng lên, bỏ đi, và ông cụ ngồi ngay vào chỗ anh ta vừa ngồi. Tôi chán nản ra về.

Chiều hôm sau, tôi lại đến nơi đó. Lần này tôi đến sớm hơn một chút, nên cả thằng bạn tôi lẫn cô bé kia đều chưa về. Chỉ có chàng ca sĩ kia là vẫn chơi đàn.

“Cuộc tình xưa như vết cứa xót xa, tim anh âm thầm đau đớn… Bụi mờ quá khứ đã giăng che mờ trên cây đàn đã nín câm… Một tình yêu đó xin gọi tên bông hồng thủy tinh, để sỏi đá quen bước chân anh từng đêm trên phố khuya…”

Tôi lại gần chàng ca sĩ. Anh ta chỉ hát đến đó, rồi bỏ dở bài hát giữa chừng, quay sang nhìn tôi. Tôi lấy làm lạ, vì một người chơi đàn luôn rất ghét phải bỏ dở bài hát giữa chừng.

- Anh đi với tôi một lát.

Anh ta nói với tôi ư? Tôi á? Đi đâu nhỉ? Anh ta định làm gì? Nhìn cách anh ta ăn mặc và cây đàn của anh ta, tôi không nghĩ anh ta có ý định trấn lột. Mà có thế thì tôi cũng chẳng mang gì theo mà trấn. Đánh nhau à? Anh ta có vóc người tương đương tôi, nhưng gầy guộc hơn. Tôi không nhìn thấy trên người anh ta có chỗ nào có thể giấu vũ khí được, mà một người chơi đàn không bao giờ dùng cây đàn của mình làm vũ khí. Thì đi, sợ gì.

Anh ta đứng lên, bước đi. Tôi bước song song, ngay cạnh anh ta.

- Anh thích bài hát này phải không? – Anh ta hỏi tôi.

- Đúng, tôi thích guitar, và thích bài hát đó.

- Còn người con gái đó?

- Người con gái nào?

- Thôi nào…

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t108556-bong-hong-thuy-tinh-chuong-4.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận