Chương 12: Kẻ nhìn càng tin cậy càng phải cẩn thận đề phòng.
Từng có một vị chính nhân quân tử nói dối ta, ta không biết phòng bị, để sự tới như bây giờ thật hối hận không kịp. Chuyện đáng sợ nhất trong đời cùng lắm cũng chỉ đến mức như thế này mà thôi, nếu ông trời cho ta thêm một cơ hội, ta sẽ làm bộ khinh thường mà nói với tên chính nhân quân tử kia rằng "Đồ lừa đảo, ta không tin ngươi"
Sau khi đánh giặc xong, cuộc sống an nhàn nhiều. Chứng đổ máu mũi của Trình Dục Chi lại tái phát, ta cũng thật sốt ruột, liền hỏi hắn : " Không phải ngươi là thần y sao ? Vì sao không trị cho khỏi hẳn được ?"
Hắn ấp úng nói : " Không phải không trị được, mà do thiếu một vị thuốc"
Ta vội vàng hỏi hắn : "Vị thuốc gì. Ta đi cầu xin hoàng thượng phái người tìm giúp."
Hắn do dự một chút nói : "Kỳ thật cũng không khó tìm, chỉ là nước bọt của một người có võ công cực kỳ cao cường là được"
( Ak ak, anh Dục Chi ơi, anh phải xài tới chiêu này sao )
Ta cực kỳ ngạc nhiên hỏi : " Thật sao, sao lại có vị thuốc kỳ quặc như vậy ?"
Hắn liền tỏ vẻ đàng hoàng chững chạc nói : " Hừ, đây là phương thuốc cổ truyền, chỉ chuyên trị bệnh nặng thôi"
Nói cũng đúng, hắn biết rất nhiều phương thuốc cổ truyền, có những loại còn gây ngạc nhiên hơn, mà cũng đều dùng được.
Ta liền vỗ ngực nói : " Việc kia quá đơn giản, ngươi chỉ cần nói cần ai, ta liền giúp ngươi bắt hắn về, hắn dám không nghe lời thì ta sẽ đánh cho hắn một trận"
Trình Dục Chi nhìn ta do dự, rồi mới nói " Nếu bàn về võ công, thì người giỏi nhất mà ta biết chính là ngươi"
Ta lườm hắn một cái với vẻ khinh thường : "Mấy tên thư sinh các ngươi thật phiền toái, chuyện đơn giản như vậy mà cũng nhặng xị lên, để ta nhổ nước bọt cho ngươi liền"
Hắn liền tỏ vẻ khó xử nói : "Không được, dùng tay lấy không có hiệu quả"
Ta sốt ruột nói " Ai nha, ngươi nói một lần rõ ràng cho xong được không, đừng có rặn ra từng chút một như bị táo bón như thế. Vậy ngươi nói xem phải lấy như thế nào đi ?"
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu : " Nói chuyện với ngươi chả có tí lịch sự nào cả"
Ta trừng mắt liếc hắn một cái : " Đừng lảm nhảm vô nghĩa nữa, lấy thì lấy nhanh lên"
Hắn tiến lại gần nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của ta lên, dùng ánh mắt giống như rượu hoa điêu sóng sánh say lòng người bậc nhất nhìn ta, sau đó lại dùng âm thanh ôn nhu như mặt nước nói với ta : "Ta lấy nhé "
Ta chỉ cảm thấy người khẽ run lên, người bủn rủn không còn chút lực nào. Không ổn! Không phải y luyện tà công gì chứ. Ta đang ngờ vực, hắn đã nói : " Nhắm mắt lại đi"
Ta hồ đồ choáng váng nhắm mắt lại theo lời hắn, sau đó có một vật gì đó thật ấm áp áp nhẹ lên môi ta, là môi của hắn.
Môi hắn nhẹ nhàng dịu dàng lướt nhẹ trên môi ta, như kiểu môi ta là một vật gì đó đẹp nhất trên đời, làm hắn lưu luyến không thôi. Sau một lúc, trên môi hắn mơ hồ có mấy từ thốt ra không rõ : " Mở miệng ra."
Đầu óc ta sớm đã mê man hỗn loạn, mơ mơ màng màng mở miệng ra, đầu lưỡi hắn thừa dịp len vào, náo loạn trong miệng ta.
Đầu ta càng choáng váng, chỉ cảm thấy cứ đế hắn xâm lược trước thế này thật không được, không cam lòng yếu thế liền vươn đầu lưỡi đánh trả, đầu lưỡi hắn lập tức chào đón, dây dưa với ta ở cùng một chỗ.
Cũng không biết phải bao lâu, ta giống như vừa uống rượu xong, thoải mái nhẹ nhõm, rồi lại cực kỳ thoải mái. Hơi thở của hai bọn ta càng lúc càng nặng nề, rồi hắn rời khỏi miệng ta, dựa vào vai ta hít sâu một hơi. Một lát sau, hắn đã bình tĩnh trở lại, ta cũng hết choáng váng. Hắn nhìn ta, tay hươ hươ trước mặt ta nói " Đừng dùng ánh mắt say đắm như vậy nhìn ta, ta sẽ không nhịn nổi đâu.
Ta lắc lắc đầu, đẩy tay hắn ra, nghi hoặc hỏi : " Ngươi vừa làm với ta ? Vì sao toàn thân ta đều mềm nhũn ?"
Hắn nở nụ cười bí ẩn, trả lời với vẻ vô tội : " Chẳng qua ta chỉ lấy thuốc mà thôi. Ngươi thấy không thoải mái sao ?"
Ta lắc đầu nói : " Không phải không thoải mái, mà lại cảm thấy rất thư thái nhẹ nhõm, trên người lại như có lửa đốt"
Hắn ôm chặt lấy ta, cười khoái chí : " Ngươi thật sự là một đứa nhỏ ngốc"
Ta vẫn còn một chút sức lực, liền đấm cho hắn hai đấm : " Ngươi mới là đồ ngốc"
Hắn vẫn cười, vẫn cười.
Từ đó về sau, mỗi ngày hắn đều lấy thuốc, rất nhiều lần, trừ lần ấy có phần giống uống rượu say, ta tự kiểm tra bản thân một chút thấy cũng không có hại gì, mà cảm giác này cũng không thấy xuất hiện nữa, nên ta cũng phối hợp với hắn. Có điều máu mũi của hắn vẫn chảy, ta hoài nghi y thuật của hắn có vấn đề, liền đề nghị hắn đi tìm đại phu khác để kiểm tra, hắn không chịu, lại nói là hiệu lực của thuốc chưa bắt đầu.
Có một ngày, hắn và ta đang lấy thuốc ở trong đình thì bị a Quý bắt gặp, a Quý liền khóc lóc ầm ĩ : " Lão gia ơi, phu nhân ơi, a Quý thật có lỗi với các người. Chỉ sểnh mắt một cái, công tử đã bị kẻ khác làm nhơ nhuốc"
Mười ngày sau, mẫu thân của Trình Dục Chi đã tới. Trước kia, lúc ta đi theo Dục Chi về nhà, nàng luôn đối xử rất tốt với ta, nhưng ngày hôm nay lại nhìn ta như cừu nhân có thâm thù đại hận. Ta cố gắng hồi tưởng lại, hai năm nay ta không giết người nào cả, Trình gia cũng không có ai chết, nàng hận ta vì cái gì ?
Nàng kêu Trình Dục Chi trở về cùng nàng ngay lập tức, còn không chịu cho ta đi theo. Ta sốt ruột, vội vàng ôm chặt lấy Trình Dục Chi kiêu lên " Hắn là của ta, đừng hòng có kẻ nào đòi lấy y đi"
Trình Dục Chi vỗ vỗ ta trấn an : " Đừng sốt ruột, để ta nói vài câu với mẫu thân, người sẽ không đòi lấy của ngươi nữa"
Sau đó, hắn viết vài chữ lên tay mẫu thân hắn, lại che che giấu giấu, ta cố nhướng cổ lên mà cũng không phát hiện được. truyện được lấy từ website tung hoanh
Ánh mắt mẫu thân hắn sáng rực lên, nhìn Trình Dục Chi với vẻ dò hỏi, Trình Dục Chi liền gật gật đầu, lại lắc đầu. Không biết hai bọn họ có gì mà bí hiểm thế ?
Mẫu thân hắn lại gần cầm tay ta, ta nể mặt mũi của Trình Dục Chi không hất tay nàng ra. Nàng vuốt ve ta của ta, rồi lại đối xử với ta thân thiết hẳn lên, có điều được một tấc lại muốn lên một thước, lại vuốt ve gương mặt ta, hài lòng nói " Trông thật xinh đẹp"
Sau lần nàng động thủ động cước với ta, ta âm thầm suy nghĩ, hay là lão từ mẫu này thấy ta tuổi trẻ mỹ mạo, động xuân tâm, cây già còn muốn nở hoa ?
Ta tính toán một hồi, buổi tối liền nói cho Trình Dục Chi nghe suy luận của ta, cuối cùng lộ vẻ cảnh cáo nói : " Ngươi bảo nàng ngày mai kiềm chế một chút, bằng không ta cũng chả thèm quan tâm đó là mẹ của ai đâu"
Trình Dục Chi phá lên cười không ngừng, ôm ta nói : " Đúng là bảo bối mà"
Ngày hôm sau, mẫu thân hắn cũng kiềm chế hơn, chẳng qua chỉ cười tủm tỉm khi thấy ta, ta cũng cố nhịn. Sau nàng lại nói, ta với Trình Dục Chi cũng hơn nhau chẳng mấy tuổi, không cần gọi là sư phú, gọi là Dục caca là được rồi. Ta thấy đồng lứa cũng chả vấn đề gì, liền sửa lại cách gọi. Bọn họ cũng đổi giọng gọi ta là tiểu Hòa, ta thấy nghe giống như là tiểu hầu ( con khỉ), không vui lắm, liền bảo bọn họ gọi ta là tiểu Chính.
Mẫu thân hắn ở thêm hai ngày rồi cao hứng trở về, nói là muốn về nhà trước để chuẩn bị, còn dặn Trình Dục Chi nhớ nhanh chóng mang ta về nhà.
Từ lúc bắt đầu cấp thuốc cho hắn, càng ngày ta càng cảm thấy mình có gì đó thay đổi, mỗi lần gặp Trình Dục Chi, ta đều thấy hít thở không thông, tim đập nhanh hơn, đầu óc choáng váng, thân mình như nhũn ra. Sau đó có một ngày ta nhìn thấy hắn cởi quần áo, lộ ra thân thể tinh tráng, ta cảm thấy trong mũi có một luồng khí nóng vọt ra, lấy tay sờ thì phát hiện ra nó là máu.
Ta hoang mang vô cùng vội vàng nhảy vọt tới trước mặt hắn, giơ tay cho hắn xem " Dục ca ca, làm sao bây giờ ? Làm sao bây giờ ? Nhất định là ngươi đã truyền bệnh cho ta, ta có chết được không ?”
Trông dáng vẻ hắn lại cực kỳ cao hứng.
Cái tên lòng lang dạ sói này, tuy rằng trước đó ta có hãm hại hắn, nhưng không phải vì hắn mà suýt nữa ta trở mặt với Yến Vương hay sao ? Mà lúc hắn bị bệnh, không phải ta cũng thực lòng sốt ruột vì hắn sao. Sao hắn có thể đối với ta như vậy ?
Ta đang phẫn hận, hắn liền cười nói : " Hiện tại đến phiên ta cấp thuốc cho ngươi" Sau đó hắn lại cúi xuống chạm vào môi ta.
Chúng ta dây dưa một hồi xong, máu mũi quả nhiên ngừng chảy.
Hắn cười nhẹ nói vào tai ta : " Tiểu Chính, cuối cùng ngươi đã trưởng thành"
Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào cổ ta, làm ta thấy toàn thân tê rần. Ta không còn sức quát hắn, liền quệt miệng than thở : "Ta đã trưởng thành lâu rồi, ta đã mười chín tuổi rồi"
" Gì ? Không phải ngươi hơn ba mươi tuổi rồi sao ?"
Ai dza, lỡ mồm rồi. Ta đang cố gắng tìm cớ, hắn cũng không thèm trả lời, lại tiếp tục áp lên môi ta, đầu óc ta lập tức choáng váng, quên sạch luôn việc này.
Về sau, mũi ta cũng mắc bịnh nặng, có khi dùng thuốc xong thì khỏi, có lúc dùng xong lại chảy máu nhiều hơn. Bệnh tình của hắn cũng lúc nặng lúc nhẹ. Ta lại càng hoài nghi hắn.
Hắn bắt đầu ấp a ấp úng, ta phải bức bách hồi lâu, hắn mới nói, rằng còn thiếu một loại thuốc, ngay trên người bọn ta, phải trao đổi qua lại mới có thể khỏi hắn.
Ta nghĩ lúc trước đã bỏ tiền vốn lớn như vậy, không có lý nào lại dừng lại giữa chừng, hơn nữa trên người hắn cũng có thuốc chữa bệnh cho ta, ta cũng không bị lỗ vốn, liền kêu hắn pha chế thuốc.
Ngày hôm đó, ta tắm rửa sạch sẽ, xức nước thơm ngào ngạt, hắn cũng thơm ngào ngạt, hai bọn ta bắt đầu trèo lên giường.
Hắn liền hỏi ta : " Tiểu Chính, ngươi có tin ta không ?"
Lúc này còn hỏi sao ? Hắn được muôn người khen là bậc chính nhân quân tử, mà theo ta thấy, cho đến bây giờ, cũng toàn là ta bắt nạt hắn. Ta liền gật gật đầu.
Hắn vừa lòng ôm lấy ta nói " Đồ ngốc kia, một lát nữa mặc kệ ta nói gì, ngươi cũng phải tin tưởng ta, phải nghe lời ta nhé"
Ta nghĩ rằng hắn là thần y chữa bệnh, ta đương nhiên phải nghe lời hắn, đạo lý đó ta cũng hiểu, liền gật gật đầu.
Hắn càng vừa lòng, liền hôn nhẹ lên trán ta, nói : " Ngoan"
Sau đó môi hắn lướt nhẹ trên mặt ta, lại chạy xuống cổ ta, bắt đầu di chuyển xuống dưới, chạm đến chỗ nào người ta bắt đầu nóng lên chỗ đó. Ta có cảm giác hắn đang biến ta thành một món ăn ngon lành, cố gắng nướng chín ta.
Ta kéo áo kêu : " Dục ca ca, ta nóng quá"
Miệng hắn vẫn không ngừng, nói trong mơ hồ : " Đừng nóng vội, để ta giúp ngươi"
Một mặt hắn vẫn không ngừng đốt lửa trên người ta, mặt khác bắt đầu giúp ta cởi bỏ giải áo. Nhưng ta vẫn cực nóng, ta bắt đầu bất an vặn vẹo ở dưới thân hắn. Hắn càng ngày càng thở dốc, hơi thở phả vào người ta nóng hổi.
Cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng ta cũng không còn đầu óc đâu mà hỏi han nữa, chỉ thấy càng ngày càng nóng, mặc kệ hắn lột sạch quần áo trên người ta, đồng thời cũng tự mình lột sạch quần áo. Chỉ trong chốc lát sau, hai chúng ta trần như nhộng giống như hai đứa trẻ sơ sinh.
Môi hắn vẫn không ngừng lại, tay hắn bắt đầu chạy loạn lên trên người ta. Ta cũng không biết mình muốn cái gì, chỉ dính chặt vào người hắn theo bản năng.
Hắn tạm dừng một chút, môi và tay tạm thời rời khỏi cơ thể ta, hai tay ấp vào má ta kéo lại gần, ánh mắt như muốn nung chảy vạn vật : " Tiếu Chính, ngươi là bảo bối trân ái nhất của ta.
Sau đó, hắn bắt đầu ngấu nghiến lấy môi ta, rồi nhấn mạnh một cái. Ta thấy mình như bị đâm xuyên qua, đau đến mức muốn hét lên. Tiếng hét của ta mất tăm trong miệng hắn, hắn hơi dừng lại một chút. Chỉ trong chốc lát, hắn tỏ vẻ thương xót hôn lên khóe mắt hoen nước của ta, khe khẽ nói : " Đừng khóc, bảo bối, hãy tin tưởng ta, hãy làm theo lời ta", vừa nói vừa chầm chậm co rút.
Ta tưởng mình rơi vào địa ngục, trong giây lát lại phát hiện ra mình đã lên thiên đường từ lúc nào.
Ta gào thét, ta rên rỉ. Trong lòng ta tràn đầy vui mừng, lại không thể kiềm chế được òa lên khóc nức nở. Có khi ta mạnh mẽ, muốn ghì chặt hắn vào trong cơ thể ta, có khi lại yếu đuối, chỉ muốn từ từ hòa tan trong ngực hắn. Ta càng lúc càng tham lam, càng muốn càng nhiều, cứ thế mà cũng tự thỏa mãn, như có được hết thảy tài phú trên thế gian.
Ta không còn biện pháp gì, chỉ có thể mặc kệ hắn, từng đám hoa lửa nở bung trước mắt ta, những ánh vàng rực rỡ phun ra như mưa. Hết thảy cực kỳ mỹ lệ.